Giang Liên Tuyết cũng đã nhận ra,"Sao con về muộn thế" Ánh
mắt bà rơi vào chiếc taxi đằng sau lưng Ôn Dĩ Ninh, qua cửa kính xe có thể nhận ra Đường Kỳ Sâm ngồi sau
Đường Kỳ Sâm chưa bảo tài xế lái xe vội, anh nhìn Giang Liên
Tuyết khẽ gật đầu. Giang Liên Tuyết khá có ấn tượng với anh,
lần trước bà lên Thượng Hải đã từng gặp anh ở ga tàu. Đôi mắt bà tinh tường, con người bà cũng nhanh nhẹn, rất nhanh chóng
có thể xác nhận anh chính là người mình từng gặp. Đường Kỳ
Sâm ăn mặc đơn giản, lại đang ngồi trong xe, thật ra lúc này anh
không hề đáp ứng được điều kiện tiên quyết là tôn trọng người
lớn. Nhưng khuôn mặt và phong độ của anh chính là điểm cộng
lớn, giống như một bức tranh sơn thủy bắt mắt nổi trội, có
thể bạn xem không hiểu nhưng vẫn có hiểu được phẩm cấp của
nó. Mấy bà bạn chơi bài của Giang Liên Tuyết không cần nói vẫn hiểu, bọn họ cười híp mắt quan sát, chỉ thiếu điều hỏi
thẳng thành câu: Là bạn trai hả?
Sau lưng Ôn Dĩ Ninh như bị gai châm, cô giục bác tài mau khởi
động xe. Sau khi về tới nhà, vừa khép cửa lại Giang Liên Tuyết
đã hỏi,"Con với sếp yêu đương đấy à?"
Ôn Dĩ Ninh đang thay giày, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.
Cô nắm lấy góc ghế, lớn tiếng,"Mẹ nói lăng nhăng gì thế?"
"Con khẩn trương thê làm gì?" Giang Liên Tuyết dửng dưng,"Phải thì phải, không phải thì thôi"
"Công ty của sếp con quy mô lớn thế mà ra ngoài không có xe
riêng à? Con đừng có mà lừa mẹ, cậu ta theo con về còn gì"
Giang Liên Tuyết nói thẳng, chỉ hai câu đủ khiến Ôn Dĩ Ninh cạn
lời
"Còn lần trước tới đón mẹ ở ga tàu nữa, lúc đó đang giờ
đi làm, sếp lớn không làm việc mà lại còn rảnh rỗi đi đón
một người lạ không biết biết chắc? Nó có ngốc đâu" Giang Liên
Tuyết phân tích mạch lạc rõ ràng, đem từng việc nhỏ ghép lại
với nhau
Ôn Dĩ Ninh cau mày, bực mình bác bỏ,"Mẹ đừng nói hươu nói
vượn nữa" Dừng lại một lát, cố gắng đè nén lửa giận,"Mẹ
điều tra công ty con"
Giang Liên cười khẩy,"Công ty con gái mẹ chẳng nhẽ mẹ không
tìm hiểu được sao. Con khẩn trương quá thế làm gì, sao, bị mẹ
đoán trúng rồi hả?"
Ôn Dĩ Ninh chẳng buồn phản ứng lại
Đã chắc tám chín phần, Giang Liên Tuyết vắt chéo chân ngồi
xuống sofa, tiện thể nhặt bao thuốc lá, rút một điếu từ bên
trong ra. Quẹt lửa châm thuốc, ánh lửa chập chờn hắt lên nốt
ruồi bên khóe mắt bà
Rít hai hơi, bà híp mắt,"Tuổi tác không còn nhỏ nhỉ, nó kết hôn chưa?"
Ôn Dĩ Ninh dừng động tác, cố gắng im lặng
"Con nhìn mẹ thế làm gì, mẹ chỉ đề tỉnh giúp con thôi.
Đừng có dây dưa không rõ với người đã có gia đình. Nếu nó chưa kết hôn thì coi như mẹ lắm chuyện. Nếu con định làm con giáp
thứ mười ba, thì lại đây mẹ cho con xem clip bạn mẹ gửi, xem xem mấy cái con tiểu tam đó bị vợ người ta đè đầu lột sạch đánh đấm thế nào"
Ôn Dĩ Ninh quay người lại, bật ra hai từ,"Thần kinh"
Giang Liên Tuyết gẩy tàn thuốc, giọng điệu hòa hoãn hơn,"Con
cũng nên tìm một người đàn ông đi, tìm đứa nào tốt một chút,
ở bên cạnh vui vẻ là được. Đừng nghĩ tới mấy cái chuyện yêu
đương lâu dài, không có tác dụng gì đâu"
Ôn Dĩ Ninh không phải người chỉ vì vài câu nói quá trớn mà
trở mặt, cô đương nhiên hiểu dụng tâm của Giang Liên Tuyết. Hai
mẹ con yên tĩnh một hồi, trầm lặng rất lâu. Cuối cùng cô
nói,"Con không ở bên anh ấy"
Ôn Dĩ Ninh khá thắc mắc, căn cơ của Đường Kỳ Sâm ở Hongkong
và Thượng Hải, sao anh lại quen biết với viên chức ở thành phố nhỏ này nhỉ. Nhưng ngẫm lại, giữa người với người, vốn là
bên trọng bên khinh. Đằng sau những thành tựu của con cháu gia
tộc họ Đường là mạng lưới quan hệ khăng khít, gió không lọt
được qua. Mặc kệ những hòn đá lởm chởm cản trở đáng sợ thế
nào thì những mối quan hệ giữa thương nghiệp và chính trị vẫn cứ bền chặt, mạng lưới rộng khắp.
Ôn Dĩ Ninh đứng cách đó vài met, tinh tế quan sát Đường Kỳ
Sâm. Nhìn cách nói năng điêu luyện, nhìn từng biểu hiện xử lý
chính xác, nhìn sống lưng thẳng tắp, nhìn vầng hào quang chói
lòa của anh tỏa ra khi trò chuyện. Đôi mắt Ôn Dĩ Ninh nhìn xa
xăm, nhìn hình ảnh anh lúc này giống như nhìn thấy trái tim
mình thời thiếu nữ.
Câu nói, "Anh biết thế nào là trái tim thiếu nữ không__Gặp
anh, em đã có được nó" năm năm trước cô từng nói không hề giả
dối, đó là dấu tích lưu lại trải qua tháng năm dài rộng, cũng là ánh sáng chói chang lướt qua cuộc đời cô
Ôn Dĩ Ninh chợt bừng tỉnh, không ngờ cô lại hoài niệm quãng
thời gian đó. Ánh mắt cô như bị mê hoặc dán chặt trên người
Đường Kỳ Sâm. Nhất thời phân tâm không biết tại sao lại nghĩ về anh của quá khứ và anh của hiện tại
Đợi cô lấy lại tinh thần thì Đường Kỳ Sâm đã đứng nhìn cô
khá lâu. Bí thư Chung vẫn đang nói chuyện, thấy cô hoàn hồn,
Đường Kỳ Sâm cắt ngang,"Xin lỗi" Sau đó bước qua chỗ Ôn Dĩ Ninh
"Sao thế" Anh thấp giọng
Ôn Dĩ Ninh chớp mắt, trong lòng hỗn loạn. Cô đè nén nhịp
tim, lắc đầu ra hiệu không sao. Đường Kỳ Sâm hạ giọng nói,"Đợi
tôi lâu lắm phải không, để tôi ra chào bọn họ rồi mình đi"
Bí thư Chung muốn đưa bọn họ ra ga tàu nhưng bị Đường Kỳ Sâm
từ chối,"Xe anh là xe cơ quan, tôi không muốn phiền anh thêm đâu.
Với lại tôi đi cùng với bạn, cô ấy không quen"
Ôn Dĩ Ninh nói tên tiểu khu. Anh ta cười, nhỏ giọng tiết
lộ,"Khu đó đã được phân chia kiến thiết rồi, chậm nhất là năm
tới sẽ được quy hoạch"
Đây chắc chắn là tin tức chính xác từ phía nhà nước, Ôn Dĩ Ninh được sủng ái mà lo sợ, tin tức tốt bao giờ cũng khiến
cho người ta vui vẻ. Cô hiểu chuyện gật đầu,"Tôi sẽ không nói
lung tung đâu"
Đường Kỳ Sâm đứng cạnh nghe rồi nở nụ cười, tự nhiên chạm
khẽ vào gáy cô rồi thả ra ngay, động tác tựa như theo bản năng
gần gũi chiều chuộng, anh không hề dùng sức, lòng bàn tay khẽ
lướt qua mái tóc cô. Sau khi buông tay xuống, anh bèn quay người
tạm biệt bí thư Chung
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, cảm giác như pháo hoa đang nổ tung sau gáy
Tới ga tàu ở Thượng Hải vào năm giờ. Lão Dư đã chờ khá
lâu, đón được người mới thở phào nhẹ nhõm,"Tiểu Kha gọi cho
tôi tận ba cuộc điện thoại để hỏi xem cậu đã về chưa"
Đường Kỳ Sâm ngồi vào trong xe,"Cậu ta tới chưa?"
"Tới
rồi. Mang cả âu phục và vạt cho cậu, bây giờ tắc đường
lắm, tôi sợ về nhà không kịp. Cậu vào xe thay tạm quần áo đi"
Lão Dư mở cửa rồi quay đầu cười với Ôn Dĩ Ninh,"Cô Ôn, cô đợi
chút nhé. Đường tổng dặn tôi đưa cô về rồi"
Bên trong xe Bentley khá rộng nhưng để thay quần áo thì vẫn
hơi gò bó. Sau bốn năm phút, Đường Kỳ Sâm đẩy cửa bước xuống
xe, chiếc sơ mi trắng anh mặc hai hôm nay đặt ở trên ghế, cởi bỏ sự giản dị thảnh thơi, mặc âu phục vào trông anh lại trở lại
vẻ phong độ sáng láng.
Anh nói với Ôn Dĩ Ninh,"Để lão Dư đưa em về đi"
Ôn Dĩ Ninh hỏi theo bản năng,"Vậy anh thì sao?"
Bữa tiệc tối nay Đường Kỳ Sâm chỉ tới lộ mặt, cuộc đấu
giá sau đso Đường Kỳ Sâm ủy thác cho Kha Lễ rồi đi trước, lão
Dư nhận được cuộc gọi của anh bèn buột miệng nói ra chuyện
Hoắc Lễ Minh muốn đi xăm. Đường Kỳ Sâm lập tức cảm thấy không
vui, dặn lão Dư lái xe qua
Lúc hai người bước ra khỏi thang máy thì Đường Kỳ Sâm đang
đứng bên ngoài xe hóng gió. Thấy bọn họ lại gần, anh khẽ nhíu mày, giọng điệu và ánh mắt tỏ ra mất kiên nhẫn,"Một tay xăm
chưa đủ à? Hay là muốn xăm thành ngựa vằn?"
Tiểu Hoắc dù có cool thế nào thì trước mặt Đường Kỳ Sâm
cũng trở nên ngoan ngoãn, hai tay chắp sau lưng, không khác nào
học sinh tiểu học nộp bài tập
Đường Kỳ Sâm là một người được giáo dục chính thống, anh
có thể hiểu và tôn trọng chuyện này nhưng không thích thú cho
lắm. Quan hệ giữa anh và Hoắc Lễ Minh khỏi cần nói nhiều,
tình nghĩa bao năm dù không nói ra nhưng trong lòng anh đã coi
cậu như em trai. Năm Hoắc Lễ Minh khoảng 20 tuổi, cậu xăm hình
dao găm ở đường nhân ngư, hai năm trước lại xăm hoa văn lên cánh
tay, lần nào cũng tiền trảm hậu tấu, khiến Đường Kỳ Sâm tức
giận không hề nhẹ.
"Cậu thấy mình chưa đủ ngang ngược hay chê làn da của mình
chưa đủ chói mắt? Lão Dư, lần sau buộc cho cậu ta hai cái đèn,
chiếu sáng cả sông Hoàng Phố luôn đi"
Đường Kỳ Sâm đang nóng giận, lời nói không chút khách khí.
Tâm trạng anh xấu là bởi xăm thì thôi đi, lại còn dẫn Ôn Dĩ
Ninh tới. Anh hất cằm về phía cô, nhưng lại nói với Hoắc Lễ
Minh,"Đừng thấy cô ấy hiền mà bắt nạt. Cả ngày cô ấy phải
ngồi xe rồi, để cô ấy về nghỉ ai ngờ lại tới xem cậu châm kim"
"Không phải anh ơi" Rốt cục Hoắc Lễ Minh không nhịn nổi nữa, kéo Ôn Dĩ Ninh đẩy về phía trước,"Tự anh nhìn đi"
Đường Kỳ Sâm thoáng cau mày, ánh mắt lướt xuống rồi dừng
trên cánh tay Ôn Dĩ Ninh. Tay áo bên trái của cô vẫn còn đang
xắn lên vài vòng lộ ra cánh tay còn đang ửng đỏ, gần cổ tay,
cô xăm lên đó một con tiểu hồ ly đang vểnh đuôi