"Nhất Nặc này, thật ra tao thấy làm giáo viên cũng không tệ đâu, đơn giản, lại nhẹ nhõm. Hơn nữa trường cấp 3 chỗ Tôn Oánh làm lại còn có đãi ngộ rất tốt. Mày suy nghĩ một chút xem sao."

Một tuần lễ trôi qua kể từ tối hôm đó, Hoa Miêu uốn mình thành hình cầu trên ghế sô pha, tay bưng một ly trà nhài, cứ như thế nói chuyện với tôi.

"Mày thấy như vậy hử?" Tôi không quan tâm lắm, với tay lấy ra một quả táo đỏ au từ trong đĩa đựng trái cây, nhàm chán tung hứng lên, rồi bắt lại.

"Tao nói nghiêm túc đấy." Hoa Miêu cười, có vài phần tà ý: "Quan trọng nhất là, sẽ có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, những lúc đấy, có thể tùy tiện bắt mày tới đây làm ô sin phục dịch cho tao."

Đầu tôi lập tức rớt xuống ba dấu chấm than: "Thế ra mục đích chính của mày là đây hả?"

"Ha!" Cô ấy uống một ngụm trà, nhíu mày với tôi: "Thế mày nghĩ sao?"

Tôi trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Tao cảm thấy cũng được."

"Thấy chưa!" Cô ấy ngồi thẳng người lên, vẻ hưng phấn: "Mày cũng hiểu được chuyện trải qua kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè với một đại mỹ nhân như tao là một chuyện hạnh phúc đến cỡ nào rồi hả?"

"Tao cảm thấy có nghỉ đông và nghỉ hè thì có thể đi du lịch khắp nơi, ngắm phong cảnh, thật sự là chuyện rất hạnh phúc." Tôi nhìn sắc mặt của cô ấy, tiếp tục cười nói: "Hơn nữa, mỗi ngày ngồi ngắm mày, tao cũng thấy mệt mắt rồi, tao dự trong trường có khi đều là thục nữ điềm đạm nho nhã như Tôn Oánh, cũng là một môi trường nuôi dưỡng tốt cho cửa sổ tâm hồn."

"Tiêu Nhất Nặc!"

Sau tiếng Sư Tử Hống của Kim Mao Hoa Miêu, là mấy chục giây yên tĩnh, sau đó, cô ấy từ trên ghế đứng lên, bỏ cái ly trong tay xuống bàn trà, hất hàm lên: "Tao ngủ đây, không để ý tới mày nữa!"

Tôi khoát tay áo: "Đi đi đi đi."

Lúc đi ngang qua tôi, cô ấy nhìn liếc sang: "Chuyện kia cứ quyết định thế nhỉ?"

"Quyết định như vậy đi!"

"Tốt, mai tao sẽ đích thân đốc thúc mày đọc sách."

Quẳng lại những lời này, cô ấy cũng không quay đầu lại mà tiến thẳng vào phòng ngủ, tôi nhìn cửa phòng đóng chặt của cô, cười hihi, cắn một miếng táo lớn, nghiêng đầu ngã lên ghế sô pha, tiếp tục xem TV.

Sau khi quyết định với Hoa Miêu, tôi bắt đầu bận rộn, đầu tiên là điện thoại cho Tôn Oánh, xin cô ấy cố vấn một phen, sau đó lại ghi danh trên website.

Cửa vào ngôi trường này tương đối cao, kỳ thi đầu vào rất nhiều, hơn nữa còn là cạnh tranh khốc liệt, tôi không thể không gặm một đống lớn sách vở để bù lại tri thức. Công tác tôi ghi danh chính là giáo viên Ngữ Văn, cũng là chuyên nghành của tôi, tuy rằng tôi đã tốt nghiệp vài năm rồi, chuyện ứng phó với các kỳ thi có đôi chỗ khó khăn, cũng may tri thức của tôi cũng không rơi rớt nhiều, qua một hồi, nói qua nói lại, càng ngày càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió.

Nói đến đây, không thể không nhắc đến Tôn Oánh, cô ấy quả thật là một người vô cùng nhiệt tâm, trong lúc này, cô ấy thường gọi điện thoại cho tôi, hỏi qua tình hình hiện tại, sau đó cho tôi những ý kiến và lời khuyên hữu ích, thậm chí có hai lần, cô ấy còn chạy xe đến để đưa cho tôi một xấp tài liệu cùng bài thi.

Đối với những hành động của cô ấy, tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và cảm kích, nhưng tôi cũng không phải là người hay đem những lời cảm ơn khách sáo treo ngoài miệng, chỉ là mỗi lần gặp Khương Quyền, tôi lại vô tình hữu ý nói cho cậu ta biết, rằng cậu đã tìm ra được một người bạn gái vô cùng hoàn mỹ đấy, làm cho bạn bè của cậu cũng được thơm lây.

Nói thật, càng ở S thành lâu, tôi lại càng cảm thấy được mình quyết định đến đây là chính xác, trước chẳng cần nói, nội chuyện nơi đây có những người bạn tốt là đủ lý do để tôi ở lại đây rồi, tôi thầm cảm tạ quyết định của bản thân, may mà tôi không ở lại D thành, ở đấy hồi lâu nội tâm tôi sẽ ngày càng héo rũ mốc meo mà thôi.

Tôi thay đổi trạng thái uể oải, chăm chỉ tích cực chuẩn bị cho cuộc thi, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được, bận rộn là một chuyện tốt đẹp đến thế nào.

Trong vòng mấy tháng tôi bận rộn, Hoa Miêu dường như cũng có chút ít biến hóa, không biết từ khi nào, buổi tối cô ấy bắt đầu thường xuyên về muộn.

Đương nhiên, cô ấy cơ bản là một người đam mê náo nhiệt, buổi tối thích cùng dăm ba đứa bạn hoặc đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm, hát hò, đập phá ở quán ăn đêm. S thành này, nơi nào ăn ngon nhất, phòng trà nào có ca sĩ hát hay nhất, quán KTV nào hệ thống loa tốt nhất, thậm chí ở đâu có múa cột đẹp mắt nhất, tất cả đều không thể qua khỏi mắt cô ấy.

Tôi cũng đã từng bị cô ấy kéo ra ngoài chơi mấy lần, chỉ là tôi không có tâm tình hưởng thụ những thứ này, người khác nhảy thì tôi ngẩn người, người ta uống rượu thì tôi ăn, Hoa Miêu hay gõ đầu bảo tôi là quả dưa muối, nhưng sau đó vẫn sẽ lôi kéo tôi đi, lý do vì sợ tôi ở nhà sẽ hóa thành oán phụ khuê oán. Bất quá, trong khoảng thời gian này, bởi vì tôi đang phải chạy đua cho công việc, nên cô ấy mới chịu buông tha thôi.

Điểm kỳ quái tôi bảo chính là, bình thường Hoa Miêu chỉ đi quẩy vào chủ nhật, dạo này từ thứ hai đến thứ sáu, cô ấy cũng thường xuyên về khuya.

Lúc đầu tôi tưởng cô ấy phải tăng ca, cho nên cũng không để ý, sau đó có nhiều lần trở về, tôi phát hiện điểm bất thường của cô.

Cô ấy lúc nhìn tôi, không hề lao vào trêu chọc, hoặc là lấy tư thế thái hậu bắt tôi làm nha hoàn bưng trà rót nước, mà trên mặt mang thần sắc lòe lòe nhấp nháy, hơn nữa, trên mặt của cô tổng lộ ra một loại thần thái kỳ dị, phảng phất có nét cao hứng, lại bởi vì không muốn để cho tôi biết rõ, nên cố hết sức che dấu.

Tôi cũng để ý chứ bộ, tuy rằng ngoài mặt tôi có vẻ hơi vô tâm, nhưng mà nội tâm tôi so với con gái bình thường còn nhạy cảm hơn nhiều. Loại biến hóa này tôi tự nhiên cảm nhận được, nhưng một là vì tôi muốn đọc sách, đại bộ phận tâm tư đều đặt ở trong cuộc thi. Hai là vì tôi cảm thấy giữa bạn thân, cũng nên có chút không gian riêng tư. Nếu như cô ấy muốn nói cho tôi biết chuyện của mình, cô ấy tự nhiên sẽ nói, còn nếu như không nói, tôi cũng sẽ không đi đào, cho nên tôi cũng chẳng hỏi cái gì, chẳng qua là dặn dò buổi tối ở bên ngoài phải chú ý an toàn, bất luận đang ở đâu cũng phải nhắn tin cho tôi địa chỉ, cũng không nói thêm gì nữa.

Tối nay sau khi ăn cơm xong, tôi đọc sách một lát, sau đó thì ngồi ở trên bàn đọc sách làm bài, đợi đến lúc khát nước đi ra rót nước, nhìn lên đồng hồ, mới phát hiện ra đã hơn mười một giờ rồi.

Tôi uống một cốc nước lớn, sau đó lại cầm một lon coca từ phòng khách trở về gian phòng của mình, sau khi làm đề khoảng 10′, tôi nghe thấy từ trong phòng khách truyền đến vài tiếng động, tựa hồ có người mở cửa đóng cửa, sau đó, là một hồi tiếng bước chân từ xa đến gần.

"Không phải tao đã nói là uống đồ uống cacbon-axit là mãn tính tự sát sao, như thế nào? Lời của tao là gió thoảng bên tai à?"

Tôi nghiêng đầu qua, liền bắt gặp Hoa Miêu đang lười biếng dựa trên cửa, đêm nay cô ấy có vẻ như uống một chút rượu, gương mặt kiều mị lộ ra một lớp đỏ ửng, sóng mắt như say, động tác này, vẻ mặt này, phối hợp với bộ váy hở vai có chút khiêu gợi ở trên người, so với bình thường mang thêm vài phần mê hoặc.

"Ừ, tao cũng uống mấy đâu, coi như là từ từ tự sát đi." Tôi lắc lắc đầu qua trái qua phải, thân thể ngưỡng về sau, thoải mái tựa ở trên mặt ghế: "Hơn nữa theo tao biết, hàng đêm sênh ca có vẻ cũng không phải phương pháp tu đến trường thọ."

Hoa Miêu nao nao, không có lời nào để nói, một lát sau, cô ấy từ từ đi tới, lướt qua tôi, sau đó ngồi lên bệ cửa sổ gió thổi hiu hiu, tôi xoay ghế về phía cô, đã thấy cô quay đầu, đang ngơ ngác nhìn vào những ngọn đèn đường cách một lớp thủy tinh phía dưới. Trong chốc lát, tôi thấy cô ấy không định nói gì tiếp, liền ngồi thẳng người, tiếp tục làm đề.

Cứ như vậy một lúc, bầu không khí yên tĩnh lắng đọng, tôi có thể nghe rõ tiếng bút chì đang ma sát trên mặt giấy, loại âm thanh khiến tôi cảm thấy vui vẻ, bất giác nhớ lại khoảng thời gian vẫn còn ngồi lớp tiểu học, mà bên cạnh tôi lúc này đây, cũng có một cô bạn học nhỏ.

"Nhất Nặc, mày có cảm thấy cô đơn lạnh lẽo không?"

"Hả?"

Cô ấy đột nhiên nói, giọng nói nhàn nhạt ưu thương, khiến cho tôi ngừng bút, tôi lại một lần nữa đánh giá dung nhan xinh đẹp bên cạnh, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Cũng khá cô đơn."

"Đó là loại cảm giác gì?"

"Cái loại khiến cho người ta muốn nổi điên ấy." Tôi mấp máy môi, nhớ tới đoạn thời gian u ám trước kia, giọng nói bất giác trầm xuống: "Lúc đó, giống như là... Như là trái tim tao trở thành một mô đất cằn cỗi, hoang vu cỏ dại, một cái động đen ngòm hun hút không có đáy, chẳng có gì để bỏ thêm vào, chỉ có khoảng không trống rỗng đến bất tận..."

Cô ấy chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tôi: "Dù tao đã cố gắng giúp mày, cũng vậy sao?"

"Lúc có mày ở bên cạnh tao, tình hình đặc biệt tốt lên một chút." Tôi gật gật đầu, thành thật nói: "A Miêu, tình bạn có thể làm cho con người ta bình tĩnh, nhưng tình yêu mới khiến cho họ thăng hoa. Bạn bè đưa đến cho mày, một ánh mắt thấu hiểu, giống như một ly rượu tinh khiết thơm ngon. Thế nhưng có đôi khi, mày lại rất cần một đôi đôi môi mềm mại, một cái ôm dịu dàng ôm ấp hoài bão, còn có loại cảm giác dây dưa từ thân thể khắc sâu đến tận linh hồn."

"Nói hươu nói vượn, lại nói đến Lương Noãn Tình."

"Tao có nói đến cô ấy đâu?" Tôi im lặng một chút, cười khổ nói: "Tao đang cố gắng bóc đi một đoạn tình cảm của mình, phiền mày đừng có mó vào vết thương của tao được không?"

"Thôi được rồi, nghe cái giọng mày, bệnh của mày đại khái lành được bảy tám phần rồi đấy."

Tôi uống thêm một ngụm coca, trầm ngâm trong chốc lát, rồi khẽ nói: "A Miêu, tự nhiên mày quan tâm tao có cô đơn hay không, không phải là vì mày đang yêu đấy chứ?"

Nét mặt của cô ấy hiển nhiên hết sức kinh ngạc, há hốc mồm, nhìn tôi một lúc lâu, mí mắt thõng xuống, thấp giọng nói: "Nhất Nặc, đúng vậy, tao đang yêu."

Nghe cô ấy nói như thế, trong nội tâm tôi vọt lên một loại vui sướng từ tận đáy lòng: "Tao nói cho mày biết, nghe được tin này, tao cảm thấy vui lắm đấy."

"Anh ấy mỗi ngày đều lái xe đến công ty đợi tao, tặng cho tao hoa, đồ ăn vặt, đưa tao đi ăn cơm..."

Tôi nở nụ cười: "Đây không phải là một Khương Quyền khác à?"

"Đúng vậy." Cô ấy cũng cười, chẳng qua nụ cười này không kéo dài được bao lâu, đã bị một tiếng thở dài trầm uất thay thế: "Anh ấy đẹp trai, cũng rất lịch sự, rất săn sóc, chẳng qua là, Nhất Nặc, tao không xác định có nên hẹn hò với anh ấy không."

Tôi hơi nhíu mày: "Sao không thích là nhích, mày còn lăn tăn cái gì?"

Cô ấy nhìn tôi, giọng có chút bất đắc dĩ: "Anh ấy là phú nhị đại, thật sự là phú nhị đại, cho nên dù anh ấy có đối xử tốt với tao, tao cũng có cảm giác không an toàn, nhưng đáy lòng cũng không nỡ bỏ."

"Thế sao mày lại quen anh ta?"

"Tại sao tao quen à?" Cô ấy vén tóc mai, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: "Hay để tao giới thiệu tên anh ấy trước nhé, anh ấy tên là Kiều Hãn Vũ, chị họ của anh ấy mày biết là ai không? Chính là chị gái Kiều Tư Vũ liệt cơ mặt đấy."

"A!" Lần này đến phiên tôi kinh ngạc, tôi ngồi xuống, hai mắt trợn tròn: "Chính là chị tổng thanh tra xinh đẹp của bọn mày á?"

*Thôi đc rồi, bạn Nặc sống ở đời thấy cái lưng gái đẹp có một lần mà nhớ mãi ko quên, thặc ko có tiền đồ ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶ Còn bt m sẽ nói ngoài đường gặp gái sau lưng nhìn đẹp đẹp, phóng lên trước nhìn mặt dễ có cảm giác tuôi buồn đời lắm lắm ( ᐛ )σ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play