Khuyết Hàn Phù nhàn nhạt nói: "Cảm ơn quan tâm, chuyện đã giải quyết hoàn mỹ, tôi không có việc gì."

Kỳ Chu kích động được Khuyết Hàn Phù lãnh đạm nhanh chóng làm lạnh, trong lòng hắn tự trách mình quá mức sốt ruột, làm Khuyết Hàn Phù cảm thấy đường đột.

Mặt Kỳ Chu có chút hồng, ngượng ngùng tiếp tục nói chuyện với Khuyết Hàn Phù, ngược lại đi đến bên Trúc Tâm Nhã nói: "Ây, tiểu fan, cô không sao chứ."

Trúc Tâm Nhã tâm tình mất mát, lắc đầu, "Tôi không có chuyện gì, còn nữa, tôi không phải fan anh."

Kỳ Chu nhíu mày, "Cô với bạn học kia của ngươi không phải Cháo Gạo của tôi sao?" Mấy hôm trước đuổi theo mình nói bản thân là Cháo Gạo, hiện tại mình thừa nhận thân phận fan của nàng, nàng lại nói bản thân không phải fan.

Kỳ Chu chưa từng thấy qua nữ sinh khó hiểu như vậy.

"Nếu ngày hôm qua tôi ở đoàn phim là tốt rồi, tuyệt đối sẽ không để hai anh em Mạnh Quan Sinh có cơ hội khi dễ hai người." Kỳ Chu ảo não nói.

Khuyết Hàn Phù nhìn ra Trúc Tâm Nhã có chút không vui, cô không có biện pháp ở trước mặt Kỳ Chu hỏi Trúc Tâm Nhã, liền đi tới bên cạnh Trúc Tâm Nhã, sờ sờ tóc nàng an ủi.

Khuyết Hàn Phù nói với Kỳ Chu: "Không trách anh, anh không cần gánh tội thay người xấu."

Trúc Tâm Nhã bởi vì Khuyết Hàn Phù chạm vào, tâm tình tốt hơn một chút, theo sau nói: "Anh ở đây tự trách, nói không chừng hai anh em Mạnh Quan Sinh còn cảm thấy bản thân không có làm sai đâu."

"Đúng rồi, Kỳ đại minh tinh, Mộng Nhu nói hôm nay muốn tới đoàn phim gặp anh. Tôi là Cháo Gạo giả, nhưng Mộng Nhu tuyệt đối là thật, cô ấy còn nói bản thân là fan mama của anh đấy." Trúc Tâm Nhã móc di động ra gửi WeChat cho Lục Mộng Nhu, hỏi nàng khi nào đến đoàn phim.

Sáng Lục Mộng Nhu gọi điện cho nàng, Trúc Tâm Nhã nghe chính khuê mật ôn ôn nhu nhu của mình mắng huynh đệ Mạnh Quan Sinh nửa giờ, quả thực là trợn mắt há hốc mắt.

Tay Kỳ Chu chống trên bàn trượt một cái, thiếu chút té ngã, ổn định thân thể xong không dám tin nói: "Cô nói ai? Tiểu cô nương mấy hôm trước là fan mama của tôi? Cô ấy còn nhỏ hơn tôi mấy tuổi đi."

Trúc Tâm Nhã nói: "Tôi không có theo đuổi minh tinh, không hiểu cái gì fan bạn gái fan mama, Mộng Nhu một lát liền đến, chờ lát nữa Kỳ đại minh tinh có thể tự hỏi cô ấy, cô ấy khẳng định biết gì nói nấy không giấu diếm nửa lời."

Kỳ Chu có phòng hoá trang riêng, so với phòng hoá trang nho nhỏ này lớn hơn rất nhiều, chỉ để mình hắn sử dụng. Nhưng vì một câu của Trúc Tâm Nhã, Kỳ Chu quyết định ở chỗ này chờ tiểu nha đầu kêu "Mộng Nhu" kia, tự mình hỏi nàng sao dám làm fan mama của mình!

Di động Trúc Tâm Nhã vang lên, nàng mở khoá vân tay xong tiến vào WeChat, Lục Mộng Nhu trả lời.

Lục Mộng Nhu: Nhã Nhã, tớ đã tới thành phố điện ảnh!

Trúc Tâm Nhã: Bây giờ tớ đi đón cậu!

Lục Mộng Nhu: Ân! Tớ ở dưới cổng có lá cờ.

Trúc Tâm Nhã cười ngẩng đầu nói với Khuyết Hàn Phù và Kỳ Chu: "Mộng Như đã tới rồi, em đi đón cô ấy."

Kỳ Chu không dấu vết nhìn thoáng qua Khuyết Hàn Phù, trong lòng nghĩ Trúc Tâm Nhã đi đón người, phòng hoá trang chẳng phải còn mỗi mình và Khuyết Hàn Phù.

Lỗ tai Kỳ Chu nóng lên.

Khuyết Hàn Phù nói: "Tôi đi với em."

Kỳ Chu trong nháy mắt bị mất mát to lớn vùi lấp.

Nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể trong lòng hộc máu trên mặt cười nói: "Dù sao cũng là fan tôi, tôi cũng đi."

Trúc Tâm Nhã không có ý kiến, ba người ra khỏi phòng đi tới cổng lớn đón Lục Mộng Nhu.

Trên đường gặp rất nhiều người trong đoàn phim, Kỳ Chu làm nam chính đang định ôn nhu chào hỏi bọn họ, kết quả vừa mới nở nụ cười, những người đó đều chào hỏi Khuyết Hàn Phù.

"Khuyết giáo sư, chào buổi chiều!"

"Khuyết giáo sư, tôi là fan não tàn của chị!"

"Khuyết giáo sư, con trai tôi sắp sửa thi đại học, tôi lấy ảnh tạo hình của cô dán ở đầu giường hắn, hy vọng hắn có thể đạt được thành tích tốt."

Trúc Tâm Nhã có vinh hạnh chung, liếc đến khuôn mặt Kỳ Chu cứng đờ, không nhịn được "xì" một tiếng bật cười.

"Kỳ đại minh tinh, hiện tại danh khí của tỷ tỷ tôi chính là lớn hơn anh, có phải thực mất mát hay không a?"

Kỳ Chu trừng mắt nhìn Trúc Tâm Nhã một cái, "Nói bậy, tôi mất mát cái gì, Hàn Phù vốn dĩ là rất ưu tú."

Kỳ Chu từ nhỏ lớn lên ở dưới hào quang của Khuyết Hàn Phù, không có ghi hận Khuyết Hàn Phù, ngược lại bị sự hoàn mỹ của cô đánh gục, trộm thích muội muội nhà bên bề ngoài lãnh đạm này.

Hắn đã sớm biết, vô luận cái gì đứng ở bên cạnh Khuyết Hàn Phù, đều sẽ ảm đạm không ánh sáng.

Không có mất mát, chỉ có một chút buồn bực tự mình đa tình mà thôi, hắn vốn dĩ cho rằng những người đó sẽ chào hỏi hắn.

Khuyết Hàn Phù gật gật đầu với những người chào hỏi mình, chú ý tới Trúc Tâm Nhã với Kỳ Chu ở bên cạnh mình thì thầm, ánh mắt lãnh đạm hơi tối.

"Nhã Nhã, cẩn thận dưới chân." Khuyết Hàn Phù đá viên đá trước chân Trúc Tâm Nhã ra, một bàn tay tràn ngập dục vọng chiếm hữu ôm lấy eo thon của Trúc Tâm Nhã.

Trúc Tâm Nhã không phát giác chút tâm tư của Khuyết Hàn Phù, nhưng Khuyết Hàn Phù trước mặt nhiều người như vậy ôm eo nàng, làm khuôn mặt nhỏ trắng nõn không tự chủ được bay lên rặng mây đỏ, "Cảm ơn tỷ tỷ."

Khuyết Hàn Phù nhàn nhạt nói: "Không cần khách khí với tôi." Cánh tay ôm eo Trúc Tâm Nhã lại không có thu về.

Kỳ Chu: "......" Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Ba người đi bộ đến dưới lá cờ, Trúc Tâm Nhã thấy thân ảnh Lục Mộng Nhu, vội vàng giơ tay lên kêu nàng: "Mộng Nhu, chúng tớ ở đây!"

Lục Mộng Nhu nguyên bản đang nhìn chỗ khác, nghe thấy thanh âm Trúc Tâm Nhã lập tức nhìn qua, lại không nghĩ rằng thấy được Kỳ Chu, "Nhã... Kỳ Chu bảo bảo!!!"

Lục Mộng Nhu bất chấp Trúc Tâm Nhã, kích động chạy đến trước mặt Kỳ Chu, đôi tay nắm thành nắm nhỏ, đỏ mặt thật cẩn thận hỏi: "Kỳ Chu, anh là tới đón em sao?"

Trúc Tâm Nhã: "......" Nói là khuê mật tốt đâu, như thế nào có thể thấy con quên bạn!

Kỳ Chu thần sắc phức tạp nhìn cô gái kích động không thôi trước mặt, trong đầu tự động đem lời của nàng phiên dịch thành "Kỳ Chu bảo bảo, con tới đón mama sao?"

Liền rất khó chịu.

"Cô được hai mươi tuổi không?" Kỳ Chu mở miệng hỏi.

Lục Mộng Nhu cho là Kỳ Chu muốn tìm hiểu mình, "Năm nay em 21 tuổi, cầm tinh tiểu bạch thỏ, sinh viên năm ba đại học Long Thành, trong nhà kinh doanh, cho nên học chuyên ngành kinh tế học."

Sắc mặt Kỳ Chu càng ngày càng kỳ quái, "Tôi năm nay 24."

"Em biết, anh cầm tinh chuột!" ánh mắt Lục Mộng Nhu sáng lấp lánh.

Kỳ Chu: "Vừa rồi cô gọi tôi Kỳ Chu... bảo bảo?"

Lục Mộng Nhu: "!!!" Thói quen gọi sau lưng.

Kỳ Chu nhìn ra nàng chột dạ, ánh mắt nguy hiểm tới gần nàng: "Nghe nói cô là fan mama của tôi?"

Lục Mộng Nhu bụm mặt cúi đầu, trong lòng ảo não, bị Kỳ Chu bảo bảo phát hiện, làm sao bây giờ huhuhu.

Trúc Tâm Nhã với Khuyết Hàn Phù để không gian lại cho Kỳ Chu với Lục Mộng Nhu "đối chất", tay trong tay đi qua bên kia chờ bọn họ.

Cảnh xuân hoà thuận vui vẻ, gió nhẹ ấm áp mà không nóng bức, Khuyết Hàn Phù nâng tay khảy tóc mái Trúc Tâm Nhã một chút, Trúc Tâm Nhã ngẩng đầu nhìn cô.

"Kỳ nghỉ hè sau tôi không có tiết dạy."

Trúc Tâm Nhã còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời Khuyết Hàn Phù, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nam ôn nhuận.

"Nhã Nhã."

Trúc Tâm Nhã đối với thanh âm Lê Hanh có phản ứng cấp tốc, vừa nghe thấy liền tự động khởi động diễn.

Nàng xoay người, trên mặt mang theo kinh hỉ cùng hai ba phần uỷ khuất gãi đúng chỗ ngứa, "Lê Hanh, anh rốt cuộc cũng tới thăm em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play