Cố Chi từng gọi không ít danh xưng của Hoắc Đình Sâm, trước kia gọi nhiều nhất là Hoắc tiên sinh, sau này biến thành Hoắc Đình Sâm, bây giờ sau khi kết hôn cũng sẽ gọi chồng, nhưng xưng hô anh trai này, là lần đầu tiên Hoắc Đình Sâm nghe Cố Chi gọi anh như vậy.

Đây là một xưng hô rất có giá trị nghiền ngẫm, lúc Cố Chi gọi Trần Thiệu Hoàn, xưng hô này bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng khi cô gọi Hoắc Đình Sâm như vậy, bắt đầu trở nên vi diệu.

Hoắc Đình Sâm cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt quyến rũ và giảo hoạt của Cố Chi.

Cố Chi nhíu mày, sau đó nắm lấy góc áo sơ mi của Hoắc Đình Sâm: “Anh Hoắc, chúng ta kết bạn có được không?”

Ngón tay Hoắc Đình Sâm hướng xuống, trượt xuống mép váy của cô, trên mặt lại vẫn là vẻ đứng đắn mà lịch sự: “Kết bạn thế nào?”

Cố Chi cười cười, nhận ra được cái tay không an phận ở mép váy, ma sát: “Kết thế nào cũng được ấy.”

Hoắc Đình Sâm: “Đây là em nói đó.”

Anh đang muốn hành động, dường như Cố Chi lường trước được, trơn trượt giống như cá con mùa thu chuồn ra từ trong lòng anh, sau đó cười khanh khách trốn mất: “Như này thì không được.”

Hoắc Đình Sâm nới lỏng cà vạt, để mặc cô náo loạn, sau đó đuổi theo, dáng người anh cao bước chân lớn cánh tay vươn ra lại dài, hai ba phát đã tóm được cô.

Anh dùng hai tay vây quanh cô trước bàn sách.

Phía sau Cố Chi chống lên bàn sách, biết mình sớm muộn gì cũng bị tóm, trốn chạy tượng trưng hai lần, sau đó bắt đầu ngoan ngoãn tùy theo anh.

Chỉ là Cố Chi đợi nửa ngày, mới phát hiện không đúng lắm.

“Hm?” Cô mở mắt, cúi đầu, phát hiện Hoắc Đình Sâm đang so tài với dây lụa trên áo chẽn của cô.

Chiếc váy này tổng cộng chia làm mấy phần, lúc Hannah mặc cho cô cũng tốn chút thời gian, bây giờ đến tay Hoắc Đình Sâm, người đàn ông thường ngày hiểu rõ về quần áo lần đầu không biết nên xuống tay cởi thế nào.

Hoắc Đình Sâm thử hai lần cảm thấy không có đầu mối, hiếm khi Cố Chi ngoan như hôm nay vậy, vì thế hai tắt túm lấy áo chẽn, tựa như là muốn chuẩn bị trực tiếp xé luôn.

“Không được!” Trước khi Hoắc Đình Sâm xé đã bị ngăn cản.

Những đồ trước đây anh thích xé liền xé, nhưng cái váy này không mua được trên thị trường, cô thích chết đi được, muốn mang về nước, tuyệt đối không thể tiêu tùng dưới tay Hoắc Đình Sâm được.

Hoắc Đình Sâm dừng tay, Cố Chi cảm nhận được sự vội vã từ trong tiếng hít thở của anh.

Vì thế Cố Chi cúi đầu tự cởi, nhưng chiếc váy này ban nãy bị Hoắc Đình Sâm nghịch một lượt, đột nhiên cô cũng không tìm được chỗ xuống tay.

“Đợi đã, ahh, đừng vội, đợi đã.” Cố Chi vừa tìm đầu mối vừa trấn an, tựa như sợ Hoắc Đình Sâm nôn nóng làm hỏng của cô.

Hoắc Đình Sâm nhìn đến sốt ruột, dứt khoát không đợi nữa, trực tiếp cúi đầu xuống hôn lên môi Cố Chi, tiếp đó luồn tay vào từ dưới váy.

Cố Chi: “Ưm…”

Không biết qua bao lâu.

Cố Chi run rẩy trượt từ trên bàn sách xuống, cẳng chân và bụng đều run rẩy.

Váy Bavaria trên người đã nhăn nhúm không ra hình dạng gì.

Hoắc Đình Sâm muốn mang cô đi tắm rửa. Anh bắt đầu chậm rãi nghiên cứu kết cấu của chiếc váy này, lần này lại rất nhẹ nhàng, chiếc váy ban nãy không cách nào cởi được giờ được cởi dễ như trở bàn tay.

Cố Chi nhìn váy bị cởi xuống, đã nhăn thì thôi đi, một số chỗ thậm chí còn có vết tích chất lỏng ẩm ướt không rõ.

Cô khóc không ra nước mắt, nện một đấm ở ngực Hoắc Đình Sâm.

Hoắc Đình Sâm thuận thế hôn một cái lên mu bàn tay của cô, ôm đến phòng tắm.   

Trước khi đi vào Cố Chi còn có sức lực đánh Hoắc Đình Sâm, sau khi đi ra ngay cả sức lực đánh anh cũng không có, chỉ mệt đến nhắm tịt hai mắt mắng chửi cầm thú.



Ngày hôm sau.

Hoắc Đình Sâm dẫn Cố Chi đi dạo trường học, ở nơi hẹn trước gặp mặt bạn học Lý và vợ của cậu ta.

Đồ Hannah mặc chính là sườn xám Cố Chi tặng cô ấy hôm qua, vừa thấy Cố Chi lập tức hỏi sao cô không mặc váy Bavaria.

Hoắc Đình Sâm dịch lời Hannah nói cho Cố Chi.

Cố Chi cười đến cực kỳ khó xử, sau đó trừng mắt nhìn Hoắc Đình Sâm mặt không đỏ tim không đập nhanh đang phiên dịch.

Vì sao không mặc được trong anh không phải rõ nhất sao?

Hoắc Đình Sâm cười.

Bốn người đi vào trong sân trường, Cố Chi nghe thấy bạn học Lý nói với Hoắc Đình Sâm chuyện khi còn học đại học.

Anh ta nói hồi đi học thành tích Hoắc Đình Sâm rất tốt, trông lại đẹp, năm đó còn là hậu vệ chạy chủ lực của đội bóng bầu dục trong trường, nhận được không ít ánh mắt từ bạn học nữ.

Cố Chi không biết bóng bầu dục là cái gì, chỉ có điều nghe được ba chữ bạn học nữ, rất hứng thú nhìn nhìn Hoắc Đình Sâm.

Bạn học nữ của Hoắc Đình Sâm chắc chắn đều là tiểu thư nước ngoài xinh đẹp nhỉ, mắt long lanh liếc nhìn trộm, không, mắt long lanh nhìn công khai, anh sẽ không động lòng sao?

Có điều trước kia Hoắc Đình Sâm cũng từng nói với cô không có người phụ nữ khác.

Vì vậy Cố Chi hỏi: “Sau khi nhìn bằng ánh mắt tình cảm thì sao? Có điểm khác biệt nào không?”

Hoắc Đình Sâm nghe Cố Chi truy hỏi, bất đắc dĩ cười.

Bạn học Lý có chút tiếc nuối lắc đầu: “Không có, Đình Sâm vẫn luôn không chút động lòng, điều này khiến năm đó chúng tôi nghi ngờ cậu ấy không thích phụ nữ, trong đó có một cô gái theo đuổi cậu ấy hai năm, nghe cậu ấy về nước, nếu không phải bố mẹ ngăn cản thiếu chút nữa còn định theo đuổi qua tận đó.”

Cố Chi phì một tiếng bật cười.

Hannah nhìn thấy Cố Chi cười, việc truy hỏi chồng mình có gì thú vị.

Bạn học Lý đổi tiếng Anh nói với vợ mình.

Cố Chi rất vui vẻ, lại tò mò hỏi Hoắc Đình Sâm: “Vậy nếu như người phụ nữ kia thật sự đuổi tới Trung Quốc thì phải làm sao? Người ta tình cảm thắm thiết với anh, tha hương nơi đất khách quê người chỉ có thể dựa vào một mình anh, không biết anh có chịu trách nhiệm với người ta, cưới cô ấy không nhỉ?”

Hoắc Đình Sâm nhìn khuôn mặt cười trên sự đau khổ người khác của Cố Chi, sau đó chậm rãi đáp: “Sẽ.”

Cố Chi:???

Hoắc Đình Sâm: “Anh bị cảm động bởi tình cảm sâu đậm của cô ấy, sau đó sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, kết hôn cùng cô ấy, hai năm sau, gặp phải em chạy đến ôm cánh tay mình, anh sẽ trực tiếp tặng em một phát súng.”

Cố Chi: “...”

“Hoắc Đình Sâm!”

Rõ ràng biết Hoắc Đình Sâm cố ý thuận theo lời cô nói để chọc tức cô, nhưng mà Cố Chi vẫn bị chọc tức.

Lúc này Hoắc Đình Sâm cười trấn an: “Sẽ không.”

Cố Chi “Hừ” một tiếng, nghiêng liếc nhìn anh: “Chuyện tình cảm sâu đậm, ai lại nói chắc chắn được.”

Hoắc Đình Sâm nắm tay Cố Chi: “Quả thực không nói chắc chắn được.”

Anh khẽ thở dài: “Cho nên ai có thể ngờ được, anh sẽ có một mối tình sâu đậm với cô gái nửa đường xông đến ôm cánh tay mình đâu.” 

Sau đó mặt Cố Chi vốn tức giận đã thay đổi biểu cảm, hiện lên chút ửng đỏ.

Tốt lắm, tha thứ cho anh đó.



Boston là trạm dừng chân cuối cùng, tuần trăng mật của Cố Chi kết thúc, lên đường về nước.

Tính thời gian trên đường, tuần trăng mật của hai người hết tổng cộng hơn hai tháng, lúc đi là bằng máy bay, lúc về vì Cố Chi sợ độ cao nên chọn đi thuyền.

Tàu thủy cập bến, Cố Chi một lần nữa đặt chân lên đất Thượng Hải, nhìn thấy người Trung Quốc đi qua đi lại trên bến tàu, nghe được tiếng Trung Quốc quen thuộc, cực kỳ muốn ngước lên trời hô to một tiếng cuối cùng tôi cũng trở về rồi.

Tới đón hai người là Trần Gia Minh và người của Hoắc Đình Sâm, nói tư lệnh Trần bây giờ đã ở nhà họ Hoắc chờ bọn họ, tối nay ăn cơm ở nhà họ Hoắc.

Cố Chi ngồi trên xe, chăm chăm ngắm nhìn cảnh đường phố Thượng Hải, nhìn thấy chi nhánh châu báu Vĩnh Mỹ với lượng khách như nước, nhìn thấy rạp chiếu phim dán họa báo năm nam minh tinh dưới trường điện ảnh Hoa Anh, nhìn thấy cửa hàng đĩa nhạc đang bán đĩa nhạc của cô, nhìn thấy phu nhân giàu có xách túi da tiệm may Dệt Dương vào cửa hàng bách hóa, đột nhiên xa cách hai tháng rồi trở về, cảm thấy nhìn Thương Hải sao lại đẹp như vậy.

Cố Chi hỏi Trần Gia Minh: “Ba, ừm, mẹ đều khỏe chứ?”

Từ ba đầu tiên thật ra chỉ Trần Thiêm Hoằng, nhưng lại nghĩ đến bây giờ ba của Hoắc Đình Sâm cô cũng phải gọi ba rồi, vì thế sau đó thêm một từ mẹ, chỉ mẹ của Hoắc Đình Sâm.

Trần Gia Minh cười: “Đều khỏe, đều khỏe.”

Cố Chi lại tiếp tục hỏi: “Vậy hai tháng chúng tôi đi Thượng Hải có xảy ra tin tức mới mẻ gì không, nói nghe thử.”

Trần Gia Minh nghe thế, tựa như im lặng một chút.

Cố Chi không rõ vì sao: “Sao vậy?”

Trần Gia Minh sắp xếp lại mạch suy nghĩ đáp: “Là Trần sư trưởng xảy ra chút chuyện, có điều bây giờ đã không sao rồi.”

Trần sư trưởng, Trần Thiệu Hoàn?

Anh ấy xảy ra chuyện gì?

Cố Chi nhìn thoáng qua Hoắc Đình Sâm bên cạnh, Hoắc Đình Sâm cùng cô đi Mỹ, đương nhiên cũng không biết.

Hoắc Đình Sâm ôm Cố Chi.

Chiếc xe dừng ở nhà họ Hoắc.

Bố mẹ Hoắc Đình Sâm còn có Trần Thiêm Hoằng dẫn theo Cố Dương, đều đang đợi hai người.

Cố Dương là người chào hỏi Cố Chi đầu tiên: “Chị.” Cậu nhìn thoáng qua Hoắc Đình Sâm bên cạnh Cố Chi, lại gọi: “Anh rể.”

Hoắc Đình Sâm cười gật đầu với Cố Dương, rồi chào ba vị trưởng bối: “Ba, mẹ.”

Cố Chi chào theo.

Trần Thiêm Hoằng quan sát trên dưới Cố Chi một vòng, sau khi xác định đi hai tháng không gầy đi mới yên tâm.  

Sáu người ăn cơm tối tại nhà họ Hoắc, Trần Thiêm Hoằng bảo Cố Chi kể không ít chuyện thú vị với Hoắc Đình Sâm ở Mỹ, lại hỏi Hoắc Đình Sâm có bắt nạt cô không.

Bắt nạt thì có nhưng phương thức bắt nạt này cô không nói ra được, vì thế Cố Chi chỉ có thể lắc đầu nói không có.

Ăn xong bữa cơm, Trần Thiêm Hoằng dẫn Cố Dương rời đi.

Trần Thiêm Hoằng đối xử với Cố Dương rất tốt, nghe nói cậu nhóc này học rất lợi hại, môn nào cũng đứng nhất, đời này của ông bội phục nhất chính là người đọc sách.

Cố Chi và Hoắc Đình Sâm lười về Âu Nhã Lệ Quang, ngủ lại luôn ở nhà họ Hoắc.

Ngồi thuyền chậm hơn đi máy bay rất nhiều, nhưng chỗ tốt là không bị lệch múi giờ, Cố Chi tắm rửa xong từ phòng tắm ra, Hoắc Đình Sâm đang xem báo những ngày qua.

Tối nay là gia đình tụ họp, có điều mọi người đều biết thật ra thiếu mất một người, Trần Thiệu Hoàn.

Hoắc Đình Sâm nhìn báo, hơi nhíu mày.

Anh vốn cho rằng ở địa bàn Thượng Hải, Trần Thiệu Hoàn sẽ thu bớt một chút, dù sao có một số việc ở Thiểm Cam Ninh anh ta tùy tiện làm thế nào cũng không có ai quản, nhưng ở Thượng Hải lại không giống vậy.

Cố Chi ngồi phía sau Hoắc Đình Sâm, đặt cằm lên vai hắn: “Thế nào?”

Hoắc Đình Sâm nói đại khái một lượt chuyện xảy ra trong hai tháng bọn họ đi.

Trần Thiệu Hoàn giết người.

Người bị giết họ Vương, bố mẹ anh ta làm ăn, cũng coi như là có tiền, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Trần Thiệu Hoàn trực tiếp tại chỗ ở của họ Vương giết anh ta, dùng súng, nghe nói trực tiếp bắn sạch hai băng đạn, tướng chết cực thảm.

Cố Chi nghe đến đó, run lẩy bẩy.

Sau khi bố mẹ nhà họ Vương biết chuyện đương nhiên sẽ không hòa giải, lại kiêng dè thế lực khổng lồ của Trần Thiêm Hoằng và Trần Thiệu Hoàn sẽ đè chuyện này xuống, vì thế trực tiếp đến tìm phóng viên làm ầm trên báo. Trần Thiệu Hoàn ở Thượng Hải xem pháp luật như không, tùy tiện nổ súng giết người, muốn dùng dư luận ép cảnh sát bắt anh ta lại xử bắn đền mạng. Chuyện này âm ĩ rất lớn, Trung Quốc bây giờ là xã hội pháp trị, tất cả mọi người đều phải tuân thủ pháp luật, nếu cảnh sát không bắt Trần Thiệu Hoàn lại rồi xử bắn thì chính là trầ/n trụ/i vì tình riêng làm trái pháp luật, là hiên ngang khiêu khích ranh giới cuối cùng của chế độ chính phủ đang thiết lập.

“Sau đó thì sao?” Cố Chi nghe xong cánh tay trực tiếp nổi da gà, hỏi.

Hoắc Đình Sâm nói tiếp.

Thượng Hải ầm ĩ huyên náo, quân phiệt ngang nhiên giết người nhưng lại vì kiêng kị tay cầm binh quyền mà không bị chịu chế tài của pháp luật, trên thế giới này thiên lý ở đâu, thậm chí có tổ chức học sinh lòng đầy căm phẫn muốn biểu tình trên phố, đồn cảnh sát chính phủ sốt ruột, dư luận xã hội không thể không quản, nhưng nếu như thật sự bắt Trần Thiệu Hoàn đền mạng, giết con ông ta, đoán chừng vất vả lắm Trần Thiêm Hoằng mới đồng ý chiêu hàng một giây sau đã muốn khởi binh tạo phản.

Thời khắc câu chuyện đang nóng hơn bao giờ hết, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn đảo ngược thế cờ.

Vị Vương công tử Trần Thiệu Hoàn giết kia, vốn cũng không phải là người tốt gì, trước kia dưới tay không chỉ có vài mạng người được bố mẹ anh dùng tiền đ è xuống, mà còn có đam mê biến thái với trẻ em.

Chuyện làm ăn của nhà họ Vương cũng có vấn đề lớn.

Cho nên dù là Trần Thiệu Hoàn giết người thì cũng giết một người vốn nên chết vạn lần.

Sau khi chuyện nhà họ Vương tuồn ra, chuyện này cũng âm thầm kết thúc.

Theo pháp luật hiện hành Trần Thiệu Hoàn vô tội.

Đây chính là kết quả toàn bộ chuyện đã xảy ra.

Cố Chi không ngờ cô với Hoắc Đình Sâm đi hưởng tuần trăng mật hai tháng thôi mà đã xảy ra những chuyện này, sau đó nghĩ đến người anh nuôi này của mình, thiếu chút nữa cưới cô, sau lưng phát lạnh.

Anh ta có thể nghe lời Trần Thiêm Hoằng, nho nhã lịch sự đón cô tan làm, cắt gọn từng miếng bít tết cho cô, tặng cô món quà quý giá, bồi dưỡng tình cảm với cô, đối xử với cô cẩn thận, giống như bất kỳ quý công tử khác ở Thượng Hải, nhưng mà xoay lưng lại, giống như cũng có thể giết người không chớp mắt.

Hoắc Đình Sâm cũng cảm thấy kỳ quái, trong hiểu biết của anh, Trần Thiệu Hoàn cũng không phải là một người là một người có chí cứu vớt thế giới, nhưng cũng chả có liên quan đến kiểu ác độc hung tàn, hơn nữa cho dù là giết người rõ ràng một phát súng là đủ rồi, lại trực tiếp bắn sạch hai băng đạn.

Rõ ràng là lúc nổ súng không lý trí như vậy.

Cố Chi không dám nghĩ đến dáng vẻ nổ súng của Trần Thiệu Hoàn, nhào vào lòng Hoắc Đình Sâm.

Hoắc Đình Sâm ôm lấy cô an ủi: “Không sao.”

Cố Chi lần nữa cảm thấy mình vô cùng may mắn vì lúc trước đã liều mạng đối nghịch với Trần Thiêm Hoằng mới không bị ba mình gả cho Trần Thiệu Hoàn, nằm trong ngực Hoắc Đình Sâm một lát mới bình ổn lại.

Hoắc Đình Sâm chơi đùa lọn tóc Cố Chi.

Cố Chi: “Chồng ơi ~”

Đầu ngón tay chơi đùa lọn tóc Cố Chi của Hoắc Đình Sâm dừng một chút, phần lớn Cố Chi gọi tên anh, gọi ỏn ẻn chồng ơi thế này vẫn là lần đầu tiên.

Hoắc Đình Sâm: “Sao vậy?”

Cố Chi cười bò dậy, nhìn Hoắc Đình Sâm nói: “I love you.”

Hoắc Đình Sâm trực tiếp bật cười, khó nén kinh hỉ: “Học khi nào đấy?”

Đương nhiên là học của Hannah khi ở Mỹ rồi. Cố Chi kiêu ngạo hất cằm, tiếp tục: “I love you sooooooooooooooooo much.”

Hoắc Đình Sâm nghe thấy trực tiếp xoay người đè Cố Chi, kéo chăn đắp lên người cả hai, một trận giày vò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play