Tôi không quá tin chuyện Hà Trừng cũng thích tôi.

Hơn nữa em ấy xem ra rất thẳng, hoàn toàn không có giống dấu hiệu mà tôi tra trên mạng.

Được rồi, tôi im miệng.

Chơi điện thoại, chơi tới khi gần chiếu phim, hôm nay đã là ngày hôm sau, tôi nhìn khí trời thật tốt bên ngoài, không nói hai lời mua 2 vé xem phim.

Bởi vì mã nghiệm chứng và tin nhắn có liên quan với nhau, quá trình mua vé xem phim, điện thoại cứ vang lên, làm cho Ngư Ngư đang xem phim chịu không nổi quay đầu nhìn tôi.

Tôi cười ha ha:

"Mua vé xem phim."

Cậu ấy A A nhướng mày với tôi.

Tôi dịch ghế qua, dựa lên cậu ấy, ngón trỏ chọt chọt bộ đồ ngủ lông mềm như nhung của cậu ấy, hỏi:

"Cậu nói coi, mình muốn hẹn em ấy xem phim thì phải làm sao?"

Ngư Ngư không thèm để ý:

"Trực tiếp hẹn thôi."

Tôi nuốt nước bọt, suy ngẫm một hồi, trước nay tôi và em ấy đã dùng cớ gì để rủ nhau ra ngoài, nhưng nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cái gì cũng không nghĩ ra, hơn nữa đáng sợ là rốt cuộc Hà Trừng lấy cớ gì hẹn tôi ra ngoài chơi? Hình như em ấy vừa mở miệng, tôi ngay lập tức đồng ý.

Tôi thực sự...

Tôi cầm điện thoại gõ màn hình, hỏi:

"Hay là mình nói, bỏi vì mua đồ nhiều cho nên rút được vé xem phim..."

Ngư Ngư quay đầu cắt lời:

"Vừa hay được 2 vé?"

Tôi nói:

"Đúng."

Ngư Ngư:

"Vừa hay ngay bữa nay?"

Tôi nói:

"Đúng."

Ngư Ngư:

"Vừa hay không ai đi với cậu?"

Tôi: ....

Ngư Ngư: ha ha ha ha ha ha ha.

Tôi cắn răng giơ tay chọt eo cậu ấy, sợ nhột cậu ấy từ trên ghế bắn lên.

Được rồi, tôi cũng hiểu được cái cớ này thật buồn cười, hơn nữa cũng không biết ăn trúng cái gì trong phim truyền hình, cũng may nói trước mặt Ngư Ngư, nếu không kích động gởi tin nhắn, Hà Trừng sẽ nghĩ sao nữa?

Cuối cùng xoắn xuýt thật lâu, vẫn là dùng ý kiến đơn giản lỗ mãng của Ngư Ngư, trực tiếp gởi tin nhắn cho em ấy, hỏi em ấy có thời gian không, cùng nhau đi xem phim.

Sau khi bản thân làm rõ ái tình chi mộ của mình, chuyện đối đãi với Hà Trừng trở nên cực kỳ thận trọng, rất sợ em ấy biết mình thích em ấy, lại sợ em ấy không biết mình thích em ấy, rõ ràng tôi và em ấy trò chuyệntrao đổi với nhau như trước nay, tôi luôn cảm thấy mình đặc biệt dồn hết tâm trí có như vậy không phải ý hay.

Thật sự rất dày vò.

Rất nhanh, em ấy nói được.

Tôi được nước lấn tới yêu cầu em ấy mặc quần áo và giày lần trước mua, em ấy vẫn như cũ nói được.

Cho nên cả ngày, tôi đều mong chờ buổi tối đi xem phim.

Sau khi ăn cơm chiều, tôi vội vàng thay quần áo, nhìn thời gian còn kém mấy phút, nghĩ trực tiếp đến phòng em ấy đợi là được.

Tôi mới không phải vì muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy chúng tôi mặc quần áo giống nhau đâu nha.

Trước khi ra cửa, Ngư Ngư đã dành cho tôi ánh mắt cực kỳ mờ ám.

Gần đây cậu ấy dùng ánh mắt này với tôi hơi bị nhiều, dĩ nhiên làm cho tôi cảm thấy được rất quen thuộc. Mấy ngày nay Ngô Đại Gia bận rộn, cậu ấy không rảnh không được, mỗi ngày đều quây quanh tôi hỏi: cậu và Hà Trừng phát triển tới đâu rồi.

Cậu ấy nói truyện tranh của cậu ấy đã lâu không có tình tiết mới, chờ chúng tôi tiến thêm một bước sẽ vẽ tiếp.

Cậu ấy nói vô cùng nghiêm túc, giống như tôi đang trì hoãn đại tác phẩm của ấy vậy, cố gắng đánh thức ý niệm sợ hãi trong lòng tôi nhưng mà tôi không để ý cậu ấy, hơn nữa làm cho người ta thất vọng là hiện tại chúng tôi vẫn dừng lại ở mức bạn bè nắm tay nhau.

Tôi đem Ngư Ngư cái bộ dạng làm bộ làm tịch hẹn gặp lại của cậu ấy nhốt sau cửa, đang muốn đến bên chỗ Hà Trừng, điện thoại chợt vang lên.

Là Đường Sóc gọi cho tôi.

Chuyện lần trước đã qua mấy ngày rồi, tôi nghĩ, mấy ngày nay cũng đủ để hắn tìm được một người bạn gái mới, cho nên tôi nhìn màn hình, không hề đề phòng mà nhận.

Đường Sóc mở miệng liền hỏi:

"Đang làm gì đó?"

Tôi không trả lời, trực tiếp hỏi:

"Chuyện gì?"

Hắn cười:

"Sao lại lãnh khốc vô tình vậy, tốt xấu gì anh và em cũng gắn bó yêu nhau hơn nửa năm."

Tôi Ờ một tiếng, hỏi:

"Cho nên, có chuyện gì?"

Hắn thở dài một hơi:

"Em có đồ ở chỗ anh, khi nào tới lấy."

Tôi không quan tâm:

"Bỏ đi."

Hắn:

"Không hỏi là gì sao?"

Tôi thản nhiên:

"Cái gì cũng bỏ đi."

Hắn ha ha cười hai tiếng:

"Không nghĩ tới em lại nhẫn tâm đến thế."

Tôi vẫn thản nhiên như cũ:

"Vứt bỏ những thứ không cần thì coi là nhẫn tâm?"

Nói xong câu đó tôi chợt nở nụ cười, trong lòng chửi rủa, tên này đi nước ngoài kỹ năng cua gái ngày càng xuống cấp, mượn cớ nhảm này cũng nghĩ ra cho được.

Không muốn cùng hắn cò kè nữa, bởi vì lúc này Hà Trừng xuất hiện, sau khi cúp máy thuận tay bỏ vào trong túi, hướng về phía em ấy cười cười.

Tôi không biết rõ vì sao trên mạng nói, cùng người mình thích xem phim, sẽ không chú ý vào tình tiết phim, chí ít tôi không phải vậy, tôi cảm thấy phim hôm nay thật sự rất hay, ăn hết bắp rang khi nào tôi cũng không biết, sờ sờ nhiều lần cái hộp trống không.

Sau khi phim kết thúc, tôi quay đầu nhìn Hà Trừng, đang muốn cùng em ấy thảo luận tình tiết phim nhưng cảm thấy hình ảnh này quen thuộc lạ thường.

Nghĩ mình từng nằm mộng.

Vì vậy tôi cầm coca lên uống một ngụm, cho đỡ sợ.

Quá trình uống coca, em ấy nhìn chằm chằm tôi, tôi nuốt xuống, hỏi:

"Sao vậy?"

Em ấy mỉm cười:

"Chị cầm ly của em."

Tôi nghe lập tức bỏ xuống, cầm ly của mình, đáng tiếc là ly đã hết.

Nhưng em ấy không hề để ý, em ấy đem coca đặt vào tay tôi, nói: "Lần sau mua lớn hơn chút." nói xong giơ khăn giấy, lau khóe miệng cho tôi, mặt mày vui vẻ: "Bắp cũng vậy."

Tôi đắm mình trong quá trình đó, ẩm trấm chỉ khát* mà làm cho em ấy nhĩ nhiều hơn, nhiều hơn chút nữa.

* Ẩm trấm chỉ khát uống rượu độc giải khát (ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau)

Sau khi trở về, Ngư Ngư lại hỏi về tình hình của chúng tôi, sau đó rất nghiêm túc phê bình biểu hiện của tôi, nói tôi rác rưởi.

Tôi nhớ lại toàn bộ quá trình xem phim, cảm thấy rất rác rưởi, rõ ràng nhìn thấy đôi tình nhân dựa vào nhau ở hàng ghế trước, tôi lại không nghĩ tới chuyện bắt chước, chỉ nghĩ bọn họ ngăn cản tầm nhìn của tôi, thật đáng ghét.

Hơn nữa toàn bộ quá trình, tôi đều không nghiêng đầu nhìn qua Hà Trừng, hoàn toàn không có quan tâm tâm trạng của em ấy cũng như trạng thái của em ấy.

Chết tiệt!

Chuyện này làm cho tôi mất ngủ cả buổi tối, nhắm mắt lại, trong đầu đều nghĩ, tình tiết nào thì tôi nắm tay em ấy, tình tiết nào mượn cơ hội tựa vào lòng em ấy, còn có vì sao không mua một ly nước thôi, hai người chúng tôi có thể bỏ hai cái ống hút, một ly nước là được.

Thực sự quá trình xem phim lần thứ nhất thất bại, tôi tỉnh lại, trên mạng nói đúng, là tôi không hiểu chuyện.

Ngày hôm sau tỉnh dậy ủ rũ, tôi ở trong phòng tê liệt cả ngày, buổi tối nhận được tin nhắn Triệu Giai gởi tới cho tôi, bởi vì điện thoại để yên lặng, mấy tin nhắn là một tiếng trước.

Là một tấm hình, thoạt nhìn là cuộc tụ họp của lớp, Hà Trừng đang cầm một chai bia ngửa đầu uống, nhìn qua vô cùng  soái.

Tôi Oa một tiếng, nhìn qua dòng tin nhắn của Triệu Giai.

Triệu Giai: Hà Trừng bị bắt uống rượu.

Triệu Giai: Tửu lượng của cậu ấy rất tốt.

Triệu Giai: Đã mấy chai rồi.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn tôi từ trên giường bật dậy, hỏi em ấy tình huống thế nào, Hà Trừng có say không, có ói không, có ổn không?

Triệu Giai không có trả lời tôi.

Tôi liếm liếm môi, xuống giường thay quần áo, nhưng sau khi thay xong Triệu Giai vẫn chưa trả lời tôi, tôi lại gởi tin nhắn cho Hà Trừng, em ấy cũng không trả lời, điều này làm cho tôi rất nóng lòng, đồng thời cũng không biết nên đi đâu.

Ảnh chụp đó tôi đoán không ra là tiệm nào, trước tiên mặc kệ mấy thứ này, tôi cầm chìa khóa ra ngoài, gần trường có mấy tiệm, dù sao cũng có thể tìm ra.

Xuống lầu đứng trên đường, tôi gọi điện cho hai em ấy, vẫn như cũ không ai nhận.

Điện thoại không ai nhận thật sự làm cho người ta sợ, ai biết bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rốt cuộc chuyện tốt hay xấu.

Cũng may đến dưới lầu, rốt cuộc Hà Trừng cũng nhận điện thoại của tôi, tôi liền mở miệng hỏi em ấy ở đâu.

Giọng của em ấy vẫn như bình thường, hoàn toàn nghe không ra em ấy đã uống rượu, em ấy nói:

"Lầu dưới ký túc xá."

Sau khi nghe tôi nghi ngờ nhìn về phía trước, quả nhiên thấy mấy nữ sinh cùng nhau đi qua phía bên đây, sau đó tôi nghe em ấy hỏi trong điện thoại:

"Sao vậy?"

Tôi đi về phía em ấy, vừa hỏi:

"Em vẫn ổn chứ?"

Em ấy Ừm, "Em không sao." sau đó nói tiếp, "Làm sao chị biết?"

Lúc em ấy nói những lời này, Triệu Giai kẻ bán đứng em ấy đã thấy tôi, nhiệt tình chào hỏi tôi, tôi thấy Hà Trừng ở trong đám đông ngẩng đầu nhìn tôi, không ai đỡ em ấy, chắc không nghiêm trọng.

Một đám người gọi vài tiếng học tỷ, rồi cùng tôi nói tạm biệt, Triệu Giai đứng phía trước lui ra sau một bước, đứng ở bên cạnh Hà trừng, vỗ vai Hà Trừng nói:

"Học tỷ, cậu ấy đêm nay uống rất nhiều, tửu lượng siêu cấp tốt, chị xem nè cậu ấy đâu có say, nếu không phải trời đã quá khuya, bạn học trong lớp sẽ không thả cậu ấy đâu!"

Tôi cất điện thoại hỏi Hà Trừng:

"Uống bao nhiêu?"

Hà Trừng:

"Không nhiều."

Triệu Giai cười vài tiếng, xen vào:

"Rất nhiều chai, rượu đến đám con gái đều được cậu ấy đỡ hết, chị nói xem lớp tụi em nhiều nam sinh vậy, cứ có người đưa qua, hầu như cậu ấy đều đỡ hết, còn nữa..."

Hà Trừng nhàn nhạt liếc nhìn Triệu Giai, Triệu Giai lập tức im miệng.

Sau đó Triệu Giai đi tới, cười với tôi:

"Hà Trừng giao cho chị, em đi."

Tôi gật đầu nói tạm biệt với em ấy, trừng mắt nhìn Hà Trừng.

Em ấy cong môi, cười với tôi, tay đút trong túi, thân nghiêng về trước cách tôi một centimet, nhỏ giọng nói với tôi:

"Thật, chỉ một chút."

Lời em ấy rất mềm mỏng, giống như đang làm nũng, đang xin lỗi, đang khẩn cầu tôi tha thứ.

Vì vậy tôi không tin, ngửa đầu nhìn em ấy, hai tay đút trong túi áo, vô thức móc điện thoại bật màn hình, chăm chú nghiêm túc nói:

"Không tin."

Em ấy đưa tay vỗ đầu tôi, hai tay đưa ra thu lại, quá trình này, ngón tay em ấy viền theo mặt tôi đi xuống, sau đó đút tay vào túi, giọng em ấy trầm thấp:

"Thực sự, chị nhìn em xem."

Tôi nhéo mũi em ấy, chân trái tiến lên một bước, ngửi ngửi áo khoác em ấy, có mùi rượu, nhích lên chút nữa, trên cổ em ấy có mùi nhàn nhạt, lên chút nữa, chóp mũi suýt chút nữa đụng phải cằm em ấy, bỗng nhiên em ấy đưa tay, dùng sức ôm lấy tôi.

Một tay ôm vai tôi, một tay đặt ở ngang hông của tôi, tôi có thể cảm nhận được cằm của em ấy chạm vào xương quai xanh của tôi.

Em ấy nói:

"Chu Tiểu Dĩ, đừng có hòa hảo với Đường Sóc, có được không?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, chợt nghe em ấy bồi thêm một câu:

"Nói xong."

Tôi nói:

"Được."

Cằm của em ấy trên xương quai xanh của tôi cọ qua cọ lại, tôi cảm thấy máu toàn thân đang dâng trào, kèm theo mùi rượu trên người em ấy bay qua.

Say không phải em ấy, là tôi.

----------------------------
Ps. Còn chương sau nữa, chương tỏ tình :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play