Câu nói của Kiều Tư Vũ, không phải để thăm hỏi, không phải để thương lượng, đương nhiên cũng không có ý tứ ra lệnh, âm điệu giống như là "Hôm nay thời tiết rất tốt", hoặc là "Bộ phim này rất hay", thế nhưng không biết có phải do mọi người thật sự đói bụng, hay là như thế nào đấy, không một ai lên tiếng phản đối cả.
Tôi rất thích S thành ở một điểm, đó chính là một ngày hai mươi bốn tiếng, không sợ không tìm ra được địa điểm ăn uống. Cũng không phải chờ lâu, đi được một lúc liền có một quán ăn đèn đuốc sáng trưng xuất hiện ở trước mắt chúng tôi, chị họ Kiều xuống xe, không coi ai ra gì đi về phía trước, tôi quay đầu lại nhìn, thấy Kiều Hãn Vũ đang kéo tay Hoa Miêu, Hoa Miêu tức thì có chút sợ hãi né tránh anh ta, thế nhưng người kia cũng không có ý định buông tha, tôi tự nhiên cảm thấy da đầu mình run lên, cũng bất chấp sợ hãi mà bám gót chị họ Kiều lạnh lùng như băng kia.
Tiệm này tuy không lớn, thế nhưng bên trong bày trí trang nhã, hơn nữa lại còn sạch sẽ, tuy rằng đã là rạng sáng, nhưng vẫn còn rất náo nhiệt. Chúng tôi ngồi vào một cái bàn không lớn không nhỏ, gọi nhân viên phục vụ ra đưa menu, Kiều Tư Vũ cũng tự nhiên một tay ôm đồm chuyện gọi món.
Dựa vào đâu nhỉ, người nọ hẳn là làm lãnh đạo đã thành quen, không phải, là làm lãnh đạo đến nghiện rồi mới đúng, bá đạo như vậy, một chút cũng không có khái niệm dân chủ! Trong nội tâm tôi thầm nghĩ vậy thôi, chứ trên mặt không dám biểu lộ ra chút nào. Chị ấy ngồi an vị ở vị trí đối diện tôi, thừa dịp khi chị ấy chọn món, tôi bí mật quan sát kỹ chị một phen. Chị ấy không trang điểm, đoán chừng là sau khi nghe được em họ gặp chuyện không may, chị ấy cũng không thể hào hứng mà trang điểm các thứ đi ra ngoài, cho nên giờ là trạng thái thuần túy tự nhiên nhất của chị.
Tôi một bên nhìn, một bên âm thầm tán thưởng, ừ, tuy rằng bình thường tôi có hay nói giỡn với Hoa Miêu, gọi chị ấy là Kiều Mỹ Nhân, nhưng giờ mục sở thị rồi mới thấy, xưng hô này không có khoa trương chút nào. Chị ấy sở hữu nước da vô cùng trắng, là kiểu trắng sáng khỏe mạnh, lông mi thanh tú, cái mũi kiệt xuất, đôi môi hơi mỏng, cái cằm khéo léo mà tinh xảo, đường cong phi thường tốt, mà mắt của chị, tựa như nước biển thâm sâu mà thanh tịnh, vô hình lại lộ ra một tia nhàn nhạt lãnh ý. Có thể nói, đây là gương mặt xinh đẹp nhất tôi từng gặp trong đời, hầu như không có khuyết điểm đáng kể nào.
Ây dà, quả thật là một cặp chị em họ tuấn nam mĩ nữ, Thượng Đế đã sủng ái họ biết bao nhiêu.
Trong nội tâm tôi bỗng nhiên nảy sinh lòng hâm mộ, nhất thời lại quên di dời ánh mắt, thẳng đến khi tôi cảm giác được một đạo ánh sáng lạnh như băng lóe lên ở trước mặt, tôi mới hồi phục lại tinh thần, sau khi chống lại đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng kia được vỏn vẹn hai giây đồng hồ, tôi đại bại cúi đầu, bưng cốc nước lên uống, uống được một nửa tôi mới ý thức ra, mình cầm nhầm cốc, đó là cốc của Hoa Miêu. Tôi cầm cốc trà kia, bỏ xuống không được mà giữ đấy cũng không xong, lúng túng cực kỳ, đôi má giống như có lửa thiêu, càng ngày càng nóng, quả thực hận không thể đào ra một cái lỗ rồi chui vào tự lấp.
Rất may Hoa Miêu đúng là đứa bạn chí cốt, phối hợp với tôi vô cùng ăn ý, lúc này cô ấy âm thầm đưa tay ra, đem cốc trà của tôi cầm qua, rất tự nhiên bưng lên uống một ngụm, lại nhẹ nhàng buông xuống, xem như cover cho tôi, nội tâm tôi lúc này mới hơi thả lỏng ra một chút.
Tôi cũng phải thừa nhận, lúc đi vào tiệm ăn này, nghe được tiếng cháo nấu trong nồi đất, trong nội tâm tôi cực kỳ thất vọng, bởi vì tôi là động vật ăn thịt, không có thịt đời có gì vui, cuộc đời không quen với cảnh canh suông quả nước. Nhưng khi nhân viên phục vụ đem từng món từng món Kiều Mỹ Nhân gọi lên, cái loại mùi thơm mê người này, thật khiến cho tôi phải chảy nước miếng.
Dùng nấm hương, ngọc trụ, thịt nạc, còn có cao cua, trứng tôm trang trí trong nồi cháo lụa, bưng lên bàn, cháo nóng hôi hổi, nếm một chút, mềm mượt thơm ngon, hương nồng lan tràn đầy miệng, càng không cần phải bàn đến độ phối hợp nhuần nhuyễn của đĩa bánh ngọt điểm tâm tinh xảo bên cạnh.
Sau khi tôi nếm thử một miếng, thần hồn điên đảo, lập tức cũng không cần phải khách khí nữa, thoải mái ăn uống thả ga, đoán chừng là bởi vì tôi giống như người bị bỏ đói đã tám đời, so với hai anh chị vừa dắt tay nhau vào đồn công an kia, khẩu vị tốt hơn rất nhiều, Kiều Tư Vũ nhìn tôi vài lần, phảng phất có hơi kinh ngạc.
Tôi cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không thể cưỡng được sự hấp dẫn từ mỹ thực, mặt dày mày dạn chuyên tâm vào sự nghiệp ăn uống, sau đó, tôi chú ý tới Kiều Tư Vũ cũng dùng chén nhỏ nhấm nháp được non nửa bát cháo, chọn lấy mấy gắp rau cải bó xôi, cuối cùng còn ăn một cái nem cuốn khoai môn.
Ok, bảo sao dáng người tốt như vậy, định lực khống chế sức ăn thật không tầm thường, tôi thầm nghĩ vậy đấy.
Không có ai chịu nói chuyện, cũng không một ai đề cập đến sự cố đồn công an, chúng tôi giống như mấy người xa lạ, chẳng qua ngẫu nhiên ngồi chung một chỗ cùng ăn cơm, cũng tại bởi vì vừa lúc ngồi xuống bàn, Hoa Miêu đã tận lực duy trì khoảng cách với Kiều Hãn Vũ.
Không thể không nói, hơn nửa đêm được chiêu đãi một bụng cháo ngon miệng như vậy, dạ dày tôi đã hoàn toàn được lấp đầy, thể xác và tinh thần đều thỏa mãn, tôi ăn đến mức no căng diều mới thỏa mãn cầm khăn tay lau miệng, trong đầu còn suy nghĩ nhất định phải ghi nhớ kỹ chỗ này, lần tới rủ Hoa Miêu cùng tới đây ăn.
Đợi đến lúc tôi ăn xong, Kiều Tư Vũ cũng buông đũa xuống, tôi thật sự đã bị chị ấy đánh bại, ăn ít đồ như vậy, chị ấy ăn vừa đủ chậm, hoàn toàn theo phương pháp của mấy vị tiểu thư khuê các thời xa xưa, tôi quay qua nhìn Hoa Miêu và Kiều Hãn Vũ, hai người họ ngược lại đã sớm ngưng chiến rồi.
Ăn thì ăn vô cùng thống khoái, nhưng đợi đến lúc nhìn vào con số trên tờ hóa đơn, tôi bị hù cho đến phát hoảng, cháo vốn là món ăn vô cùng bình thường, nhưng cháo chúng tôi vừa ăn thì giá lại ở mức trên thiên đình. Tôi vốn định trả tiền, thế nhưng lại bị khí thế của Kiều Tư Vũ hù cho hoảng sợ, tay duỗi trong túi quần kiếm ví run rẩy khó lôi ra, còn người ta thì đã sớm gọn gàng mà linh hoạt xong việc.
Trong nội tâm tôi có chút chán nản, Kiều Tư Vũ đứng dậy, nhàn nhạt buông xuống một câu "Đi thôi", vậy là trận liên hoan không hoàn mỹ lúc nửa đêm cũng theo đó mà tan cuộc.
"Vậy là dư lào? Đẹp mắt quá nhỉ? Đêm nay có người hai mắt bám dính lên người người ta, chậc chậc, lá gan của mày thật không có nhỏ đâu, Tiêu Nhất Nặc, tao bình thường đã quá coi thường mày rồi."
Về đến nhà, hai người tắm rửa xong xuôi, có lẽ bởi vì đã qua thời điểm nguy khốn, cũng ngủ không được, Hoa Miêu ngồi lên ghế sô pha, hướng tôi chất vấn.
"Mày luyên thuyên cái gì vậy?" Tôi mềm oặt ngã lên cái ghế bên cạnh, đem gối ôm ôm trước ngực.
"Hừ, cái đồ mê gái?"
"Tao thấy có mùi dấm thoang thoảng đâu đây, mày ghen rồi à? Tao cũng không phải là Kiều Hãn Vũ, nói tao sao không nói Kiều Hãn Vũ ấy, khoa trương chị họ của mình ra sao, mày cũng không cần phải ghen chắc."
"Ăn cái đầu quỷ nhà mày."
Tôi cười cười, lười biếng nói: "Chị ấy quả thực rất xinh đẹp, nhưng không mê hoặc nổi tao đâu."
"Giả dối, hành vi của mày đã sớm bán đứng mày rồi."
"Thật á, chẳng qua gái đẹp là để ngắm, giống như là thưởng thức một pho tượng đẹp đẽ thôi." Tôi nghiêng đầu, cười nói: "Chị ta đúng là không biểu lộ gì cả, ây, thật đáng tiếc, đẹp thì có đẹp, nhưng lại không hề có linh hồn, làm cho người ta không dám tới gần..."
Một câu sau là tôi học theo khẩu khí đánh giá của Hoa Miêu, tâm tình của Hoa Miêu có vẻ khá hơn một chút, hơi xuôi xuôi theo: "Vậy còn nghe được."
*Cảnh này sao giống bà cả đi đánh ghen vậy =))
Tôi nhìn cô ấy, chủ động hỏi thăm: "Đúng rồi, tao còn chưa kịp hỏi kỹ mày lả lướt trong quán bar kiểu gì mà lạc trôi được lên hẳn đồn công an thế, đừng có mà bảo không sao gì gì đó đấy! Biết tao lo lắng cho mày thế nào không!"
Khí thế của Hoa Miêu lập tức suy yếu đi: "Ừ thì, có người tới mời tao uống rượu, không đem Hãn Vũ vào mắt, giọng điệu có chút tán tỉnh, Hãn Vũ liền phát hỏa, tao lần đầu tiên trông thấy anh ấy nổi giận như vậy, sau đó hai người liền động thủ, tiếp đó thì biến thành tri hô người tới kéo bè kéo lũ đánh nhau."
"Rõ là cái đám công tử nhà giàu ăn no rửng mỡ."
Hoa Miêu vội vàng biện hộ thay cho Kiều Hãn Vũ: "Hãn Vũ bình thường tính cách rất tốt, lại tao nhã, là tên kia cuồng ngôn quá thôi. Ai, hắn ta địa vị có vẻ cũng không nhỏ, cho nên bọn tao mới phải ở lại đó lâu như vậy..."
"Được rồi, không sao thì tốt rồi, về sau mày ít đi mấy cái quán bar gì gì đó đi, có gì tốt chứ." Tôi nói cô ấy vài câu, lại nhịn không được cười với cô ấy: "Mày rất sợ Kiều Tư Vũ đúng không?"
Hoa Miêu mạnh miệng: "Còn lâu tao mới sợ chị ta."
"Thế à, thế sao trước mặt chị ấy, mày với Kiều Hãn Vũ không dám có chút động tác thân mật nào, chẳng lẽ chị ấy không biết quan hệ của bọn mày à?"
Hoa Miêu chán nản: "Không, chị ta biết rõ đấy."
"Chị ấy phản đối bọn mày sao?"
"Không có, chị ta không biểu lộ thái độ gì với chuyện này hết, hơn nữa, chị ta thì có tư cách gì để phản đối!"
Tôi không khỏi nhíu mày: "A Miêu, kỳ thật Kiều Tư Vũ tuy rằng lạnh lùng, nhưng con người cũng không tệ lắm, sao mày lại giữ nhiều địch ý với chị ấy vậy."
Hoa Miêu không cho là đúng: "Như thế nào là không tệ?"
"Tao cảm thấy chị ấy là kiểu người mặt lạnh tâm nóng, rất săn sóc, chị ấy biết hai người ở đồn công an lâu như vậy, khẳng định là đói bụng, mới mang bọn mày đi ăn gì đó." Nói đến đây, tôi nhịn không được lại dâng lên dư vị của nồi cháo đất kia, nuốt một ngụm nước bọt: "Chỗ đó đồ ăn ngon thật, lần sau chúng ta quay trở lại đi."
"Chị ta yêu thương em họ thôi."
"Dù sao chúng ta cũng đã được đi theo hưởng sái rồi, hơn nữa, chị ấy là sếp mày, đã trễ đến như vậy, chị ấy lại còn lái xe đưa chúng ta đi ăn, được ăn được nói còn được tiễn tận nhà, không phải rất hiếm thấy à?"
"Đó cũng là giữ thể diện cho Hãn Vũ, chị ta thể hiện trước Hãn Vũ thôi, mày không thấy Hãn Vũ từ lông mày cho đến mắt đối với chị ta là trăm bề quy thuận sao? Được rồi, mày không rõ, tao cũng chẳng muốn nói nữa!"
"Tao không biết cái gì nào?" Tôi bắt đầu trơ mặt ra: "Có thì mày nói thẳng ra đi!"
"Tao nghe Hãn Vũ nói, cô chú của anh ấy, cũng chính ba mẹ của Kiều Tư Vũ đã ly hôn từ khi chị ta còn rất nhỏ, đối với nhà chị ta, Hãn Vũ chỉ nói một chút như vậy, các cái khác không chịu lộ ra, tao đoán Kiều Tư Vũ là do ba Hãn Vũ nuôi dưỡng đấy, chị ta sau này có thể đi Mĩ du học, có được uy phong ngày hôm nay, có lẽ toàn bộ là nhờ bác, cho nên chị ta cùng Hãn Vũ rất thân, đương nhiên đối với anh ấy cũng tốt, mày đừng có tự mình đa tình, cho rằng chị ta sẽ đối xử tốt với người xa lạ, chị ta để được mấy người vào trong mắt?"
Tuy rằng cô ấy nói rất chân thành, nhưng tôi hiển nhiên tìm nhầm trọng điểm: "Á? Thế ra bố mẹ chị ấy ly hôn từ nhỏ hả? Khó trách chị ấy lạnh lùng như vậy, đoán chừng lúc nhỏ bị tổn thương tinh thần..."
"Tiêu Nhất Nặc!" Hoa Miêu gần như nghiến răng nghiến lợi hét tên tôi, sau đó tức giận mà nói: "Mai tao còn phải đi làm, đi ngủ trước đây."
Tôi phất phất tay: "Đi đi đi đi! Tao cũng muốn ngủ rồi."
Tao thật sự cảm thấy có chút mệt nhọc, thế nhưng sau khi trở lại gian phòng, nằm ở trên giường, trằn trọc một lúc, lại khó có thể ngủ được. Tôi nằm ở trên gối đầu, đầu óc không khống chế được mà nghĩ ngợi lung tung, trong chốc lát tôi nghĩ đến việc mình đã từng cùng Lương Noãn Tình thân mật quen thuộc như vậy, vậy mà sau này đây sẽ như hai người xa lạ, đáy lòng không khỏi nảy sinh mấy phần thương cảm. Chốc lát sau lại vui mừng thay cho Hoa Miêu, cậu ấy đã tìm được một người bạn trai đẹp trai như vậy, tuy rằng đánh nhau là một thói quen không được tốt cho lắm. Thoáng chốc, trước mắt lại hiện ra gương mặt lạnh lùng mà tinh xảo của Kiều Tư Vũ, hừm, lớn lên thật đúng là đẹp mắt, hừm, từ nhỏ bố mẹ đã liền ly hôn, thật sự là đáng thương, tôi chỉ nghĩ đến hai điểm này, vậy mà đáy lòng đối với chị lại hiện lên thêm vài phần thương tiếc, quyết định tha thứ cho chuyện đêm nay chị ấy đến liếc còn chả thèm liếc tôi, ồ, không đúng, ngẫm lại chị ấy có để tôi vào mắt đấy, chỉ là, những lúc tôi húp cháo như con chết đói lâu năm...
Cứ như vậy, đầu óc của tôi vận hành như một cái máy với đài chốt mở không nhạy, không biết mệt mỏi là gì mà gom góp những đoạn hình ảnh vụn vặt, thẳng đến khi ngoài cửa sổ luồng ánh sáng rạng đông đầu tiên từ những khe hở trên bức màn rọi vào, tôi mới dần dần mông lung thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT