A.

Hôm nay khí trời thật tốt.

Kẻ tham ăn sau bữa tiệc lớn Chu Tiểu Dĩ nói như vậy.

Buổi chiều mùa hè thêm cái điều hòa sẽ khiến người ta rất buồn ngủ, mấy ngày nay bởi vì kích động không giải thích được vào ban đêm dẫn đến không ngủ được, cho nên vừa rồi sau khi vận động mệt mỏi ở trên giường, giả vờ ngủ mấy giây sau thực sự ngủ mất.

Khi tỉnh dậy trời đã tối đen, ánh sáng yếu ớt bên ngoài xuyên qua cửa sổ chui vào, Hà Trừng mở cái đèn nhỏ bên giường, tay cầm một quyển sách yên lặng xem, em ấy đã mặc quần áo đàng hoàng dựa trên giường, lưu lại tôi một mình không mặc gì ở trong chăn.

Tôi rút đầu vào trong chăn, tuy đã làm qua chuyện thân mật nhất nhưng liếc nhìn cơ thể vẫn khiến người ta vô cùng xấu hổ.

Bởi vì tạo ra tiếng động, em ấy cúi đầu nhìn tôi, tôi chỉ để hai mắt lộ ra ngoài, cười ha ha với em ấy.

"Buổi chiều tốt lành!" Tôi nói.

Em ấy nghe xong mỉm cười, đáp lại lời tôi:

"Buổi chiều tốt lành!"

Nói xong em ấy cầm kẹp sách đặt vào chỗ đang đọc, khép lại thuận tay đặt bên giường, vén chăn lên muốn chui vào, tôi nhanh tay lẹ mắt đè chăn lại, lui ra sau.

"Trước hết em lấy đồ cho chị mặc."

Nói xong không hiểu sao tôi đỏ mặt, vì không để em ấy phát hiện, tôi cuộn người trong chăn.

Thực sự là... thực sự là làm cho người ta xấu hổ.

Hơn nữa vừa rồi, tôi dưới thân em ấy, trời ơi, giọng đó không phải của tôi.

Hà Trừng nghe lời tôi, đứng dậy đến tủ quần áo tìm một cái sơ mi trắng.

Sơ mi trắng là tiện lợi nhất, nó có độ trong suốt như ẩn như hiện, chiều dài như ẩn như hiện, cổ áo như ẩn như hiện.

Chui trong chăn mặc đồ, ánh sáng không đủ càng thêm bối rối, vén chăn lên mới phát hiện cài sai nút. Muốn tiếp tục chui vào cài lại, Hà Trừng ngồi bên cạnh đã chịu không được đưa tay bắt lấy tay tôi, ngăn cản hành động của tôi.

Em ấy không nói gì, ánh mắt không chút gợn sóng, từng nút từng nút cởi ra, rồi từng nút từng nút cài chặt lại, giống như khi tôi còn bé, tôi đối với con búp bê vải của mình.

Tôi xấu hổ nhưng trong mắt Hà Trừng cái gì cũng không có, em ấy đối với chuyện này không thể hiện biểu tình gì, cũng không giống như thường ngày đùa giỡn tôi, thái độ vô cùng thản nhiên, nếu không phải ánh mắt em ấy nhìn tôi vẫn ôn nhu như trước, tôi sẽ hoài nghi em ấy sau khi ăn sạch rồi không còn yêu tôi.

Người bình thường thường có tâm lý trái ngược, muốn bạn làm gì, bạn có thể mâu thuẫn không muốn làm, mà em ấy lạnh lùng như vậy, ngược lại khiến tôi muốn lột đồ của em ấy, cùng em ấy tái chiến ba trăm hiệp.

Nằm xuống lần nữa, tôi kéo em ấy cùng nằm, chúng tôi mặt đối mặt nhìn nhau vài lần, tôi cười với em ấy, hỏi:

"Em đang nghĩ gì?"

Em ấy vừa đưa tay vén tóc tôi ra sau vừa trả lời:

"Không nghĩ gì."

Nói xong em ấy giang hai tay ra, tôi hiểu ý nhích tới gần, gối lên cánh tay em ấy, tay kia đặt ngang hông tôi, kéo tôi qua, ghé sát vào liền có thể ngửi được mùi hương trên người em ấy, tôi duỗi tay nắm lấy cổ áo em ấy đang mặc, kéo xuống cắn lên xương quai xanh của em ấy.

Nghe tiếng Ưm thở dốc của em ấy phát ra trên đỉnh đầu, lúc đầu chỉ bảy ra ý xấu, bị chọc không nhịn được liềm liếm xương quai xanh hai cái, sau đó không có đầu óc kéo cổ áo em ấy ra, nhìn vào bên trong.

Quả nhiên không có mặc đồ lót ha ha ha!

Tâm lý có chủ đích này thực sự biến thái...

Em ấy không có ngăn cản tôi, nhìn theo tôi nhưng tôi lại xấu hô buông cổ áo em ấy ra.

Người xử sự bình tĩnh có phải trong mắt tất cả mọi thứ của thế giới đều con mẹ nó điên khùng, tôi cảm thấy ánh mắt bây giờ em ấy nhìn tôi thực sự giống nhìn kẻ điên, sự thản nhiên của em ấy cùng với sự xấu xa của tôi chênh lệch rất rõ ràng.

Tôi liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn em ấy, hiếu kỳ hỏi:

"Chị nói, em không biết xấu hổ à?"

Đẳng cấp cao quá, vì sao tôi lại bị một học muội nhỏ hơn 2 tuổi hành hạ chết đi sống lại.

Nhưng em ấy lại trả lời tôi:

"Đương nhiên biết."

Tôi sững sờ, nhìn gương mặt nghiêm túc kia, nếu không phải lúc này tay em ấy còn ở bên hông tôi sờ tới sờ lui, bộ dạng lúc này của em ấy thực sự rất cấm dục.

Tôi bĩu môi:

"Nhìn bộ dạng này không giống."

Em ấy khẽ cười, cúi đầu hôn môi tôi, sau đó nhéo mũi tôi, nói:

"Không thể bởi vì xấu hổ... mà không làm gì!"

Thật có... đạo lý...

Tình nhân khi rơi vào trong tình huống xấu hổ không thể tự thoát ra được, cũng không cần trông cậy vào nắm tay phát triển sau này.

Tôi nghe xong, cười với em ấy, em ấy đưa tay chọc chọc lúm đồng tiền của tôi.

Tôi hỏi:

"Có phải em rất thích lúm đồng tiền của chị không?"'

Em ấy nhìn vào mắt tôi Ừm một tiếng.

Quả nhiên là thích lúm đồng tiền của tôi, năm ngoái tôi đã cảm thấy em ấy thích lúm đồng của tôi, thảo nào lúc nào em ấy cũng nhìn tôi nhưng thật ra là đang nhìn lúm đồng tiền.

Tôi cũng đưa tay chọt lúm đồng tiền của mình, hỏi: "Nếu như chị không có lúm đồng tiền, em còn thích chị không?" tôi đặt ra giả thuyết này từ rất lâu, nhớ lại hồi Cao trung: "Khi đó em quay đầu, chị cười với em nếu như không có lúm đồng tiền, có phải em sẽ không thích chị không?"

Tính toán chi li chuyện này thực sự kỳ quái, vì sao tôi thích đưa ra giả thuyết mà không hề tồn tại một chút chân thật nào, rõ ràng lúm đồng tiền này là của tôi, vậy tôi ăn dấm chua với nó làm gì.

Đạo lý này tôi đều hiểu, nhưng lòng tôi vẫn mong chờ em ấy.

Em ấy nói:

"Nếu như em bây giờ cũng mập như hồi Cao trung, chị sẽ thích em sao?"

Cái này... chơi không vui!

Tôi nghe xong cười cười, nắm cằm em ấy:

"Nhưng bây giờ em rất đẹp."

Em ấy nói: "Chị cũng rất đẹp." dừng một chút, nói thêm: "Còn có má lúm đồng tiền."

Được được, tiết mục khen nhau tới đây là được rồi.

Giả thuyết chỉ là thứ khiến cho sầu não tăng thêm, không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào, đối phương khen bạn bạn cảm thấy như nói dối, đối phương nói lời thật lại làm bạn không vui. 

Tội gì chứ, bình bình đạm đạm mới là chân ái.

Xoa nhẹ cằm em ấy, thực ra lúc này mũi em hướng về phía tôi, nhưng tôi vẫn như cũ cảm thấy em ấy đẹp không gì sánh bằng, tôi vừa thưởng thức vừa hỏi:

"Khi đó em học hành nghiêm túc nên gầy đi hay là bởi vì chị?"

Coi như tôi tự luyến, tôi thật sự rất muốn biết.

Em ấy suy nghĩ, sau đó cười với tôi:

"Cứ xem là vậy đi."

"Thực ra khi chị vừa lên đại học, trường liền dán danh sách tuyển chọn, khi đó em cảm thấy chị cách em xa quá, không thể chạm tới." Em ấy chơi đùa ngón tay tôi, đem chúng nhào nặn thành hình thù kỳ quái, tiếp tục nói: "Mãi cho đến khi chị trở về trường, ngồi bên cạnh em, cùng em ngồi chung một bàn suốt cả tiết học, em liền quyết định phải đuổi kịp chị."

Tôi Ah một tiếng thật dài:

"Khó mà tin được chuyện xưa của em chị dĩ nhiên là nữ chính."

Em ấy khẽ cười, đem ngón cái của tôi nhét vào giữa ngón trỏ và ngón giữa.

Tôi hỏi:

"Giảm cân thì sao, là cố ý hay tự gầy?"

"Tự gầy." em ấy rút ngón cái ra: "Học tập rất mệt a."

Chữ A của em ấy hóa thành tiếng thở dài.

Tôi cũng thuận theo thở dài, nhìn em ấy đem tay tôi giơ lên, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mu bàn tay:

"Chị quá ưu tú, em đuổi theo chị rất cực khổ."

Vẫn là giọng tủi thân kia, nói xong em ấy còn dùng ánh mắt dè dặt nhìn tôi... Phạm quy!

Nếu hiện tại tôi đứng ở vị trí cao, như vậy cho phép tôi dùng giọng kiêu ngạo nói, tôi nâng cằm em ấy, nhướng mày nói:

"Cho nên sau khi gặp lại chị, em tiếp cận chị nhưng vì sao em không nói, vẫn im lặng?"

Em ấy há miệng nhìn tôi sau đó chậm rãi nói:

"Không dám."

"Trước khi tới trường, trên mang quen vài người, trong có người từng tỏ tình với chị, là học muội kia." em ấy nhìn vào mắt tôi: "Chủ yếu là tố khô, người đó xem nhóm như Hốc cây kể  chuyện về đêm, nói người đó thích một học tỷ thẳng, còn nói chuyện giữa hai người, trong nhóm đêm đó giựt dây người đó đi tỏ tình, kết quả qua hôm sau người đó lên nói tỏ tình thất bại, nói học tỷ không chỉ không thích người đó, còn ghét đồng tính luyến ái."

Tôi nuốt nước miếng.

Em tiếp tục nói:

"Sau khi tới trường em mới biết được, người đó nói học tỷ chính là chị."

Thật là... đại tội, thì ra quanh đi quẩn lại, tất cả ngọn nguồn đều tại tôi?

Đậu Tiểu Dĩ bị oan.

Tôi giải thích chân tướng với Hà Trừng ngay lập tức, sau khi nói xong vô cùng bất lực. Rất nhiều người thích nói về quá khứ của mình cho những người không thuộc thế giới của họ, thích cùng người lạ chia sẻ tất cả mọi thứ, còn thích thêm mắm thêm muối.

Thảo nào Hà Trừng vẫn không dám nói cho tôi biết, thì ra vẫn còn tầng nguyên nhân này.

Tôi thở dài, nhích tới gần em ấy, hỏi:

"Nhưng chưa từng nghĩ như vậy rất không đáng sao? Đã theo đuổi được chị rồi."

Em ấy cười: "Cũng không có gì không đáng, chí ít bởi vì chị em thay đổi tốt hơn." nói xong câu đó, em ấy chợt giương mắt nhìn tôi: "Đúng, không đáng, cho nên Chu Tiều Dĩ chị phải đối xử thật tốt với em."

Tôi Xì bật cười.

"Được, đối xử thật tốt thật tốt với em." Tôi ân cần xoa đầu em ấy.

Em ấy nắm tay tôi, mặt mày vui vẻ nhìn tôi:

"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi em."

Tôi nói:

"Được."

Em ấy bật cười:

"Trả lời mà không dùng não."

Chuyện gì xảy ra có thể làm tôi rời xa em ấy, tôi không tưởng tượng nổi, có thể ngày nào đó tôi không thương em ấy... Oa, cái ý nghĩ này thực sự đáng sợ, Hà Trừng của tôi xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy đối tốt với tôi như vậy, tôi không thương em ấy, tôi bị điên sao!?

Muốn dùng một lời thề sắt son hứa hẹn với em ấy, nhưng em ấy chợt ôm lấy tôi, cái ôm này làm cho tôi nghe được tiếng tim đập rõ ràng, hai nhịp đập không cùng nhịp, không phân biệt được của ai.

"Em thì nghiêm túc trả lời chị." em ấy nói, "Chị bị em kéo vào, lòng tham của em không đáy, em đã đuổi được chị, nếu ngày nào đó chị bỏ em."

Em ấy dừng lại, ôm tôi chặt hơn:

"Em sẽ khóc."

Theo quan sát thì tôi chưa từng thấy em ấy khóc, có phải hay không...

A, bây giờ không phải lúc nghĩ đến cái đó.

Lời Hà Trừng thực sự đâm vào tim tôi, bầu không khí trò chuyện suýt chút nữa vì vậy mà làm em ấy khóc.

Tôi vỗ nhè nhẹ lên lưng em ấy, giống như em ấy thực sự khóc, kéo ra khoảng cách, tôi nói với em ấy:

"Chị sẽ không rời bỏ em."

Nói xong tôi hỏi:

"Bất quá nói đi nói lại, em cứ như vậy thích một người, nếu như tính tình của chị rất tệ, nếu như tính cách chị không tốt, nếu như các phương diện của chị giống như trong lòng em?"

Em ấy cười:

"Sự thật chứng minh chị rất tốt."

Tôi nghiêng đầu:

"Là giả thuyết nha, ngộ nhỡ thì sao, ngộ nhỡ đó!!!?"

Em ấy nói:

"Dùng lúm đồng tiền của chị giải quyết."

Tôi hừ hừ, liếc mắt:

"Rốt cuộc thích lúm đồng tiền hay thích người ta?"

Em ấy cười sâu hơn:

"Thích người ta hơn."

Mẹ nó, tự nhiên cảm thấy giận là sao, tôi thở ra một hơi, trong lòng mặc niệm 3 câu, Chu Tiểu Dĩ, lúm đồng tiền này là của ngươi....

Hà Trừng cái người này lại bắt đầu không đứng đắn, thật không thể nói chuyện đàng hoàng.

Có lẽ nhìn thấy tôi xù lông, em ấy xoa xoa đầu tôi sau đó nghiêng qua muốn hôn tôi, tôi làm bộ né tránh, không thành, đơn giản bị em ấy bắt lại, chúng tôi lại hôn nhau nữa rồi.

Thực sự là một ngày rất dài.

Thật sự đói.

Thu dọn xong một lần nữa thì đã hơn 8 giờ tối, chúng tôi quyết định ra ngoài để giải quyết vấn đề ăn uống.

Trời nóng bức không nỡ ra khỏi nhà, mở cửa lớn, không khí bên ngoài khác biệt rõ ràng so với bên trong, tôi cảm thấy hình như mồ hôi chảy xuống ngay lập tức.

Đang chuẩn bị bước ra ngoài, Hà Trừng ở phía sau bỗng kéo cổ tay tôi lại, tôi quay đầu nhìn em ấy ngồi xổm xuống trước mặt tôi, túi xách kéo qua một bên, giúp tôi buộc dây giày.

Nhìn đỉnh đầu em ấy, tôi cảm động không biết do đâu.

Tôi giậm mũi chân, cúi đầu nói:

"Nói thật kỹ cho chị, em năm nhất cao trung nhìn thấy chị, là cái dạng gì?"

---------------------------------
Cả ngày trên giường vận động đúng là thật dài :v
Ps.  Qua tháng 12 rồi, qua tháng của tui mấy thím hãy đối xử tốt với tui đừng như All about yuri nhẹ nhàng block tui khi vừa qua tháng mới :v Tháng 12 tốt lành!^^
12 月 你好,11 月再见!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play