Cơn thịnh nộ của gia tộc Thượng Quan

Nếu đưa bọn họ tới Kính Lang thì không chừng có thể khôi phục lí trí cho cả hai người, sau đó có thể tiếp tục phát huy năng lực cùng với nhiệt huyết bảo vệ hòa bình cho Đại Hạ.

Nếu thật sự không thể khôi phục được nữa thì chỉ có thể sắp xếp cho bọn họ vào “Viện dưỡng lão” sống nốt quãng đường còn lại.

Diệp Huyền Tần nói: “Mau đi theo tôi thì tôi sẽ không giết hai người nữa."

Huyền Minh nhị lão vẫn quỳ rạp xuống đất như cũ, không hề nhúc nhích.

Thượng Quan Điểu Đoàn giúp đỡ Diệp Vân Phi đang yếu ớt vô cùng đi tới.

Thượng Quan Điểu Đoàn lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi và những vết bẩn trên trán của Diệp Huyền Trân. "Huyền Tần, con đã phải chịu khổ trong suốt những năm qua rồi.” “Thật ra những năm gần đây, bố mẹ vẫn luôn không quan tâm đến con, thậm chí con đưa con vào nhà giam là vì muốn tốt cho con..." Diệp Huyền Tần nói: “Mẹ cứ yên tâm, sự thật về chuyện năm đó con đã điều tra rõ ràng rồi ạ.” “Nếu không nhờ có hai người thì con chỉ sợ mình đã không thể sống được tới tận bây giờ.” “Con không trách hai người đầu

Hai chữ “bố mẹ” cứ như mắc kẹt trong cổ họng của Diệp Huyền Tần khiến anh làm thế nào cũng không nói ra được.

Dù sao đối với anh thì hai chữ này thật sự rất thiêng liêng.

Nhất thời, anh vẫn chưa thể chấp nhận thân phận này được.

Điều này lại càng khiến trong lòng của

Thượng Quan Điểu Đoàn và Diệp Vân Phi lại càng khó chịu hơn.

Một đứa trẻ, ngay cả điều cơ bản nhất là tình yêu thương của bố mẹ mà cũng không có được.

Trên đời này làm gì có chuyện nào đáng thương hơn vậy cơ chứ?

Không khí có chút buồn và xấu hổ. Cuối cùng vẫn là Từ Lam Khiết xua tan đi sự xấu hổ đó.

Cô tự giới thiệu bản thân mình: “Cháu chào bác trai, bác gái.” “Cháu là vị hôn thê của Diệp Huyền Tần, Từ Lam Khiết ạ.” “Tuy rằng cháu không biết lúc đó có chuyện gì xảy ra với mọi người, thế nhưng cháu vẫn phải cảm ơn hai bác ạ.” “Cháu cảm ơn hai bác đã sinh ra Diệp Huyền Tần, khiến cho anh ấy có thể ở bên cạnh cháu.

Thượng Quan Điểu Đoàn với Diệp Vân Phi nhìn thoáng qua Từ Lam Khiết, rồi đánh giá, trên mặt của bọn họ tràn đầy sự sung sướng.

Bất kể ngoại hình, tính khí hay thái độ đối nhân xử thế của Từ Lam Khiết như thế nào, Đều khiến cho hai ông bà đều cảm thấy rất vừa lòng.

Thượng Quan Điểu Đoàn tháo chiếc vòng ngọc thạch trên cổ tay của bà ấy xuống,

Rồi đeo nó vào tay của Từ Lam Khiết. "Lam Khiết, đầy là vòng tay gia truyền của gia tộc Thượng Quan, bây giờ bác truyền lại nó cho cháu.

Điều này tương đương với việc bà ấy đã nhận định Từ Lam Khiết là con dâu.

Lúc đầu Từ Lam Khiết còn có chút kinh ngạc, ngượng ngùng nhận lấy,

Thế nhưng sau khi thấy Diệp Huyền Trân gật đầu thì Từ Lam Khiết vẫn nhận lấy. "Chúng ta đi thôi." Diệp Huyền Tần nói: “Chúng ta về nhà trước đã.”

Được!

Đoàn người bước ra ngoài.

Diệp Vân Phi cố ý kéo Thượng Quan Điểu Đoàn đi lùi lại phía sau.

Ông ấy nhỏ giọng nói: "Điểu Đoàn, bà có phát hiện cô gái kia trông có chút quen hay không?"

Thượng Quan Điểu Đoàn nhìn Diệp Vân Phi với ánh mắt cảnh giác: "Ừm, quả thật trông có chút quen." “Tôi thấy cô ấy trông rất giống một vị nào đó trong hoàng tộc... “Vân Phi, ý của ông là, lẽ nào cô gái kia

Diệp Vân Phi vội vàng ngắt lời của bà ấy: “Trước tiên chúng ta đừng đưa ra kết luận vội.” “Về thân phận của Lam Khiết, chúng ta cứ từ từ điều tra đã."

Được!

Bên ngoài nhà lao, bà cụ Thượng Quan dẫn tất cả mọi người của gia tộc Thượng Quan đứng chờ ở trước cửa.

Vừa nãy, bên trong nhà giam truyền đến tiếng đánh nhau dữ dội cùng với tiếng gầm của Huyền Minh nhị lão,

Đủ khiến người ta tưởng tượng được khung cảnh chiến đấu bên trong dữ dội như thế nào. Chắc chắn không còn nghi ngờ nữa đó là

Diệp Huyền Tân sẽ phải chết.

Thượng Quan Hành Ngữ liên tục nở nụ cười lạnh lùng: “Bà nội, lúc này bên trong nhà lao yên lặng như thế, tiếng kêu thảm thiết của Diệp Huyền Tần cùng với Từ Lam Khiết còn chưa kịp phát ra, xem ra hai người bọn họ đã bị Huyền Minh nhị lão giải quyết rồi.”

Bà cụ Thượng Quan gật gật đầu: "Ừm, đây là điều đương nhiên rồi.” “Nhìn khắp thế giới này, thực lực của Huyền Minh nhị lão cũng khó có người địch lại được. “Để đối phó được với Diệp Huyền Trần đúng là quá dễ dàng.

Thượng Quan Hành Ngữ bỗng nhiên thở dài: “Ai, vốn dĩ cháu muốn tự tay băm tên Diệp Huyền Tần thành trăm mảnh cho chó ăn. “Thế nhưng hiện tại xem ra chẳng còn hy vọng nữa rồi. Chắc hẳn lúc này Huyền Minh nhị lão đã ăn sạch Diệp Huyền Tần không còn miếng xương nào rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play