Trúc Âm với Phương Phương cùng hai người Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù cầm sổ hộ khẩu đi Cục Dân Chính lãnh chứng.

Bởi vì thân phận đặc thù của hai người, Trúc Tâm Nhã còn chưa tốt nghiệp, liền quyết định tạm thời không cử hành hôn lễ, cũng không thông báo tin hai người kết hôn cho ông bà ngoại.

Tuy rằng kết hôn kín, Trúc Tâm Nhã cũng cao hứng vô cùng.

"Tỷ tỷ, em quên hỏi chị, chị chuẩn bị nhà tân hôn cho chúng ta chưa?" Trúc Tâm Nhã thoải mái hào phóng hỏi, còn không cố hạ giọng.

Trúc Âm thiếu chút nữa bị nước miếng mình sặc đến.

Trách không được có thể mê hoặc Khuyết Hàn Phù thần hồn điên đảo, Nhã Nhã cũng quá chủ động rồi, ở trước mặt Khuyết Hàn Phù cái gì cũng dám nói, đổi thành người khác chắc không có can đảm.

Phương Phương cầm tay Trúc Tâm Nhã đặt trong tay mình vỗ vỗ, "Thời gian gấp như vậy, đâu ra có nhà tân hôn, con đừng có làm khó Hàn Phù, kết hôn cũng không nhất định phải chuyển ra ngoài a, con với Hàn Phù ở trong nhà cũng đều giống nhau." Phương Phương luyến tiếc con gái dọn ra ngoài.

Khuyết Hàn Phù nói: "Mẹ, nhà tân hôn con đã chuẩn bị tốt, chính là khu biệt thự màu lam cách Trúc gia không xa kia, tiện cho Nhã Nhã về nhà."

Phương Phương nghe thấy Khuyết Hàn Phù gọi mình là mẹ, trên mặt tức khắc cười như hoa, lập tức không thấy cái khác kéo cả tay Khuyết Hàn Phù lại đây, đặt ở trên mu bàn tay Trúc Tâm Nhã, "Vẫn là Hàn Phù nghĩ chu đáo, về sau mẹ liền có tới hai người con gái."

Trúc Âm nói: "Ba cho hai con một tấm thẻ đen, cần cái gì cứ tuỳ tiện mua."

Khuyết Hàn Phù không thiếu tiền, nhưng thẻ là tâm ý của Trúc Âm, cô gật gật đầu, nói: "Cảm ơn ba."

Trúc Âm cười đến nheo lại đôi mắt, xua xua tay nói: "Cùng ba khách khí làm gì."

Bốn người buổi sáng không có việc gì, cùng đi tới nhà tân hôn mà Khuyết Hàn Phù chuẩn bị để tham quan.

Nhà trang hoàng ấm áp cổ điển thanh nhã, Trúc Tâm Nhã rất là thích.

Trúc Âm với Phương Phương đi lên lầu tham quan phòng ngủ, Trúc Tâm Nhã kéo Khuyết Hàn Phù đi theo phía sau.

"Tỷ tỷ, chị mua nhà khi nào?" Trúc Tâm Nhã lòng tràn đầy tò mò hỏi.

Khuyết Hàn Phù cúi đầu hôn tay nàng, nói: "Thổ lộ với em xong liền mua."

Trúc Tâm Nhã cảm động ôm lấy cánh tay Khuyết Hàn Phù, sườn mặt ở trên cọ cọ, "Tỷ tỷ, có chị thật tốt ~"

Khuyết Hàn Phù suy nghĩ thật chu đáo, cô biết Trúc Tâm Nhã quan hệ với ba mẹ rất tốt, chỉ sợ nhất thời không rời đi được người trong nhà, liền ở gần Trúc gia mua nhà tân hôn, chỉ vì tiện cho Trúc Tâm Nhã về nhà.

Trúc Tâm Nhã vốn dĩ sau khi lãnh chứng với Khuyết Hàn Phù xong tâm tình còn có chút thấp thỏm tức khắc biến mất không thấy, có một người vì mình suy nghĩ như vậy ở đây, nàng còn có cái gì đáng để sợ đâu.

Phương Phương đẩy ra cửa phòng ngủ chính, kinh ngạc quay đầu lại nói: "Xem ra Hàn Phù thật là muốn cưới Nhã Nhã của chúng ta mà mua."

Trúc Tâm Nhã tò mò đi vào trong, phát hiện bên trong phòng ngủ chính không chỉ có dán chữ Hỉ đỏ thẫm trên tường, ga trải và vỏ chăn trên giường cũng đều là màu đỏ rực, bên trên rải cánh hoa hồng đỏ, hai cây nến to bằng cánh tay chưa được đốt đặt trên ngăn tủ bên cạnh.

Trúc Tâm Nhã cảm thấy hạnh phúc không chân thật.

Nàng quay đầu lại nhìn về phía Khuyết Hàn Phù, Khuyết Hàn Phù chậm rãi đi tới, hai tay ôm mặt nàng, cúi đầu khẽ hôn môi Trúc Tâm Nhã, "Thích không?"

Trúc Tâm Nhã dùng sức gật đầu: "Siêu cấp siêu cấp siêu cấp thích."

Phương Phương nắm tay Trúc Âm, hai người cười tuổi già được an ủi, kỳ thật Khuyết Hàn Phù có phải thiên tài hay không có tiền hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là cô yêu Nhã Nhã, đối tốt với Nhã Nhã, như vậy là đủ rồi.

Tham quan nhà xong, Khuyết Hàn Phù tự mình xuống bếp làm một bàn mỹ thực, Trúc Tâm Nhã đã từng ăn cơm Khuyết Hàn Phù nấu, cảm giác rất tốt, Trúc Âm cùng Phương Phương ăn lần đầu tiên, quả thực là kinh ngạc vô cùng.

Phương Phương đều phải bắt đầu ghen tị với vận khí tốt của con gái mình.

Khuyết Hàn Phù sủng Nhã Nhã, so với ba mẹ còn muốn quá đáng hơn, về sau căn bản không cần lo lắng Nhã Nhã sẽ chịu uỷ khuất.

Ăn trưa xong Trúc Âm và Phương Phương dặn dò Trúc Tâm Nhã cùng Khuyết Hàn Phù tối về nhà ăn cơm, rồi hai người đi bộ trở về.

Trúc Tâm Nhã nhìn bóng dáng ba mẹ biến mất giữa bóng cây, đóng cửa lại xoay người nhảy lên người Khuyết Hàn Phù.

Khuyết Hàn Phù một tay ôm eo Trúc Tâm Nhã, một tay đỡ mông nàng đề phòng nàng bị tuột xuống.

"Tỷ tỷ, hôn hôn em ~" Trúc Tâm Nhã ôm cổ Khuyết Hàn Phù nhắm mắt lại tiến sát vào cô.

Khuyết Hàn Phù không có sốt ruột đi hưởng dụng "điểm tâm ngọt" trước mắt này, ôm Trúc Tâm Nhã đi đến chỗ sofa chậm rãi ngồi xuống, rút tay lại nâng cằm Trúc Tâm Nhã lên, hôn tới.

Khuyết Hàn Phù dùng đầu lưỡi cẩn thận miêu tả môi Trúc Tâm Nhã, Trúc Tâm Nhã cảm thấy có chút ngứa, nhịn không được hơi hơi mở môi ra.

Khuyết Hàn Phù không buông tha cơ hội, dẫn dắt lưỡi Trúc Tâm Nhã dây dưa.

Nụ hôn này cực kì ôn nhu, Trúc Tâm Nhã đắm chìm trong đó, lúc Khuyết Hàn Phù lui về phía sau lập tức vội vàng đuổi theo, thẳng đến khi hai người thở hồng hộc, hô hấp không xong, mới lưu luyến không rời mà buông ra môi.

Trúc Tâm Nhã mở to mắt, nhìn cảnh đẹp trước mắt mà hô hấp cứng lại.

Đôi mắt thanh lãnh của Khuyết Hàn Phù giờ phút này hàm chứa ánh sáng lưu chuyển, làn da lãnh bạch bị đỏ ửng trải rộng, sắc môi đỏ thắm, ướt át hơi sưng.

Tim Trúc Tâm Nhã đập gia tốc, rốt cuộc hiểu được như thế nào là sắc đẹp liêu nhân.

.........

Hai người ở trong phòng ngủ chính ngủ trưa, sau khi dậy cùng nhau đi dạo dưới hoa viên hai vòng, sau đó lên lầu chọn một bộ phim tình cảm điện ảnh xem, xem phim xong, rốt cuộc tới thời gian qua Trúc gia ăn cơm chiều.

Tuy rằng hai căn biệt thự cách nhau không xa, nhưng bởi vì ở giữa có hoa viên ngăn cách, hai người đi mười lăm phút mới tới Trúc gia.

Ấn chuông cửa, Phương Phương cười mở cửa nghênh đón các nàng vào, "Bàn đồ ăn này mẹ với bảo mẫu chuẩn bị cả buổi trưa, tay nghề khẳng định không tốt bằng Hàn Phù, hy vọng hợp khẩu vị con."

Khuyết Hàn Phù nói: "Mẹ dụng tâm chuẩn bị, khẳng định là hợp khẩu vị."

Phương Phương cười càng thêm sáng lạn, "Mẹ thật thích nói chuyện phiếm với Hàn Phù."

Trúc Tâm Nhã: "......" Thất sủng.

Bất quá trong lòng Trúc Tâm Nhã càng nhiều là cao hứng.

Quan hệ của Khuyết Hàn Phù với ba mẹ không tốt, từ nhỏ đến lớn cơ hồ không cảm thụ được tình thương của ba mẹ, đem tình yêu của Phương Phương cùng Trúc Âm chia cho Khuyết Hàn Phù, Trúc Tâm Nhã một chút cũng không thèm để ý.

Nàng hy vọng Khuyết Hàn Phù mỗi một ngày đều có thể cảm nhận được tình yêu, bất luận là tình yêu của nàng, hay tình yêu của Phương Phương và Trúc Âm.

Ăn xong một bữa tối vô cùng phong phú, Khuyết Hàn Phù chơi cờ vây với Trúc Âm, không dấu vết để thua hai lần, Trúc Âm cao hứng nhịn không được ở trong vòng bạn bè khoe khoang.

Trúc Âm: Có con gái thật tốt [cười to]

Thực nhanh có người bình luận.

[Nhã Nhã lại dỗ ông vui vẻ làm sao?]

[Nhìn ông bạn già này, dường như không còn ai có con gái.]

[Tốt bao nhiêu, hãy cho tôi biết, con trai tôi lớn hơn Nhã Nhã một tuổi, suy xét chút không?]

Trúc Âm trả lời một câu: Không đúng, tôi đăng nhầm rồi, hẳn là có hai đứa con gái thật tốt.

[Lão Trúc, ông đang nói cái gì đây, hai đứa con gái? Ông ở bên ngoài ăn vụng có một đứa con gái riêng?]

[Lão Trúc, chị dâu lại mang thai? Đây là tuổi không tốt để làm sản phụ, kiềm chế một chút.]

[Chị dâu là người tốt ông đừng nghĩ lén lút đi làm chuyện có lỗi với chị dâu.]

Trúc Âm: Đi đi đi, mọi người đoán mò cái gì, tôi cùng Phương Phương cảm tình rất tốt, Phương Phương cũng không có mang thai! Còn đứa con gái thứ hai của tôi sao, tạm thời giữ bí mật, qua một thời gian sẽ nói cho mọi người.

Trúc Tâm Nhã với Khuyết Hàn Phù ở Trúc gia chơi tới 9 giờ liền trở về nhà.

Trúc Tâm Nhã vào cửa chính nhìn thấy sofa ở phòng khách, nhịn không được nhớ tới nụ hôn buổi chiều, ôn nhu triền miên, rung động lòng người.

Lỗ tai Trúc Tâm Nhã có chút nhiệt, không quay đầu lại nói với Khuyết Hàn Phù: "Thời tiết ngày càng nóng, đi về trên người ra một thân mồ hôi, em đi tắm rửa trước."

Khuyết Hàn Phù nhìn bóng dáng Trúc Tâm Nhã vội vàng, đáy mắt xẹt qua một tia u ám.

Trúc Tâm Nhã xả tốt nước nằm trong bồn tắm, bọt màu trắng nổi trên mặt nước, Trúc Tâm Nhã không chút để ý dùng tay ở trên bọt nước đập đập.

Sóng mắt nàng hàm chứa xuân thuỷ, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng càng ngày càng hồng, trong đầu suy nghĩ một chút thứ lung tung rối loạn, cả người liền nhanh chóng nhiễm ửng hồng.

Trúc Tâm Nhã cảm thấy thời gian ngâm đủ rồi, chống hai bên muốn đi ra, kết quả trên tay không có sức lực, nhất thời không thể lên được.

Thân thể một lần nữa chìm vào trong nước, "rầm" một tiếng rất lớn.

Khuyết Hàn Phù lo lắng đi đến trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ gõ, "Nhã Nhã, em tắm xong chưa?"

Trúc Tâm Nhã như tìm được viện binh, lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ, chị mau đi vào giúp giúp em!"

Khuyết Hàn Phù lập tức vặn mở cửa phòng tắm, sau khi vào liền nhìn thấy bộ dáng Trúc Tâm Nhã đầy mặt uỷ khuất ngồi trong bồn tắm.

Khuyết Hàn Phù đi qua, đầu ngón tay lãnh bạch dừng ở trên vai Trúc Tâm Nhã, giúp nàng hất đi một mảnh bọt biển, Trúc Tâm Nhã nhịn không được run rẩy, "Tỷ tỷ, em ngâm quá lâu, trên người không còn sức lực."

"Tỷ tỷ giúp em." Ánh mắt Khuyết Hàn Phù dần tối.

Khuyết Hàn Phù duỗi tay ôm Trúc Tâm Nhã ra khỏi bồn tắm, mắt nhìn thẳng, trơn mềm đầy vòng tay, như là ôm một đám mây, vừa mềm lại thơm.

Ôm Trúc Tâm Nhã đến trên giường, Khuyết Hàn Phù giúp nàng lau khô nước trên người, giúp nàng đắp chăn lên, thấp giọng nói: "Chờ chị."

Làn da Trúc Tâm Nhã được đỏ rực phụ trợ, trắng đến bắt mắt, giống như một bông tuyết rơi trên ngọn lửa.

"Tỷ tỷ, chị nhanh một chút......" Trúc Tâm Nhã cắn môi dưới, có chút vô tội, có chút dụ hoặc.

Khuyết Hàn Phù vào phòng tắm, không có ngâm, trực tiếp tắm vòi sen, chỉ tắm mười lăm phút liền từ trong phòng tắm đi ra.

Cô mặc áo tắm màu đen, chân dài eo nhỏ, môi đỏ mê người, Trúc Tâm Nhã nghe được thanh âm ngồi dậy, chăn từ trên người chảy xuống cũng không có cảm giác, bởi vì nàng ngắm Khuyết Hàn Phù tới ngây người.

"Tỷ tỷ....."

Khuyết Hàn Phù đi đến trước mặt nàng, hơi hơi cúi người, nâng cằm Trúc Tâm Nhã khẽ hôn phấn môi một cái.

Trúc Tâm Nhã không thoả mãn ôm cổ Khuyết Hàn Phù không cho cô rời đi, "Tỷ tỷ, hôn nhiều thêm một chút......"

Khuyết Hàn Phù ngồi vào bên cạnh ôm eo Trúc Tâm Nhã, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát trên môi Trúc Tâm Nhã, "Thích chị hôn em như vậy?"

Trúc Tâm Nhã kéo kéo áo tắm Khuyết Hàn Phù, "Thích đến không chịu được."

Ánh mắt Khuyết Hàn Phù dừng ở trên môi Trúc Tâm Nhã, nhẹ giọng nói: "Chị tra tư liệu, còn có chuyện càng thoải mái hơn hôn môi....."

- ---------

Hì hì không có H đâu nha, tác giả nói các bạn tự tưởng tượng ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play