Khang Chiêu hỏi: “Em khảo sát những chỗ nào?”


Liễu Chi Nhàn cúi người rút ra mấy tờ quảng cáo, trải lên bàn.


Khang Chiêu cầm lấy một tờ, hỏi: “Em biết chỗ này do ai thiết kế phát triển không?”


Liễu Chi Nhàn gật đầu, “Bố anh.”


Khang Chiêu đặt tờ quảng cáo xuống, “Nếu ông ấy biết có khi sẽ đưa em một căn đấy.”


Liễu Chi Nhàn: “… Có thể cho em ưu đãi giá nội bộ không?”


Chứ lỡ sau này có biến cố gì thì khoản nợ này sẽ lằng nhằng lắm.


Khang Chiêu cười giễu: “Em định đút lót trá hình cho nhà anh đấy à?”


Liễu Chi Nhàn cãi cố: “Đấy gọi là ‘quan tâm việc kinh doanh của nhau’, đương nhiên, mua một căn nhà không bằng mua dự án phủ xanh của ông chủ Hứa, ý là ý đó đó. Nói tóm lại, em nhất định phải tự mua nhà, đứng tên mình.”


Năm chữ “tài sản trước khi cưới” đúng là rất cẩn thận nhưng lại quá xa lạ, Liễu Chi Nhàn không nói ra được.


Khang Chiêu cũng không chỉ rõ, “Đủ tiền cọc không?”


Liễu Chi Nhàn đáp thật: “Tất nhiên là đủ rồi. Anh yên tâm, em không phải kiểu người tiêu pha quá đà, sẽ biết lượng sức.”


Cô có trực giác, nếu chỉ cần do dự một giây thì chắc chắn Khang Chiêu sẽ nói, không đủ thì anh có đây.


Quả nhiên một giây sau, Khang Chiêu nói: “Không đủ thì anh có.”


Liễu Chi Nhàn vờ tức giận, chun mũi nói, “Em có tiền mà.”


Khang Chiêu không chỉ ra mỗi tháng cô còn phải trả tiền vay xe bao nhiêu, mà bắt đầu tính toán gia sản của mình.


Nhà và xe đều là ông chủ Hứa cho, tiền lương chỉ chừng đó, tiền thưởng không lớn, cũng không nhận hối lộ.


Đơn vị giải quyết chuyện ăn ở, tiêu xài phung phí nhất cũng chỉ là mua túi xách cho bạn gái cũ mấy năm trước.


Cuối cùng Khang Chiêu tổng kết, “Có khi tiền anh tiết kiệm sau mấy năm đi làm còn không bằng em tự mở công ty một năm.”


Liễu Chi Nhàn trố mắt nhìn, không phải vì con số đầy tự giễu của Khang Chiêu, mà là vì một người đàn ông kiêu ngạo như anh cũng có thể tâng bốc bạn gái kiếm được nhiều hơn mình.


Phân tích tiếp, hai ông bố bà mẹ của Khang Chiêu là người rất tốt bụng, có lẽ anh chưa phải trải qua khó khăn kinh tế bao giờ, cho nên anh mới không quá coi trọng tiền bạc.


Mà trái lại, vừa ra đời đã bị vứt bỏ, thuở nhỏ mất cha, nên điều Khang Chiêu muốn kiếm tìm hơn cả là sự ấm áp gia đình.


Thấy Liễu Chi Nhàn thất thần, Khang Chiêu tự động dịch ra ý khác, anh trêu: “Chê anh kiếm ít tiền hả?”


Liễu Chi Nhàn cau mày, “Anh nói gì vậy, em trai em cũng cùng nghề với anh, chẳng lẽ em còn không biết một tháng lương của cảnh sát bao nhiêu à.”


Cô đặt tay lên tay trái Khang Chiêu, vuốt ve ngón giữa nơi sắp đeo nhẫn, bóp mạnh khớp xương.


“Em đang nghĩ, lỡ ngày nào đó công ty thua lỗ…”


Khang Chiêu ngắt lời, “Không có chuyện đó.”


Liễu Chi Nhàn xấu hổ, “Em nói là lỡ.”


“Không có ‘lỡ’, Phàn Kha sẽ không để công ty thua lỗ.”


“…”


Thật ra suy nghĩ của Liễu Chi Nhàn cũng giống thế, nhưng ngoài miệng không chịu thua.


“Anh nhìn người chuẩn vậy à?”


Khang Chiêu đáp: “Đồng loại dĩ nhiên có khả năng phân biệt được đồng loại.”


“…”


Liễu Chi Nhàn nhủ thầm: đúng là cáo già ngàn năm, nhìn một cái là biết ngay đạo hạnh của đối phương nông sâu thế nào.


Khang Chiêu bỗng nói: “Em đang mắng anh là cáo già.”


“…”


“Mỗi lần em mắng anh là cáo già hay lưu manh thì đều có vẻ mặt thế này.”


Khang Chiêu giơ tay chỉ chỉ, cảm giác thô ráp mà lại ấm áp lướt trên mặt cô.


“Môi dẩu lên, thường là bên trái. Khóe mắt có rãnh cười.”


Liễu Chi Nhàn: “Em có nếp nhăn á?!”


Khang Chiêu: “…”


Cô chỉnh điện thoại về chế độ camera trước, ngó trái ngó phải.


Khang Chiêu nói: “Có ai khi cười mà không có rãnh.”


Liễu Chi Nhàn không thấy nếp nhăn đâu mới yên tâm đặt điện thoại xuống.


“… Anh nói chẳng khác gì đang miêu tả đặc điểm ngũ quan của kẻ tình nghi.”


Khang Chiêu: “Khác chứ, em không phải kẻ tình nghi.”


Liễu Chi Nhàn: “Đương nhiên rồi, em là dân lành cơ mà.”


Khang Chiêu: “Em là tội phạm.”


“…”


Liễu Chi Nhàn bật cười, nhào tới trên người anh.


Khang Chiêu như một chú ngựa lành, quỳ xuống đất, yên ngựa đã đóng, chỉ chờ cô đến.


Liễu Chi Nhàn nhảy lên ngựa, lấy tay làm roi đánh vào mông anh.


“Bây giờ em muốn ‘đánh cảnh sát’.”


***


Hiện tại Khang Chiêu chưa có thời gian rảnh quay về thành phố, Liễu Chi Nhàn đo chu vi ngón tay anh, ngày hôm sau thuận đường đi mua nhẫn.


Khang Chiêu muốn nhẫn loại đơn giản, không lấp lánh lòe loẹt.


Tuy Liễu Chi Nhàn chọc anh là đồ “không thú vị”, nhưng thực tế cô cũng hiểu, khiêm tốn chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác là anh muốn tiết kiệm tiền cho cô.


Liễu Chi Nhàn chọn hai chiếc nhẫn bạch kim, hỏi anh có muốn khắc chữ không, K&L gì đó.


Khang Chiêu: L&K


Liễu Chi Nhàn cười trả lời “được”.


Đem nhẫn về trấn nam Ưng, Khang Chiêu đi vắng, Liễu Chi Nhàn ở trong phòng anh nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi lên bình thủy tinh trên bàn.


Có bốn cây kẹo mút chưa xé vỏ nằm trong bình.


Liễu Chi Nhàn khựng lại, nhẹ nhàng thả hộp nhẫn vào trong bình.


Chắc chắn Khang Chiêu sẽ tìm ra.


***


Đến khi sẩm tối, Liễu Chi Nhàn mới lại tới nữa.


Bọn họ cũng như bao cặp vợ chồng khác trong thị trấn, ban ngày làm việc ở hai nơi, tối về gặp nhau trong căn nhà nhỏ, sống những ngày tháng giản dị chân thật.


Chiếc Lamborghini lại đậu trước đồn cảnh sát.


Bình thường gác cổng không nói nhiều, nhưng hôm nay lại cố ý nói anh Tiểu Chiêu đang ở văn phòng.


Liễu Chi Nhàn hiểu ý, cười một tiếng đi tới văn phòng.


Cửa sổ đang mở, giọng Khang Chiêu vọng ra.


“Tôi có bạn gái rồi.”


Liễu Chi Nhàn dừng bước bên ngoài cửa sổ.


“Thì sao, bạn gái thôi mà, đã kết hôn đâu, em không quan tâm. Trai chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, vì sao em không thể theo đuổi anh?”


Giọng nữ trẻ tuổi đầy “cá tính” này hẳn là của cô Thang rồi.


Tim Liễu Chi Nhàn đập mạnh, tò mò Khang Chiêu sẽ trả lời thế nào.


Dẫu rằng nghe lén đúng là không có đạo đức.


Khang Chiêu nói: “Nhưng tôi quan tâm.”


Trong phòng im lặng mấy giây.


Rồi Khang Chiêu nói tiếp: “Cứ hai ngày ba bữa cô lại chạy đến đồn, ảnh hưởng tâm trạng của bạn gái tôi đấy.”


Liễu Chi Nhàn ngẩn người.


Bụng nhủ: Không hề, hoàn toàn không, chỉ cần anh kiên định không dao động là đủ.


Cô Thang nói: “Anh không muốn cô ấy biết thì cứ chia tay đi.”


“…”


Liễu Chi Nhàn thu lại câu trước đó.


Cô bắt đầu để ý rồi đây.


Cô Thang này còn dữ dội hơn cả cô Lý.


“Cô gái này, tôi không biết rốt cuộc cô để ý tôi ở điểm nào. Là một người lớn hơn cô mười tuổi, đáng tuổi chú của cô cô thì tôi cho cô một lời khuyên cuối cùng.


Tìm thứ mình thích mà làm việc đi. Đừng dành cả tâm huyết cho người khác khi còn trẻ. Những thứ cô thích sẽ không khiến cô thất vọng hay phản bội cô, nhưng người cô thích thì có lẽ có đấy. Lòng người là thứ mơ hồ nhất trên thế giới này.”


Cô Thang đang rất hăng hái, đại não với sức chứa có hạn không hiểu nổi bài giảng dài dòng như vậy.


“Lòng người mơ hồ, ý anh là, hôm nay anh không thích em, nhưng không chắc ngày mai sẽ thế?”


Khang Chiêu đậy nắp ly nước.


“Hôm nay tôi sẽ không đuổi cô đi, nhưng ngày mai sẽ đưa cô vào danh sách đen. Sau này ngoại trừ báo án, cấm cô bước vào nơi này một bước.”


Có tiếng bước chân đi ra.


Liễu Chi Nhàn cũng không tính trốn, cứ thế đối mặt với đôi mắt hoa đào ẩn chứa tức giận.


Khang Chiêu cau mày, đi tới nắm lấy cổ tay cô.


“Tới lâu chưa, sao không lên tiếng.”


Liễu Chi Nhàn tủm tỉm: “Mới nghe thầy Khang dạy giờ triết học không.”


Khang Chiêu im lặng nhìn cô, đoạn vỗ vai cô rồi cất tiếng gọi.


“Tiểu Hùng.”


Anh chỉ vào phòng.


Hùng Dật Châu như con búp bê Pikachu bị xìu hơi, hai vai xụ xuống, “Lại là em…”


Khang Chiêu nói: “Hai người ngang tuổi nhau, không có trở ngại.”


Hùng Dật Châu méo mặt, hậm hực đi vào văn phòng của Khang Chiêu.


Vừa đến trước cửa, Hùng Dật Châu đã lập tức thụt lùi mấy bước như bong bóng sợ chạm vào xương rồng.


Cô Thang và cậu mắt lớn trừng mắt nhỏ.


Hùng Dật Châu trưng gương mặt nhẫn nhịn “nếu không phải anh Tiểu Chiêu dặn tôi thì mẹ nó ai muốn lại gần cô”.


Cô Thang cũng giận dữ ra mặt “anh là ai ai thèm anh lo mau cút đi”.


Cô Thang hết nhìn Hùng Dật Châu lại nhìn sang Khang Chiêu, khoanh tay hừ một tiếng: “Chênh lệch giữa người với người lớn tới mức khó tưởng nhỉ.”


Hùng Dật Châu cũng hết nhìn cô gái này rồi nhìn qua chị mình, “Tôi cũng thấy lớn thật.”


Cô Thang giơ một ngón tay cảnh cáo, nếu trên tay có thuốc thì chắc chắn sẽ dí vào mặt cậu ta.


“Anh…”


Hùng Dật Châu cũng bắt chước cô ta khoanh tay, “Ha, tôi thì sao?”


Khang Chiêu và Chi Nhàn tay nắm tay, cô Thang cắn răng trợn mắt.


“Ngày mai tôi sẽ đến nữa.”


Hùng Dật Châu: “Tạm biệt không tiễn.”


Rồi như thể sợ giữa chừng cô ta đổi ý quay trở lại, Hùng Dật Châu dùng mắt “áp tải” cô ta ra cửa.


Lamborghini nổ brừm brừm rời đi.


Đại Chí từ bên ngoài quay vào, đặt tay lên vai Hùng Dật Châu học hỏi.


“Cậu được phú bà đó thì đỡ được nửa đời phấn đấu đấy.”


Chỉ là câu giễu cợt giữa đàn ông với nhau, cũng không có ý rõ ràng, nhưng vô tình Hùng Dật Châu tưởng Đại Chí chế nhạo mình.


Hùng Dật Châu: “Biến! Ai thèm cái đồ dữ dằn đó.”


Nhớ lại chuyện bị phả khói vào mặt ở Môn Hạc Lĩnh mà Hùng Dật Châu chỉ muốn ho khù khụ.


Đại Chí lại rất hào hứng, quả nhiên bồi thêm một câu chế giễu: “Ni Ni cũng có dịu dàng hơn mấy đâu.”


Hùng Dật Châu: “Má nó, sao có thể so sánh Ni Ni với cô ta được, Ni Ni hoạt bát xinh xắn đáng yêu biết mấy.”


Đại Chí: “Nếu Ni Ni tốt thế sao cậu không theo đuổi người ta đi?”


“Tôi…”


Giờ Hùng Dật Châu mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy, hai mắt mở lớn, vung tay toan đánh Đại Chí.


Một cao một thấp một gầy một béo, ồn ào chạy về văn phòng.


Ánh mắt Liễu Chi Nhàn quay trở lại trên người Khang Chiêu.


“Sao anh không nói với em mấy câu triết học như vậy?”


Hai người đã buông tay, chỉ thân mật đứng bên nhau, sự ăn ý mãnh liệt giữa những người đang yêu bao trùm xung quanh, một người bình thản, một người dịu dàng.


Khang Chiêu nói: “Em cũng hiểu đạo lý đó, cớ gì anh còn phải lãng phí thời gian, làm chuyện khác không tốt hơn à?”


Liễu Chi Nhàn: “Anh biết hả?”


Khang Chiêu cười nhạt nhìn cô, “Nếu không sao em lại chia tay với bạn trai cũ?”


“…”


Quả đúng vậy, Liễu Chi Nhàn đồng ý với quan điểm của anh.


Vật trung thành hơn người vì chúng thay đổi từ từ.


Giống như một cây con, phải mất mười đến hai mươi năm để phát triển thành một cây cao chót vót.


Nhưng chỉ trong mười hay hai mươi ngày, một người có thể sẽ lột xác tới mức khó lòng nhận ra.


Liễu Chi Nhàn thích cái cảm giác thần giao cách cảm như thế, hưởng thụ sự ăn ý đầy thân thiết.


Cô không định nhắc lại lý do chia tay, nhưng nay Khang Chiêu đã nhắc tới, thế là chuyện đó cứ vậy mà qua.


Liễu Chi Nhàn đổi đề tài.


“Anh thấy nhẫn chưa?”


Khang Chiêu giơ tay lên, xoay mu bàn tay về phía cô, lắc lắc ngón tay.


Vòng cung màu trắng bạc lóe lên tia sáng.


Anh đeo ở ngón giữa.


Liễu Chi Nhàn kéo tay anh tới gần, thử kéo ra xác nhận độ vừa vặn của kích thước.


“Em chọn đẹp thật!”


“Ừ.”


Khang Chiêu cũng cố ý nhìn xuống, động tác nhỏ đầy nâng niu ấy đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Liễu Chi Nhàn.


Cô bỗng sực nhớ mục đích của chuyến đi này, “Tan làm chưa, đi ăn chung đi, em đói rồi.”


“Đợt một lát, anh gọi điện đã.”


Khang Chiêu rút điện thoại ra, nhấn tìm một cái tên Liễu Chi Nhàn rất quen.


Bên kia bắt máy.


“Alo, anh chủ Phàn, giờ có tiện nói chuyện không?”


Liễu Chi Nhàn: “…”


Khang Chiêu vừa dẫn cô đến chỗ đậu xe vừa nói chuyện điện thoại.


“Giới thiệu với anh một khách hàng tiềm năng đây, trong nhà kinh doanh gỗ, quy mô khá lớn, có nhà máy, còn tự lái Lamborghini.”


Liễu Chi Nhàn càng nghe càng thấy sai sai.


“Ừ, khoảng hai mươi tuổi, họ Thang, đang học đại học, để tôi gửi thông tin Wechat của cô ấy qua cho anh.”


Đến khi Khang Chiêu cúp máy, Liễu Chi Nhàn bật cười trêu.


“May mà hồi đầu em không bị anh bán đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play