Lý Tiểu Lượng nhìn tòa nhà cao tầng một lượt, không có vẻ
gì là lưu luyến,"Anh thoải mái quen rồi, giờ bảo anh tới đây
thì cũng chẳng biết làm gì. Tối anh về rồi, giờ ghé qua thăm
em, thấy em công việc ổn định anh cũng yên tâm"
Ôn Dĩ Ninh cười,"Thầy Tiểu Lượng đúng là gương mẫu quá, lúc nào anh cũng quan tâm tới mọi người"
"Anh quan tâm em mà" Lý Tiểu Lượng lanh miệng, có sao nói vậy. Tính cách vẫn cứ thẳng thắn ấm áp như xưa
Ôn Dĩ Ninh nói,"Bận rộn thành quen rồi, giờ em thấy bình thường lắm"
Hàn huyên tầm 10 phút thì Ôn Dĩ Ninh phải đi lên. Lý Tiểu Lượng khịt mũi," ́y, em không ăn cơm à?"
"Không kịp rồi, em còn phải đi gặp khách nữa" Ôn Dĩ Ninh vẫy tay chào anh,"Em không tiễn nữa, anh và dì thượng lộ bình an
nhé, tới thì nhắn tin cho em"
Lý Tiểu Lượng lúc ấy không nói gì, chỉ chào lại cô, khoảng nửa tiếng sau, lúc Ôn Dĩ Ninh đang mải làm thì Lý Tiểu Lượng
gửi tin nhắn cho cô,"Anh gọi cho em một suất cơm cũng sắp giao
tới đó, không ăn thì lấy sức đâu làm việc. Còn nữa, anh đặt
mua online cho em hai túi bột yến mạch, chỉ cần pha với nước
nóng là dùng được, em giữ lại để ăn sáng nhé"
Không lâu sau, đúng là có người giao đồ ăn tới, là món gà om nấm mà cô thích. Mùi hương món ăn hòa lẫn hơi nóng khiến nước măt cô vô thức tuôn rơi
Làm xong đã hơn bốn giờ, sau khi gửi tài liệu lên cấp trên
duyệt thì Trần Táp vẫn chưa cho mọi người nghỉ mà tiếp tục
mở một cuộc họp
"Thư mời tham dự lễ kỷ niệm 20 năm thành lập của Đông Hoàng
Entertainment đã được gửi tới, tuần này tôi không có ở công ty,
Dao Dao cô thay tôi đi tham dự"
Được nêu tên chính là tổ trưởng tổ nghiệp vụ, đã đi theo
Trần Táp nhiều năm, khá có tiếng trong công ty. Cô của người
này làm ở SARFT (Cục quản lý nhà nước về Phát thanh và Truyền hình
Trung Quốc), chịu trách nhiệm thẩm định các dự án phim nhựa.
Để một người có bối cảnh thế này đi thay Trần Táp rất hợp
lý
Sau khi tan họp, Ôn Dĩ Ninh chạy tới văn phòng Trần Táp. Trần Táp hỏi,"Có chuyện gì?"
"Giám đốc Trần, buổi lễ kỷ niệm của Đông Hoàng Entertainment lần này em đi cùng được không ạ?"
Trần Táp ngẩng đầu,"Nguyên nhân"
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh không đổi,"Em muốn theo học hỏi, tự mình trải nghiệm"
"Không cần thiết" Trần Táp thẳng thừng từ chối, chị nói,"Loại tiệc thế này em không tham gia được"
Ôn Dĩ Ninh lên tiếng,"Em đi theo Dao Dao, tuyệt đối không nói lung tung đâu"
Hôm sau Trần Táp đi công tác, chị bay tới Hàng Châu rồi tới
Trường Sa, Bắc Kinh, cuối cùng quay lại Thượng Hải, hành trình
vỏn vẹn năm ngày. Xế chiều, Kha Lễ gọi điện cho Ôn Dĩ Ninh hỏi cô nếu rảnh thì tối cùng đi ăn
Ôn Dĩ Ninh do dự mất hai giây, Kha Lễ cười,"Yên tâm, chỉ anh
với em thôi. Lần trước đã hẹn em đi ăn món cay Tứ Xuyên, hôm nay
vừa khéo không phải tăng ca"
Không ngờ Kha Lễ vẫn còn nhớ chuyện này, Ôn Dĩ Ninh thả lỏng hơn,"Được vậy em không khách sáo đâu"
Kha Lễ đã đặt chỗ trước, tan tầm tuy tắc đường tới trễ
nhưng vào quán là lập tức có đồ ăn ngay. Quán Tứ Xuyên này
kinh khoanh khá tốt, khách tới ăn tấp nập, bước vào cửa có
thể ngửi thấy mùi thơm của dầu ớt ngay. Trong thời gian làm
việc Kha Lễ luôn cố gắng cẩn trọng hết mức cho nên tới giờ
nghỉ cậu luôn thả lỏng bản thân, ngay cả bộ tây trang nghiêm
chỉnh cậu cũng tùy tiện cởi ra vắt lên trên ghế.
Kha Lễ vẫn còn áy náy vì cho cô leo cây,"Tại anh bận rộn
quá nên cứ nợ em bữa này mãi không trả. Mấy hôm trước anh phải chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp hội đồng quản trị, nếu không
thì anh đã mời em và bạn trai ăn một bữa rồi"
"Cười đi cười đi, anh hiểu mà" Kha Lễ rút khăn giấy lau khóe
miệng, "Ông cụ Đường tin mấy chuyện này lắm. Đường tổng chỉ
gửi cho anh một tin nhắn là khỏi cần để ý, anh thích làm gì
cứ làm. Nhưng mấy năm nay anh cũng quen rồi, ngày nào cũng bận
rộn, muốn yêu đương cũng chẳng còn thời gian. Em biết điều ước
sinh nhật hàng năm của anh là gì không?"
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu,"Không biết"
"Năm nào cũng chỉ ước một điều - Hy vọng boss kết hôn ngay lập tức"
Nói xong, Kha Lễ cũng cảm thấy vui vẻ. Nồi lẩu quá cay nên
Kha Lễ ăn không được nhiều, Ôn Dĩ Ninh gọi cho cậu một đĩa hoa
quả. Kha Lễ nói tiếp,"Thực ra làm trợ lý cho Đường tổng còn
thoải mái chán. Anh ấy không nói nhiều, tính tình lạnh lùng
nhưng thực ra trái tim của anh ấy rất ấm áp. Tiểu Hoắc mà lần trước em gặp ấy. Cậu ấy đã theo Đường tổng từ năm 17 tuổi,
trước đây là một tên côn đồ, về sau Đường tổng cho cậu ta đi
học lại, kéo cậu ta ra khỏi con đường tăm tối"
Tay Ôn Dĩ Ninh nắm chặt chiếc đũa, chọc chọc đĩa tương ớt,
sánh và sền sệt, giống tâm trạng cô hiện giờ. Cô khẽ nói,"Anh
ấy với ai cũng tốt, chỉ là không tốt với em"
Câu nói này lập tức khiến Kha Lễ im bặt
Ôn Dĩ Ninh thản nhiên lảng sang chuyện khác,"Đúng rồi anh Lễ. Em muốn nhờ anh giúp một chuyện"
"Em nói đi"
"Ngài mai có một bữa tiệc ở Đông Hoàng Entertainment đúng không ạ ?"
Kha Lễ nhớ mang máng rằng Ôn Dĩ Ninh rất thích một nam minh
tinh, cậu đoán chắc cô muốn đuổi theo thần tượng, đúng là tuổi trẻ sở thích vẫn còn giống mấy nữ sinh lắm. Kha Lễ cười, vui vẻ đáp,"Chuyện nhỏ, để anh đánh tiếng, em cứ đi đi"
Đông Hoàng Entertainment là một tập đoàn truyền thông điện
ảnh và truyền hình mang tính toàn diện đứng đầu cả nước. Có
nhiều bộ phim nổi bật, nghệ sĩ nổi tiếng, nắm một nửa tài
nguyên trong tay. Buổi lễ kỷ niệm 20 năm thành lập này cực kỳ
long trọng, trong vườn cỏ có ban nhạc biểu diễn và đủ loại
thức ăn ngon. Khi Dao Dao dẫn Ôn Dĩ Ninh tới còn rất hưng
phấn,"May quá, chị còn đang lo đi một mình quá buồn chán đây"
Ôn Dĩ Ninh đáp,"Em đi theo muốn được học tập từ chị đấy"
"Cái gì mà học tập, đi chơi thôi mà. Chị Táp với ông tổng
bên này quan hệ khá tốt. Nói em nghe một tin đồn, ông ta còn
từng theo đuổi chị ấy đấy"
Cao Minh Lãng chỉ Tần Quân,"Tần Quân tử vừa gặp đã thích cô
đấy, à không, là nhìn qua màn ảnh rồi rung động chứ nhỉ. Cô
đại diện mở cuộc họp báo cho Đường tổng thế mà cậu ta chăm
chú xem lắm. Tí nữa nhớ thêm wechat khỏi phụ tấm lòng cậu ta
nhé. Đúng rồi, Trần Táp có nhắn
gì với cô không?"
Lúc này Ôn Dĩ Ninh mới có phản ứng, cô ngẩng đầu lên
Tần Quân cười híp mắt tiếp lời,"Tôi có ký một vài thỏa
thuận bổ sung với tập đoàn Á Hối, vừa khéo cô mang về đưa cho
Trần Táp đi. Cô không cần biết nhiều, đó là bí mật, Trần tổng của cô hiểu rõ là được. Tôi để túi văn kiện trên xe Cao tổng
rồi, cô đi qua đó lấy nhé"
Ôn Dĩ Ninh là đại diện cho tập đoàn Á Hối, tuy Trần Táp
không đồng ý cho cô đi nhưng giờ tới cũng tới rồi, liên quan tới văn kiện không thể không ứng phó được. Huống hồ chỉ là đi lấy một tập văn kiện, Ôn Dĩ Ninh gật đầu,"Được, anh yên tâm tôi sẽ
qua lấy"
Cao Minh Lãng chớp mắt, ho khan hai tiếng rồi nghiêm mặt nói,"Đi thôi, xe tôi ở bên ngoài bãi đậu"
__
Hơn 10 giờ Đường Kỳ Sâm mới bước ra khỏi phòng họp. Bận rộn cả ngày, ngay cả cuộc họp qua video buổi tối cũng không dễ
chịu gì. Kha Lễ đi sau anh, sắp xếp nội dung quan trọng để tổng kết báo cáo. Đường Kỳ Sâm ngồi xuống ghế da, giơ tay bóp
trán, anh từ từ nhắm mắt lại, nghe được một nửa thì phất tay
ra hiệu tạm ngừng
"Chuyến bay trễ nhất vào hôm nay, lão Dư đã tới sân bay đón rồi"
Phân phó xong, Đường Kỳ Sâm ngả ghế da ra sau một chút, tựa
hẳn người vào lưng ghế, anh nhắm mắt, không hề dừng động tác
bóp đầu lại
Kha Lễ lo lắng hỏi,"Đường tổng, anh khó chịu ở đâu à?"
Đường Kỳ Sâm lắc đầu, khó giấu nổi sự mệt mỏi, anh đứng dậy nói,"Tan ca đi"
"Có phải Kha Lễ để cho cô ấy tới buổi tiệc của Đông Hoàng
Entertainment không? Điện thoại của cô ấy không gọi được, Dao Dao
cũng không tìm thấy người đâu! Thấy bảo cô ấy đi ra ngoài cũng
với Cao Minh Lãng" Khi Trần Táp nhận được báo cáo của Dao Dao
bèn lập tức gọi cho Cao Minh Lãng, nhưng thằng đó cũng tắt máy
Trần Táp nói tiếp,"Tôi sắp lên máy bay rồi, quay về tôi sẽ
tìm Kha Lễ tính sổ! Ôn Dĩ Ninh đã từng nhắc chuyện này với
tôi hai lần nhưng tôi không đồng ý cho cô ấy tới buổi tiệc này.
Kha Lễ thì hay rồi, dám qua mặt tôi"
Đường Kỳ Sâm bước nhanh ra ngoài, túm chặt chìa khóa xe trong tay, tăng tốc, thẳng thừng ngắt điện thoại
Kha Lễ vừa nghĩ mà sợ,"Đường tổng"
Đường Kỳ Sâm không nói gì, gọi điện cho chủ tịch của Đông
Hoàng Entertainment, bên kia nhanh chóng bắt máy. Đường Kỳ Sâm
quên cả chào hỏi, tuy giọng nói nhuộm ý cười nhưng có thể
nhận ra sự khẩn thiết trong đó, câu đầu tiên anh nói ra là,"Chủ tịch Trình, anh phải giúp tôi một việc"
Đường Kỳ Sâm kể lại đầu đuôi câu chuyện, như thể đó là một
câu chuyện cực kỳ phổ biến. Trình Lập Nam tinh ý nhận ra sự
phức tạp trong đó, anh hăng hái hỏi,"Đường lão đệ, người nào
khiến cậu phải khẩn trương thế hả?"
Chủ tịch Trình nhanh chóng báo tin lại, anh ta nói Ôn Dĩ Ninh không xảy ra chuyện gì cả
Đường Kỳ Sâm để Kha Lễ xuống xe, rồi tự mình lái tới phố
Đông. Khi anh tới, Ôn Dĩ Ninh đang đứng trước một chiếc Cadillac,
người ngồi trong xe là Tần Quân, hai người đang nói chuyện gì
đó
Chiếc Cadillac chạy đi, Ôn Dĩ Ninh lập tức thu lại khuôn mặt
tươi cười, cứ đứng im ở đó hồi lâu. Khi cô xoay người thì bắt
gặp chiếc Audi màu đen lặng lẽ ở ven đường, yên tĩnh đỗ ở đó. Khoảng cách không xa nên cô có thể nhận ra gương mặt lãnh đạm
của người đàn ông ngồi trong xe, anh cũng nhìn cô không hề nhúc
nhích.
Đột nhiên đèn pha chiếu thẳng xuống mặt đất, ánh sáng chói
lòa khiến Ôn Dĩ Ninh theo phản xạ phải đưa tay lên che mắt
Đây là một con phố khá sầm uất, Ôn Dĩ Ninh có chút sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái. Vừa đóng cửa lại Đường Kỳ Sâm bèn tắt đèn pha đi, anh xoay đầu, kìm nén hỏi,"Tần Quân là người thế nào, em có biết không? Dám cùng hắn ra đây hẹn gặp, em có mấy lá gan hả?"
Câu nói này của anh hơi nặng lời, tuy không hề văn vẻ nhưng
nó lại mang theo gai nhọn, đâm thẳng vào lòng người nghe không
chút nể nang. Ôn Dĩ Ninh nhìn anh,"Liên quan gì tới anh?"