Bạch Vi nghe vậy trong ánh mắt nhu hòa tình ý, gian phòng yên tĩnh chóp mũi còn vương hương vị của Dương Đồng thiếu chút nữa làm Bạch Vi say đến không rõ.
Chậm rãi thở dài, Bạch Vi vuốt ve cằm nàng nỉ non: "Cậu nói những lời này thiếu chút nữa làm cho tớ nghĩ rằng...."
Nghĩ rằng trong lòng cậu có tớ.
Dương Đồng nghiên nghiên đầu, "Hửm?"
Bạch Vi bật cười: "Ôi xem ra tớ cũng ngốc mất rồi mới cùng một người say rượu phân cao thấp."
"Tớ không có say!" Dương Đồng cường điệu.
Bạch Vi qua loa: "Rồi rồi cậu không có say." Hầu như ai uống say đều sẽ nói như vậy.
Dương Đồng vừa lòng hừ một tiếng, sau đó vỗ vỗ đùi mình: "Cậu ngồi lên đùi tớ đi, ngửa đầu nhìn cậu làm tớ mỏi cổ."
"......" Phải bình tĩnh!
Bạch Vi cự tuyệt ý tưởng kia ngồi trên tay vịn, đôi mắt đảo đảo linh quang chợt lóe, nàng hỏi: "Dương Đồng, trước kia cậu đã gửi một bức thư cho tớ đúng chứ?"
Dương Đồng chần chờ một hồi gật đầu: "Ừm.. Hình như đúng là vậy."
"Vậy.. trong thư viết gì cho tớ thế?" Bạch Vi nhịn xuống kích động, hỏi thật cẩn thận.
Dương Đồng lần này thái độ kiên quyết, lắc đầu nói: "Điền Điềm nói tớ không được nói cho người khác, nói ra sẽ không còn linh nghiệm!"
Bạch Vi vẻ mặt hắc tuyến, không linh nghiệm?! Chẳng lẽ kia mấy con số Ả Rập kia là thần chú gì hả???
"Tại sao không linh nghiệm vậy?"
"Không thể nói đâu."
Bạch Vi mí mắt nhảy nhảy, lựa chọn dùng một phương thức khác hỏi lại một lần: "Vậy...cậu biết cách để cởi bỏ thần chú à?"
Dương Đồng lúc này thay đổi thái độ, cười nói: "Tớ biết á, tớ là người gửi mà sao có thể không biết cách giải được?"
"Làm thế nào?" Bạch Vi có cảm giác mình cách đáp án càng ngày càng gần.
Dương Đồng che miệng cười: "Không phải lúc tốt nghiệp tớ có đưa cậu một quyển sách sao? Đáp án ở đó đó."
Bạch Vi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được trong thư viết "Đưa cho cậu lễ vật" thì ra đây là một lời nhắc nhở!
Bất quá Bạch Vi vẫn không rõ, Dương Đồng rốt cuộc sao phải phí công như vậy chẳng lẽ bên trong cất giấu bí mật động trời khác!?
Bạch Vi trầm tư, quyết định đợi lát nữa về nhà sau khi sắp xếp cho Dương Đồng lập tức tìm quyển sách xem xem bên trong rốt cuộc ẩn giấu cái gì.
Dương Đồng buồn ngủ nhịn không được ngáp một cái: "Bạch Vi, tớ muốn ngủ."
"Chờ một chút nữa chúng ta có thể về nhà rồi, ngoan."
Dương Đồng đôi mắt chứa hơi nước, tuy rằng nàng hiện tại đã muốn nhắm hai mắt lại nhưng vẫn nghe lời gật đầu: "Được gòi tớ kiên trì một chút nữa."
"Tớ cùng cậu trò chuyện nhé."
"Bạch Vi, cậu nói cho tớ vài sự việc lúc cậu ở nước ngoài đi."
Bạch Vi ngẩn người, không nghĩ tới Dương Đồng sẽ nhắc chuyện này nàng mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể."
Chính mình ở nước ngoài mấy năm, tuy rằng độc thân tự tại nhưng cũng nếm trải qua tư vị chua xót ấm lạnh.
Dương Đồng nghiêm túc nhìn Bạch Vi: "Cậu cứ nói đi tớ ở đây lắng nghe cậu này."
Bạch Vi cười cười: "Thật ra ở nước ngoài tớ luôn luôn bị vướng bận bởi một chuyện, cậu biết là gì không?"
"Không đoán được, cậu nói đi!"
Bạch Vi buông tay nói: "Hoài niệm về những món ăn ngon thời bọn mình đã ăn. Lúc đầu đến một nơi xa lạ ẩm thực không hợp khẩu vị sau này tớ cùng chủ nhà thương lượng để cho tớ nấu bữa trưa không. Nấu xong nồi thịt kho tàu ngày đêm mong nhớ tớ khóc như mưa luôn."
Dương Đồng "Phụt" cười ra tiếng: "Á à cậu còn có một mặt tham ăn như thế?"
*
Thời gian tàn tiệc rất nhanh đã đến Bạch Vi đỡ Dương Đồng, hai người vẫy tay cười tạm biệt những người khác.
Lần tụ hội tiếp theo là năm sau, ai cũng không đoán được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Bạch Vi nắm chặt tay Dương Đồng, ai mà đoán được mình sẽ phải vác một con sâu rượu về nhà chứ?
Tuy rằng bé sâu rượu rất nghe lời.
Bạch Vi cười khẽ, nhón mũi chân sờ sờ đỉnh đầu Dương Đồng, sâu trong đôi mắt giấu kín một mạt ám quang nói: "Nhóc sâu rượu, chúng ta về nhà."
Mở cửa xe, đem Dương Đồng nhét vào ghế sau Bạch Vi nhìn ra ngoài chào hỏi Quách Mỹ Đồng: "Mỹ Đồng, cậu về nhà sớm chút đi tớ cùng Dương Đồng đi trước."
Quách Mỹ Đồng tửu lượng cao, cho dù uống mấy chai bia cũng không thấy nàng có chút men say, nếu không phải sợ bị cảnh sát tóm được say rượu lái xe, nàng còn muốn tự mình lái xe về chứ đâu cần phải đợi người đến lái thay đâu!
Nàng tựa vào lòng Tôn Đào Minh nói: "Ừa hai người về đến nhà báo cho tớ một tiếng nha."
Bạch Vi gật đầu: "Cậu cũng vậy." Dứt lời xe đã rời đi.
Quách Mỹ Đồng chậc lưỡi, nắm cái nơ trên áo Tôn Đào Minh cảm thán: "Lần tụ hội này quá đáng giá! Em thế mà phát hiện được Dương Đồng thích Bạch Vi! Ôi thần linh ơi!"
Tôn Đào Minh sắp bị nàng nắm tắt thở, trợn mắt khinh bỉ: "Việc này anh đã sớm phát hiện, ai đâu rãnh rỗi cả ngày che chở Bạch Vi nếu không phải thích, còn có thể là gì?"
Quách Mỹ Đồng không phục, tốt xấu gì mình trước kia cùng hai người quan hệ không tồi không có lý do gì mà không nhìn ra được tâm tư Dương Đồng, nàng phản bác: "Dương Đồng trước kia che chở Bạch Vi chắc chắn là do tình bạn chiếm phần nhiều!"
Tôn Đào Minh ôm chặt lão bà nhà mình, cúi đầu hôn nhẹ nàng: "Ừ ừ vợ yêu nói cái gì cũng đúng."
Nàng đánh nhẹ vào lòng Tôn Đào Minh ngạo kiều nói: "Hừ anh còn non lắm."
Tôn Đào Minh lắc đầu sủng nịch cười, hắn nhớ tới trước kia nhìn một màn cho ra kết luận thật ra cả hai người không chỉ Dương Đồng đơn phương đâu, nhìn bộ dạng vừa rồi của Bạch Vi toát ra vẻ ôn nhu như muốn nhấn chìm người khác. Muốn nói nàng không để ý ai thì ai mà tin.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Quách Mỹ Đồng ngước mặt, dò hỏi.
"Không có việc gì đâu, vợ ơi chúng ta về nhà đi!"
Quách Mỹ Đồng mờ mịt: "Không đợi người lái thay đến luôn hả?"
"Ôi, anh quên chuyện này mất."
"Xem não cá vàng của anh kìa."
"Em chê cười anh? Anh không gãi ngứa cho em nữa!":)))))?
"Aww em sai rồi mà!"
Ánh trăng mông lung, Bạch Vi đỡ Dương Đồng lên lầu, hai cái bóng kề cận nhau kéo dài giống như được trói buộc bởi sợi tơ hồng không dứt.
Vương Tú Mai chuẩn bị ra cửa đổ rác, liền thấy Bạch Vi cố hết sức đỡ Dương Đồng, nàng chạy tới hỗ trợ trách cứ: "Vi Vi, bạn của con uống say sao?"
Những người thuộc thế hệ trước đều không thích người uống say xỉn họ cảm thấy loại người này không có năng lực tự khống chế.
Bạch Vi cười cười giải thích: "Dì Vương nàng là vì con chắn rượu mới uống say." Lời này là thật, Bạch Vi không muốn Dương Đồng bị người khác hiểu lầm.
Vương Tú Mai sắc mặt nhu hòa không ít, nhìn Dương Đồng uống tới mặt đỏ nói: "Đợi lát nữa dì làm chút canh giải rượu cho con bé, như thế nào cũng là vì con mà uống say."
Bạch Vi mím môi "Dạ, làm phiền dì Vương ạ."
"Chuyện này có gì mà phiền toái đâu, dì đỡ nàng cho con mở cửa đi."
Bất quá nàng còn rất bất ngờ con bé này uống say không khóc không nháo, thật đúng là bớt lo. So với lão chồng nhà mình tốt hơn nhiều.
Bạch Vi lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, "Dì Vương con đỡ nàng vào phòng trước ạ."
Vương Tú Mai gật đầu: "Được, đợi lát nữa dì mang canh giải rượu qua cho con."
"Dạ."
Cửa phòng vừa đóng lại, Dương Đồng đột nhiên đứng thẳng người trong mắt sáng ngời lộ ra tia giảo hoạt: "Thế nào biểu hiện vừa rồi của tớ có được không? Không làm cậu mất mặt chớ."
Nàng như vậy thực sự khiến Bạch Vi hoảng sợ, tức giận nhịn không được đánh nàng một chút.
"Cậu muốn hù chết tớ hả!" Quả thật là uống say rồi, ấu trĩ.
Dương Đồng chống nạnh "Cậu còn hung dữ với tớ?"
"Không hung dữ không đánh cậu, cậu đi ngủ trước được không? Vừa nãy không phải nói mệt sao?" Bạch Vi cảm thấy mình không nên chấp nhặt nữa cho nên ngữ khí ôn nhu hẳn.
Nói đến ngủ, Dương Đồng mới phản ứng lại nàng xoa xoa đôi mắt, bĩu môi gật đầu: "Tớ có chút mệt."
Bạch Vi lôi kéo tay nàng, chậm rì rì đưa nàng về phòng cho khách "Nếu mệt như vậy trước tiên ngủ một giấc, chờ cậu tỉnh ngủ sẽ nấu một bữa ngon cho cậu." Nàng đột nhiên cảm thấy mình nếu như không những có thể làm giáo viên sơ trung mà còn có thể đi trông trẻ em....
Dương Đồng nhìn bóng dáng nàng nhỏ nhắn mềm mại, thình lình dựa vào đầu vai nàng, nói là dựa chứ thật ra cũng giống như là ôm lấy Bạch Vi vào lòng. Dương Đồng nghiêng đầu cọ cọ mang theo vài phần làm nũng: "Cậu bồi tớ ngủ được không?"
Nếu không nói rượu vào làm người ta dũng cảm hơn.
Ngày thường cho Dương Đồng mười cái gan, nàng cũng không dám nói.
Bạch Vi cười không ngừng "Không được, cậu tự mình ngoan ngoãn ngủ."
Nàng rất tò mò, nếu ngày mai Dương Đồng tỉnh rượu có nhớ tới hôm qua đã làm gì không.
"Hừ, quỷ hẹp hòi." Dương Đồng câu lấy cổ nàng, nhe răng nhếch miệng nhìn như hung dữ thật ra chỉ là con hổ giấy.
"Không được náo loạn nữa, nhanh đi ngủ!"
Bạch Vi cảm thấy nàng uống say thực đáng yêu, nếu có thể nàng hy vọng tạm dừng một khắc lúc này.
Dù có làm nũng lăn lộn thế nào, Dương Đồng cũng không được Bạch Vi đồng ý ngủ chung, cuối cùng chỉ có thể ủy khuất quấn mình trong chăn bông không tiếng động lên án Bạch Vi.
Bạch Vi bất đắc dĩ nhéo má nàng, tắt đèn nghiêm mặt nói: "Đi ngủ, ngoan ngoãn."
Dương Đồng nhìn trần nhà đen như mực, nhỏ giọng nói: "Bạch Vi, ngủ ngon."
Bạch Vi dựa cửa, mắt tràn ngập quyến luyến nhẹ nhàng mà nói: "Ngủ ngon, Dương Đồng."
Trong phòng khách nho nhỏ, rốt cuộc khôi phục an tĩnh Bạch Vi vươn vai, xoa cổ vừa rồi lúc đỡ Dương Đồng gia hỏa này còn làm bộ làm tịch, hận không thể đem sức lực toàn thân đè lên người mình, thật là tiểu gian tà.
Ái chà, mình quên mất canh giải rượu của dì Vương rồi!
Nếu lát nữa nói Dương Đồng ngủ rồi, mình sẽ uống canh giải rượu. Vừa nãy ngửi buổi trưa mùi rượu, chính mình cũng có chút men say mông lung.
Bất quá mình nhớ rõ lúc Dương Đồng đưa quyển sách kia đã đặt ở trên kệ sách, Bạch Vi vuốt cằm đi đến kệ sách vươn tay xem xét theo thứ tự tên sách. Đôi mắt nàng đột nhiên sáng lên, tìm được rồi! Bạch Vi nhón mũi chân, xoa xoa cuốn sach cười không nói.
Đợi lát nữa về phòng mình cần phải cẩn thận giải mã xem xem trong đó rốt cuộc là ẩn giấu bí mật gì kinh thiên động địa!
"Leng keng."
Bạch Vi đem sách đặt trên bàn, chạy ra mở cửa nhận chén canh trong tay Vương Tú Mai nói lời cảm ơn: "Con cảm ơn dì Vương."
"Bạn con nghỉ ngơi rồi sao?"
Bạch Vi gật đầu: "Đúng vậy, nàng mới vừa nằm một chút."
Vương Tú Mai nhìn tóc Bạch Vi có chút hỗn độn, nhịn không được chỉnh lại động tác mềm nhẹ, mang theo trìu mến: "Con chỉ có một thân một mình ở nhà nên uống ít rượu thôi, về sau cũng khuyên nhủ bạn con có thể không uống thì đừng uống. Nếu như không thể từ chối thì hãy uống, sau đó thì đừng đi uống cùng người đó nữa. Loại người không tôn trọng ý kiến đối phương thfi không cần phải làm quen chi nữa."
Bạch Vi ánh mắt cảm động không nghĩ ngợi mà đáp ứng: "Dạ dì Vương, con sẽ nghe dì."
Vương Tú Mai sờ đôi tay lạnh lẽo của nàng, từ ái nói: "Cố gắn chăm sóc con bé kia nhé, nó là người tốt."
Bạch Vi cười cười: "Dạ được."
"Đúng rồi, Vi Vi hôm nào dì giới thiệu cho con một người nhé? Cũng là giáo viên cùng trường với con, con còn trẻ phải tiếp xúc nhiều bạn bè mới không cần phải luôn ở nhà." Vương Tú Mai lải nhải, Bạch Vi không có bất luận biểu hiện không kiên nhẫn, chỉ là nghe thấy muốn giới thiệu bạn bè cho mình sắc mặt hơi đổi. Sẽ chạm mặt người quen sao?
"Dì Vương này, chuyện này... Thôi bỏ đi."
"Nghe lời, đều là đồng nghiệp không sao đâu con."
Bạch Vi bất đắc dĩ, "Dạ." Cùng lắm thì đến lúc đó tìm cớ từ chối khéo cho có lệ là được.
"Vậy được rồi, dì phải về đây."
"Dì Vương cũng nghỉ ngơi sớm chút đi ạ."
"Được rồi."
Bạch Vi không nghĩ tới mình có một ngày phải đi xem mắt... Loại cảm giác này thật là quá vi diệu.
Là đồng nghiệp hơn nữa nghe dì Vương nói hình như tuổi tác cũng không cách biệt lắm?
Bạch Vi nhún nhún vai nghĩ chuyện đó làm gì. Dù sao mình cũng sẽ không đi xem mắt.
Nàng lần nữa đẩy cửa phòng trong ổ chăn người kia hô hấp vững vàng, xem ra đã là ngủ rồi. Bạch Vi sâu kín thở dài, ngủ thật là nhanh....
Bạch Vi hâm mộ nhất là những người vừa nằm là có thể lập tức ngủ, không giống mình trên giường lăn qua lộn lại mới có thể ngủ được.
Nàng đi qua đi chỉnh lại chăn cho Dương Đồng, ánh sáng duy nhất là từ khe cửa mở mượn một ít ánh đèn từ phòng khách, thế nhưng cũng có thể làm Bạch Vi thấy rõ ràng gương mặt lúc ngủ của Dương Đồng.
Lông mi thật dài che lại đôi mắt vẫn luôn mang ý cười, đôi môi hồng nhạt làm cho Bạch Vi muốn động vào một chút cuối cùng kìm nén không được tò mò dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào cánh môi ấm áp.
Mềm mại.
Đây là cảm nhận duy nhất trong lòng Bạch Vi.
Không biết lúc hôn xuống cảm giác cùng lúc sờ lên có gì khác nhau không.
Ánh mắt Bạch Vi tối lại môi cong lên, mang theo một mạt cố chấp.
Nàng cong lưng, tóc dài rơi xuống trên má trắng nõn Dương Đồng, lạnh băng làm Dương Đồng giật giật đôi mắt, nhưng do quá buồn ngủ không dậy nổi.
Bạch Vi nhanh chóng hôn một chút như chuồn chuồn lướt nước, sau đó che môi ánh mắt dại ra nhìn Dương Đồng.
Nàng... Nàng thế mà lại hôn Dương Đồng!
"A..." Một tiếng kêu rất nhỏ khiến Bạch Vi hô hấp đình trệ.
Thì ra Dương Đồng chỉ trở mình mà thôi.
Bạch Vi nhẹ nhàng thở ra, không dám tiếp tục làm bậy.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại rốt cuộc cắt đứt một đêm khó nói.
Dương Đồng ngủ ngon lành một chút cũng không biết vừa mới xảy ra một chuyện đủ làm nàng mừng phát điên.
Bạch Vi ngửa đầu uống sạch canh giải rượu, cầm lấy quyển sách bụm mặt chạy về phòng.
Ngoài cửa sổ trăng bạc dường như cũng cảm nhận được Bạch Vi e lệ, đem chính mình giấu kín sau đám mây chỉ lộ ra một góc nho nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT