Dòng người chen chúc xô đẩy nhau trên sân trường, thanh âm náo nhiệt từng đợt vang vọng. Bọn học sinh đứng ở sân thể dục nghe âm thanh quản bá: "Các vị bạn học ơi, cuối tuần này sẽ có hội thao hi vọng các bạn sẽ mạnh dạn tham gia. Ai đạt được thứ hạng cao nhất sẽ đạt được phần thưởng có giá trị, nếu như còn nghi ngờ có thể đi hỏi chủ nhiệm lớp mình!"

"Sao lại là đại hội thể thao thế này! Năm ngoái tớ thiếu chút nữa mệt chết ở sân thể dục rồi!"

"Ông trời ơi, xin hãy nói là con đang mơ đi, con không muốn chạy bộ đâu!"

"Xong rồi xong rồi, đến lúc tỏa sáng rồi."

"A a a, đại hội thể thao! Vậy là có thể nhìn thấy đội bóng rổ rồi không phải sao?"

"Tớ muốn ngất xỉu, quá kích động đừng ai đỡ mị dậy mị còn hít thở!"

"Cuối tuần cũng không có tiết học! Chạy bộ tính là gì! Tớ tình nguyện mỗi ngày chạy bộ, cũng không muốn làm bài tiếng anh của Bạch lão sư đâu!"

Đại hội thể thao mùa xuân có người vui mừng tất nhiên cũng có người sầu. Chủ nhiệm lớp cũng hết cách nhìn đơn tham gia trên bàn, nàng xoa xoa thái dương trong ban có 60 học sinh chỉ có 20 cá nhân báo danh. Đám nhóc còn lại mang cái danh ban hậu cần cổ động thật ra lại là lười biếng rồi! Nhưng mà 20 thì 20 còn đỡ hơn là không có ai.

Chủ nhiệm lớp thở dài, sắp xếp lại danh sách chuẩn bị đi đưa cho Dương Đồng. Sau đó lại lấy ra một tờ đăng kí mới viết tên mình, đơn giản viết thông tin sau đó chạy nhanh đi.

Bạch Vi lúc này đang ôm bài tập tiếng anh, vấy màu tím nhẹ nhàng bay.

Bạch Vi sau khi trở thành giáo viên của trường Thanh Thụ đã được bầu thành hoa khôi của văn phòng, trong trường học không ít nam nữ đều nhìn chằm chằm Bạch Vi hy vọng có thể có cơ hội cùng nàng kéo gần quan hệ.

Cũng may là Bạch Vi ngày thường ở văn phòng hay ở ngoài cũng là một thái độ nhàn nhạt, vừa không nói nhiều cũng không ôn nhu, cho nên ngăn chặn một ít người có ý tiếp cận.

Bạch Vi nhìn chủ nhiệm mặt ủ mày ê, một tay chống bàn làm việc cười hỏi: "Cậu muốn báo danh hạng mục nào vậy?"

"Chắc vẫn là chạy nhanh, mấy năm trước cũng là hạng mục này. Bạch Vi, cậu tính toán lựa chọn cái gì?"

Bạch Vi không cần nghĩ ngợi nói: "Chạy tiếp sức."

Chủ nhiệm lớp há miệng, khó tin: "Tớ nghĩ cậu chọn một vài bộ môn nhẹ nhàng chứ." Nhìn Bạch Vi bộ dáng nhu nhu nhược nhược mà chạy tiếp sức thì cần thể lực bền bỉ, nàng.. Có thể được không?

Bạch Vi duỗi tay lấy một tờ báo danh viết tên của mình.

Chủ nhiệm lớp nhận lấy báo danh theo bản năng hỏi: "Cậu có luyện tập qua rồi à?"

"Ừm, lúc trước còn đi học có từng luyện tập."

Chủ nhiệm lớp cảm thán không thôi: "Trách không được cậu ở trong trường học nổi tiếng vậy, thật là hoàn hảo."

Bạch Vi biểu tình điềm đạm "Còn có nhiều người ưu tú hơn nhiều, tớ chẳng qua là một phần nhỏ thôi."

Chủ nhiệm lớp cầm tờ giấy kẹp chung vào đống danh sách, sau đó vẫy tay với Bạch Vi duỗi cổ bát quái nói: "Bạch Vi này, tớ thấy gần đây giáo viên dạy toán có chút ân cần với cậu nhỉ."

Bạch Vi mờ mịt: "Ai?"

"Ôi chính là cái cô mang kính, cao cao gầy gầy á. Cao lão sư!"

Bạch Vi đẩy đẩy mắt kính, trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo: "Nàng a, Cao Lộ tỷ là chủ nhiệm của lớp ta lúc còn đi học, được vào trường dạy học tớ cần có chủ nhiệm giới thiệu vào chứ. Mấy ngày nay Cao Lộ tỷ tới tìm không phải tớ mà là Dương Đồng."

Chủ nhiệm lớp có chút xấu hổ cười đến mất tự nhiên, bát quái sai người thật sự xấu hổ quá đi. "... Tớ không có ý gì khác chỉ tùy tiện hỏi một chút, cậu cũng đừng để ý nha."

"Không có việc gì, cũng là đồng nghiệp mà." Bạch Vi mím môi, căn bản không thèm để ý tâm hồn bát quái của chủ nhiệm lớp.

Nhìn ra nàng không để ý, chủ nhiệm lớp lại nói sang đề tài khác "Cậu và Dương Đồng trước kia là bạn học hả?"

Bạch Vi ánh mắt trầm trầm, "Đúng vậy, ở sơ trung thì không cùng ban, nhưng cao trung cùng lớp."

Chủ nhiệm lớp nhìn nhìn bốn phía phát hiện không có người, lúc này mới hạ quyết tâm hỏi Bạch Vi về một ít việc riêng tư về Dương Đồng. Giương giọng nói: "Tớ thấy cả hai cậu ngày thường quan hệ cũng tốt đẹp, thường xuyên cùng nhau ăn cơm. Tớ liền muốn hỏi một chút, Bạch Vi cậu cũng không cần phải lừa gạt tớ."

Bạch Vi thu lại đáy mắt không vui, nàng không thích người khác dùng ngữ khí này nói chuyện với mình nhưng xem phân thượng của người đồng nghiệp này, nàng cũng không có quá mức lạnh nhạt. Rốt cuộc nàng cũng không nghĩ vừa đến văn phòng đã chịu chèn ép, mình chỉ là người mới so ra kém xa những người đầy kinh nghiệm.

"Cậu cứ nói đi, nếu biết cái gì tôi có thể nói sẽ nói."

Chủ nhiệm lớp cũng không hề tiếp tục ngượng ngùng, lôi kéo cánh tay Bạch Vi hỏi: "Dương Đồng, nàng có phải cá tính / lãnh đạm không?"

"...... A!? Cậu nói cái gì?" Bạch Vi sợ tới mức suýt chút rơi mắt kính, cá tính / lãnh đạm là cái quỷ gì!

Chủ nhiệm lớp cũng cảm thấy lời này hỏi thật sự đột ngột, nhưng cũng đã nói ra rồi dứt khoát vứt bỏ liêm sĩ. Nàng ho khan, đè thấp thanh âm: "Cậu đừng kinh ngạc thế! Tớ chỉ là vẫn hoài nghi thôi, vì cậu là người mới đến cho nên không biết sự việc phát sinh trong trường học trước kia. Khi đó có một người con gái truy đuổi theo Dương Đồng có chết cũng không từ bỏ, nghe người khác nói nàng tới Thanh Thụ chính là vì Dương Đồng. Nữ nhân kia lớn lên xinh đẹp, điện nước đầy đủ nghe nói trong nhà còn có tiền. Nếu không phải bởi vì Dương Đồng cũng không thèm đá mắt tới cái chỗ này." Chủ nhiệm lớp tạm dừng một nhịp, phi thường vừa lòng biểu tình giật mình vừa rồi của Bạch Vi. Thật ra lúc đầu mình nghe chuyện này cũng phản ứng giống vậy...

"Sau đó có vài giáo viên rủ nhau đi KTV ca hát, không biết sao cô gái kia cũng đi theo vừa ngồi lên ghế liền dán lên người Dương Đồng không buông. Còn cố ý uống rượu say làm càn. Dương Đồng thấy nàng say cũng rất khách sáo, người kia còn muốn cưỡng hôn Dương Đồng. Dương Đồng sợ đến mức trực tiếp cầm ly nước nước đá tạt lên mặt nàng, không ở lại nữa mà đi thẳng ra ngoài." Chủ nhiệm lớp đừng nhìn thấy đứng đắn thực ra là một người bát quái.

"........" Bạch Vi cũng cứng họng, này... Cũng quá thảm đi.

"Đừng có gấp, sự tình còn chưa kết thúc ở đó."

Bạch Vi khóe miệng cứng ngắc "Còn.. Còn xảy ra chuyện gì?"

"Dương Đồng không phải tỏ ra không đồng ý chuyện này sao. Người kia vậy mà đi thẳng đến nhà tìm cha mẹ Dương Đồng chọc cho nàng tức giận lên mắng một hồi, lúc này mới xem như là chấm dứt. Cô gái kia sau đó từ chức, sinh hoạt Dương Đồng cũng khôi phục bình thường. Bởi vì vụ này nhiều người nói Dương Đồng có phải cá tính / lãnh đạm không, nàng tới Thanh Thụ ngần ấy năm chưa nhìn thấy nàng yêu đương bao giờ! Hơn nữa cô gái kia vừa có tiền vừa có sắc, Dương Đồng còn thấy người ta chướng mắt, cậu nói xem không phải lãnh đạm thì là gì!" Chủ nhiệm lớp càng nói càng khẳng định, nếu như có một vị bạch phú mỹ đến theo đuổi mình, mình nhất định sẽ theo người ta về nhà làm vợ hiền!

Xin hãy ban cho tôi một vị đi ông trời ơi!

Bạch Vi đẩy gọng kính hơi lệch nếu như là thật thì thật là chấn động ấy chứ.Tuy là chủ nhiệm lớp có hơi làm quá lên nhưng nghe xong có lẽ cũng có thể là sự thật.

Chẳng lẽ, Dương Đồng nàng, thật là lãnh đạm sao????

Cho nên chính mình có hành động ám chỉ nào nàng cũng đều không để ý tới, kỳ thật không phải không hiểu mà là nàng đối với chuyện yêu đương căn bản không khơi lên hứng thú sao?

Bạch Vi cảm thấy hình như mình mò trúng chân tướng.

Bởi vì có sự việc bát quái như thế, chủ nhiệm lớp cảm thấy cùng Bạch Vi quan hệ giống như gần không ít. Nàng nhịn không được duỗi tay câu lấy cổ Bạch Vi, chớp chớp mắt hỏi lại lần nữa: "Bạch Vi, Dương Đồng lúc học cao trung có từng yêu đương chưa?"

Bạch Vi chần chờ "Hình như đúng là không có."

"Vậy còn sơ trung?"

"Làm ơn đi, cậu dù sao cũng là giáo viên sơ trung mà còn trắng trợn táo bạo hỏi về vấn đề yêu sớm sao, thỉnh cô nương tự trọng!"

Chủ nhiệm lớp phụt cười: "Bọn học sinh bây giờ sao có thể so sánh được với chúng ta hồi đó chứ thử hỏi xem bây giờ lớp nào mà không có các cặp đôi? Chỉ cần bọn chúng đảm bảo được thành tích học tập, không nháo ra chuyện gì lớn mỗi ngày cùng nhau học thì tớ có thể nhắm một mắt cho qua nha~"

Bạch Vi bất đắc dĩ hỏi: "Sơ trung tớ với cậu ấy cũng không có thân quen lắm, khi đó học chung 1 khối chỉ lâu lâu đụng mặt không có nói chuyện nên tớ không biết chuyện lúc sơ trung đâu."

"Ôi giờ không cần soi lúc sơ trung làm gì nữa, nàng cao trung còn chưa yêu ai huống chi sơ trung! Cho nên, Dương Đồng nàng chính là......"

"Là cái gì?" Thình lình vụt ra tới một câu, Dương Đồng chen đầu vào giữa cánh tay hai người.

BÀn tán sau lưng người khác còn bị bắt gặp, chủ nhiệm lớp cùng Bạch Vi hiện tại tim đập thiếu chút nữa bay ra khỏi lồng ngực, tức giận hỏi: "Dương Đồng, sao đi đường mà không có tiếng gì hết vậy!" Chủ nhiệm lớp nàng chột dạ.

Bạch Vi quay đầu đi, dư quang nhìn vẻ mặt vô tội của Dương Đồng trong lòng nói thầm.

Dương Đồng quơ quơ tờ báo danh trong tay nói: "Rõ ràng hai người thần thần bí bí nói to nhỏ, tớ vào cũng không thèm để ý mà giờ lại đổ thừa cho tớ à."

Chủ nhiệm lớp hoảng loạn đem một chồng báo danh nhét vào tay Dương Đồng, không dám đối diện nàng: "Cầm đi cầm đi, đây là danh sách báo danh trong lớp tớ!"

Dương Đồng không thể hiểu được, hai người này cứ kì kì.

"Bạch Vi, cậu có đang bận gì không?" Dương Đồng hỏi.

Bạch Vi lắc đầu, "Sao thế?"

"Mau tan tầm thôi, chúng ta đã quyết định sẽ đi ăn cơm chung mà."

Bạch Vi phức tạp mà nhìn chằm chằm nàng, cười: "Ừm.. được rồi."

"Vậy lát nữa tớ đến đón cậu!"

"Được."

Dương Đồng còn có việc cần hoàn thành, cho nên đã đem chuyện thắc mắc vứt ra sau đầu rồi.

Chủ nhiệm lớp thấy nàng rời đi, nhẹ nhàng thở ra, sống sót sau tai nạn mà nói: "Về sau cũng không dám bàn luận nữa, không chừng giống như Dương Đồng như vậy đột nhiên nhảy ra."

Bạch Vi buồn cười, "Đúng vậy."

Chạng vạng, sắc trời chập tối.

Dương Đồng đẩy xe đạp, Bạch Vi cách nàng không xa cùng nhau đi tới. Ánh trăng mông lung, phảng phất phủ một lớp màn ngân lên cả một khu vực rộng lớn.

Dương Đồng cảm thấy lúc này Bạch Vi so với bình thường an tĩnh hơn nhiều, trộm nhìn khuôn mặt kia thật cẩn thận hỏi: "Hôm nay cậu có vẻ rất cao hứng hả?"

Bạch Vi sửng sốt "Sao lại nói như vậy?"

"Cảm giác.. cậu hôm nay nói ít đi."

Bạch Vi dở khóc dở cười, bình thường mình cũng không nói nhiều lắm.

"Dương Đồng, tớ hỏi cậu một chuyện nhỏ này."

"Ừ, chuyện gì?"

"Cậu.... Hy vọng một nửa còn lại của mình là người thế nào." Bạch Vi ánh mắt ôn nhu, dừng bước chân nghiêng đầu nhìn về phía Dương Đồng.

Vị vẫn luôn yêu thầm Bạch Vi - Dương Đồng nghe được câu hỏi như vậy, trong lòng miễn bàn rất khẩn trương. Cánh môi run rẩy, "Tớ... Tớ chưa có nghĩ đến.". Sở dĩ nói một câu như vậy vì nàng sợ lỡ mồm nói ra tiếng lòng của mình với Bạch Vi, vì thế mới che giấu không nói rõ ràng.

Nhưng câu trả lời này trong mắt Bạch Vi lại là một ý khác.

Thì ra Dương Đồng thật sự không có nghĩ đến chuyện có người yêu sao, như vậy chẳng phải là càng thêm chứng thực suy đoán lúc sáng!?

Bạch Vi ánh mắt như suy tư, không khỏi vì chính mình một phen chua xót nước mắt.

Dương Đồng: "Vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

Bạch Vi cười cười, không nói.

Dương Đồng nôn nóng muôn biết: "Đừng gạt tớ, đừng làm lòng tớ cảm thấy hoang mang rối rắm cả lên nữa."

Bạch Vi đi đến trước mặt nàng, ngước mặt nhìn Dương Đồng sau đó tầm mắt chậm rãi chuyển đi. Nàng đã từng nhìn qua dáng người hoàn hảo này của người ta lúc thay quần áo nhưng giờ lại bị quần áo che mất. Bạch Vi đáy mắt hiện lên giảo hoạt, một tay sờ lên eo người ta âm thanh uyển chuyển quyến rũ "Cậu biết không hôm nay tớ nghe được một chuyện bát quái."

Dương Đồng cả người cứng đờ. Eo mình cũng từng bị Điền Điềm sờ qua rồi nhưng mà sao Bạch Vi chạm vào thì giống như có cảm giác tê dại vậy hảaaaa!

Nàng nói lắp: "Cái gì.. có chuyện gì?"

Bạch Vi gợi lên cánh môi ở trong đêm đen cực kì mị lực, nàng nhón mũi chân để sát vào bên tai Dương Đồng tựa như câu nhân tâm người khác đi mất.

"Có người đồn đãi, cậu, là cá tính / lãnh đạm. Dương Đồng, đây là sự thật chăng?"

Nữ thần luôn luôn ôn nhu điềm tĩnh đột nhiên chyển sang tấn công mình, loại này kích thích cảm từng chút chui vào lòng Dương Đồng làm nàng bất ngờ, rồi lại làm nàng lưu luyến.

Dương Đồng đang muốn mở miệng nói chuyện, Bạch Vi đã buông lỏng tay ra lui về phía sau vài bước, che miệng cười trộm.

"Tớ không phải! Cậu phải tin tưởng tớ!"

Bạch Vi cười khẽ, gật đầu cho có: "Rồi rồi rồi!"

Dương Đồng ngửa mặt lên trời rơi lệ, chính mình đây là tạo nghiệt gì, nữ thần còn chưa đuổi tới. Đã gánh cái danh "Không được"!

Khóc chết bảo bảo rồi, ai đến cứu tiểu đáng thương này với!

Tác giả có lời muốn nói: (T_T) tiểu thiên sứ thứ sáu đều đi chơi sao.

Edittor muốn nói: mình ra chap cà giựt cà giựt quá nhỉ, rất xin lỗi nhưng mà mình lên đại học rồi cũng không còn rãnh nữa, hứa sẽ không drop thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play