Tuy rằng Bạch Vi cũng không biết vừa rồi gặp phải chuyện gì nhưng nhìn biểu tình Dương Đồng, nàng cũng có thể hiểu chuyện cũng không vui vẻ gì.
Bạch Vi không nhịn được hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Dương Đồng muốn nói lại thôi chuyện này cũng xem như là không đặc biệt lắm, nhưng nếu nói ra lỡ như làm ảnh hưởng tâm tình đi xem váy cưới của Bạch Vi thì sao. Vậy trăm triệu không thể nói. Bất quá muốn Dương Đồng lừa gạt Bạch Vi, nàng tự nhận là không làm được, đơn giản vẫn là nói thẳng minh đi. Dù sao nàng cũng có cách giải quyết vụ này.
Dương Đồng sờ sờ tóc nàng, tươi cười nói "Không có việc gì, mẹ gọi cho tớ nói chị họ mang thai."
Bạch Vi cảm thấy kinh ngạc nhướng mày, trước đó chuyện trong nhà Dương Đồng nàng cũng có biết đến, chỉ là không nghĩ tới chị họ nàng đã có thai. "Nếu là mang thai, vậy sao tớ lại nghe cậu nhắc đến chuyện dời ngày kết hôn? Đây là chuyện gì."
Dương Đồng ôm lấy vai nàng, ỷ vào thân cao ưu thế đem nửa người đè lên Bạch Vi.
Dương Đồng cười gượng ôm lấy Bạch Vi đi đường, giải thích: "Nhà ai cũng sẽ có những người thấy chuyện đó là vô cùng sốt ruột, nhà tớ cũng thế. Chị họ từ nhỏ đã đấu đá với tớ rất gay gắt huống chi lần trước tớ còn phanh phui con người thật chắc chắn bị nàng căm ghét nhiều hơn. Lần này nàng mang thai, chắc Từ Cẩn An cũng không còn cách nào khác chỉ có thể cùng nàng kết hôn, bởi vì trước đó nàng đã có ý định chia tay với chị họ tớ rồi. Hiện giờ hai nàng chuẩn bị kết hôn, nàng cũng không thể làm gì được tớ cho nên khi biết chúng ta kết hôn ngày 10/10 nàng cũng chọn thời điểm đó để kết hôn. Cho nên mẹ tớ muốn dời lại ngày khác, tốt nhất đừng đụng phải nàng đỡ xảy ra chuyện xấu. Nhưng tớ không nghĩ không vì chuyện này mà bỏ lỡ chuyện chúng mình, tớ vừa nói mẹ chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch cũ." ( Ở đây là ngày 10 tháng sơ mười - bạn nào biết tháng sơ mười là gì xin hãy góp ý để mình sửa cho đúng, cảm ơn.)
Bạch Vi nghe vậy, giữa mày hơi hơi nhíu lại oán giận. Nàng hiện tại thật sự chán ghét cái người chị họ này của Dương Đồng!
Bạch Vi ngước mắt, lo lắng hỏi: "Cậu không sợ nàng đến đây phá sao?" Chị họ Dương Đồng cũng không phải là một cái đèn cạn dầu, có thể cố ý cùng chúng ta chọn cùng ngày kết hôn rất có khả năng còn có hậu chiêu chờ tung ra.
Dương Đồng day day trán: "Từ đây đến lúc kết hôn cũng không còn nhiều thời gian, khi đó bụng nàng đã to lên theo lý thuyết sẽ không dám làm náo loạn gì chúng ta hết. Tớ cũng buồn, nàng làm thế để được cái gì? Sớm kết hôn sớm cho rồi đỡ phải sau nay phải đỡ cái bụng to? Nhưng cố tình muốn đối nghịch với tớ thế nào cũng phải chọn cùng thời gian."
Lúc này hai người đã đứng bên ngoài cửa hàng váy cưới, Bạch Vi nhìn áo cưới treo bên trong tủ kính, trong lòng khẽ động quay đầu đôi mắt mang ý cười nói: " Vậy chúng ta dứt khoát kết hôn sớm hơn đi."
Ngày kia là do mẹ Dương Đồng tìm người tính ngày lành, vốn dĩ ngày mười tháng bảy cũng là ngày lành, nhưng cha mẹ nàng cảm thấy có chút quá sớm sợ rằng vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.
Kỳ thật Bạch Vi với Dương Đồng cũng không để ý hình thức này đó, nếu không phải hai vị trưởng bối không đồng ý bỏ bước cử hành hôn lễ, cả hai còn muốn trực tiếp đi lãnh chứng sau đó dắt nhau đi du sơn ngoạn thủy.
Cho nên sau khi Bạch Vi nghe Dương Đồng phun tào nhanh chóng làm đưa ra một ý kiến.
Dương Đồng ngây người một chút, chợt cười xấu xa trêu ghẹo nói: "Á à, có phải vị tân nương đây gấp gáp muốn cùng tớ thành vợ chồng không?"
Bạch Vi ánh mắt dịu dàng nắm chặt tay Dương Đồng, cũng không có ngượng ngùng như Dương Đồng tưởng tượng nàng khẳng định gật đầu, nhìn Dương Đồng nói: "Đúng, đúng là tớ muốn nhanh thêm một chút để có thể ở bên cậu."
Dương Đồng như là bị rót cả thùng mật vào lòng, ngọt ngào đến mức sắp ngất.
"Được lắm! Chút về nhà tớ sẽ nói chuyện này với ba mẹ."
Bạch Vi cười nhẹ, dắt tay nàng đẩy cửa kính đi vào tiệm.
Tất cả váy cưới ở đây giống như là thiêng đường của các nàng công chúa. Bạch Vi lay lay tay nàng chỉ vào chiếc váy ở ngoài tủ kính, đó là chiếc váy cưới kiểu dáng đuôi cá hai mắt sáng lấp lánh hỏi: "Tớ thích chiếc váy này."
Chỉ khi Bạch Vi gặp đồ vật nàng thật sự yêu thích mới có thể biểu hiện ra biểu tình làm nũng như thế.
Dương Đồng tất nhiên là sẽ không phản đối gì với nàng, tuy rằng ở trong mắt nàng Bạch Vi không mặc quần áo là đẹp nhất... Khụ khụ, à nhầm chủ đề rồi quay về, quay về. Dương Đồng cười cười nói với nhân viên cửa hàng: "Xin chào, làm phiền lấy giúp tôi bộ áo cưới đó. Tiểu công chúa của tôi muốn mặc thử."
Nhân viên cửa hàng cười nhiệt tình, nàng đã làm việc ở tiệm váy cưới này mấy năm đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai nữ nhân có giá trị nhan sắc cao như vầy cùng nhau đến thử váy. Cho nên ngay cả nàng cũng rất chờ mong cô gái này thử váy sẽ như thế nào.
Nàng duỗi tay ý bảo hai người đến phòng thử đồ, nói: "Xin chào, hai vị có thể cho chúng tôi biết số đo ba vòng cũng tiện cho việc thử váy hơn ạ."
Người đến cửa hàng này thường là mua luôn có rất ít người thuê vát. Vì vậy mỗi một chiếc váy cưới đều được may giới hạn vài cái, tuy rằng giá cả có chút cao nhưng đối với kết hôn mà nói cũng coi như không quá đắt.
Bạch Vi nhìn Dương Đồng, liền đi theo nhân viên đến phòng thử đồ, thông qua bước chân nhảy nhót là có thể đủ nhìn ra Bạch Vi có bao nhiêu vừa ý với chiếc váy này.
Dương Đồng sủng nịnh cười biết rằng nhà thiết kế tư nhân này chắc chắn sẽ làm nàng thích.
Nơi này mỗi khách hàng sẽ có một nhân viên đến tư vấn riêng vừa thấy chỉ còn lại một mình Dương Đồng liền tiến lên cười nói: "Xin chào, chị có muốn dùng cà phê không ạ?"
Nhân viên cửa hàng thấy Dương Đồng không lựa chọn váy cưới, liền biết nàng chỉ chú ý đến cô gái vừa vào phòng thay đồ thế nên vẫn chưa dám giới thiệu thêm cho nàng những kiểu khác.
Dương Đồng lắc đầu: "Cảm ơn, không cần."
Nhân viên cửa hàng gật đầu, thấy vậy liền không lắm miệng.
Dương Đồng ngồi xem xét toàn bộ không gian chuyên tâm chờ đợi Bạch Vi xuất hiện.
Lúc nàng chuẩn bị mở một quyển tạp chí, rèm che được vén ra Bạch Vi từ phòng thử đồ đi ra, quả nhiên liền đúng như Dương Đồng dự kiến, vô cùng xinh đẹp kinh diễm.
Bạch Vi tóc dài đen bóng bị quấn lên cao một chút, bên vành tai rũ vài sợi sợi tóc, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nàng cười đến động lòng người. Bạch Vi chậm rãi đi tới, thiết kế này càng tôn lên dáng người nàng, ánh đèn tập trung vào nàng giống như nàng tinh linh lạc vào chốn tiên cảnh.
Dương Đồng cầm lòng không đậu mà đứng lên, nhìn nàng hận không thể đem Bạch Vi giấu đi, vẻ đẹp này chỉ có mình được thưởng thức.
"Thật xinh đẹp..."
Bạch Vi nhẹ nhàng cười, nhìn Dương Đồng phát ngốc nàng vô cùng vừa lòng, nhấc chân đi đến bên cạnh nàng, ưu nhã mà xoay một vòng nghiêng đầu hỏi: "Cái này thế nào?"
Dương Đồng lập tức ngầm hiểu, cúi đầu hôn lên má nàng móc di động ra nói: "Chốt đơn."
Bạch Vi ngạo kiều hừ một tiếng, đánh nàng một chút "Còn váy của cậu chưa mua thì sao."
"Vậy Vi Vi chọn cho tớ đi." Dương Đồng nói vô cùng tự nhiên.
Bạch Vi gật đầu: "Đợi tớ thay váy ra sẽ chọn cho cậu."
"Ừm."
Nhân viên cửa hàng nhìn hai nàng ở chung, hâm mộ không thôi làm việc ở tiệm váy cưới mỗi ngày đều phải ăn cẩu lương, không biết khi nào mới từ nhân viên trở thành khách hàng đây?
*
Dương Đồng nằm trên giường khó vào giấc ngủ, nàng lăn qua lộn lại nghĩ hôn lễ mình nên tổ chức như thế nào, đến lúc đó nhất định phải làm thật long trọng, chỉ có như vậy mới có thể đủ đè ép con nhỏ Dương Đồng kia. Thân thích đến tham gia hôn lễ cũng có thể nhìn ra hai người khác nhau như trời với đất.
Dương Đồng nghĩ vô cùng tốt đẹp, chẳng qua đột nhiên bị tiếng mở cửa làm gián đoạn.
Nàng không kiên nhẫn ngồi dậy, nhìn người đi tới không thú vị quay mặt đi, "Sao lại quay về? Ba mẹ cậu đã bàn bạc xong rồi à."
Từ Cẩn An so với lúc trước hăng hái bao nhiêu hiện tại càng suy sụp bấy nhiêu, nàng dựa tường hai mắt ảm đạm hỏi: "Tại sao phải kéo dài đến tháng mười mới kết hôn? Cậu muốn mọi người biết mình có thai rồi mới kết hôn sao?"
Từ Cẩn An đối với Dương Đồng đã không còn muốn nhắc gì đến nữa. Đồng ý kết hôn cũng là vì nàng dã mang thai con của mình, nàng rất thích con nít. Cho nên sau mấy suy nghĩ rối rắm cuối cùng quyết định cùng nàng kết hôn, bây giờ đối với nàng kết hôn với ai cũng chẳng còn quan trọng.
Chỉ là, Từ Cẩn An không rõ nàng vì sao muốn dời ngày.
Bất quá hôm nay nghi hoặc này cũng đã được giải thích rõ ràng.
Nàng trước đó nhận được cuộc gọi từ Dương Đồng nói là muốn thay đổi ngày kết hôn, hy vọng lúc đó mình có thể đến chúc mừng. Tuy rằng cuộc gọi này khiến Từ Cẩn An mù mờ, nhưng vẫn nói một câu chúc mừng thuận tiện hỏi lý do.
Có lẽ là Dương Đồng vô tình nói ra cũng có thể là nàng cố ý.
Từ Cẩn An cuối cùng vẫn rõ ràng Dương Đồng vì sao phải kéo đến ngày 10/10, thì ra nàng vẫn chưa từ bỏ ý niệm hạ bệ người khác.
Dương Đồng rốt cuộc khi nào mới hiểu ra, hai người chênh lệch vô cũng lớn sẽ không vì một mặt nào đó mà thay đổi.
Từ Cẩn An cảm thấy thực mỏi mệt, chuyện này một nhà Dương Đồng đều gạt mình, nếu không phải từ trong miệng người khác biết được sẽ bị lừa thêm lần nữa.
Nàng nhìn người ngồi trên giường, trong lòng có chút mê mang, mình lựa chọn kết hôn cùng nàng cũng là chuyện đại sự, cần phải nói rõ ràng với nhau.
"Chuyện này, tớ cũng đã nói rồi, đó là ngày lành cậu không nhớ sao."
Chuyện tới giờ, Dương Đồng vẫn mạnh miệng, toàn lời nói dối.
Từ Cẩn An rũ mắt, cười châm chọc, được, nếu cậu đã nói thế chờ đến lúc đó tớ lại cho cậu một cái kinh hỉ.
"Cậu còn mang thai, mỗi ngày tức giận sẽ không tốt cho đứa trẻ." Nàng nhàn nhạt nói dời đề tài.
Dương Đồng vuốt bụng, vẻ mặt đắc ý, "Yên tâm đi, con chúng ta rất nghe lời. Bằng không cũng sẽ không đúng lúc nghe được câu chia tay của cậu mà xuất hiện."
Từ Cẩn An nhếch môi, không muốn cùng nàng nói lời vô nghĩa, "Vậy cậu phải chăm sóc con cho tốt."
"Ừm, đúng rồi, nhớ cho rõ bất động sản cũng phải để tớ đứng tên chung. Nếu không bảo bảo trong lòng sẽ không thoải mái." Nàng vẫn không quên tính toán lúc ban đầu.
Từ Cẩn An gật đầu, đáy mắt lạnh nhạt: "Được, sẽ viết."
Thêm tên của cậu? Chờ 800 năm nữa đi.
Nói xong liền xoay người rời đi, dào dạt đắc ý Dương Đồng không không biết ý đồ của mình. Đứa con mới là quan trọng nhất mà nàng chẳng qua hàng mua một tặng một thôi.
*
Bạch Vi nhìn Dương Đồng cúp máy, nép vào lòng ngực nàng hỏi: " Làm vậy lỡ khiến hai người đó cãi nhau thì sao?"
"Cãi thì cãi, dù sao tớ không muốn đối mặt trực tiếp với nàng, huống chi nàng vẫn là thai phụ có nhiều việc không tiện cho nên giao cho Từ Cẩn An là tốt nhât."
Bạch Vi bất đắc dĩ, "Chiêu thật của cậu đúng là giết người không thấy máu."
"Hahaha, ai bảo nàng chọc chúng ta trước." Dù sao đầu mối đã vứt cho Từ Cẩn An, phải xem nàng có thể tìm thời cơ hợp lý phát huy không.
P/s: Cũng sắp kết thúc rồi. Cảm ơn đã đọc và bình chọn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT