Bạn cũ của Khổng Mân và Hứa Kiến Hoài là thị trưởng trấn Nam Ưng, hiện đã nghỉ hưu.


Cựu thị trưởng là chiến hữu của Khang Thụ Dương hồi ông còn sống, về sau chuyển từ công an sang hành chính nhà nước.


Vợ của cựu thị trưởng là giáo viên mỹ thuật vỡ lòng từng dạy Khang Chiêu, ngày xưa bà rất tiếc khi Khang Chiêu từ bỏ mỹ thuật, giờ nghe bảo mấy năm qua thỉnh thoảng anh cũng vẽ tranh tiêu khiển thì bà vui lắm.


Lần trước khi Khang Chiêu dập lửa trên núi ở thôn Đồng Bình, bạn cũ mà Khổng Mân nói đi thăm chính là hai người này.


Tuy rời trấn Nam Ưng đã nhiều năm, Khổng Mân vẫn giữ liên lạc với bạn cũ. Đến tận lúc tái hôn, bạn của Hứa Kiến Hoài cũng là bạn cũ của Khổng Mân, thế là hai gia đình vẫn duy trì duyên phận kỳ diệu này đến bây giờ.


Cứ đến ngày giỗ của Khang Thụ Dương, hai nhà lại hẹn nhau đi thắp hương.


Vợ cựu thị trưởng tự tay dọn trà bánh, đoạn nhìn Liễu Chi Nhàn.


“Tiểu Chiêu nói cháu thích ăn món này lắm, dì mới cố ý học lén từ chỗ dì giúp việc nhà thằng bé. Lần đầu tiên làm, không biết ăn có được không.”


Bà đẩy một hũ sữa chua chanh dây phô mai tới.


Liễu Chi Nhàn được nhận ưu đãi đặc biệt nên cứ ăn một muỗng là cô lại khen ba câu, nịnh vừa ngọt xớt mà cũng rất chân thành.


Vợ ngài cựu thị trưởng bảo, từ khi con trai đi công tác xa thì bà rất ít khi làm điểm tâm, vợ chồng ba bữa cũng chỉ toàn cơm canh rau dưa đơn giản.


Khổng Mân nói: “Đợi thêm hai năm nữa là có cháu rồi, đến lúc đó chị lại có dịp để làm.”


Bà cười đáp: “Nói đùa gì thế, đến bạn gái còn chưa có. Nhưng Tiểu Chiêu thì sắp rồi đấy, năm nay đã ba mươi, cũng xấp xỉ rồi.”


Khổng Mân cười cười, đẩy quyền phát biểu sang nhân vật chính.


Liễu Chi Nhàn đang ngồi ghế sô pha bằng gỗ cẩm lai vàng, Khang Chiêu kéo ghế tới ngồi cạnh cô, vừa như vô tình lại như cố ý mà nắm tay cô.


Khang Chiêu mỉm cười, “Vâng, cũng sắp rồi, chỉ đợi cô ấy gật đầu thôi.”


Trước mặt trưởng bối, Liễu Chi Nhàn nghe câu trêu đùa lẫn lấy lòng như thế thì tức cười, đập nhẹ vào anh.


Cách bàn trà, Lạc Văn Hân ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt sâu xa.


Do xấu hổ nên Liễu Chi Nhàn không chú ý tới phía đối diện.


Khang Chiêu thản nhiên đón ánh mắt của cậu ta, đôi mắt đào hoa nheo nhẹ, vừa bình tĩnh lại đầy khiêu khích.


Hứa Gia Hoành cũng phát hiện ra manh mối, cúi đầu nắm tay lại đặt bên môi, ho một tiếng che đậy.


Người lớn luôn rất hứng thú với chuyện của con cháu, vợ ngài cựu thị trưởng lại giục hai người nhanh lên, bọn họ chờ kẹo cưới của anh, còn Hứa Kiến Hoài và Khổng Mân thì chờ ôm cháu.


Hứa Kiến Hoài và Khổng Mân không can thiệp sâu, nói toàn bộ đều tùy cặp đôi trẻ, chỉ cần hai đứa nói một lời thì nhất định sẽ tổ chức hôn lễ long trọng.


Cha mẹ Khang Chiêu đúng là rất am hiểu nghệ thuật nói chuyện, vừa tôn trọng tự do của lớp trẻ, lại bày tỏ sự mong đợi với cuộc hôn nhân này.


Lạc Văn Hân im lặng ngồi bên lắng nghe, mối quan hệ của những người này đã được thắt chặt từ thời cha chú, dựa vào quan hệ thông gia, lợi ích chung hay tình bạn cũ để tạo nên một chuỗi bền chặt.


Người ngoài như cậu chỉ có thể bị cản lại bên ngoài.


Liễu Chi Nhàn vốn cũng chỉ thuộc về vùng ngoài, nhưng nhờ sợi dây liên kết mạnh mẽ với Khang Chiêu mà cũng trở thành một phần trong đó.


Mà có vẻ bọn họ cũng rất hoan nghênh cô tham gia.


Lạc Văn Hân vừa khen ngợi ánh mắt của Liễu Chi Nhàn, chí ít người đàn ông cô chọn không tệ chút nào; lại vừa cảm thấy chua chát.


Cô gái nhẽ ra thuộc về cậu nay lại ngồi bên cạnh người đàn ông khác, vui vẻ cười nói.


Không một ai tiếp thu nổi cả.


Khang Chiêu như có khả năng nhìn thấu, đột nhiên đảo mắt sang.


Biểu cảm như nhìn tù binh.


Khang Chiêu nhếch mép nở nụ cười chế giễu, đan tay vào tay Liễu Chi Nhàn, tự nhiên đùa nghịch ngón tay cô.


Chén trà trong tay Lạc Văn Hân đã khôi phục lại vị đắng ban đầu.


Bàn xong chuyện trọng đại trong đời, trọng tâm tự nhiên chuyển sang hai người tiếp theo.


Hứa Gia Hoành bị kéo vào cuộc nói chuyện.


Lạc Văn Hân cũng được ân cần hỏi thăm.


Khang Chiêu và Liễu Chi Nhàn bắt đầu xì xào nói chuyện, dường như có một rào cản vô hình chắn ngang bàn trà, Liễu Chi Nhàn chưa từng nhìn cậu lấy một lần.


Người lớn khen bọn họ, nói đi học ở Mỹ kiểu gì cũng có tương lai xán lạn.


Liễu Chi Nhàn nói gì đó, cười cười nhìn Khang Chiêu – là vẻ tự nhiên giữa những người yêu nhau, chẳng hề thấy gượng gạo hay khó chịu.


Với Lạc Văn Hân, nụ cười ấy vừa quen vừa lạ.


Khang Chiêu cũng đang âm thầm đánh giá người đàn ông bên kia.


Phụ huynh nghe nói bạn học của Hứa Gia Hoành là bạn cũ của Liễu Chi Nhàn thì cũng ngạc nhiên, cảm thán quả nhiên là duyên phận diệu kỳ.


Khang Chiêu nhìn chăm chú như đang rình rập, đề phòng Lạc Văn Hân thốt ra lời chấn động.


Anh mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khiến bố mẹ khó xử mới là nghiệp chướng nặng nề.


Cũng may, tuy trông Lạc Văn Hân không vừa mắt nhưng phẩm chất hẵng còn đáng tin.


Lạc Văn Hân nói hai ba câu đổi đề tài, làm khách nhà họ Hứa, biểu hiện của cậu đúng là biết co biết duỗi.


Khang Chiêu không thể không thừa nhận, Hứa Gia Hoành chọn bạn rất ổn.


Liễu Chi Nhàn có bạn trai cũ rắc rối như thế đã gián tiếp chứng tỏ vào thời điểm ấy, cậu ta rất xuất sắc.


Người cũ càng xuất sắc thì càng dễ trở thành mối tình khó quên.


Nhớ lại lần đầu tiên nghe thấy cái tên Lạc Văn Hân từ miệng Liễu Chi Nhàn, Khang Chiêu khẽ nhíu mày.



Bữa tối kết thúc trong bình yên.


Hứa Gia Hoành và Lạc Văn Hân ở lại nhà thị trưởng, Khổng Mân và Hứa Kiến Hoài lái ô tô về thành phố.


Lúc đưa tiễn hai người, Khang Chiêu thốt ra một câu.


“Nhà ta có họ hàng gì ở thôn Đồng Bình không?”


Khổng Mân khựng lại nói, “Sao tự dưng lại hỏi chuyện này…”


Khang Chiêu đưa mắt nhìn Hứa Kiến Hoài xin xác nhận.


Hứa Kiến Hoài im lặng lắc đầu.


Khổng Mân nói: “Sao thế?”


Khang Chiêu cười nhạt, “Không có gì, nhà ông ngoại A Nhàn ở bên đó, con có tới mấy lần, cũng gặp được vài chuyện thú vị. Bố mẹ đi đường nhớ chú ý an toàn, về đến nơi thì báo với con một tiếng.”


Khang Chiêu đứng giữa vỗ vai hai người lớn, tiễn bọn họ vào xe rồi lùi về sau vẫy tay tạm biệt.


Khổng Mân và Hứa Kiến Hoài do dự nhìn nhau, cuối cùng không nói gì.


Tối hôm ấy Khang Chiêu ở lại nhà Liễu Chi Nhàn.


Khang Chiêu vẫn ngồi tại vị trí cũ trên giường, vừa sạc điện thoại di động, vừa giám sát cô thu dọn hành lý lên núi.


Đồ đạc đã được chuẩn bị gần hết, toàn là nhu yếu phẩm do Khang Chiêu chuẩn bị, có vài thứ là do Liễu Chi Nhàn tự dọn.


Cô còn đem theo bộ dưỡng da du lịch, cả mặt nạ nữa.


Khang Chiêu bật cười: “Leo núi vất vả lắm, đến lúc đó khéo vừa ngả lưng là ngủ mất tiêu.”


Ý là có đem theo cũng vô dụng.


Liễu Chi Nhàn nói: “Sợ ba lô nặng thì cứ nói thẳng.”


Khang Chiêu: “Có thể nặng hơn em sao?”


Một chiếc hộp màu đỏ bay tới, Khang Chiêu nhanh nhẹn bắt lấy, là hộp bao cao su Okamoto.


Khang Chiêu cười ném vào thùng rác.


Liễu Chi Nhàn nói: “Em chịu rồi đó, nếu mệt em sẽ trèo lên anh, anh không cõng thì em bất động luôn.”


Khang Chiêu đáp: “Thì cứ làm hòn vọng phu đi.”


Liễu Chi Nhàn: “…”


Trong tay không có gì đánh anh, Liễu Chi Nhàn “đập” mình tới, ôm siết cổ anh.


Khang Chiêu đỡ cô, đề phòng cô ngã xuống giường.


Anh bỗng sực nhớ đến một chuyện: “A Nhàn, buổi leo núi ngày mai không tính là lần chúng ta hẹn hồi trước.”


Lần này leo núi có hai cô gái là Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni, nghiễm nhiên bọn họ sẽ dùng chung một lều.


Khang Chiêu đi chung với Hùng Dật Châu, còn Hứa Gia Hoành và Lạc Văn Hân tự ghép cặp.


“Tất nhiên rồi.”


Dưới đáy ba lô nhét hai gói bao cao su 001, Liễu Chi Nhàn lấy ra, lắc lư trước mặt Khang Chiêu.


“Xem ra cũng không cần đem thứ này làm gì.”


Khang Chiêu bóp cổ tay cô, nhét gói 001 vào lại túi.


Trong giọng vẫn ngập dục vọng khống chế, “Đem theo.”


Liễu Chi Nhàn nói: “… Anh tính xả tình ở nơi rừng sâu núi thẳm đấy à.”


Khang Chiêu đáp: “Cũng không phải là không thể…”


“…”


Thu dọn hành lý đã hòm hòm, Liễu Chi Nhàn kéo khóa lại.


“Anh tắm trước hay em tắm trước?”


Khang Chiêu đặt điện thoại xuống, mỉm cười với thâm ý rõ ràng.


“Chung đi.”


“Không muốn.”


Liễu Chi Nhàn ôm đồ mình chạy vào phòng tắm.


Khang Chiêu vờ đuổi theo dọa cô, không tính làm thật.


Tiếng nước chảy rào rào, khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng tắm hé ra một kẽ hở, đôi mắt quyến rũ của Liễu Chi Nhàn ló ra.


“Nè.”


Khang Chiêu: “Nè gì mà nè, gọi đàng hoàng.”


Liễu Chi Nhàn thấp giọng năn nỉ, “Lấy khăn tắm hộ em với, vắt trên ghế á.”


Khang Chiêu cầm khăn tắm tới, đứng cách cửa phòng tắm một mét.


Liễu Chi Nhàn duỗi tay ra, để lộ bờ vai trắng mịn, dưới ánh đèn làn da ẩm ướt lóe lên vẻ sáng bóng mê người.


Cô cố với tay lấy, nhưng vai bị chặn nên không với tới.


“… Đưa em đi.”


Khang Chiêu nói: “Có phải chưa thấy bao giờ đâu, ra đây.”


Liễu Chi Nhàn dậm chân, năn nỉ, “Anh Tiểu Chiêu, cho em đi.”


Câu nói nghe quen làm sao, lần đầu ở trên xe Jeep, bên ngưỡng vực thất thần, dưới sự uy hiếp của Khang Chiêu, Liễu Chi Nhàn cũng thốt lên câu nói ấy.


Đôi mắt hoa đào càng thêm khiêu khích, “Cho cái gì?”


Liễu Chi Nhàn ngẩn ra, sau mấy ngày ở chung, cả hai đã đạt được sự ăn ý thân thiết, nên ngay lập tức cô đã kịp hiểu ý.


Rầm một phát, mỹ nhân tức giận đóng cửa lại.


Khang Chiêu cười cười, đi tới gõ cửa.


“Đưa em này, mau ra làm chính sự đi.”


Cửa lại hé ra, bàn tay trắng nõn chụp lấy khăn tắm.


“Nói nhiều quá.”


“Em lặp lại xem.”


“Chồng ơi anh đẹp trai nhất.”


Khang Chiêu ngồi xuống chỗ cũ, cúi đầu chơi điện thoại, lúc sau, một đôi chân trắng nõn đập vào mắt.


Từ đầu gối trở lên là mảnh khăn tắm màu trắng sữa, từ xương quai xanh trở xuống là vóc dáng có lồi có lõm.


Bàn tay trắng muốt lúc nãy đưa đến một chiếc bình, mu bàn tay còn trắng hơn thân bình.


Âm thanh của Liễu Chi Nhàn cũng nhuốm ẩm ướt, “Bôi giúp em đi.”


Khang Chiêu đặt điện thoại xuống, bỗng ngước mắt lên, ánh mắt chuyển từ tay cô lên mặt cô.


Khang Chiêu không nhận.


“Trước hay sau?”


“…”


Nhét bình dưỡng ẩm vào tay Khang Chiêu, Liễu Chi Nhàn nằm úp xuống giường, tháo khăn tắm ra, ôm gối nhìn anh.


Nụ cười bên môi rõ nhạt nhưng ý trêu đùa trong mắt rất nồng.


Xương bướm của cô không rõ nhưng đỉnh đồi đầy đặn cao vút, và dưới hông là đường cong mị hoặc lòng người.


Khăn tắm quấn quanh khiến người ta liên tưởng đến chiếc bánh bao vừa ra lò, được bọc trong một lớp giấy trắng, xé giấy ra, bên dưới là chiếc bánh bao mềm mịn to tướng, nóng hổi còn bốc hơi.


Liễu Chi Nhàn bồi thêm câu nữa: “Em đã tắm rồi, không làm hỏng chuyện tốt của anh đâu.”


Khang Chiêu nói: “Lát cũng phải tắm lại.”


Liễu Chi Nhàn biết anh sẽ không thô lỗ, thế là khiêu khích, “Anh giúp em đi.”


Anh nặn sữa dưỡng ra lòng bàn tay, xoa xoa rồi áp lên lưng cô.


Tựa như đang phủ một lớp sữa đặc lên chiếc bánh bao.


Nếu cắn một miếng, hẳn sẽ ngon ngọt lắm đây.


Vỏ bánh bao đã được phết sữa đặc, bề mặt căng bóng ẩm ướt, ấn nhẹ ngón tay, nơi lõm xuống càng trắng mịn, khi thả ra thì nhanh chóng khôi phục độ phẳng – rất đàn hồi.


Khang Chiêu cúi đầu nếm thử, Liễu Chi Nhàn nhắm mắt mỉm cười, tựa như đang chìm trong mộng đẹp.


Một lúc sau, diện tích ấm áp trên lưng cô mở rộng, sức nặng gia tăng, cả người cô như được bọc bởi lớp áo giáp cứng cáp.


Khang Chiêu tự thanh minh, “Hồi trưa anh đã tắm rồi.”


Khang Chiêu không để cô lấy cớ tắm rửa từ chối.


Đôi hàng mi của người đẹp khép lại, rung lên theo nụ cười của nàng.


“Dù sao lát nữa cũng cần phải tắm lại.”



Màn làm nóng người trước ngày leo núi kéo dài một giờ đồng hồ.


Chẳng biết mèo đã vào từ lúc nào, nó ngồi trong góc nhìn chằm chặp, đợi khi hai người đã ngủ mới thong thả nhẹ nhàng bước tới.


Mèo bỗng làm đổ thùng rác, mấy tờ giấy rơi ra, nó lăn vào giữa hít hà, móng vuốt bất giác run lên.


Nó trở mình lại, chôn tờ giấy đặc biệt như chôn phân.


Liễu Chi Nhàn vẫn nằm sấp ôm gối, tư thế không khác gì trước khi “khởi động leo núi”, chỉ là ở thắt lưng được phủ thêm lớp chăn mỏng.


Cô bật cười, “Mèo ghét anh rồi kìa.”


Khang Chiêu nói, “Có nói nhầm không thế, bên ngoài toàn mùi của em.”


Liễu Chi Nhàn: “…”


Liễu Chi Nhàn duỗi tay ra lệnh cho mèo, “Con trai, cắn ảnh! Cắn đi!”


Nhưng rõ ràng tay anh dài hơn, dùng tay làm lược cào đầu mèo.


“Con ngoan, chớ có tranh việc với mẹ con.”


Liễu Chi Nhàn: ”…”


Khóe môi nhoẻn cong, cô không nén nổi ý cười, đôi chân nhỏ đung đưa, trợn mắt nhìn anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play