Đường Kỳ Sâm không phản ứng kịp, được cô nhắc, anh nhíu mày
có vẻ khó hiểu. Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, thả một cái thìa
vào trong bát,"Anh uống vội thế sẽ tạo gánh nặng cho dạ dày.
Ngồi xuống, uống từ từ thôi"
Đây cũng là một thói quen xấu của Đường Kỳ Sâm. Mấy năm
này, lúc nào anh cũng kín lịch, làm không hết việc, đi không
hết những chuyến bay, thời gian rảnh cực kỳ ít, tiệc xã giao
tuy nhiều nhưng cũng chỉ là hao tâm tổn sức vào văn hóa uống
rượu.
Đường Kỳ Sâm không phản ứng kịp, được cô nhắc, anh nhíu mày
có vẻ khó hiểu. Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, thả một cái thìa
vào trong bát,"Anh uống vội thế sẽ tạo gánh nặng cho dạ dày.
Ngồi xuống, uống từ từ thôi"
Đây cũng là một thói quen xấu của Đường Kỳ Sâm. Mấy năm
này, lúc nào anh cũng kín lịch, làm không hết việc, đi không
hết những chuyến bay, tiệc xã giao tuy nhiều nhưng cũng chỉ là
hao tâm tổn sức vào văn hóa uống rượu. Lâu ngày, khẩu vị của
Đường Kỳ Sâm trở nên khó tính. Anh vô cùng kén ăn, sức ăn kém,
khó mà sửa đổi, ăn thường nuốt chửng qua loa cho xong, tựa như
cố hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao độc thân đã lâu cho nên có một
số việc anh không để tâm lắm.
Ôn Dĩ Ninh lần trước bác sĩ Trần kê cho anh liều lượng thuốc khá lớn, chưa được bao lâu đã uống hết là sao. Cô không khỏi
cau mày,"Rốt cục anh đã kiểm tra cẩn thận chưa?"
Uống canh gà xong, anh đặt bát xuống bàn, rồi lấy giấy ăn
lau miệng, hờ hững nói,"Bệnh loét dạ dày này lúc không tái
phát thì vẫn ổn"
Thái độ hờ hững này của anh khiến Ôn Dĩ Ninh phát cáu, cô
nói một câu không nặng không nhẹ,"Vậy một năm qua anh cũng chẳng ổn được mấy ngày nhỉ"
Hai người lâm sa vào trầm mặc. Sự im lặng kéo dài, khiến
bầu không khí dần thay đổi. Ánh mắt Đường Kỳ Sâm nhìn cô nóng
bỏng, một người đứng, một người ngồi, không quá gần nhau nhưng
cô vẫn cảm thấy bị anh thiêu đốt
Ôn Dĩ Ninh nhúng khăn vào nước nóng rồi vắt khô. Nước quá
nóng, cô chỉ dùng ngón tay chạm vào nhưng tay vẫn cứ đỏ ửng
lên. Cô bước ra ngoài, đưa khăn mặt cho Đường Kỳ Sâm,"Nếu đau quá thì anh nên dùng khăn nóng đắp lên"
Đường Kỳ Sâm nhìn cô
"Đừng phụ thuộc vào thuốc nữa, cách này tôi thấy mẹ tôi hay dùng" Ôn Dĩ Ninh ôm lấy khăn mặt, sợ tản nhiệt,"Dạ dày mẹ tôi cũng không tốt, nhưng không nghiêm trọng như anh, chỉ hay nôn mửa. Bà không uống thuốc, mỗi lần đau chỉ dùng khăn bông đắp bụng,
có tác dụng rất nhanh. Không biết với anh có tác dụng không,
anh thử xem"
Đường Kỳ Sâm cau mày nhìn đầu ngón tay hồng như củ cà rốt
của cô. Anh đón lấy khăn mặt, rồi vén áo trùm lên dạ dày.
Vòng eo anh dài, gầy và mạnh mẽ. Anh cũng thuộc loại người ăn
sung mặc sướng từ nhỏ nên coi như giữ gìn khá tốt. Làn da lộ
ra ngoài không khác gì sứ trắng, vùng bụng không có lấy một
chút thịt thừa, đường nhân ngư dọc xuống bị thắt lưng che kín
Ôn Dĩ Ninh xấu hổ quay mặt đi, sau đó chọn ví trí cách xa anh rồi ngồi xuống
Đường Kỳ Sâm thoáng liếc cô, không nói gì, anh ngẩng đầu
nhắm mắt lại, cảm nhận hơi nóng từ bụng. Ôn Dĩ Ninh chăm chú
theo dõi biểu cảm trên gương mặt anh nhưng không nhận ra được
liệu anh có khá hơn chút nào không, cuối cùng cô vẫn không yên
tâm,"Thôi quên đi, anh vẫn nên uống thuốc thì hơn, phải dùng mấy
viên?"
Ôn Dĩ Ninh nhìn mấy lọ thuốc, nghiêm túc nói với anh,"Mỗi
lần chín viên, một ngày ba lần, tổng hai mươi bảy viên. Vậy một năm anh phải uống, phải uống...."
Cô ngắc ngứ, phản ứng chậm chạp, không tính được chính xác con số. Đường Kỳ Sâm thản nhiên đáp,"810"
Anh nhìn cô, cười như không cười, rồi nghiêng đầu, lười biếng
xen lẫn đắc ý. Ôn Dĩ Ninh bực mình, nhạt nhẽo đáp,"Anh lợi
hại quá nhỉ"
"Tốt nghiệp Thanh Hoa có khác"
"Đương nhiên, tôi tốt nghiệp Thanh Hoa mà"
Hai người đồng thanh, nói gần như y hệt nhau
Ôn Dĩ Ninh và Đường Kỳ Sâm ăn ý nhìn nhau. Một sững sờ, một thâm trầm. Đó là ký ức của nhiều năm về trước, cô gái mang
theo mùi hương hoa cỏ quấn quít lấy anh giống một con mèo nhỏ
được thuần hóa, trẻ trung và rạng rỡ, tuy lúc ấy không hiểu
chuyện lại hiếu thắng nhưng lại rất để tâm tới anh. Có một
lần Đường Kỳ Sâm lên cơn đau dạ dày, Ôn Dĩ Ninh chiến tranh lạnh vài ngày, rốt cục không nhịn được chạy tới nhà anh thăm. Khi
ấy, cô đang loay hoay kiếm tiền sinh hoạt, làm đủ loại công việc bán thời gian, còn theo trào lưu bán hàng trên wechat
Sau đó, Đường Kỳ Sâm nhờ cô em họ của mình giả vờ mua cho cô mười mấy món. Ôn Dĩ Ninh không hay biết gì, lúc đó cô đang ở
trong bếp nấu cơm cho anh, hưng phấn chạy ra khoe khoang
Nụ cười của cô rất đẹp, cả người rạng rỡ tỏa sáng, Đường
Kỳ Sâm không nỡ rời mắt, phối hợp hỏi,"Vậy em có thể kiếm
được bao nhiêu?"
Đường Kỳ Sâm nằm trên ghế sofa, bụng đắp một tấm chăn lông
cừu, mệt mỏi bay đi một nửa, nhướng mày thấp giọng đáp,"Đương
nhên, dù sao anh cũng tốt nghiệp Thanh Hoa mà"
Đường Kỳ Sâm học khoa chính quy đại học Thanh Hoa. Năm bốn
đại học, anh đi du học chuyên ngành tài chính ở Anh quốc. Chuyên môn của anh được tích lũy từ các trường đại học danh tiếng
đỉnh cao cả trong và ngoài nước. Lúc ấy Ôn Dĩ Ninh cảm thấy
sự kiêu ngạo lạnh lùng của anh là chuyện hợp tình hợp lý,
là đạo nghĩa không thể dịch chuyển
Tuổi trẻ nên có thể dễ dàng tìm thấy niềm tin trong cuộc
sống. Dù có khổ sở, nhưng vẫn cứ lạc quan, không quan tâm tới
những mặt tối trong bản chất con người. Sự say đắm của cô với
anh chỉ thuần túy là sự nhiệt tình, là cố chấp quên mình
Cửa vừa đóng lại, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy đôi chân bủn rủn, tựa như thứ cô đang giẫm lên không phải sàn nhà, mà là kẹo dẻo.
Từng bước chân không tìm ra được phương hướng, ra tới thang máy,
cô cứ đứng đờ ra như bị điểm huyệt, quên cả ấn nút
Giang Liên Tuyết đau bụng tới nỗi ngất đi trên bàn mạt chược, đám bạn chơi bài luống cuống đưa bà vào viện. Nguyên nhân đau
bụng là do sỏi thận, các bác sĩ khoa cấp cứu đã làm vật lý
trị liệu sỏi thận cho bà, khoảng một ngàn tệ. Nhưng như thế
vẫn chưa thể trị tận gốc, chỉ có thể giảm nhanh cơn đau. Giang
Liên Tuyết tỏ ra như không có chuyện gì, bác sĩ bảo bà đi nộp viện phí thì vị đại tỷ này đã chạy mất dép từ bao giờ.
Đăng ký vào viện bằng số điện thoại của Ôn Dĩ Ninh, đó là lý do vừa nãy bác sĩ gọi tới.
Đương nhiên đây là chuyện sau này cô mới biết, cô nhanh chóng
bắt xe tới ga tàu cao tốc, vât vả đến được thành phố
H thì đã 0 giờ.
Thầy tiểu Lượng lái xe tới ga đón cô, buổi tối để mình cô
tự đi anh không yên tâm. Có thể Ôn Dĩ Ninh mới biết đầu đuôi câu
chuyện
Thấy cô tức giận, Lý Tiểu Lượng vội nói,"Đừng trách dì
Giang, dì ấy không quỵt tiền, sau đó dì ấy có tự mình cầm
tiền tới trả, dì ấy bảo là phải về nhà lấy tiền. Nhưng 15
phút trước khi em xuống tàu anh mới tìm thấy dì ấy. Dù sao
cũng muộn rồi nên anh chưa nói cho em biết"
Huyệt thái dương của Ôn Dĩ Ninh giật giật, cô bất lực không nói nên lời
Lý Tiểu Lượng đón lấy chiếc túi trong tay cô, an ủi,"Dì
không sao là tốt roofi, náo loạn một hồi, chuyến này em về coi
như mua sự an tâm đi"
Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Bà ấy đâu?"
"Đang truyền nước để tiêu viên, để anh đưa em đi" Nụ cười ấm
áp của thầy tiểu Lượng mang lại sự tín nhiệm cho người đối
diện
Ôn Dĩ Ninh gọi anh lại,"Tiểu Lượng"
"Hả?Sao thế?"
Cô áy náy nói,"Làm phiền anh quá"
Lý Tiểu Lượng vươn tay búng lên trán cô, không nặng không nhé, chỉ mang tính chất cảnh cáo,"Kháo sáo cái gì, anh Tiểu Lượng không thích nghe câu này đâu. Lên xe đi, anh mua cho em một xuất
canh bánh bao, em ăn lót dạ đi"
Từ ga tàu tới bệnh viện nhân dân khá gần, chỉ hai mươi phút
là tới. Tối nay khoa cấp cứu rất đông bệnh nhân, các giường
đều có người nằm, Giang Liên Tuyết nằm truyền nước trong phòng
cấp cứu với hơn chục cái giường. Tay phải không để yên còn chơi cờ vua trên điện thoại. Vừa trông thấy bà, Ôn Dĩ Ninh đã tức
muốn chết, xông qua giật lấy điện thoại,"Mẹ có thể để con an
tâm chút không hả?"
Giang Liên Tuyết cáu kỉnh, không nhịn được mà phát hỏa,"Giật cả mình! Làm mẹ sợ muốn chết!"
Ôn Dĩ Ninh không buồn nói, mím chặt môi, xóa toàn bộ mấy
trò cờ bạc trên điện thoại của bà, sau đó ném lại,"Trả mẹ"
Sau vài phút hòa hoãn, Giang Liên Tuyết dịu xuống, thấy Ôn
Dĩ Ninh thế này bà biết là cô lo lắng cho mình, bà không nổi
giận, chỉ lẩm bẩm."Về mẹ tải lại là được"
Ôn Dĩ Ninh dở khóc dở cười, không biết nên nói gì. Đánh hai
câu trêu chọc, nhưng ngón tay cứ càng lúc càng chậm, cô nhớ tới mấy lời lộn xộn ban nãy của Giang Liên Tuyết, thế là cô bôi
đen rồi xóa hết đi, chỉ nhắn lại một cái biểu cảm *gõ đầu*
Trò hề tối nay hóa là lại là một chuyện ngoài ý muốn.
Muốn về cũng phải đợi tới mai. Sáng sớm, Ôn Dĩ Ninh nhắn tin
cho Trần Táp xin nghỉ phép, nghe cô nói mẹ bị bệnh, Trần Táp
hào phóng cho cô nghỉ luôn hai ngày. Hôm nay Giang Liên Tuyết vẫn
phải đi truyền nước, Ôn Dĩ Ninh thấy sắc mặt bà không tốt,
không yên tâm được cho nên cô quyết định nghỉ hai ngày
Thật ra,, Ôn Dĩ Ninh do dự rất lâu, không biết có nên gọi điện cho Đường Kỳ Sâm hay không
Ngộ nhỡ, tối qua chỉ là anh tùy tiện nói ra, ngộ nhỡ anh
đã quên mất câu nói "cùng nhau tan làm" kia thì sao. Đúng lúc
này có điện thoại gọi tới, điện thoại vừa rung khiến Ôn Dĩ
Ninh suýt nữa làm rớt
Cô cúi đầu nhìn, là Đường Kỳ Sâm
Sau khi bắt máy, Đường Kỳ Sâm hỏi thẳng,"Chuyện ở nhà có
cần anh giúp một tay không?" Giọng anh rất trầm,"Trần Táp nói
em xin nghỉ, xin lỗi em, anh vừa mới biết được"
Ôn Dĩ Ninh càng cười tươi, cô không làm khó anh nữa, cô cầm
điện thoại bước tới cạnh cửa sổ,"Là em ngại, trong nhà em có
việc gấp"
Thật ra cô muốn nói hết ra, nhưng hai từ "hẹn hò"này cô không tài nào thốt ra khỏi miệng được. Đường Kỳ Sâm dường như hiểu
được, học theo giọng điệu của cô, ném ngược vấn đề lại,"Vì
sao em lại ngại với anh? Em ngại cái quái gì hả?"
Gương mặt Ôn Dĩ Ninh hơi nóng, cô mím môi, lòng bàn tay dường như toát cả mồ hôi
Đường Kỳ Sâm cũng cười, âm thanh nhỏ nhưng cô có thể cẩm
giác được hơi thở anh khẽ rung lên qua điện thoại, mãi lâu sau
anh mới nói tiếp,"Anh chưa quên"
Ôn Dĩ Ninh siết chặt điện thoại
Giọng anh thấp hơn,"Lúc nào em về Thượng Hải? Anh tới đón
em" Ngừng giây lát rồi anh nói,"Lần trước hoa anh tặng em có
thích không? Anh lại mang một bó nữa tới được không?"
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, điện thoại dán sát mặt, ánh nắng giữa
hè vừa dữ dội và gay gắt, những tia nắng theo cửa sổ len vào
trong phòng, dốc sức thể hiện ra sự tráng lệ và ôn hòa của
mình. Ôn Dĩ Ninh đứng trong ánh nắng, toàn thân trở nên ấm áp
hơn. Khóe miệng cô khẽ cong lên, gương mặt không thể giấu nổi
nét dịu dàng lan tỏa.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ hỏi lại,"Anh mang theo hoa, vậy em phải mang gì?"
Lúc đó, Đường Kỳ Sâm đang đứng trong phòng làm việc cao cấp
của tập đoàn Á Hối rộng trăm mét vuông , nhìn ra ngoài cửa sổ là những tòa cao ốc cao chót vót, cách đó là tháp truyền
hình Minh Châu Phương Đông tráng lệ và sáng rực, trong lòng anh
cảm thấy bình yên tới lạ. Chuyện cũ năm xưa, dịu dàng và tan
vỡ, tiếc nuối và mất mát, đều biến thành một chuỗi trân châu
trong vắt.
Từ ấy, chiếu sáng chân tình, mang tới ấm áp, thổi tan tháng năm lạnh lẽo
Anh mỉm cười, thấp giọng đáp,"Mang chính em, về gặp ông chủ"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT