Hôn lễ của phú bà Cố Chi nổi tiếng Thượng Hải và thiếu chủ Hoắc thị Hoắc Đình Sâm được làm vô cùng long trọng, chấn động tất cả các giới, ảnh chụp hai người hôn môi ngọt ngào trong hôn lễ chiếm giữ trang đầu toàn bộ báo chí, tình yêu không có gì ngoài tiền bạc và giá trị nhan sắc của hai người trở thành một đoạn giai thoại.

Sau hôn lễ là tuần trăng mật, Cố Chi lớn như vậy mà chưa từng đi đâu chơi, cũng không biết nơi nào thú vị nên giao toàn quyền quyết định hành trình tuần trăng mật cho Hoắc Đình Sâm làm chủ.



Vì thế Hoắc Đình Sâm sắp xếp trạm thứ nhất du lịch trong tuần trăng mật là là Hawaii, nước Mỹ.



Hai người đi bằng máy bay, sau khi Cố Chi lên máy bay mới phát hiện hình như mình có hơi sợ độ cao, nhìn thấy mây trắng giống như kẹo đường bên ngoài cửa sổ máy bay và nước biển xanh thẳm phía dưới, vốn nên là cảnh tượng xinh đẹp, bây giờ sau khi nhìn chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, đầu váng mắt hoa.



Vì vậy Hoắc Đình Sâm đổi chỗ với Cố Chi, chính mình ngồi vào vị trí bên cạnh cửa sổ.



Nhưng mà Cố Chi ngồi vào vị trí giữa, cả người ngồi thẳng tắp tại chỗ, mặc dù không nhìn thấy bên ngoài nữa nhưng cảm nhận được sự lắc lư của máy bay trong không trung, vẫn hơi sợ.



Hoắc Đình Sâm nhìn thấy mặt nhỏ của Cố Chi trắng bệch, đau lòng, vươn tay kéo cô qua: “Không sao, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”



Cố Chi dựa vào người Hoắc Đình Sâm, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đau khổ nói: “Anh nói xem có khi nào bay được nửa đường thì rơi xuống không.”



Sau khi cô nói xong mới cảm thấy đã nói lời không nên nói, vội “Phi phi phi” ba tiếng.



Hoắc Đình Sâm bất đắc dĩ cười cười: “Sẽ không đâu, nếu như em sợ lần sau chúng ta sẽ không đi máy bay nữa, ngồi thuyền hoặc là xe lửa.”



Cố Chi vùi đầu vào người anh.



Máy bay vững vàng hạ cánh xuống sân bay Hawaii, Cố Chi cảm nhận được bản thân được trở về mặt đất lần nữa, thở phào nhẹ nhõm.



Có người đến sân bay đón từ trước, bởi vì là ngày đầu tiên đến, có lúc jet lag*, trên máy bay lại hơi mệt cho nên về khách sạn nghỉ ngơi một ngày.



* Là triệu chứng thường gặp nếu bạn bay qua nhiều múi giờ khác nhau.



Vì tương đối hưng phấn nên Cố Chi không mệt như vậy, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.



Bãi biển ở trên máy bay khiến người ta váng đầu hoa mắt bây giờ lập tức trở nên rung động lòng người, xanh thẳm giống như một viên đá quý thượng hạng, bầu trời cũng xanh như vậy, trời và biển phía xa xa tựa như nối liền một chỗ, cô hạ cửa kính xe xuống, gió biển ẩm ướt ngọt ngào thổi đến.



Đã đến khách sạn họ dừng chân.



Cố Chi lôi kéo tay Hoắc Đình Sâm, nghe anh nói chuyện bằng tiếng Anh lưu loát với người phương Tây tóc vàng mắt xanh trước quầy tiếp tân.



Sau đó nhân viên phục vụ dẫn hai người đến căn phòng tốt nhất đã đặt.



Cố Chi vừa vào phòng đã “Oa” một tiếng, mặt tường cả căn phòng đều là cửa sổ sát đất, phong cảnh bên ngoài đẹp như tranh đều được thu hết vào tầm mắt.



Sự nghiệp rộng mở khiến tâm trạng con người ta cũng khoáng đạt, Cố Chi vui vẻ quay đầu hỏi Hoắc Đình Sâm: “Chúng ta sẽ luôn ở đây sao?”



Hoắc Đình Sâm cất xong hai vali hành lý của hai người, nói: “Chỉ ở đây một đêm thôi, ngày mai sẽ đi.”



“Một đêm?” Cố Chi kinh ngạc, “Ngày mai đi đâu vậy?”



Hoắc Đình Sâm thần thần bí bí: “Ngày mai sẽ biết.”



Cố Chi cảm thấy bây giờ ở đây đã rất đẹp rồi, có chút không nỡ, có điều cô rất chờ mong vào sự sắp xếp của Hoắc Đình Sâm, gật đầu: “Được thôi.”



Hoắc Đình Sâm: “Thu dọn một chút, chúng ta đi ăn.”



Cố Chi: “Ừm.”



Hai người đến nhà ăn khách sạn.



Phòng ăn khách sạn cũng thiết kế cửa sổ sát đất, khách đến có thể vừa tận hưởng thức ăn ngon vừa thưởng thức cảnh biển tuyệt đẹp.



Không phải giờ cơm nên phòng ăn rất ít người.



Hoắc Đình Sâm đang chọn món với nhân viên phục vụ.



Cố Chi yên lặng lắng nghe, mặc dù nghe không hiểu, nhưng không gây cản trở cho việc cô cảm thấy anh nói tiếng Anh rất hay.



Từ sau khi xuống máy bay tất cả chữ nghĩa đều biến thành tiếng Anh, lời người ta nói là tiếng Anh, biển báo giao thông là tiếng Anh, tên cửa hàng là tiếng Anh, ngay cả thực đơn bây giờ cũng vẫn là tiếng Anh.



Điều này khiến Cố Chi hoảng hốt nhớ đến thời kỳ mù chữ bản thân còn chưa biết đọc chữ, may mắn là đã quen không biết chữ, mới không cảm thấy khó chịu khi hai mắt như tối thui nhìn cái gì cũng không biết.



Hoắc Đình Sâm gọi món xong, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, đột nhiên nhớ đến gì đó, dặn dò Cố Chi: “Từ hôm nay về sau mọi người nơi chúng ta đi đều sẽ không nói tiếng Trung, cho nên từ giờ trở đi em đi theo anh, không được phép chạy loạn, được không?”



Cố Chi cảm thấy Hoắc Đình Sâm xem cô như đứa trẻ ba tuổi, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm.”



Nhân viên phục vụ bưng một ly nước dưa hấu lên trước.



Cố Chi dùng ống hút uống một ngụm, nhìn trên bãi biển cách đó không xa có rất nhiều người phương Tây đang phơi nắng lướt sóng, trên người bọn họ đều chỉ mặc đồ tắm, nhìn qua cực kỳ to gan.



Tuy nói ở Thượng Hải bây giờ cũng dần dần thoáng hơn, nhưng năm ngoái tạp chí “Lương Hữu” đăng bức ảnh một nữ sĩ mặc áo tắm lộ bắp đùi cánh tay, vẫn gây nên chấn động không nhỏ.



Cố Chi quay đầu nói với Hoắc Đình Sâm, nói: “Chờ lát nữa chúng ta cũng đi chơi được không?”



Cô mang theo áo tắm, cảm thấy nếu như Hoắc ĐÌnh Sâm học tập ở Mỹ, như vậy không phải là đàn ông nhỏ mọn, sẽ không để bụng cô mặc áo tắm đi ra bãi cát chơi đùa.



Hoắc Đình Sâm nhìn thoáng qua du khách trên bãi biển, dường như biết Cố Chi đang nghĩ cái gì.



“Hôm nay nghỉ ngơi, chênh lệch múi giờ để ngày mai rồi chơi.”



Xem ra Hoắc Đình Sâm rất phóng khoáng, vì thế Cố Chi nghĩ lại cũng được, gật đầu đồng ý.



Hai người ở trong khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Cố Chi còn đang ngáp một cái đã bị Hoắc Đình Sâm nhét lên một chiếc du thuyền.



Ở đây mặc sườn xám không tiện, Cố Chi đổi một bộ váy nền đỏ chấm hoa, đầu đội một cái mũ lớn che nắng, giữa biển rộng trời xanh cực kỳ đẹp mắt.



Du thuyền đi trên biển khoảng một tiếng, cuối cùng dừng cạnh một hòn đảo nhỏ.



Nước biển ở đây dường như càng trong vắt hơn hôm qua, cát dưới chân rất mịn, có độ ấm của ánh mặt trời.



Cố Chi nhìn thấy căn nhà tựa như đều dựng trực tiếp trên mặt biển, khung bằng gỗ, nóc nhà đều xếp lớp rong biển chắc chắn đông ấm hè mát.



Bọn họ đi vào một tòa biệt thự ở ngay trung tâm.



Trong phòng toàn là vải voan màu trắng bị gió biển khẽ thổi bay.



Ngoài phòng ngủ có một bể bơi tràn vô cực.



Hoắc Đình Sâm nói gì đó với người nước ngoài đến cùng, người kia liền cười lui ra.



Chỗ ở bây giờ còn tốt hơn khách sạn hôm qua rất nhiều, Cố Chi cảm thấy toàn bộ tế bào lãng mạn của mình bị kích thích, ôm cổ Hoắc Đình Sâm nói: “Chúng ta đi bờ biển chơi có được không?”



Hoắc Đình Sâm đương nhiên nhớ rõ hôm qua mình đã đồng ý cô điều gì, cười gật đầu: “Được.”



Cố Chi cảm thấy Hoắc Đình Sâm thật sự quá hào phóng, liếc mắt nhìn anh rồi chạy đi thay áo tắm.



Áo tắm của cô là màu vàng tươi mát, kiểu hai mảnh. Phần thân được thiết kế so với kiểu áo người nước ngoài mặc trên bờ biển hôm qua tuy nói là nhiều vải hơn rồi nhưng Cố Chi thay xong mặt vẫn đỏ hồng.



Hoắc Đình Sâm chờ cô ở bên ngoài: “Thay xong chưa?”



Cố Chi vội vàng thu tầm mắt lại, trả lời: “Xong rồi.”



Cô ưỡn ngực, đi ra.



Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi, hai mắt không khỏi sáng lên.



Cố Chi cố gắng để mình tỏ ra bình tĩnh một chút, đi lên nắm chặt tay Hoắc Đình Sâm: “Đi thôi.”



Hoắc Đình Sâm: “Được.”



Hai người đến bãi biển.



Cái mịn dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ra ánh sáng màu trắng bạc, Cố Chi đá hạt cát trắng mịn dưới chân, nghe tiếng sóng biển xếp chồng từng đợt, đột nhiên phát hiện một điểm không giống.



Cả bãi biển này, vì sao chỉ có mình hai người bọn họ.



Còn có một cây dù che nắng dường như đã chuẩn bị xong vì hai người họ, phía dưới cây dù là hai chiếc ghế tắm nắng cùng với đồ uống.



Những người khác đâu?



Cố Chi mờ mịt nhìn về phía Hoắc Đình Sâm bên cạnh: “Người đâu?”



Hoắc Đình Sâm: “Người nào?”



Cố Chi: “Những người khác đó.”



Hoắc Đình Sâm cười: “Không có người nào nữa.”



Cố Chi tựa như không rõ lắm.



Hoắc Đình Sâm: “Đây là đảo của chúng ta.”



Quần đảo Hawaii sở dĩ được trở thành quần đảo là vì ngoại trừ hòn đảo Hawaii đảo Oahu đảo Maui lớn nhất còn phân bố không ít đảo nhỏ. Những đảo nhỏ có phong cảnh tuyệt đẹp thường sẽ được chính quyền treo bảng rao bán, sau khi bán xong, sẽ trở thành hòn đảo tư nhân của người mua.



Khi còn đi du học ở Mỹ, Hoắc Đình Sâm đã mua hòn đảo nhỏ này ở một cuộc đấu giá, nghĩ thỉnh thoảng đến nghỉ phép, kết quả công việc quá bận rộn, cứ thể cho đến bây giờ sau khi kết hôn mới lại có thời gian tới đây lần nữa.



Cố Chi lại một lần nữa không thể không thừa nhận Hoắc Đình Sâm biết tiêu tiền hơn cô. Cho dù cô cầm nhiều tiền đi nữa, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện chạy tới Hawaii mua đảo.



Sau đó Cố Chi nhìn ra bãi biển trống vắng.



“...”



Mặt đen lại.



Cô đã nói mà, sao Hoắc Đình Sâm lại hào phóng như vậy, toàn bộ cái đảo này ngoại trừ hai người bọn họ căn bản không có người khác được không!



Cô mặc thành cái gì cũng chả sao, thậm chí là nude cũng chỉ có người đàn ông nào có thể nhìn thấy!



Hào phóng con khỉ gì, nhỏ mọn, hẹp hòi chết đi được!



Hoắc Đình Sâm nhíu mày: “Không vui?”



Cố Chi cảm thấy cách làm xa hoa phung phí này của Hoắc Đình Sâm quả thực là khiến người ta giận sôi, bãi biển to như vậy mà chỉ có hai người bọn họ, có gì vui!



Cô “Hừ” một tiếng: “Không có.”



Ánh nắng ở bãi biển rất gắt, Hoắc Đình Sâm lôi kéo Cố Chi ngồi dưới cây dù, muốn đợi sau khi ánh nắng yếu đi một chút lại dẫn cô xuống nước chơi, nếu không rất dễ bị cháy nắng.



Cố Chi nằm nửa mặt trên ghế, uống đồ uống.



Cô uống được một ngụm đồ uống, lại cảm thấy chán muốn chết, sau đó bắt đầu ngồi dưới bóng râm của cây dù đắp cát.



Cố Chi đào một cái hố rồi vùi chân của mình xuống, cát mặt trên bãi biển bị ánh nắng mặt trời chiếu vào hơi nóng nhưng cát phía dưới lại lành lạnh, mềm mịn, rất dễ chịu.



Có đôi khi còn có thể đào được vỏ sò nhỏ bên trong cát, thỉnh thoảng còn sẽ có con cua nhỏ, vung càng đi qua trước mặt hai người.



Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi đắp cát cũng nhìn đến say sưa, lại sợ cô phơi nắng, lấy một chiếc khăn lông lớn phủ lên đỉnh đầu cô.



Lại qua một lát sau.



Đôi mi thanh tú của Cố Chi nhíu lại, úp úp mở mở.



Hoắc Đình Sâm vội hỏi: “Sao vậy?”



Cố Chi không thoải mái cọ xát: “Có hạt cát.”



Không biết từ khi nào có hạt cát chạy vào trong quần áo cô, nhỏ bé ma sát trên da, cộm cộm khó chịu.



Hoắc Đình Sâm từ trên ghế tắm nắng đi xuống, dùng khăn lông phủi sạch hạt cát dính trên đùi và trên cánh tay Cố Chi, sau đó hỏi: “Còn chỗ nào nữa?”



Cố Chi cảm nhận được dưới áo tắm không biết từ khi nào cũng có hạt cát chui vào, nói: “Trên lưng.”



Quần áo là kiểu thiết kế chun, có co dãn, Cố Chi ngoan ngoãn đưa lưng về phía anh ngồi, Hoắc Đình Sâm vươn tay đi vào, phủi sạch hạt cát chui vào phía sau lưng cô.



Đúng là Cố Chi rất ngoan, chỉ là Hoắc Đình Sâm cảm nhận được dưới lòng bàn tay sự mịn màng từ làn da sau lưng của cô, bất tri bất giác, ý vị đã thay đổi.



Hai người là mới cưới, chỉ là mấy ngày nay vì đi lại vất cả cộng thêm chênh lệch múi giờ, tối đến Cố Chi ở trong ngực anh ngủ rất say.



Anh đặt một nụ hôn trên vai cô: “Còn không?”



Cố Chi cảm nhận được hạt cát đã được lau sạch, mỉm cười: “Hết rồi, cảm ơn anh.”



Cô quay đầu, Hoắc Đình Sâm tặng cô một nụ hôn.



Nụ hôn này dài hơn tưởng tượng của cô, vì thế Cố Chi nhúc nhích xoay người, khoác cánh tay lên bả vai anh.



Đón lấy nụ hôn.



Cố Chi bị hôn đến mơ mơ màng màng, lúc phản ứng kịp thì tay Hoắc Đình Sâm đã đặt ở phía trên, cực kỳ không an phận, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề.



Cả người Cố Chi lập tức cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”



Trong ánh mắt Hoắc Đình Sâm nhìn cô có đáp án.



Cố Chi nhìn ra ý đồ của anh, bị dọa sợ hết hồn: “Anh có biết đây là đâu không hả?”



Hoắc Đình Sâm: “Anh biết!”



Bãi biển riêng, ở đây chỉ có hai người bọn họ, cả đảo còn có mấy người hầu, chỉ là bây giờ đều ở trong phòng, sẽ không lộ mặt.



Cố Chi dù to gan đến đâu cũng không cách nào tiếp nhận nổi, cho dù cô biết là không có người, nhưng bây giờ là ban ngày, ở bên ngoài bãi biển mênh mông.



Cố Chi căng thẳng đẩy tay Hoắc Đình Sâm ra: “Không được, sẽ, sẽ thấy…”



Hoắc Đình Sâm mang theo ý cười, hơi nhíu mày: “Ai có thể nhìn?”



Cố Chi tựa như bị vấn đề này làm khó.



Mặt cô đỏ lên nửa ngày, nhìn lướt qua xung quanh, lẩm bẩm nói: “Con cua, vỏ sò, còn có chim hải âu.”



Hoắc Đình Sâm nghe được cười thành tiếng, dùng một chiếc khăn lông lớn khoác lên người Cố Chi: “Thế này sẽ không thấy được, ngoan.”



Vì thế cuối cùng Cố Chi chỉ có thể vừa chịu đựng sự xâm phạm của người nào đó, vừa biết rõ sẽ không có người, vẫn không nhịn được cảnh giác nhìn xung quanh.



Hoắc Đình Sâm cảm thấy cô không tập trung, sau đó bắt nạt càng lợi hại hơn.



Cố Chi tủi thân nước mắt như mưa.



Sức tưởng tượng của cô có lợi hại đến đâu cũng không ngờ được đời này mình lại có thể ở nơi như này, làm loại chuyện thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play