Người nhà Đại đội trưởng Mã trông thấy người đến xong mặt ai nấy đều trắng bệch. “Trương Kỳ Phi, cậu... cậu đến nhà tôi làm gì?" “Hôm nay là tang lễ của Mã Quân, nếu cậu dám làm loạn cẩn thận chúng tôi báo cảnh sát đấy."

Ha!!

Trương Kỳ Phi cười: “Ha ha, người thân của tên đào ngũ mà cũng có mặt mũi nhắc đến cảnh sát ư?” “Cảnh sát không bắt hết các người đi đã là tốt lắm rồi.” "Không!” Trên mặt của mẹ Đại đội trưởng

Mã nổi đầy gần xanh: "Con trai tôi không phải lính đào ngũ!” “Nó bị oan.”

Trương Kỳ Phi nhún vai: “Mẹ nhà nó đúng là nực cười!” “Là Bắc Chiến Vương đích thân kết tội hằn, vậy ý của bà là Bắc Chiến Vương sai ư?"

Cả nhà họ Mã rơi vào trầm tư.

Bọn họ là dân đen, nào dám nói gì Bắc Chiến Vương chứ.

Cho dù bất mãn với phán quyết của Bắc Chiến Vương, họ cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.

Trương Kỳ Phi bước lên, thắp cho Đại đội trưởng Mã ba nén nhang. “Anh đi thượng lộ bình an. “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc gia đình của anh thay anh.”

Người nhà họ Mã ngây ra trong giây lát. Trương Kỳ Phi có ý gì đây?

Thắp hương xong, Trương Kỳ Phi bất ngờ nắm lấy tay vợ của Đại đội trưởng Mã. “Hàn Tình Như, đi nào, chúng ta phải động phòng thôi.

Á!

Hàn Tình Như vợ Đại đội trưởng Mã giật bắn cả mình, vội vã thoát khỏi tay của Trương Kỳ Phi. “Đồ khốn nạn, buông tôi ra.”

Trên mặt Trương Kỳ Phi lộ ra vẻ không vui: “Chồng sờ tay vợ có gì mà khốn an?"

Hàn Tình Như mằng: “Cút, ai là vợ anh."

Trương Kỳ Phi tiện tay rút ra hai tờ giấy đăng kí kết hôn: “Chúng ta đã là vợ chồng và được pháp luật bảo vệ. “Hàn Tình Như, từ giờ về sau em đã trở thành người của tôi rồi.” Nhìn thấy giấy đăng kí kết hôn, đầu Hàn

Tình Như ong ong. Giấy đăng ký kết hôn thực sự là của cô với Trương Kỳ Phi.

Con dấu lớn rõ ràng trước mắt, khẳng định tính xác thực của tờ giấy đăng ký kết hôn này.

Đáng chết, đáng chết mà

Hàn Tình Như suy sụp: “Anh trộm hộ khẩu nhà tôi để đi đăng ký kết hôn ư?” “Anh... Anh là đồ súc sinh!”

Trương Kỳ Phi lắc lắc đầu: “Đây nào có phải là súc sinh chứ, đợi lát nữa lên giường rồi anh sẽ cho em biết thế nào là súc sinh, ha ha!" “Hôm nay là một ngày đại hỷ, đừng có khóc nữa.” “Máy xúc lật, mau phá dỡ linh đường với căn phòng này đi. Với tư cách là chủ nhà tôi tuyên bố gia đình tôi chấp nhận phá dỡ”

Mẹ Mã nhanh chóng tức điên lên: “Không được phá, chúng tôi không chấp nhận phá dỡ.” “Ai dám động đến lĩnh đường của con trai tôi, tôi liều mạng với người đó!”

Trương Kỳ Phi cười: “Chuyện này không phải do bà quyết. “Tôi là con rể nhà họ Mã các người, bây giờ tôi là chủ nhà, phá bỏ hay không là do tôi định đoạt." “Máy xúc lật, phá đi!”

Hai chiếc máy xúc lật lập tức khởi động chuẩn bị phá dỡ linh đường.

Mẹ Mã cuống lên, vội chắn trước hai chiếc xe: “Dừng lại. Muốn phá dỡ linh đường có giỏi thì cán qua người tôi trước đi.”

Trương Kỳ Phi mất kiên nhẫn: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. “Bà đã muốn chết thì tôi chiều, đỡ phải làm phiền chúng tôi động phòng.

Hai chiếc máy xúc hướng đầu máy về phía người mẹ Mã. Hai đứa con cả gái lẫn trai của Đại đội trưởng Mã đã khóc đến ngây dại.

Bọn chúng xông đến trước mặt Trương Kỳ Phi, phẫn nộ đẩy hắn: "Bỏ mẹ tôi ra, bỏ mẹ tôi ra...

Bien!

Trương Kỳ Phi đạp hai đứa nhỏ ngã ra đất. Con trai Đại đội trưởng Mã thuận thế túm lấy chân hắn rồi hung hăng dạy cắn.

Á!

Trương Kỳ Phi bị đau liền kêu rống lên, giơ tay tát thằng bé một cái rồi đạp bay nó đi. “Thắng oắt con dám cắn ông à, chờ ông ngủ với mẹ mày xong ông nhất định sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!”

Trái tim Diệp Huyền Tần và Độc Lang đang rỉ máu.

May mà bọn họ đến, nếu không thì...

Bọn họ không dám nghĩ nữa. Độc Lang cắn chặt khớp hàm: “Anh... Diệp Huyền Tần: “Lên đi.” Được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play