Lúc Hoắc Đình Sâm nghe mấy từ “Người đàn ông nhỏ bé” thì mặt đen lại.

Cố Chi cười hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?”



“Người đàn ông nhỏ bé?” Hoắc Đình Sâm đột nhiên u ám hỏi Cố Chi: “Nhỏ sao?”



“Hả?” Cố Chi chưa phản ứng lại ngay được.



Hoắc Đình Sâm tự tin cười một tiếng, nhướng mày: “Hửm?”



Cố Chi cuối cùng cũng phản ứng được Hoắc Đình Sâm chỉ cái gì.



Thật là một người đàn ông không biết xấu hổ.



Vì thế Cố Chi hơi cúi đầu, như có điều suy nghĩ, cuối cùng lại ngẩng đầu, nuốt một ngụm nước miếng, nói với Hoắc Đình Sâm: “Hoắc Đình Sâm, anh có biết không, khi em mới ở cùng anh, mỗi lúc trời tối đều đi đến ban công canh chừng, chờ sao băng, sau đó nhìn lên sao băng cầu nguyện.”



“Cầu nguyện?” Hoắc Đình Sâm không biết vì sao Cố Chi lại nói điều này, cho rằng cô đang đổi chủ đề.

“Ừm.” Cố Chi vội vã gật đầu, “Mỗi ngày em đều cầu nguyện một điều trước sao băng, ước nguyện lớn nhất của em khi đó chính là hy vọng anh có thể… biến nhỏ một chút.”



“Vậy thì em sẽ dễ chịu một chút.” Có trời mới biết lúc mới bắt đầu cô vừa nhìn đã sợ chết khiếp, chỉ muốn co cẳng chạy.



Cố Chi dứt lời, tận mắt nhìn thấy khóe môi cong lên của Hoắc Đình Sâm từng chút từng chút hướng xuống, dáng vẻ tươi cười biến mất không thấy nữa.



Hoắc Đình Sâm không thể tin được nhìn về phía cô.



… Đời này của anh chưa từng thấy người phụ nữ có thể thế này!



Hoắc Đình Sâm nghiến răng: “Cố! Chi!”



Cố Chi không phục nâng cái đầu nhỏ lên: “Anh tức cái gì, cái này của anh cũng không biến nhỏ được.”



“Ước nguyện sao băng đều là lừa người thôi.” Cô dường như còn khá tiếc nuối nói: “Sau này em cũng không cầu nguyện với sao băng nữa.”



Hoắc Đình Sâm nghe được Cố Chi tiếc nuối cảm thán, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải, chỉ cảm thấy khó thở.



Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ôm eo Cố Chi, hai người sát lại cực gần.



Cố Chi dùng tay chống lên lồng ngực anh: “Muốn làm gì?”



Hoắc Đình Sâm rầu rĩ nửa ngày nhả ra hai chữ: “Cưới anh.”



Cố Chi: “...”



Ngây thơ.



Ngày hôm sau, tin tức ngôi sao ca nhạc Cố Chi không chỉ là con gái ruột thất lạc nhiều năm của nhà quân phiệt lớn Trần Thiêm Hoằng ở Thiểm Cam Ninh mà còn là phú bà thần bí nổi danh Thượng Hải ra lò, dư luận cả Thượng Hải bùng nổ.



Ở tiệc nhận người thân không chỉ truy nã ra kẻ cầm đầu tung tin đồn nhảm, mà còn có chuyện thiếu chủ của Hoắc thị Hoắc Đình Sâm đích thân muốn thượng vị cạnh tranh làm độc sủng của phú bà, người xem say sưa “gặm” ngon lành.



Bộ phim của năm người trẻ của công ty điện ảnh Hoa Anh dưới trướng Cố Chi thuận tiện công chiếu, phòng vé một đường thuận lợi, năm nam chính vì vậy trở thành nam minh tinh chạm tay là bỏng ở giới giải trí Thượng Hải.



Cùng lúc đó, thiếu chủ Hoắc thị đại công tử nhà họ Hoắc cũng chính là nhà tư bản Hoắc Đình Sâm không có nhân tính nhất Thượng Hải, có thể thành công gả vào hào môn đi trên con đường đỉnh cao của đời người hay không trở thành chủ đề tất cả mọi người mong ngóng.



Nhà họ Hoắc, Cố Chi nhìn thoáng qua gương mặt thổ phỉ hơi thở quân phiệt của Trần Thiêm Hoằng bên trái, sau đó lại nhìn một chút đến Hoắc lão gia tử Hoắc Tông Kính đối diện đang ngồi nghiêm chỉnh, dùng biểu cảm khó nói lên lời nhìn tờ báo “Hoắc Đình Sâm có thể thành công gả vào hào môn hay không?”, cuối cùng lại liếc mắt với Hoắc phu nhân ngồi bên cạnh Hoắc Tông Kính.



Sau cùng Cố Chi nhìn thoáng qua Trần Thiêm Hoằng, cảm thấy cực kỳ đau đầu.



Mặc dù Hoắc Đình Sâm trên miệng nói muốn gả cho cô, không ngờ tới Trần Thiêm Hoằng nghe được lại trực tiếp dẫn cô đến nhà họ Hoắc cầu hôn.



Mở miệng đã hỏi nhà mấy người muốn bao nhiêu sính lễ, cứ ra giá.



Dường như Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân cũng không ngờ đến người phụ nữ tới đây một lần cùng Hoắc Đình Sâm trước kia lại lắc mình biến thành con gái Trần Thiêm Hoằng, sau đó khi nghe Trần Thiêm Hoằng hỏi bọn họ muốn bao nhiêu sính lễ, biểu cảm co giật.



Cái này chẳng lẽ không phải là kịch bản bọn họ nên nói sao?



Rốt cuộc là ông gả con gái hay là chúng tôi gả con trai.



Cố Chi đang cảm thấy bị kẹp giữa đôi bên giống như ngồi trên bàn chông thì Hoắc Đình Sâm xuất hiện.



Cố Chi giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, chạy tới.



Hoắc Đình Sâm nghe nói Trần Thiêm Hoằng trực tiếp dẫn theo Cố Chi chạy đến nhà anh cầu hôn, vì thế lập tức tan làm trước giờ trở về.



“Ba, mẹ, tư lệnh Trần.” Hoắc Đình Sâm kéo Cố Chi, gật đầu chào hỏi với ba người trên sofa.



Hoắc Tông Kính nhìn thoáng qua đứa con trai lớn rồi sẽ rời xa ba mẹ của mình.



Hoắc Đình Sâm tựa như đang muốn nói con đã đến, Hoắc Tông Kính đã nói: “Con dẫn Cố Chi lên lầu nhìn một chút để ba nói chuyện với tư lệnh Trần.”



Hoắc Đình Sâm nghe xong cười một tiếng, gật đầu: “Vâng.”



Chuyện của trưởng bối thì giao cho trưởng bối xử lý đi.



Hoắc Đình Sâm dẫn Cố Chi đến phòng ngủ của anh.



Phòng ngủ của Hoắc Đình Sâm rất lớn, đều có nguyên phòng khách nhỏ thư phòng phòng tắm.



Cố Chi ngồi xuống, nói: “Anh biết tại sao ba em lại đến cầu hôn ở nhà ba anh không?”



Hoắc Đình Sâm nghe thấy thế bật cười: “Vì sao?”



Cố Chi: “Bởi vì ông ấy cảm thấy những chuyện gia đình nhà anh rất phức tạp, tất cả đều là quy củ, sợ về sau em bị bắt nạt, cho nên không muốn để em gả vào nhà anh.”



“Em không gả, vậy đành phải để anh gả qua thôi.”



Hoắc Đình Sâm cười lắc đầu.



Anh nói: “Không phải em gả vào nhà anh, cũng không phải anh gả đến nhà em.”



Cố Chi nghiêng đầu hỏi: “Vậy là gì?”



Hoắc Đình Sâm: “Là hai người chúng ta, Cố Chi và Hoắc Đình Sâm, một lần nữa xây lên gia đình mới, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, sau này, ừm, sẽ còn có bạn nhỏ nữa.”



Cố Chi nghe thế gật đầu, cảm thấy Hoắc Đình Sâm nói dường như rất có lý.



Chỉ là cô lại bổ sung thêm một câu: “Vậy còn có cả Cố Dương.”



Cố Chi: “Em không thể vứt bỏ Cố Dương.”



Cố Chi nhớ đến Cố Dương, rất cảm động.



Từ sau khi cô nhận Trần Thiêm Hoằng đã cảm thấy có lỗi với Cố Dương, thấy ngại khi nhìn thấy Cố Dương, sợ Cố Dương sẽ khổ sở, kết quả Cố Dương chẳng những không buồn mà còn cười nói chúc mừng cô.



Thằng bé nói chị tìm được ba ruột, đương là em sẽ cảm thấy vui mừng cho chị, mặc dù nghĩ đến sau này sợ rằng hai người chúng ta không phải là người thân duy nhất nữa có hơi mất mát, nhưng mất mát chỉ có một chút xíu thôi, vui mừng vẫn rất nhiều.



Trần Thiêm Hoằng cũng không phải là người đàn ông nhỏ mọn, sảng khoái đón nhận Cố Dương.



Hoắc Đình Sâm thấy lúc này Cố Chi vẫn không quên Cố Dương, nghĩ ngợi: “Chỉ ở đến khi thằng bé trưởng thành.”



Cố Chi gật đầu: “Ừm!”



Sau đó dường như cô lại nghĩ tới gì đó, một mực muốn nói lại thôi nhìn Hoắc Đình Sâm.



Hoắc Đình Sâm biết cô có chuyện muốn nói: “Hửm?”



Cố Chi thở ra một hơi, cũng không quanh co với anh, nói: “Hoắc Đình Sâm, anh thật sự vẫn không định cầu hôn em sao?”



Hai nhà cũng bắt đầu nói chuyện cưới gả rồi, ba cô cũng đã đến rồi, toàn bộ thành phố Thượng Hải cũng đang chờ Hoắc Đình Sâm gả vào hào môn, thế mà người đàn ông này vẫn luôn sừng sững bất động, không có chút xíu ý muốn cầu hôn cô chút nào.



Nếu không phải lời nên nói đều đã nói ra hết, Cố Chi thiếu chút nữa cảm thấy Hoắc Đình Sâm không muốn kết hôn với cô.



Sau khi nghe xong Hoắc Đình Sâm ngược lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, tựa như cũng không cảm thấy mình làm không đúng chỗ nào.



Anh cúi người đối diện với Cố Chi, cười nói: “Cô bé không có lương tâm.”



Cố Chi: “?”



“Em không có lương tâm chỗ nào?” Cô tức giận. Người đàn ông nào đó một mực không cầu hôn còn nói cô không có lương tâm?



Hoắc Đình Sâm chậm rãi nói: “Em bảo anh gả cho em, ba em đến nhà anh đề nghị kết thông gia, em muốn cưới anh về làm áp trại tướng công, toàn bộ Thượng Hải đều đợi xem khi nào anh gả vào hào môn, cho nên… nên là em cầu hôn anh mới đúng chứ.”



Cố Chi sững người.



Hoắc Đình Sâm nhìn biểu cảm sững sờ của Cố Chi: “Cho nên rõ ràng vẫn là anh đang đợi em cầu hôn mình đấy.”



Cố Chi hé miệng.



Nghe Hoắc Đình Sâm nói như vậy, hình như quả thực… đúng?



Cô muốn cưới Hoắc Đình Sâm, toàn bộ Thượng Hải đều đang chờ Hoắc Đình Sâm gả vào hào môn, cho nên quả thực nên là cô đến cầu hôn mới đúng.



Cố Chi rối loạn.



Cô đưa mắt nhìn Hoắc Đình Sâm, đắn đo suy nghĩ xong quyết định: “Cầu hôn thì cầu hôn.”



Hoắc Đình Sâm nghe xong lộ ra nụ cười mỉm thỏa mãn.



Hai người Trần Thiêm Hoằng và Hoắc Tông Kính sau khi nói chuyện có vẻ như đã đạt được sự đồng thuận đôi bên, có điều Cố Chi không rảnh đi quản, tập trung tinh thần vào việc làm sao để cầu hôn Hoắc Đình Sâm.



Cô chưa từng cầu hôn người khác, cũng chưa từng thấy người khác cầu hôn, có điều đã đồng ý với Hoắc Đình Sâm phải cầu hôn anh, vậy phải làm cho tốt.



Bây giờ làm một người phụ nữ có quyền có thế, Cố Chi quyết định việc cầu hôn phải làm thật hoành tráng, thỏa mãn lòng hư vinh của Hoắc Đình Sâm.



Cô tính toán rất nhiều ngày, cuối cùng dự định cầu hôn ở cửa công ty Hoắc Đình Sâm.



Công ty Hoắc Đình Sâm tọa lạc ở đường Nam Kinh sầm uất nhất Thượng Hải, dòng người qua lại rất hợp để chứng kiến. Chờ ngày đó Hoắc Đình Sâm tan làm từ công ty đi ra, cô sẽ đi lên cầu hôn anh, bày rất nhiều hoa hồng trên mặt đất, ở trước mặt tất cả mọi người, tốt nhất là gọi hai phóng viên đến, ngày hôm sau lên báo luôn.



Trần Thiêm Hoằng nghe Cố Chi muốn cầu hôn Hoắc Đình Sâm, cũng không phản đối, dù sao cũng là con gái ông cưới chồng.



Công ty Hoắc thị, Trần Gia Minh thấy hành vi Hoắc Đình Sâm lừa Cố Chi để cô cầu hôn mình trước cực kỳ trơ trẽn.



Vất vả lắm mới cưới vợ được đến tay, lúc trước đã hỏng bét chịu bao nhiêu khổ bây giờ đều quên toàn bộ ra sau đầu, không biết quý trọng một chút nào, rõ ràng bản thân sớm đã chuẩn bị kế hoạch cầu hôn rồi, ở giây phút quyết định còn lừa vợ cầu hôn mình trước.



Làm ơn đó, Trần Gia Minh nhìn Hoắc Đình Sâm mỉm cười ở phòng làm việc nghĩ rằng thế nào cũng phải để anh ngã sấp mặt cô vợ sắp đến tay cũng bay mất mới tỉnh.







Việc cầu hôn Cố Chi vẫn luôn giữ bí mật với Hoắc Đình Sâm.



Hoắc Đình Sâm mơ hồ nghe được một chút tin tức cũng được anh cố ý bỏ qua không chú ý đến, anh muốn giữ lại chút kinh hỉ, không muốn biết trước khi nào Cố Chi cầu hôn mình, cầu hôn mình thế nào.



Ngày Cố Chi xác định đi cầu hôn là một ngày rất bình thường.



Chẳng qua là một ngày bình thường đối với Hoắc Đình Sâm mà thôi.



Cố Chi vì ngày này mà bận bịu mất mấy đêm.



Chọn hoa hồng bulgaria Hoắc Đình Sâm từng tặng cô, nhẫn kim cương nổi tiếng nhất thế giới, cùng với một trái tim chân thành.



Không ít phóng viên tòa soạn đến hiện trường, chuẩn bị chứng kiến một màn cầu hôn lãng mạn.



Cố Chi ôm một bó hoa hồng, sau lưng còn có phóng viên, bạn bè, còn có rất nhiều quần chúng qua đường vây xem, hiện trường chen lấn đông đúc nhộn nhịp.



Cổ Dụ Phàm hơi mỉm cười nhìn dáng vẻ cực kỳ khẩn trương của Cố Chi.



Mặc dù nói màn cầu hôn này có hơi quê, nhưng dù sao cũng là Cố Chi không tim không phổi vốn định cả đời không kết hôn, màn này vẫn rất thể hiện thành ý của cô.



Hoắc Đình Sâm tuyệt đối sẽ không chê Cố Chi quê.



Đến thời gian bình thường Hoắc Đình Sâm tan làm.



Tầm mắt của Cố Chi bị quần chúng vây xem cản trở, không nhìn thấy người, khó tránh khỏi có hơi lo âu.



Hoắc Đình Sâm, người đâu rồi?



Hoắc thị, phòng họp.



Hôm nay Hoắc Đình Sâm gặp được một người bạn làm ăn, bạn hợp tác họ Hạ, tuổi trẻ tài cao giống nhau, hai người trò chuyện không tồi, bất tri bất giác quên thời gian.



Sau khi tan họp, Hoắc Đình Sâm bảo Trần Gia Minh đi trước tiễn Hạ tổng, mình cũng không vội tan làm, ở văn phòng uống cà phê.



Cửa Hoắc thị.



Xung quanh đã không ít người vây quanh, Hoắc Đình Sâm vẫn không xuống, Cố Chi được một vòng người bao bọc vây quanh, nhíu mày.



Hoắc Đình Sâm sẽ không biết là cô muốn cầu hôn nên chạy trước rồi chứ?



Tên khốn này!



“Hoắc tổng đâu?” “Hoắc tổng đâu?”



Trong đám người xôn xao tiếng nghị luận.



Trần Gia Minh tiễn Hạ tổng xuống lầu, nhìn thấy trước cửa tòa làm việc đã rất nhiều người.



Xảy ra chuyện gì thế này?



Cùng lúc đó, mọi người chờ rất lâu ở cửa lớn, đầu tiên nhìn thấy thư ký của Hoắc Đình Sâm, Trần Gia Minh đi ra.



Trần Gia Minh đi ra, Hoắc tổng chắc chắn cũng đi ra theo.



Lập tức có người kích động la lên: “Hoắc tổng! Hoắc tổng đến rồi!”



“Hoắc tổng đến rồi!”



Toàn bộ người xung quanh đều kích động hô lên. Nhao nhao ầm ĩ, âm thanh ồn ào, mà trong lúc nhất thời không phân biệt rõ rốt cuộc là Hoắc tổng hay là Hạ tổng.



Trần Gia Minh cùng Hạ tổng bên cạnh liếc nhau một cái.



“Tìm tôi sao?” Hạ tổng hỏi.



Trần Gia Minh cũng cực kỳ nghi hoặc: “Không biết nữa?”



Hai người đi ra ngoài.



Cố Chi cách nhóm quần chúng vây xem tầng tầng lớp lớp, nghe thấy có người tới, trong lòng căng thẳng, trên mặt lại không nhịn được ý cười.



Trần Gia Minh vừa ra khỏi tòa nhà làm việc cùng Hạ tổng, người đi đường vây xem và bảo vệ đã tự động nhường đường, hướng đi rẽ về hướng trung tâm đoàn người.



Tuy nói rằng Hoắc Đình Sâm từng lên báo, nhưng bình thường cũng coi như là khiêm tốn, không thể nào lộ mặt cho nên ấn tượng của người bình thường ở Thượng Hải đối với anh chỉ là người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn cao lớn.



Trần Gia Minh cảm thấy có chút không đúng, nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào, nhất thời lại không nói ra được.



Mà Hạ tổng bên cạnh anh ta, nhìn thấy những người kia vừa gọi Hạ tổng vừa nhường cho anh ta một con đường, tựa như đang để anh ta đi vào. Trên mặt mỗi một người đều là nụ cười, lại không giống như chuyện gì xấu.



Vì thế vị Hạ tổng này kiên trì vững tâm đi theo con đường kia tiến vào.



Ở vị trí trung tâm nhất của đám người.



Cố Chi vẫn luôn đưa lưng với người đằng sau, cảm nhận được anh từng chút từng chút một tới gần.



Cô cảm nhận được bây giờ anh đang đứng sau lưng cô.



Cuối cùng, cô lấy dũng khí, xoay người, giơ hoa với người sau lưng: “Gả cho em nhé!”







Hoắc Đình Sâm làm việc một ngày, không vội tan làm, bưng cà phê, đi đến trước cửa phòng làm việc để thông gió.



Phòng làm việc của anh ở tầng 4, tới gần cửa sổ, nghe được bên dưới hình như có tiếng người ầm ĩ.



Hoắc Đình Sâm nhìn thoáng qua phía dưới lầu.



Một bó hoa hồng, quần chúng vây xem đông nghịt, trong nhóm quần chúng dường như còn xen lẫn vài phóng viên.



“Gả cho cô ấy đi!”



Có người đang hét lên.



Là đang cầu hôn sao?



Ai dám chạy đến cửa Hoắc thị cầu hôn vậy?



Hoắc Đình Sâm nhất thời không hiểu, uống một ngụm cà phê, nhìn về người trung tâm trong đám đông.



Một người đàn ông, bị vây quanh, đến gần người phụ nữ giữa đám người.



Đây hẳn là nam nữ chính trong vụ cầu hôn này.



Hoắc Đình Sâm vừa nghĩ lần sau bảo nhân viên Hoắc thị không được làm những việc này ở cửa công ty, rất dễ dẫn đến tai nạn giao thông, vừa say sưa từ trên nhìn xuống, vào lúc nhân vật nữ chính kia xoay người chính thức cầu hôn người đàn ông phía sau, khi thấy rõ mặt nhân vật nữ chính.



Sau đó tay anh run một cái, cà phê trong ly nghiêng nghiêng, đổ toàn bộ lên trên áo sơ mi.



Anh anh anh, anh nhìn thấy nhân vật nữ chính cầu hôn dưới lầu… là là là là Cố Chi???!!!



Vậy nam chính đâu???



Hoắc Đình Sâm nhìn thoáng qua bản thân đang đứng yên vị trong phòng làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play