Lăng Hiểu đưa Lam Vũ đến bệnh viện.

Bác sĩ nói đầu Lam Vũ bị chấn thương nặng, bên trong để lại máu bầm, cần phải phẫu thuật để lấy ra, nếu để lâu sẽ bị nguy hiểm. Thế nhưng, bởi vì máu bầm nằm gần trung khu thần kinh, bác sĩ không nắm chắc khả năng nhưng họ có thể liên hệ bác sĩ chuyên khoa não hỗ trợ, chỉ là chi phí sẽ mắc hơn nhiều.

Lăng Hiểu đem hết tất cả tiền tiết kiệm của mình có ra hết, toàn bộ giao cho bệnh viện, yêu cầu bác sĩ nhất định phải chữa trị tốt cho Lam Vũ.

Bác sĩ trả lời sẽ mau chóng liên hệ.

Lăng Hiểu trong phòng bệnh bên cạnh Lam Vũ, nàng đang ngủ cực kỳ không ổn.

Lăng Hiểu đứng phía cửa sổ, thần tình khó đoán mà nhìn ra bên ngoài. Cô giết người, tu hành bao lâu này giờ bị hủy trong khoảnh khắc. Tống Tử Hào đã chạy thoát, phiền phức vẫn chưa kết thúc. Còn có cảnh sát, nói không chừng rất nhanh sẽ tìm đến cửa.

Đêm tĩnh lặng, mà mưa gió cũng sẽ mau chóng kéo tới. Cô quay đầu nhìn Lam Vũ, mặc kệ xảy ra mưa gió gì, cô đối với nàng nhất định sẽ không buông tay.

Nặng nề mà thở sâu, trong lòng cũng thở dài ! Trước đó không lâu các nàng còn mơ mộng về tương lai, mà giờ khắc này lại trở thành tình cảnh như vậy. Thật sự là chuyện đời luôn thay đổi khó lường !

Gió nhẹ nhàng thổi, trong không khí bắt đầu tràn ngập một mùi vị khác với bình thường. Rất nhiều tiếng bước chân rất nhỏ mà con người khó có thể nghe được, đang chậm rãi từ hành lang đến gần. Cô biết đó là cảnh sát, hành động của bọn họ thật nhanh, so với dự liệu của cô còn sớm hơn một chút.

Cô đi tới trước giường, viết tờ giấy rồi để vào trong tay Lam Vũ, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.

Cô sẽ mang nàng đi, nhưng không phải là bây giờ. Nàng hiện tại cần mổ, cần an tĩnh, cô không muốn để cảnh sát quấy rầy nàng.

Nhẹ nhàng mà mở cửa phòng, đem ngón trỏ đặt ở giữa môi, ý bảo bọn họ đừng lên tiếng, sau đó chỉ chỉ vào trong phòng bệnh, rồi nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.

Cảnh sát hiểu ý của cô, là muốn bọn họ đừng làm phiền đến bệnh nhân. Bọn họ thấy Lăng Hiểu hợp tác mà cảm thấy có chút bất ngờ, sau khi bọn họ đến hiện trường nhìn thấy đám vệ sĩ đã chết, bọn họ đều cho rằng mình đang gặp phải một tên cuồng ma giết người điên cuồng, nhưng không ngờ tới lại là một cô gái an tĩnh như vậy.

"Cô là Lăng Hiểu?" Một gã cảnh sát trong đó nhỏ giọng hỏi.

Lăng Hiểu gật đầu, chậm rãi đi về phía trước.

"Trong biệt thự của Tống Tử Hào có tám người vệ sĩ bị giết, Tống Tử Hào nói là do cô giết, cô thừa nhận đi."

Lăng Hiểu nở một nụ cười nhạt, không ngờ hắn dám dùng cảnh sát đến đối phó các nàng. Hắn chẳng lẽ không sợ bị tội bắt cóc, cưỡng gian sao? Hắn cho rằng hắn làm vậy là có thể chạy thoát sao? Lăng Hiểu cô muốn lấy mạng của hắn, thì cho dù có đến chân trời góc biển cũng phải giết hắn cho bằng được.

Cảnh sát còng tay Lăng Hiểu lại, áp giải cô lên xe cảnh sát.

Có năm sáu chiếc xe cảnh sát bên ngoài bệnh viện, mười mấy người cảnh sát mặc vũ trang đặc công, sau khi bắt được người liền thu đội đưa Lăng Hiểu về cục cảnh sát.

Cảnh sát tiến hành thẩm vấn Lăng Hiểu suốt đêm, Lăng Hiểu vô cùng thành thật mà trả lời tất cả. Trả lời xong, cô lạnh lùng nói :"Đối với người bị hại, các người bắt giữ, như vậy tôi muốn hỏi, đối với Tống Tử Hào hại người như thế này, mới là hung thủ chân chính, thì các người có bắt hắn ta hay không?"

"Người bị hại? Lăng Hiểu, tám mạng người kia đều chết bởi tay cô, cô mà là người bị hại sao?" Cảnh sát lớn tiếng hỏi. Mấy tên vệ sĩ kia, ngoại trừ một người vừa có dấu vết bị động vật cắn đứt động mạch huyết quản cùng với cắn đứt yết hầu, bị chết rất kỳ quái ra, còn toàn bộ mấy người còn lại đều bị người ta chặt đứt yết hầu dẫn đến não bộ sung huyết mà chết. Công phu này của cô, chỉ sợ là sát thủ chuyên nghiệp, cảnh sát đặc công cũng khó thể địch nổi.

"Tôi chỉ là tự vệ đánh trả." Lăng Hiểu lạnh lùng nói, "Nếu không phải Tống Tử Hào tàn bạo, nếu những người vệ sĩ đó không công kích, tôi sao lại ra tay?" Trong ngực của cô bốc lên một ngọn lửa giận, cô ngược lại muốn xem đám người cảnh sát này sẽ xử trí cô thế nào.

"Tự vệ này của cô cũng đi quá xa rồi." Một gã cảnh sát trong đó lên tiếng.

"Được rồi, Tiểu Lý, đừng nói nữa, việc phán xét này là của quan tòa, không phải việc của chúng ta." Một gã cảnh sát khác khuyên can, "Thẩm vấn kết thúc ở đây." Ngừng một chút, hắn lại nhìn Lăng Hiểu nói, "Cô Lăng, chúng tôi sẽ điều tra theo những gì cô nói."

"Thi Kỳ Lệ đâu?" Lăng Hiểu hỏi. Thi Kỳ Lệ là nhân chứng có lợi đối với các nàng, đồng thời cũng là một trong những người đã hại các nàng.

"Ở bệnh viện." Một cảnh sát trả lời, sau đó đem Lăng Hiểu giam vào trong ngục.

Gần đây người đánh nhau, bị bắt hơi nhiều, cư nhiên nam nữ lại bị nhốt chung một chỗ. Hơn nữa, kẻ phạm trọng tội cũng có.

Lăng Hiểu đứng ở trong góc, nhãn thần băng lãnh.

"Ồ, cô gái này đẹp như vậy, sao lại cũng bị bắt đến đây nhỉ." Một gã lưu manh trong đó vừa nói vừa ngã ngớn mà đi đến bên cạnh Lăng Hiểu, "Nhìn rất giống tầng lớp trí thức, em gái, phạm tội gì mà bị nhốt vậy?"

Lăng Hiểu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên tia cảnh cáo.

"Này, tay em bị sao vậy? Sao lại máu thịt bê bết thế này? Tới đây, để anh xem giúp cho !" Hắn đưa tay bắt lấy tay Lăng Hiểu.

Lăng Hiểu giơ tay lên, lập tức đem hắn ngã lăn ra ngoài, nặng nề mà đập vào tường rồi té xuống đất, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Tất cả mọi người trong phòng giam vừa bất ngờ vừa sợ hãi, ai cũng không ngờ một cô gái thoạt nhìn nhã nhặn mà lại có sức lực mạnh như vậy, công phu thật quá cao siêu.

Lăng Hiểu cũng không thèm nhìn đến bọn họ, vẫn lạnh lùng như cũ mà đứng trước cửa sắt.

Động tĩnh trong phòng giam đánh động đến cảnh sát, "Xảy ra chuyện gì? Ai gây chuyện?" Cảnh sát lới tiếng la lên.

Mọi người không ai lên tiếng, tất cả đều cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất.

"Người đó bị sao vậy?" Cảnh sát chỉ vào người nọ đang hôn mê trên mặt đất mà quát :"Này, anh đứng lên cho tôi !"

Không có phản ứng, gọi thêm vài tiếng, vẫn là không có phản ứng, cảnh sát cảm thấy bất thường, gọi đồng nghiệp đến, sau đó một người tiến đến nói, "Hắn ngất xỉu rồi." Sau đó đem người đó đưa đến bệnh viện.

Một người cảnh sát ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Hiểu chuẩn bị quát cô.

Lăng Hiểu lạnh lùng nhìn hắn rồi nói :"Nếu như anh cũng muốn ngất xỉu giống như người lúc nãy, vậy thì hãy rống một tiếng thử xem. Dù sao cũng đã có tám mạng người rồi, thêm một người nữa cũng không nhiều lắm."

Cảnh sát kia nổi da gà thoáng cái đứng bật dậy, "Cô chính là Lăng Hiểu?" Hắn lập tức lui ra ngoài, nhanh như gió đóng cửa lại. Chuyện của cô gái này sáng hôm nay đã được truyền khắp cục cảnh sát, có người nói võ công của cô ta rất cao, tay không giết chết tám người, tất cả đều bị cắt đứt yết hầu.

Qua khoảng vài phút, có cảnh sát đến áp giải Lăng Hiểu giam vào ngục thất dành cho trọng phạm, đồng thời có cảnh sát trong tay cầm súng đứng canh gác nghiêm ngặt.

Lam Vũ yếu ớt tỉnh lại, bên cạnh không có hình bóng của Lăng Hiểu, trong tay chỉ có một tờ giấy, "Tôi đi cục cảnh sát, đừng lo lắng cho tôi, tôi không sao đâu, chờ em giải phẫu xong, lấy được máu bầm trong đầu ra rồi tôi sẽ mang em đi. Yêu em, Lăng Hiểu." Nàng cầm chặt tờ giấy, Lăng Hiểu đã bị cảnh sát bắt.

Tuy rằng cũng khá mơ hồ về chuyện vừa rồi, thế nhưng nàng cũng biết Lăng Hiểu đã giết người, bị bắt đến cục cảnh sát chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Đứa ngốc này sao lại để cảnh sát bắt, chị ấy không biết bỏ chạy sao? Chị ấy sống trong núi rừng từ nhỏ đến lớn, chỉ cần trốn trong núi, cảnh sát làm sao mà tìm được. Đứa ngốc, thật ngốc mà !

Không được, mình phải cứu chị ấy ! Lam Vũ xoay người định xuống giường, nhưng đầu truyền đến một trận mê muội, nàng lại hôn mê bất tỉnh.

Lúc nàng lần thứ hai tỉnh lại, anh, chị và chị dâu của nàng đều đã đến bệnh viện.

"Tỉnh rồi ? Bác sĩ đã lấy máu bầm trong đầu em ra rồi, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao nữa." Sở Kiều Kiều ôn nhu nói với nàng.

Bọn họ sao lại đến đây? Với cá tính của Lăng Hiểu, cô sẽ không thông báo cho bọn họ, "Sao anh chị lại đến đây?"

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh chị có thể không đến sao?" Lam Phi trầm giọng nói. Hắn không muốn Lăng Hiểu và nàng ở bên nhau là vì muốn tốt cho nàng, giờ nhìn xem, chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Cô gái kia còn là một cuồng ma giết người, em gái hắn còn giữ được mạng nhỏ này vẫn là may mắn lắm rồi.

"Lăng Hiểu đâu? " Nàng hỏi, bọn họ nhất định biết cô thế nào.

"Lăng Hiểu? Em còn nhớ đến cái tên cuồng ma giết người đó sao?" Lam Phi trầm giọng nói.

"Chị ấy không phải." Lam Vũ kêu lên, "Những người đó đều đáng chết."

"Câm miệng !" Lam Phi nổi giận quát.

"Được rồi, Phi, đừng nói nữa, Tiểu Vũ vừa mới tỉnh lại thôi." Sở Kiều Kiều khuyên nhủ.

Lam Vũ rơi lệ, là nàng đã hại Lăng Hiểu.

Sở Kiều Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng Lam Vũ, "Được rồi, đừng khóc, không có việc gì, Lăng Hiểu đã nhận tội, chuyện này sẽ không liên lụy đến em."

"Chị ấy nhận tội gì?" Lam Vũ trợn to mắt.

Lam Linh nói, "Cũng không có gì, em đừng suy nghĩ nhiều. Sự tình đã được điều tra rõ ràng, là Tống Tử Hào bắt cóc các người, Lăng Hiểu tự vệ. Pháp viện qua vài ngày sẽ mở phiên tòa, đến lúc đó cô ấy sẽ không sao."

"Thật không?" Lam Vũ không xác định mà hỏi, "Mọi người không có gạt em?"

"Anh chị là người thân của em mà." Lam Linh cường điệu nói.

Lam Vũ nằm trên giường, nói với mọi người :"Cảm ơn anh, chị, chị dâu. Chị, em có thể cầu xin chị một việc được không?"

"Em nói đi." Lam Linh đã đoán được yêu cầu của nàng là gì.

"Em xin chị hãy giúp Lăng Hiểu, chị là đại luật sư, chưa từng bị thua lần nào, chỉ có chị mới có thể giúp chị ấy."

Tám mạng người, cho dù tự vệ cỡ nào cũng không đến nỗi phải giết tám mạng người, Lam Linh cô làm sao có thể giúp Lăng Hiểu ! Mà cho dù có thể giúp cũng không giúp, Lăng Hiểu quá nguy hiểm, trong cơ thể cô ta ẩn chứa một loại sức mạnh thật đáng sợ. Lúc bị giam ở cục cảnh sát, cô ta còn dám đả thương người. Lúc đó cô cũng có đến gặp Lăng Hiểu, nhìn cô ta thật quá đáng sợ, nhãn thần kia giống như muốn giết người. Lam Linh nhớ rõ lúc gặp Lăng Hiểu, Lăng Hiểu chỉ hỏi Lam Linh một câu, mà câu hỏi này lại làm cho trực giác của Lam Linh nghĩ rằng, nếu như thả Lăng Hiểu ra ngoài thì cô ta nhất định sẽ giết người tiếp. Lăng Hiểu hỏi Tống Tử Hào ở đâu, từ trong lời nói tản ra một loại sát khí khiến cho Lam Linh đến bây giờ vẫn còn run sợ trong lòng. Lăng Hiểu quá nguy hểm, tuyệt đối không thể thả cô ta ra ngoài.

"Chị sẽ nghĩ cách." Lam Linh gật đầu, thấy thâm tình của Lam Vũ dành cho Lăng Hiểu, Lam Linh không dám cự tuyệt, không muốn lại đả kích Lam Vũ. Mà Lam Linh nói sẽ nghĩ cách đó là nghĩ cách đối phó Tống Tử Hào, hắn dám gây tổn thương cho em gái cô, không ai có thể làm hại người của Lam gia mà còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

"Cảm ơn chị." Lam Vũ tự đáy lòng nói lời cảm tạ.

Tống Tử Hào bắt cóc Lăng Hiểu, Lam Vũ, đối với Lam Vũ gây tổn thương thể xác lẫn tinh thần, tội danh thành lập. Tống Tử Hào bắt cóc Thi Kỳ Lệ, sai khiến thủ hạ cưỡng gian, tội thành lập. Phán xử tù mười lăm năm.

Thi Kỳ Lệ thông đồng Tống Tử Hào bắt cóc Lam Vũ và Lăng Hiểu, phán xử tù hai năm.

Lăng Hiểu, tự vệ quá mức, giết chết tám người, phán xử tử hình, hoãn lại một tháng sau chấp hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play