Trúc Tâm Nhã nâng cằm cao ngạo nói: "Giữa chúng ta có mâu thuẫn là vì ông với cô ta, phó đạo diễn cũng không thể đem toàn bộ sai lầm đều đẩy hết lên người Tiểu Lâm nha." Mạnh mẽ đứng thẳng.
Phó đạo diễn ục ịch coi trọng vẻ ngoài của Trúc Tâm Nhã, dùng sức áp hoả khí xuống.
Bất quá hắn được nhóm tiểu diễn viên không bối cảnh nịnh nọt đã quen, không vui trong lòng lộ ra hai ba phần, "Ha, tôi liền muốn hỏi tại sao tôi lại sai rồi?"
Trúc Tâm Nhã ghét bỏ nhìn thoáng qua phó đạo diễn ục ịch: "Phó đạo diễn ông cũng đừng diễn, tôi biết ông với vị Tiểu Lâm này từng ngủ qua, lúc trước đã đáp ứng đem vai quang minh Thánh Nữ này giao cho cô ta có đúng không?"
Phó đạo diễn sắc mặt âm trầm quay lại hỏi Tiểu Lâm, "Cô nói?" Nữ nhân rách nát, như thế nào mà cái gì cũng nói ra ngoài.
Tiểu Lâm hoảng loạn lắc đầu, biết phó đạo diễn hiểu lầm mình, uỷ khuất nói: "Tôi không có!"
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Trúc Tâm Nhã, sắc mặt dữ tợn, "Trúc Tâm Nhã, cô một hai phải cùng tôi đấu phải không?"
Trúc Tâm Nhã cạn lời nói: "Từ đầu tới cuối người kiếm chuyện luôn là cô, như thế nào lại thành cùng cô đấu rồi."
Khuyết Hàn Phù nói: "Vai diễn của tôi lấy được như thế nào, cô có thể đi hỏi đạo diễn."
"Tuyệt đối quang minh chính đại, không giống người nào đó, chấp nhận quy tắc ngầm rồi cũng không chiếm được vai diễn mình muốn." Trúc Tâm Nhã thâm ý nói.
"Cô!" Tiểu Lâm giận xanh cả mặt.
Phó đạo diễn mất mắt, nói: "Hai người không cần ở đoàn phim, tôi trực tiếp nói với đạo diễn thay đổi người. Bất quá....."
Hắn còn để một con đường, cười ái muội, thịt trên mặt dồn lại, nhiễm bóng dầu, "Chỉ cần hai cô cùng ngủ với tôi.....A!"
Trúc Tâm Nhã lấy sách từ trong tay Khuyết Hàn Phù, đi qua dùng sức chụp lên đầu phó đạo diễn, phó đạo diễn chưa kịp nói xong, nghẹn ở trong miệng, đau đến ôm đầu ngồi xổm, nhe răng nhếch miệng run rẩy vươn ngón tay mập mạp chỉ Trúc Tâm Nhã, "Các người đừng nghĩ lăn lộn ở giới giải trí! Tôi muốn phong sát các cô!"
"Được nha, để xem bị phong sát là ai" Trúc Tâm Nhã nói xong kéo tay Khuyết Hàn Phù, đi ra khỏi phòng hoá trang đã bị phó đạo diễn ục ịch này và Tiểu Lâm làm cho chướng khí mù mịt.
Trúc Tâm Nhã biết tại sao phó đạo diễn ục ịch dám nói với đạo điễn đổi các nàng, bởi vì phó đạo diễn là con của dì ruột đạo diễn, hắn ở trong đoàn phim của đạo diễn vẫn luôn là một tay che trời.
Quang minh Thánh Nữ sở dĩ cuối cùng quyết định cho Khuyết Hàn Phù sắm vai, không phải vì phó đạo diễn kia không có năng lực, mà bởi vì Khuyết Hàn Phù là do Kỳ Chu giới thiệu, đạo diễn thấy Kỳ Chu có thiên phú, tương lai không chừng sẽ cực nổi, cho nên cho hắn mặt mũi, tự mình khuyên bảo phó đạo diễn.
Đạo diễn với phó đạo diễn ục ịch đều là mồ côi cha mẹ, đạo diễn chỉ có duy nhất phó đạo diễn ục ịch là người thân, đối với phó đạo diễn ục ịch khoan dung vượt mức bình thường.
Trúc Tâm Nhã với Khuyết Hàn Phù tìm một chỗ an tinh, Trúc Tâm Nhã lấy ra điện thoại gọi điện cho Trúc Âm cáo trạng, dưới trướng tập đoàn Phương Âm có công ty điện ảnh cũng có kinh tế tốt, ở giới giải trí vẫn là có được địa vị nhất định.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền được tiếp, Trúc Tâm Nhã lập tức uỷ khuất làm nũng, "Ba, con gái bảo bối của người ở bên ngoài bị người ta khi dễ."
Một bên nói chuyện, một bên nghịch ngợm nháy nháy mắt với Khuyết Hàn Phù, dỗ cô vui vẻ.
Sắc mặt lạnh lẽo của Khuyết Hàn Phù hơi dịu xuống.
"Cái gì? Ai dám khi dễ con gái của Trúc Âm đây! Con gái bảo bối, con hiện tại đang ở đâu, ba lập tức đi đón con!"
"Ba, ba không cần lại đây, lúc trước không phải con khuyên ba đầu tư vào một bộ phim truyền hình sao, bây giờ ta đang ở đoàn phim này đóng phim, vừa rồi phó đạo diễn tuyển người không chỉ muốn quy tắc ngầm con với bạn con, còn sau khi chúng con lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nói muốn đi tìm đạo diễn đổi chúng con đi!"
Trúc Âm nghe Trúc Tâm Nhã nói xong tức khắc bốc hoả, "Đây là cái đoàn phim nát gì, Nhã Nhã, ngoan, đừng diễn, ba lập tức ngừng đầu tư."
"Ba, ba đừng vội, bộ phim này khẳng định sẽ nổi, như thế nào có thể ngừng đầu tư đâu, muốn ngừng cũng là đạo diễn cùng phó đạo diễn ngừng, dù sao trung tâm đoàn phim "Phương Đình Di Mộng" là biên kịch, ngoại trừ biên kịch không thể đổi, cái khác đều có thể đổi."
Trúc Âm nói: "Vẫn là Nhã Nhã suy nghĩ chu đáo, ba đây liền liên hệ một nhà đầu tư khác, nói gì cũng phải đưa hai cái bại hoại này thay đi."
Sau khi Trúc Tâm Nhã ngắt điện thoại, lắc lắc tay với khp, "Tỷ tỷ, đã thu phục ~"
"Nhà đầu tư khác sẽ đồng ý sao?" Khuyết Hàn Phù hỏi.
Trúc Tâm Nhã chắc chắn nói: "Sẽ đồng ý. Đoàn phim có hai nhà đầu tư lớn nhất, một là ba em, hai là vị tra hôn phu của em, vị tra hôn phu còn chưa biết anh ta đã lộ bản chất ở chỗ em, ba em liên hệ anh ta, anh ta vì duy trì hình tượng con rể tốt, khẳng định sẽ hỗ trợ."
Khuyết Hàn Phù lần thứ hai nghe được vị hôn phu từ miệng Trúc Tâm Nhã, trong lòng có chút buồn, còn có chút áp lực.
Cô nghĩ bản thân còn kém xa, ở đoàn phim xảy ra chuyện, thế mà còn muốn vị tra hôn phu của Trúc Tâm Nhã hỗ trợ.
Khuyết Hàn Phù từ trước đến nay đều tuỳ tính mà làm, đúng lúc này, trong đầu bỗng nhiên rót vào một thứ, gọi là "dã tâm".
Nếu cô cũng đủ cường đại, bất luận xảy ra chuyện gì đều có thể giúp Trúc Tâm Nhã xả giận, thì nàng liền không cần đến cái vị tra hôn phu kia.
Khuyết Hàn Phù tưởng tượng đến tương lai Trúc Tâm Nhã toàn tâm toàn ý ỷ lại mình, tim bắt đầu đập gia tốc, lòng bàn tay trở thành nóng hổi.
Trúc Tâm Nhã không biết ý nghĩ trong lòng Khuyết Hàn Phù, nói với Khuyết Hàn Phù: "Tỷ tỷ, bây giờ phó đạo diễn hẳn là ở chỗ đạo diễn, chúng ta cũng đi qua đi."
Khuyết Hàn Phù gật đầu, "Được."
Nhan sắc Khuyết Hàn Phù, kể cả đêm tối cũng không thể giảm bớt nửa phần, cô một đường đi qua đám người, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà bị cô hấp dẫn, ngơ ngác nhìn thân ảnh cô xuất trần mờ ảo.
Trúc Tâm Nhã tuy rằng giống như đom đóm cạnh ánh trăng bị mọi người bỏ qua, nhưng nàng vẫn như cũ hưởng chung vinh dự.
Khuyết Hàn Phù hiện tại là tỷ tỷ nàng, những người cho dù thưởng thức nhan sắc Khuyết Hàn Phù cũng không thể giống như nàng, muốn nắm tay tỷ tỷ là nắm tay.
Trúc Tâm Nhã mang theo chút đắc ý, cùng Khuyết Hàn Phù đi vào phòng nghỉ của đạo diễn.
Cửa phòng nghỉ đạo diễn rộng mở, trên cửa treo rèm trong suốt, ở bên ngoài có thể thấy loáng thoáng thân ảnh phó đạo diễn béo lùn.
Huống chi phó đạo diễn ục ịch nói chuyện căn bản không có hạ giọng, âm sắc đặc dầu mỡ kia của hắn làm người nghe vô cớ buồn nôn.
"...... Anh, hai nha đầu kia không biết điều, anh nhất định phải giúp em."
Đạo diễn dùng thanh âm ấm áp dõng dạc nói: "Lập tức phải quay, bây giờ làm sao có thời gian đi tìm người thay hai người đó."
Người không biết nhất định sẽ cho rằng đạo diễn là đang giúp các nàng nói chuyện, làm cho phó đạo diễn từ bỏ việc thay người, nhưng Trúc Tâm Nhã đã đọc qua tiểu thuyết biết đạo diễn coi trọng em trai duy nhất của hắn bao nhiêu, bây giờ hắn nói như vậy, là thật sự chỉ cảm thấy tìm người thay thế các nàng là không ổn, chỉ cần phó đạo diễn có biện pháp vẹn cả đôi đường, hắn khẳng định sẽ lập tức đồng ý.
"Vậy để hai ba hôm sau rồi quay, dù sao nhà đầu tư cũng cấp đủ tiền, lãng phí sức người sức của một chút có quan hệ gì. Anh, anh cho em một lời chắc chắn, rốt cuộc có để các nàng đi không."
Đạo diễn trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Em nói có đạo lý, vậy đổi diễn viên đi."
Phó đạo diễn ục ịch lập tức cười, trên mặt chồng chất dữ tợn, đôi mắt híp thành một đường, muốn bao nhiêu xấu thì có bấy nhiêu xấu.
Trúc Tâm Nhã duỗi tay đẩy rèm ra, nhấc chân đi vào, mặt đầy chán ghét nhìn phó đạo diễn ục ịch, "Người xấu xí thì tác quái nhiều, ông năm nay bao tuổi, mới cai sữa sao? Xảy ra chuyện liền chạy tìm đạo diễn, đạo diễn là ai của ông a!"
Phó đạo diễn ục ịch đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó giận đùng đùng, âm ngoan nói: "Đạo diễn là anh của ông đây, tự nhiên là hướng về ông đây. Hai người các cô, bây giờ rời khỏi đoàn phim đi, về sau cũng không cần tới."
Nói xong còn cố ý chậm rì rì nói: "Về sau cũng đừng lăn lộn ở giới giải trí, một ngày còn có anh em chúng ta ở đây, hai người liền không có khả năng xuất hiện."
"Bổn tiểu thư hôm nay thật là mở mang kiến thức, rác rưởi muốn quy tắc ngầm nữ diễn viên vô tội mà lại kiêu ngạo như thế, tôi không tin không có ai có thể quản ông." Trúc Tâm Nhã nói xong lôi kéo tay Khuyết Hàn Phù xoay người rời đi.
Bước chân nàng lướt nhanh như bay, đi mãi đến chỗ hẻo lánh không người mới dừng lại.
Trúc Tâm Nhã thở hổn hển hai ngụm, xoay người khoe khoang di động với Khuyết Hàn Phù, "Em ghi âm! Tỷ tỷ, em có phải đặc biệt thông minh hay không ~" Ánh mắt giảo hoạt, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng doanh nhuận, môi hồng răng trắng, đáng yêu lại mị hoặc.
Tác giả có lời muốn nói:
Khuyết Hàn Phù: Đúng, em đặc biệt thông minh, tôi thích người thông minh.
- -----------
Hỏi ý kiến: Mọi người muốn mình đăng dần dần hay lặn một thời gian rồi đăng hết một lần?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT