“Tao cùng đón giao thừa với anh ấy.”

“Đương nhiên là có người khác.”

“Tao chỉ nói mấy câu với anh ấy thôi.”

Vì đang đắp mặt nạ nên Liễu Chi Nhàn nói rất chậm.

Trong phòng bật điều hòa, Hi San San mặc đồ đơn giản tập yoga trên thảm.

“Tỏ tình rồi à?”

Tim Liễu Chi Nhàn đập thịch, “Chả đâu vào đâu cả.”

Hi San San: “Tao nghĩ năm mới ắt sẽ có bước nhảy vọt.”

Liễu Chi Nhàn: “Anh ấy đi làm.”

Hi San San nghiêm mặt: “Khoan khoan, mày đừng có mà làm bạn gái nhị thập tứ hiếu, nấu một nồi cháo rồi ngóng chờ anh ta tan làm đấy nhé, nếu không tao sẽ khinh vào mặt mày.”

Liễu Chi Nhàn: “… Đang luyện công chớ nói chuyện, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc phi thăng.”

Cô gái trên thảm tạo hình tư thế mà với Liễu Chi Nhàn toàn là những tư thế độ khó cao.

Đương nhiên Liễu Chi Nhàn không nhắc đến chuyện chiếc túi hay  chữ “em” cuối cùng đó, cũng giống như việc cô giấu giếm cuộc gặp gỡ tình cờ ở quán bar ngày trước.

Câu đánh giá của Phàn Kha không sai, lòng dạ Khang Chiêu đúng là phức tạp.

Hồi đầu khi mới đến trấn Nam Ưng, cô cứ nghĩ sự lúng túng của lần qua đường ấy sẽ còn kéo dài, nào ngờ Khang Chiêu lại bỗng xin lỗi vì sự lỗ mãng đêm đó.

Chuyện túi xách lại được giải quyết bởi một con chữ nhẹ nhàng thốt ra từ anh.

Còn anh vẫn giữ vẻ bình thản như thế, chỉ một khiêu khích qua lại cũng khiến Liễu Chi Nhàn không chống đỡ nổi, như biến thành món đồ chơi.

Ánh mắt cô rơi vào hư vô, ngồi trên ghế bỗng cảm thán.

“Tao cảm thấy mình không giải quyết nổi anh ấy.”

“Mẹ ơi!”

Hi San San chực ngã, vỗ ngực.

“Mày nói một câu lại dừng một câu, thình lình lên tiếng dọa chết tao.”

Liễu Chi Nhàn nghiêm túc nhìn thẳng vào cô ấy.

Dưới mặt nạ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm trông như chiếc đầu lâu trong màn đêm.

Hi San San nhảy bật dậy, đi chân trần tới đánh nhẹ vào vai cô.

Liễu Chi Nhàn cười, lột mặt nạ.

“Tao bảo thật.”

Hi San San không tập yoga tiếp được nữa, cuốn thảm cất đi.

“Mày thôi đi, nói thì nói ra thôi. Anh ta muốn tỏ tình, mày mà dám từ chối thì tao sẽ gọi mày một tiếng ‘bà nội’.”

Liễu Chi Nhàn: “Tao không muốn làm bà nội, tao muốn làm bà ngoại.”

Hi San San cười mắng: “Mày được, đến sinh trai hay gái cũng đã nghĩ rồi kia à, xem ra tao phải gọi mày là ‘tổ tông’.”

Liễu Chi Nhàn đột nhiên thôi cười, “Nói thật, sau này tao muốn sinh con gái. Tao sẽ yêu thương nó suốt đời, như ông ngoại tao đối với tao vậy. Tuyệt đối không để con tao lặp lại bi kịch của tao.”

Hi San San nhận ra điều không đúng, đặt tấm thảm đã cuộn tròn lại xuống, đi tới ôm vai cô.

“Mày xem, không phải sau này mày gặp rất nhiều người thương mày yêu mày à, ví dụ như tao nè, Phàn Kha nè, rồi thậm chí ——”

Liễu Chi Nhàn cười: “Ý mày là tình đầu của tao? Chuyện này thì đúng là không thể phủ nhận, Lạc Văn Hân chiều tao thật. Những lúc tao khó chịu vì bị coi thường là lại hối hận vì ngày trước không đồng ý lời cầu hôn của cậu ấy, ra nước ngoài du học cùng; Nhưng khi mọi thứ qua rồi, không cần dựa dẫm nữa thì hoàn toàn không nhớ nổi cậu ấy.”

Hi San San sáng suốt đi vòng qua câu chuyện tình đầu, nói: “Nhìn mày bây giờ, tao thực sự không nhớ nổi dáng vẻ lúc mới quen mày.”

“Tao hồi đó thế nào?”

Hi San San nhìn trần nhà hồi tưởng: “Rất không hòa nhập, suốt ngày cứ u ám, mà mày thì lại đẹp, bọn con trai đều thích nói chuyện với mày. Nhưng mày không để ý một ai, dễ bị bọn con gái tẩy chay.”

Liễu Chi Nhàn ngả mình tựa vào vai cô, “May là sau đó mày chủ động tìm tao nói chuyện.”

Hai cô nàng bật cười.

Liễu Chi Nhàn ngồi dậy, “Bọn mình như thế có phải dính nhau quá rồi không?”

Hi San San cũng quay về tiếp tục cuộn tấm thảm, “Tao cũng thấy vậy. Ây da, mày mau tìm đàn ông cho mình đi, trời ấm lên rồi, nhanh rạo rực theo mùa xuân đi.”

***

Cuối kỳ nghỉ xuân, Liễu Chi Nhàn vẫn định kỳ đến nhà ông Hứa chăm cây hoa.

Tiếng chuyện trò vui vẻ trong nhà vọng ra sân, xem chừng nhà đang có khách.

Cô giúp việc bưng khay đi ra, bên trên đặt một ly trà cùng một hũ sữa chua chanh dây.

Liễu Chi Nhàn cởi găng tay cao su ra uống trà, không động đến sữa chua.

Cô giúp việc nói: “Tôi đặt trong vườn giúp cô nhé, làm xong nghỉ ngơi thì hãy ăn.”

Liễu Chi Nhàn rất có kinh nghiệm xử lý dạng dự án bảo dưỡng vườn hoa và cây cối tư nhân này. Lần này đích thân đi một là vì Phàn Kha coi trọng, hai là cô cũng có hảo cảm với chủ nhân biệt thự.

Cô giúp việc để lại đồ ăn rồi rời đi.

Liễu Chi Nhàn ôm sự nghiêm túc 200% chuẩn bị sửa sang vườn tước.

Bỗng một lúc sau, phía sau truyền đến một giọng nữ trẻ tuổi: “Bà chị ơi, vòi nước ở đâu thế, giày tôi dính bẩn nên muốn rửa ——”

Liễu Chi Nhàn búi tóc cao, mặc đồng phục làm việc màu xanh lá cây của công ty thiết kế sân vườn Giai Tùng, bộ đồ rộng thùng thình lại còn đi ủng cao, lúc cúi người không nhìn thấy cổ. Nếu không phải để lộ gò má mịn màng khi nghiêng đầu thì đúng là khó mà phân biệt được tuổi tác.

Không phải cô để ý đến tiếng gọi của người xa lạ, chẳng qua là vì nghe thấy tiếng nên bất giác ngoái lui.

Đến khi thấy rõ người tới, Liễu Chi Nhàn mới bắt đầu để ý.

Không chỉ để ý qua.

Mà cô rất để ý.

Lý Kinh Mạn cũng ngạc nhiên.

Cô gái trước mặt thanh tú ưu nhã, có sự chín chắn lẫn hờ hững chứ không hề có vẻ thăng trầm của một “bà chị”. Ánh mắt sắc sải, bảo là đại tiểu thư cũng chẳng sai.

Liễu Chi Nhàn hờ hững nhặt ống nhựa cao su trên đất lên, chĩa đầu vòi vào cô ta như nhắm súng.

“Có cần không?”

Lý Kinh Mạn ghét bỏ nhíu mày, nghiêng đầu rời đi.

Nhưng vừa đi được mấy bước thì lại vui vẻ reo lên: “Khang Chiêu!”

Trên mặt Liễu Chi Nhàn xuất hiện thay đổi cực nhỏ, từ kinh ngạc đến bừng hiểu.

Rồi cô ném vòi nước đi, quay về với công việc của mình.

Khang Chiêu nhìn cô, đoạn quay sang nói với Lý Kinh Mạn: “Mẹ cô đang tìm cô.”

Lý Kinh Mạn trách móc: “Vườn hoa bị tưới ướt nhẹp rồi, hại em xém tí đã ngã.”

Khang Chiêu lạnh lùng nói: “Ai bảo cô đi lung tung?”

Lý Kinh Mạn dẩu môi: “Do em nghe chú nói cái cây đó mới nhú mầm nên tính ra xem.”

Khang Chiêu: “Đứng trên ban công không thấy?”

Bỗng Lý Kinh Mạn ôm tay Khang Chiêu, “Ừ, bọn mình về thôi, giúp việc nhà anh làm sữa chua chanh dây ngon quá. Mẹ em còn muốn xin công thức đó.”

Khang Chiêu hờ hững rút tay ra, thuận tiện vớ lấy cái xẻng, chĩa cán gỗ vào cô ta.

Tư thế hệt như Liễu Chi Nhàn cầm ống nước lúc nãy.

Lý Kinh Mạn giật mình, “Anh, tính làm gì!”

Khang Chiêu nói: “Đất trơn, chống về kẻo té.”

Lý Kinh Mạn: “…”

Liễu Chi Nhàn nghe được, buồn cười mà lại không dám cười, nín đến nội thương.

Lý Kinh Mạn không nhận xẻng, “Đúng lúc vườn nhà em cũng đang muốn sửa lại, em muốn nhân cơ hội quan sát học hỏi nông dân trồng hoa nhà anh.”

Khang Chiêu nói: “Cô ấy là thợ thiết kế vườn, không phải nông dân. Nếu nhà các cô cần thì lát nữa tôi sẽ đưa danh thiếp cho dì. Giờ tôi còn có chuyện riêng với cô ấy.”

Đừng nói Lý Kinh Mạn, đến Liễu Chi Nhàn cũng trố mắt lên.

Cô đứng dậy mở khóa vòi nước, cầm ống nhựa lên, “Xin hai người tránh ra cho, phải xối nước rồi.”

Lý Kinh Mạn trừng mắt với cô.

Vòi nước lia đến, bùn sắp bắn lên giày cao gót giá không hề rẻ mà cô ta mới mua.

Lý Kinh Mạn ghét bỏ kêu lên.

Liễu Chi Nhàn cúi đầu làm như không nghe thấy, Khang Chiêu vịn xẻng sắt, cả hai lúc này trông cứ như đôi vợ chồng đang làm việc.

Lý Kinh Mạn tức giận, xoay người giẫm giày cộp cộp rời đi.

Liễu Chi Nhàn cũng chẳng cố ý đuổi cô ta đi.

Đã đến giai đoạn cuối, rửa dọn bùn trên đất xong là cô có thể ra về.

Tiếng bước chân áp sát.

Liễu Chi Nhàn chuyển vòi nước sang chỗ khác. Cô muốn nói gì đó, dẫu gì Khang Chiêu cũng là khách hàng của cô.

“Có gì chỉ giáo?”

“Có mệt không?”

Hai người đồng thời mở miệng.

“Anh nói đi.” Cô lên tiếng trước.

Khang Chiêu lấy ra một bao tiền lì xì, “Bố tôi nói rõ là đưa cho em, lộc công việc đầu năm.”

Liễu Chi Nhàn cởi găng tay ra nhận, “Cám ơn chú hộ tôi.”

Khang Chiêu lại lấy ra thêm bao nữa.

“Còn đây là của tôi.”

Liễu Chi Nhàn không nhận, ngước mắt nhìn anh, tuy không chun mũi nhưng ánh mắt đã tỏ sự nghi ngờ.

“Anh kết hôn rồi?”

Tập tục địa phương, chỉ có người đã kết hôn thì mới tặng lì xì.

Khang Chiêu tiến đến một bước, Liễu Chi Nhàn cũng chẳng thể dùng vòi nước đuổi đi được, cứ trơ mắt nhìn anh nhẹ nhàng nhét vào túi áo khoác của cô.

Khang Chiêu nói: “Tôi lớn hơn em. Chỉ cần tôi muốn là được.”

Liễu Chi Nhàn tức giận: “Thế đáng lý anh cũng phải nhận lì xì của tôi chứ.”

Sau 24 giờ số tiền “bán túi” đã hoàn lại vào tài khoản Liễu Chi Nhàn, Khang Chiêu không nhận.

Khang Chiêu: “Đêm đó tôi đã nói gì?”

Chữ “em” trong tiếng pháo lại vụt qua, Liễu Chi Nhàn cúi đầu, “Anh tránh ra, cẩn thận làm bẩn giày.”

Khang Chiêu lùi về sau mấy bước, nhìn thấy hũ sữa chua vẫn chưa mở nắp.

“Để tôi bảo cô gói sữa chua lại cho em.”

Liễu Chi Nhàn nhét bao lì xì vào sâu, “Lát về tôi sẽ mua hũ mèo.”

***

Liễu Chi Nhàn im lặng làm xong công việc, xách túi sữa chua phô mai quay về xe.

Trước khi lái không nhịn được nếm một muỗng, vị chua ngọt của chanh dây hòa lẫn với ngọt lịm của sữa chua, ngon chết đi được.

***

Hi San San nghe Liễu Chi Nhàn kể lại, vì đắp mặt nạ nên chỉ có thể cười “a a a” thành tiếng.

“Mày với Lý Kinh Mạn thú vị đấy, lại thích cùng một người đàn ông, quả nhiên gu giống nhau.”

Bỗng Hi San San đổi giọng, ỏn ẻn nói: “‘Giúp việc nhà anh làm sữa chua chanh dây ngon quá. Mẹ em còn muốn xin công thức đó~’, ha a a a a a ——”

Chiếc gối ôm bay qua, suýt nữa đập vào mặt nạ Hi San San.

Liễu Chi Nhàn soi gương, cả giận nói: “Bộ tao già lắm à? Qua 25 tuổi vẫn chưa có nếp nhăn, gọi gì không được mà gọi ‘bà chị’, tức chết tao rồi, nên gọi ‘bà nội’ mới đúng.”

Hi San San nói: “Bớt giận đi bà cô của tôi ơi, có nếp nhăn là không đẹp đâu.”

Cô lấy sữa chua chanh dây trong tủ lạnh ra, đặt lên mu bàn tay Liễu Chi Nhàn.

“Ăn hũ sữa chua chanh dây này đi, ngày mai sẽ là tiểu tiên nữ.”

Liễu Chi Nhàn vặn nắp, “Chanh dây vô tội nhé.”

Hi San San cười như được mùa: “Mày có xin cô giúp việc nhà anh ta cách làm không đấy?”

Liễu Chi Nhàn đang nhắn tin với Khang Chiêu, khen sữa chua ngon.

Khang Chiêu trả lời: Lần sau để bảo cô làm nhiều cho em đem về.
 

Liễu Chi Nhàn giơ điện thoại, suýt cũng đã cười “a a a a” như Hi San San.

Cô nói: “Xin công thức làm gì, tao có xuống bếp đâu. Chí hướng của tao cao hơn, trực tiếp đến nhà anh ấy ăn.”

Hi San San bật ngón tay, “Ăn sập nhà anh ta đi.”

Liễu Chi Nhàn: “…”

“Không chỉ sữa chua, mà còn cả ‘canh sinh con trai 100%’, canh dinh dưỡng bà bầu, canh kích sữa ở cữ gì đó của nhà anh ta nữa ——”

Hi San San xòe tay, vừa nói vừa cụp ngón tay xuống đếm, còn hai ngón cuối thì bị Liễu Chi Nhàn ngắt lời.

Liễu Chi Nhàn: “Này! Mày tưởng tao là heo nái chỉ biết sinh con à?”

Hi San San bật cười, “Do đồng nghiệp của tao hết, ngày nào cũng than với tao là mẹ chồng chỉ toàn cho chỉ uống canh này canh kia, lại soi bụng chỉ suốt ngày, đến nỗi khéo kinh nguyệt cũng không dám đến. Có điều nếu đúng thì mẹ chồng tương lai của mày là bác sĩ nhi khoa, chắc sẽ khoa học hơn.”

Liễu Chi Nhàn cầm quần áo vào phòng tắm, “Càng nói càng quá.”

 ***

Liễu Chi Nhàn quay về trấn Nam Ưng, ngày hôm sau, Khang Chiêu đưa mèo đến.

Anh lại bắt đầu tuần núi, không biết đã là lần thứ bao nhiêu.

Liễu Chi Nhàn nói: “Sao chỉ có đồn trưởng như anh là phải đích thân đi tuần vậy, không phải mấy đồn trưởng khác toàn vác bụng bự ngồi trong văn phòng uống trà à?”

Khang Chiêu cho mèo ra khỏi lồng, “Lực lượng cảnh sát không đủ, hết cách rồi.”

Liễu Chi Nhàn ôm mèo ngồi xuống hành lang, vì trời lạnh nên mèo con vẫn muốn sưởi ấm, không giãy đòi chạy đi mà ngoan ngoãn nép vào vòng tay cô.

Anh dừng lại rồi đứng lên, thân người cao lớn khiến cảm giác áp bách lại vây lấy cô, nửa câu sau của anh càng mập mờ.

“Hơn nữa, không phải làm thế để không có bụng phệ sao.”

“…”

Liễu Chi Nhàn vô thức đưa mắt nhìn anh, áo khoác sẫm màu  rất tôn vóc dáng, đôi chân dài hơi tách ra, dáng người thẳng tắp như cây trúc.

Dường như một mùa đông trôi qua mà anh vẫn như thế, sức mạnh căng tràn.

Còn cô thế mà lại tăng thêm hai cân.

Sao không để hai cân này cho Khang Tiểu Chiêu tăng?!

Bỗng Khang Chiêu mở miệng, như trách móc: “Nhìn cái gì đấy?”

Vai Liễu Chi Nhàn run lên, cô nhìn đi nơi khác.

Sáng sớm nhân viên vẫn chưa đến, trong vườn chỉ có mỗi hai người họ.

Sự mập mờ lại bao trùm không gian nhỏ.

Liễu Chi Nhàn cứng miệng, chun mũi nói: “Ai nhìn anh, đúng là tự mình đa tình. —— Anh không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn anh.”

Cô cúi đầu dùng tay cào cổ mèo, tiện miu ngo ngoe híp mắt vui mừng, thưởng cho chủ nhân một tay dính đầy lông mèo.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, Liễu Chi Nhàn chỉ muốn xuống hố độn thổ quách cho rồi.

Khang Chiêu nói: “Ai bảo tôi nhìn em, chưa đánh đã khai.”

Con người này lúc nào cũng thật bình tĩnh, ép Liễu Chi Nhàn như biến thành tên hề ngạo mạn.

Cô xì một tiếng, đặt mèo xuống toan rời đi.

Mèo ta trông chẳng khác gì một cánh đồng lúa sau khi bão quét qua, lông dựng trái ngã phải. Nó rũ lông, lắc móng trước, ngoáy mông một cách duyên dáng rồi nhảy lên ghế sofa.

Nó nằm rạp xuống nhìn chằm chằm vào con thú hai đầu bốn chân, trông hệt như đang nhìn chằm chằm nghi phạm.

Bất thình lình Khang Chiêu kéo tay cô, khác với lần trước, lần này anh chẳng hề buông.

“Hôm giao thừa em hỏi tôi có ý đồ gì với em, có thể em không nghe rõ. Tôi không muốn vào núi mà phải băn khoăn thêm, tôi ——”

Đột nhiên Liễu Chi Nhàn không dám nghe nữa.

Mập mờ là thật, mà áp lực cũng thế.

Cô như mất đi dũng khí ôm anh.

“Tôi nghe thấy rồi.”

__
Đính chính: Thực ra món mà Liễu Chi Nhàn thích ăn là sữa chua chanh dây, không phải sữa chua trái cây nói chung như các chương trước. Mong các bạn thông cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play