Tâm trạng lúc này của Trần Gia Minh rõ ràng khác với Cổ Dụ Phàm, anh ta chẳng còn xa lạ gì với những cảnh tượng hèn mọn như thế này nữa rồi, chỉ cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì bên trong căn phòng kia không phải là hình ảnh củi khô bốc lửa hạn chế người xem như trong tưởng tượng của mình, không cam lòng lắc đầu. 
 
Cổ Dụ Phàm lúc này vẫn đang chìm đắm trong cảm giác khiếp sợ một mực hoài nghi nhân sinh nên đã quên mất phía trên đỉnh đầu của mình vẫn còn có một Trần Gia Minh, sau đó sững người đứng thẳng dậy, kết quả lại “bốp” một tiếng, trực tiếp đập đầu vào cằm anh ta. 
 

“A!’’ Trần Gia Minh vô thức kêu đau một tiếng, đưa tay ôm chặt cằm. 
 
Cổ Dụ Phàm bị tiếng kêu đau đớn kia làm cho giật mình, đột nhiên lui về phía sau một bước, vừa vặn đập lưng vào cánh cửa đã mở thành một khe nhỏ kia. 
 
“Cạch” một tiếng, cánh cửa phòng tổng giám đốc từ từ mở ra. 
 
Cố Chi ngồi trên ghế sô pha và Hoắc Đình Sâm đang ngồi trước mặt cô nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại, đồng thời nhìn về phía cửa. 
 
Hai người đàn ông với tư thế kỳ lạ ngoài cửa cùng với người đàn ông mang theo một chút hèn mọn bên trong phòng đối mặt nhìn nhau. 
 
Bốn người: ". . ."
 
Lặng ngắt như tờ.
 
Xấu hổ, xấu hổ muốn chết. 

 
Cuối cùng vẫn là Hoắc Đình Sâm nhận ra tư thế của mình lúc này không ổn lắm đầu tiên, lập tức đứng dậy, chỉnh lại vạt áo trước âu phục, sau đó ánh mắt sắc bén quét về phía hai người đàn ông đang đờ đẫn đứng trước cửa. 
 
"Có chuyện gì không?" Anh hỏi. 
 
Trần Gia Minh nhanh chóng hoàn hồn lại, làm sao có gan nói mình đang nhìn trộm, anh ta quét mắt một vòng, lập tức kéo Cổ Dụ Phàm đứng bên cạnh ra: “Hoắc tổng, là Cổ tiên sinh! Cổ tiên sinh đến tìm Cố Chi tiểu thư! Tôi đã ngăn cản nhưng ông ấy cứ nhất định phải đến.’’
 
Cổ Dụ Phàm cũng định thần lại, đối với hành vi lúc nãy còn hào hứng nhìn trộm với ông bây giờ lại trở mặt bán đứng đồng đội của Trần Gia Minh, trong lòng cảm thấy vô cùng khinh bỉ, sau đó đối mặt với ánh mắt khó chịu của Hoắc Đình Sâm, lập tức xua xua tay: “Không không không! Thật xin lỗi, thật xin lỗi Hoắc tiên sinh, bây giờ tôi không có việc tin Cố Chi nữa rồi, hai người không cần để ý đến tôi, cứ từ từ nói chuyện, cứ từ từ nói chuyện.’’
 
Vừa nói, ông ta vừa lặng lẽ đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa, sau đó, dưới cái nhìn chết chóc của Hoắc Đình Sâm, cực kỳ khúm núm, vừa gượng cười với người bên trong vừa từ từ đóng chặt cánh cửa vô tình bị mở ra kia, khoá lại. 
 
Sau khi khóa cửa lại, cuối cùng Cổ Dụ Phàm cũng đứng thẳng người, thờ phào nhẹ nhõm một hơi rồi lau mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán. 
 
Sau đó, hung hăng trừng mắt nhìn về phía Trần Gia Minh, người vừa mới bán đứng đồng đội của mình. 
 
Trần Gia Minh cười đến bả vai run rẩy, quyết định xây dựng mối quan hệ giữa hai người một chút: “Ông chủ Cổ? Hay là uống một tách cà phê nhé?’’
 
Cổ Dụ Phàm: “….”
 
Trong phòng làm việc của của tổng giám đốc Hoắc thị. 
 
Cố Chi vẫn ngồi trên ghế sô pha, nhớ lại dáng vẻ nịnh nọt xum xoe lúc nãy của Cổ Dụ Phàm khi đóng cửa lại, trên trán xẹt qua mấy vạch đen. 
 
Cô thậm chí còn không biết rằng người đàn ông này còn có một bộ mặt như thế đấy. Nếu lúc nãy có một máy quay phim ở đó thì tốt biết mấy, cô sẽ ghi hình lại, sao đó cho các nhân viên của đĩa nhạc Thắng Lợi xem để mọi người có thể được mở mang kiến thức nhìn thấy khuôn mặt thứ hai của ông chủ. 
 
Đợi cho đến khi cánh cửa đóng lại, Hoắc Đình Sâm mới cúi đầu nhìn xuống Cố Chi đang ngồi đó, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. 
 
Anh vẫn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Cố Chi, tiếp tục chủ đề lúc nãy. 
 
“Em suy nghĩ kỹ chưa? Cứ làm theo những gì tôi vừa nói lúc nãy đi.’’
 
“Giải quyết theo cách này đều tốt cho cả em và tôi, em sẽ không bị người ta nói tham tiền cặp kè với đại gia nữa, còn tôi…’’ Anh mỉm cười, không che giấu tâm tư của mình: “Cũng có thể thăng chức.’’
 
Cố Chi nhìn thẳng vào mắt Hoắc Đình Sâm. 
 
Ánh mắt người đàn ông dịu dàng đến mức tựa hồ như có thể dìm chết người khác. 
 
Cố Chi nghĩ, nếu như không nghe được những lời châm chọc khiêu khích của nhân viên lễ tân dưới đại sảnh, không nhắc nhở cô về quá khứ, nhắc nhở cô về một cuộc sống khác có thể xảy ra, thì có lẽ cô đã thực sự đồng ý. 

 
Mặc dù người đàn ông này chó tính, nhưng thật lòng mà nói, anh ta thực sự rất đẹp trai, giàu có, thế lực hùng mạnh đến mức có thể khiến những người như Cổ Dụ Phàm phải cúi đầu lấy lòng anh bằng mọi cách có thể, khiến phụ nữ bình thường không thể cưỡng lại được. 
 
Nhưng cô không phải là một người phụ nữ bình thường, cho dù cô không phải là phú bà, cô cũng không phải là một người phụ nữ. 
 
Vì thế, Cố Chi trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không cần.’’
 
Sau khi nghe thấy câu trả lời của cô, rõ ràng Hoắc Đình Sâm đã giật mình trong chốc lát. 
 
Cố Chi: “Dù sao con người tôi cũng không phải cao thượng trong sạch gì cho lắm, thực sự những gì báo chí viết cũng không sai, mặc dù lần này tôi không cặp kè với đại gia, nhưng tôi đúng là loại phụ nữ ham vinh hoa phú quý thích cặp kè với người giàu có mà.’’
 
“Cho nên cũng không coi là nói xấu tôi.’’ Cố Chi vừa nói vừa khẽ gật đầu. Không sai. 
 
Hoắc Đình Sâm khẽ nhíu mày. 
 
Cố Chi nhìn phản ứng của Hoắc Đình Sâm, đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, tôi đến là để nói cho anh biết, anh không được tuyên bố với báo chí rằng tôi là bạn gái của anh.’’
 
Hoắc Đình Sâm cũng đứng dậy, cau mày, giống như đang suy nghĩ gì đó. 
 
Cố Chi liếc mắt nhìn hắn một lần cuối cùng, vừa nói vừa đi ra ngoài: “Xong rồi đúng không, tôi đi trước đây.’’
 
“Chờ đã!’’ Hoắc Đình Sâm gọi cô lại. 
 
Cố Chi dừng lại: “Hả?’’
 
Hoắc Đình Sâm nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, yết hầu anh khẽ giật giật, sau đó hít một hơi, hỏi: “Tình cảm của em dành cho tôi là gì?’’
 
Vừa dứt lời, dường như anh lại cảm thấy câu nói này quá trừu tượng, Cố Chi sẽ nghe không hiểu, vì thế trực tiếp hỏi rõ: “Cố Chi, em có thích tôi không?’’
 
Có vẻ như Cố Chi cũng không ngờ Hoắc Đình Sâm sẽ hỏi cô điều này, ánh mắt trở nên mờ mịt, rõ ràng đã bị câu hỏi của anh chặn lại. 
 
Hoắc Đình Sâm bước lên phía trước một bước, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh tiếp tục hỏi: “Tôi biết trước đây,’’ Anh mỉm cười tự giễu, “Ba năm ấy đều là hư tình giả ý lừa gạt tôi đúng không, không sao…’’ Anh nhìn chằm chằm vào Cố Chi: “Tôi chỉ muốn hỏi em bây giờ thế nào? Bây giờ tình cảm của em đối với tôi là gì, thích tôi? Hay chán ghét tôi.’’
 
“Tôi…’’ Cố Chi há miệng, nhưng lại nghẹn ngào không nói nên lời. 
 
Hoắc Đình Sâm đang đợi một câu trả lời: “Ừ?’’
 
Đáp lại anh là sự im lặng kéo dài của Cố Chi. 
 
Hoắc Đình Sâm chỉ cảm thấy lồng ngực mình co rút đau đớn, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Em vẫn ghét tôi thế sao?’’
 
Ghét đến mức thà bị báo chí chỉ trích là người ham vinh hoa tiền bạc cặp kè đại gia cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với anh. 
 
Cố Chi nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, quay đầu nhìn sang chỗ khác: “Không phải.’’
 
Khoảnh khắc cô ghét Hoắc Đình Sâm nhất trong đời chính là khi cô tưởng rằng anh vì muốn cưới Triệu Hàm Thiến mà bỏ mặc cô, nhưng sau khi anh từ hôn, mọi hiểu nhầm được hoá giải, cô cũng không còn chán ghét gì nữa. 
 
Hoắc Đình Sâm vui vẻ: “Vậy em…’’
 
Cố Chi lắc đầu cắt đứt lời anh: “Anh đừng hỏi tôi những chuyện này nữa được không?’’
 
“Tôi không biết.’’ Cô lắc đầu. 
 
Hoắc Đình Sâm cũng không thất vọng, mỉm cười đưa tay muốn bóp mặt cô, nhưng sau khi bắt gặp vẻ mặt hầm hừ của Cố Chi lại đổi thành sờ sờ đầu một cái. 
 
Giọng anh vô cùng dịu dàng: “Không sao đâu, từ từ học, anh sẽ dạy cho em.’’
 
Giống như dạy cô biết chữ vậy, từ từ học. 
 

Cái cây cổ thụ xiêu vẹo này thì thực rất xiêu vẹo, chuyện này có liên quan đến thân thế của cô, liên quan đến quá trình trưởng thành của cô, nhưng anh đã lựa chọn treo cổ trên cái cây xiêu vẹo này cả đời, vậy thì cho dù cô không biết đi chăng nữa, anh cũng có thể dạy cô từng chút, từng chút một. 
 
Cố Chi cảm nhận được bàn tay anh đang chạm vào đầu cô, mặc dù không vui lắm nhưng cũng không phản kháng, một cảm giác là lạ. 
 
Từ từ học cái đầu anh í, cô thầm nghĩ trong lòng. 
 
******
 
Cố Chi và Cổ Dụ Phàm cũng đi ra khỏi công ty Hoắc thị. 
 
Bây giờ Cổ Dụ Phàm đã nhìn Cố Chi bằng ánh mắt khác xưa, bên trong sùng bái mang theo sự kính sợ, bên trong sự kính sợ lại xen lẫn chút ngạc nhiên. 
 
Người này không phải là người vợ lẽ tấn chức thất bại gì đó của Hoắc Đình Sâm đâu mà là tiểu tổ tông của anh ta mới đúng. 
 
Ông đúng là đã nhặt được một bảo bối tuyệt thế vô song! 
 
Cố Chi bị ánh mắt của Cổ Dụ Phàm nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, toàn thân nổi đầy da gà, ghét bỏ nói: “Ông đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nữa.’’
 
Cổ Dụ Phàm cười ha ha mấy tiếng, hỏi: “Ngay mai cô muốn công khai trên tờ báo nào vậy? “Thân báo” Hay là “Thời báo nghệ thuật Thượng Hải”? Nếu không thì mua hết toàn bộ các trang báo của thành phố? Hoắc Đình Sâm có nhiều tiền như thế, Hoắc gia lại thích sĩ diện, tôi nghĩ chắc chắn là toàn thành phố…’’
 
“Chờ một chút.’’ Cố Chi nghe không hiểu: “Công khai cái gì?’’
 
Cổ Dụ Phàm ném cho cô một ánh mắt “cô hiểu mà”: “Còn có thể công khai cái gì nữa, công khai cô là bạn gái của anh ta.’’
 
Cố Chi: ". . ."
 
Cô liếc mắt nhìn Cổ Dụ Phàm một cái: “Anh nghĩ nhiều rồi.’’
 
Cổ Dụ Phàm: "? ? ?"
 
Cố Chi thờ ơ nói: "Không công khai gì cả, chúng tôi cũng không phải người yêu.’’
 
Cổ Dụ Phàm còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, run rẩy nói: “Vậy… vậy…’’ Vậy lúc nãy ông đã nhìn thấy gì trong văn phòng làm việc? Không phải Hoắc Đình Sâm đã quỳ xuống cầu xin rồi sao? Chẳng lẽ chỉ là ảo giác của ông? 
 
Cổ Dụ Phàm: “Có phải Hoắc Đình Sâm…’’
 
Hoắc Đình Sâm không chịu thừa nhận? Không chịu thừa nhận thì anh ta bày ra dáng vẻ kia làm gì vậy?
 
“Không phải.’’ Cố Chi nói: “Anh ta cũng muốn xử lý như anh nói, nhưng tôi không đồng ý.’’
 
Nghe được những lời này, trái tim Cổ Dụ Phàm đập dữ dội, ánh mắt choáng váng quay cuồng, suýt chút nữa ngất đi, sau đó vô cùng sốt ruột, hận không thể xông lên lay tỉnh Cố Chi: “Cô điên rồi!’’
 
Cố Chi: “Tôi không điên, tôi với Hoắc Đình Sâm không phải là quan hệ như thế cho nên không cần.’’
 
Cổ Dụ Phàm vừa tức giận vừa lo lắng: “Cô có biết bây giờ người ngoài nói cô như thế nào không hả?’’
 
“Nói tôi là loại phụ nữ tham lam tiền bạc hư vinh, cặp kè với đại gia!’’
 
Nói xong, Cố Chi khẽ gật đầu một cái: “Tôi chính là loại phụ nữ như thế.’’
 
Cổ Dụ Phàm bị cô chặn họng đến lồng ngực đau nói, cảm thấy ngay cả hơi thở cũng không thông, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Được rồi, không thèm quan tâm cô nữa.’’
 
Cố Chi: “Đừng như thế mà, mặc dù tôi không nghe lời ông nhưng trong lòng vẫn thực sự cảm ơn ông rất nhiều.’’
 
Cổ Dụ Phàm: “…..”
 

Bởi vì người trong cuộc không quan tâm đến tin tức kia nên những lời đồn đãi bên ngoài cũng chỉ ầm ĩ mấy ngày rồi trở nên im ắng, chỉ là sau đó gần như tất cả mọi người đều nhận định rằng nữ ca sĩ Cố Chi là một người phụ nữ thích cặp kè với đại gia. 
 
Những bức thư thổ lộ gửi đến công ty Thắng Lợi vơi dần, người thổ lộ công khai trên báo chí cũng ít hơn nhiều. 
 
Lúc đầu Cố Chi còn cảm thấy hơi khó chịu với những lời đồn đãi nói cô cặp kè với đại gia, nhưng sau đó lại phát hiện ra trong chuyện này cũng có một chỗ tốt tuyệt vời. 
 
Đó là cô có thể khoe khoang sự giàu có của mình mà không cần phải kiêng kỵ gì cả. 
 
Trước kia cô vẫn luôn sợ người khác nói cô chỉ là một ca sĩ trong giới showbiz thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế, sợ người khác nhìn thấy thân phận phú bà của cô, nhưng bây giờ không cần sợ nữa rồi, một ca sĩ trong giới showbiz lấy đâu ra nhiều tiền như thế, đương nhiên là cặp kè với đại gia rồi. 
 
Vừa nghĩ đến chuyện không cần phải ở bên cạnh dây dưa với tên cẩu Hoắc Đình Sâm, còn có thể không chút kiêng kỵ khoe khoang sự giàu có của mình mà không cần sợ bị lộ thân phận phú bà, Cố Chi cảm thấy quả thực chỉ một chữ… Thích. 
 
Cô không biết câu nói “từ từ học, anh sẽ dạy cho em” của Hoắc Đình Sâm kia là có ý gì, cô muốn buông thả phóng túng, muốn được đắm chìm trong cuộc sống say mê thỏa thích của một phú bà, muốn tìm lại con người ban đầu của mình. 
 
Nói đến cuộc sống xa hoa truỵ lạc, Cố Chi nghĩ đến một chỗ, thành Bách Nhạc. 
 
Đó chính là nơi cô ôm được bắp đùi của Hoắc Đình Sâm năm xưa. 
 
Thành Bách Nhạc là địa điểm ăn chơi lớn nhất, xa hoa đắt đỏ nhất thành phố Thượng Hải này, là sự kết hợp giữa giải trí và kinh doanh da thịt, các ca sĩ, vũ nữ bên trong đều là người giỏi nhất. 
 
Một số ca sĩ vũ nữ trong đó chỉ ca hát nhảy múa, một số vừa múa hát vừa tiếp khách, một số thậm chí còn không thèm múa hát và chỉ chờ các vị khách lựa chọn rồi tiếp khách mà thôi. 
 
Năm đó cô tuổi còn quá nhỏ mà lại muốn nhanh chóng kiếm được tiền, hơn nữa trước khi làm ca nữ còn phải trải qua quá trình tập luyện và đào tạo cho nên quản lý chỉ yêu cầu cô tiếp khách. 
 
Lúc đó cô trang điểm đậm, cả người xịt loại nước hoa kém chất lượng, đứng xếp hàng cùng với một nhóm phụ nữ chờ khách lựa chọn, hai ngày đầu tiên cô không được chọn, lần nào khách cũng bỏ qua cô để chọn những người có vòng 1 hoặc vòng 3 lớn hơn. Cố Chi không phục lắm, đến ngày thứ ba, cô cố ý dùng một cái bánh bao hấp để độn miếng đệm ngực nhô lên khỏi mặt đất bằng phẳng, gần như muốn nứt quần áo. 
 
Sau đó, cuối cùng cũng đã có một vị khách chọn cô. 
 
Kết quả, lúc nhìn thấy vị khách đã lựa chọn cô kia, là một người đàn ông già đến mức có thể trở thành ông nội của cô, bụng bia như mang thai tám tháng, thậm chí lúc nghe quản lý nói cô vẫn là chim non còn thèm thuồng xoa xoa tay, Cố Chi cực kỳ trơ tráo lập tức rút lui. 
 
Cô co chân bỏ chạy, trong lòng không thể hiểu nổi rốt cuộc năm xưa mẹ mình đã làm công việc này như thế nào, cô thà đi đến bến tàu vác bao hàng cũng không làm, quản lý dẫn người đuổi theo, cô cắm đầu chạy về phía trước thì nhìn thấy Hoắc Đình Sâm. Những ca sĩ, vũ nữ trong thành Bách Nhạc đều lặng lẽ nghị luận về Hoắc Đình Sâm, nói nếu ai trèo được lên người anh thì cả đời này sẽ ăn uống không lo, đáng tiếc lúc nào bên cạnh Hoắc Đình Sâm cũng có vệ sĩ cầm súng, không phải ai cũng có thể tiếp cận được. 
 
Cố Chi âm thầm quyết định, nghĩ nếu bị quản lý bắt được thì cô sẽ xong đời, vậy thì cứ liều một phen, dù sao cứ tiếp tục như thế này Cố Dương cũng sẽ chết, cùng lắm thì cô cùng chết với Cố Dương, vì thế kỳ tích vượt qua vòng vây của vệ sĩ xông vào, thành công ôm lấy cánh tay Hoắc Đình Sâm. 
 
Cô ôm chặt cánh tay của Hoắc Đình Sâm, dưới ánh mắt sững sờ nghẹn họng trân trối của một đám người xung quanh, dưới nòng súng đen ngòm của vệ sĩ, cầu xin anh ta chấp nhận cô. 
 
Đó là lần đầu tiên trong suốt mười sáu năm qua Cố Chi cảm nhận được cái chết gần kề mình đến thế, cô ôm chặt cánh tay Hoắc Đình Sâm, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của anh. 
 
Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trẻ tuổi, âm thầm nuốt nước miếng một cái. 
 
Cô nghĩ nếu như phải làm chuyện đó với người đàn ông này, cô sẵn sàng bằng lòng. 
 
Hoắc Đình Sâm chậm rãi đưa tay ra, Cố Chi còn tưởng rằng anh muốn đẩy mình ra, đang chuẩn bị đắm chìm trong cảm giác tuyệt vọng chờ chết thì Hoắc Đình Sâm lại chỉ đưa tay ra chạm vào mặt cô, sau đó nói: “Đi theo tôi đi.’’
 
Từ đó, cuộc đời cô bước sang một trang mới, thành công, dưới ánh mắt ghen tị của tất cả phụ nữ thậm chí là cả đàn ông trong thành Bách Nhạc, đắc ý ôm lấy cánh tay Hoắc Đình Sâm, cùng anh bước lên chiếc ô tô lớn.
 
. . .
 
Hôm nay, Cố Chi đứng trước cổng thành Bách Nhạc một lần nữa, trong lòng bùi ngùi không thôi. 
 
Vốn dĩ cô muốn đến đây với ước mơ được sống một cuộc sống giàu sang phú quý của một phú bà, nhưng cuối cùng vừa đến nơi lại nghĩ đến Hoắc Đình Sâm. 
 
Cố Chi phồng má. 
 
Tạ Dư đi đến: “Bà chủ, đã đậu xe rồi ạ, tôi để Tiểu Trần đợi trên xe.’’
 
Từ khi bị người khác nói cặp kè với đại gia và quyết định phải khoe khoang sự giàu có của mình, cô đã mua một chiếc xe Ford được nhập khẩu từ Mỹ, đồng thời thuê một tài xế mới cho xe Ford, Tiểu Trần, lúc đi ra ngoài thường xe lái hai chiếc xe cùng nhau, lúc ngồi xe này, lúc ngồi xe kia, Tạ Dư cho rằng đây chính là sở thích đặc biệt của những người có tiền. 
 
Cố Chi khẽ gật đầu: “Theo tôi vào đi.’’
 
Tạ Dư: “Vâng.’’
 
Nhân viên phục vụ mặc áo vest đuôi tôm dẫn đường cho cô. 
 
Năm đó cô chỉ ở thành Bách Nhạc này tổng cộng ba ngày, bây giờ đã ba bốn năm trôi qua, cho nên không một ai ở đây nhận ra cô, quen biết cô, có chăng cũng chỉ biết cô chính là nữ ca sĩ Cố Chi cặp kè với đại gia kia mà thôi. 
 
Lúc này nơi bến Thượng Hải đã lên đèn, bên trong thành Bách Nhạc đã có không ít các vị khách, bên trên sân khấu, nữ ca sĩ đang hát bài hát đầu tiên của tối nay “Hoa nhài trong đêm”.
 
Lúc nghe ca nữ đang hát bài hát của mình, Cố Chi lại cảm thấy vô cùng vi diệu, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, cô ngồi xuống một chỗ ngồi trang nhã ở hàng ghế sau, đồng thời bảo Tạ Dư ngồi xuống. 

 
“Tiểu thư, xin hỏi chị uống gì?’’ Nhân viên phục vụ cúi người đưa menu cho cô. 
 
Cố Chi thậm chí còn không thèm nhìn nó một cái: “Tôi muốn loại rượu ngoại đắt tiền nhất, hoa quả, điểm tâm đắt tiền nhất, tất cả đều đắt nhất, cái gì đắt nhất cứ mang ra đây cho tôi.’’
 
Nhân viên phục vụ sửng sốt một lúc, nhìn thấy Cố Chi ăn mặc lộng lẫy cao quý, có vẻ không giống một người ăn quỵt, vì thế đóng thực đơn lại nói: “Vâng thưa ngài.’’
 
Rượu ngoại đắt tiền nhất và hoa quả điểm tâm đắt tiền nhất lần lượt được đưa ra. 
 
Bên ngoài chai rượu ngoại này đều là tiếng nước ngoài, nồng độ cồn có vẻ rất cao, Cố Chi uống một hớp, trực tiếp bị cay đến ho khan hai tiếng.
 
“Bà chủ.’’ Tạ Dư lo lắng, dường như muốn ngăn cản cô lại. 
 
Cố Chi đưa tay ra: “Đừng quản tôi!’’
 
Tạ Dư nhíu mày: “Được.’’
 
Cố Chi uống rượu, nhìn những vũ nữ lộ đùi, lộ da thịt đang nhảy múa trên sân khấu, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một nỗi buồn khổ và đau thương nồng đậm, lại hận bản thân mình không có tiền đồ không tranh đua. 
 
Nghĩ đến đây, Cố Chi lại ngửa đầu uống cạn một một ly rượu ngoại, dường như đang mượn rượu giải sầu. 
 
Sau mấy chén, Tạ Dư nhìn Cố Chi có vẻ như đã say chuếnh choáng, nhíu mày lo lắng. 
 
Cố Chi ngả người ra ghế sô pha, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến. 
 
Nhân viên phục vụ đi đến: “Xin hỏi tiểu thư cần gì?’’
 
Cố Chi nấc một hơi rượu: “Ợ, tôi muốn dịch vụ.’’
 
Nhân viên phục vụ: "Dịch vụ?"
 
Cố Chi: "Chính là loại dịch vụ đó.’’
 
Nhân viên phục vụ: “Xin loại loại đó là loại nào ạ?’’
 
Cố Chi hầm hừ: “Chính là loại dịch vụ đó đó! Tôi biết chỗ các anh có, gọi đến cho tôi!” Cô biết bên trong thành Bách Nhạc không chỉ nuôi phụ nữ mà còn nuôi đàn ông chuyên phục vụ cho những phú bà. 
 
Nhân viên phục vụ hiểu ý: "Vâng, thưa tiểu thư."
 
Cố Chi ngồi phịch trên ghế sô pha. Mặc dù cô có nuôi tình nhân, nhưng tất cả bọn họ đều quá ngoan ngoãn, chẳng thú vị chút nào, hôm nay cô muốn theo đuổi sự kích thích, hưởng thụ cuộc sống, cuộc sống của một phú bà. 
 
Kể từ hôm nay, cô muốn ăn chơi xa hoa truỵ lạc, quên Hoắc Đình Sâm đi. 
 
Chỉ một lát sau, nhân viên phục vụ đã dẫn theo một đám người đến đứng trước mặt Cố Chi, để cho cô lựa chọn. 
 
Cố Chi đưa tay ra chỉ chỉ vào đám người đang xếp hàng, cô hoa mắt chóng mặt, nhìn những người đàn ông béo gầy khác nhau, nhưng vừa nhìn một cái lại đột nhiên phát hiện khuôn mặt của mỗi người đều trở thành khuôn mặt của Hoắc Đình Sâm. 
 
Một Hoắc Đình Sâm, hai Hoắc Đình Sâm, ba Hoắc Đình Sâm… Thật nhiều Hoắc Đình Sâm. 
 
Cố Chi không thể lựa chọn được nữa. 
 
Cô thả tay xuống, đôi môi mấp máy mấy lần, sau đó đột nhiên bật khóc nức nở. 
 
Tất cả mọi người ở đây đều bị tiếng khóc bất ngờ của cô dọa cho giật mình. 
 
Cố Chi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, tìm đến đây để vui chơi giải trí, kết quả đâu đâu cũng nhìn thấy Hoắc Đình Sâm, cô chỉ muốn khóc, thế là trực tiếp bật khóc sướt mướt, ngã người nằm trên ghế sô pha, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Tôi không muốn hu hu hu, tên chó kia tránh ra, tôi không cần anh dạy, tôi không muốn học hu hu hu hu…’’
 
Tất cả mọi người đều ngơ ngác. 
 
Sau đó, Cố Chi vừa khóc vừa mắng, đột nhiên lại cảm nhận được một chiếc khăn tay đang lau mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Không khóc nữa.’’
 
Cố Chi dừng khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía trước, sau đó đột nhiên bật khóc dữ dội hơn nữa. 
 
Tại sao còn có một Hoắc Đình Sâm nữa hu hu hu hu…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play