Một năm sau.

Trong văn phòng tổng giám đốc Thụy An, ánh tịch dướng ấm áp xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào, phủ lên bóng lưng Tô Mộc Nghiên, sợi tóc xoăn dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh nâu sáng bóng. Nửa khuôn mặt nghiêng trắng nõn xinh đẹp, lông mi dài mà đẹp theo mỗi lần chớp mắt của nàng mà rung động tung bay, như đôi cánh bướm xinh đẹp.

Ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, Tô Mộc Nghiên cầm bút nguyên tử ký tên mình lên chỗ trống chữ ký trên văn kiện, sau đó nàng đóng văn kiện lại, đưa tới tay thư ký Tiểu Mạn đứng trước mặt.

"Cô lập tức đem văn kiện này đi đóng dấu đi, cuộc họp sáng mai cần dùng đến."

"Em biết rồi." Tiểu Mạn tiếp nhận văn kiện, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Hành trình hôm nay đã sắp xếp xong, Tô tổng có thể về sớm rồi." Nói xong, Tiểu Mạn muốn nói lại thôi cười rộ lên. "Bằng không, bạch mã vương tử của Tô tổng sẽ chờ sốt ruột mất."

Tô Mộc Nghiên cau mày, nghe Tiểu Mạn nói, nàng đứng lên đi đến trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn dưới cổng công ty Trình Dật đang dựa lên xe đứng chờ nàng, bực mình bĩu môi, không lên tiếng.

"Trình tiên sinh này một năm nay cũng thật chu đáo, vừa tan tầm đưa đón lại vừa hỏi han ân cần, làm sao còn giống như cậu ấm phong lưu mà trước đây báo chí đưa tin. Em thấy, anh ta chắc chắn là bị mị lực của Tô tổng chị làm cho say mê điên cuồng rồi."

Tiểu Mạn đi theo Tô Mộc Nghiên thời gian lâu quá, tự nhiên cũng ít vài phần gò bó, nói chuyện cũng bắt đầu không biết giữ miệng.

Vẻ mặt Tô Mộc Nghiên lạnh lùng, hờ hững nhìn người bên ngoài cửa công ty, nàng cũng không quay đầu lại, nói: "Cô ra ngoài trước đi."

Nghe được tiếng Tiểu Mạn đóng cửa, lúc này Tô Mộc Nghiên mới xoay người lại, nàng ngồi trở lại trước bàn công tác, theo thói quen cầm lấy di động trên bàn luôn như hình với bóng mở ra xem, nhìn màn hình vẫn không chút động tĩnh, căm giận ném nó vào trong túi xách, xoay người rời công ty.

Tô Mộc Nghiên đi ra cổng công ty, dọc đường đi có vô số ánh mắt ái muội của đồng nghiệp nhìn nàng, nàng đi về phía Trình Dật.

Là con trai độc nhất của tập đoàn Trình thị, không chỉ xuất thân bạc triệu, mà còn có cha là chủ tịch tập đoàn Trình thị, cùng mẹ là ảnh hậu làm chỗ dựa. Thân là công tử bay bướm nổi danh thương giới, anh ta từng cùng với nhiều nữ ngôi sao và nhiều thiên kim tiểu thư nổi tiếng đếm không xuể, cho đến nay anh ta vẫn là đối tượng scandal được chú ý nhất. Từ năm ngoái sau khi theo ba ba trở về nước, anh ta thường xuyên lui tới chỗ Tô Mộc Nghiên, cùng với tin tức scandal hai người họ đang quen nhau được lan truyền nhanh chóng, gần đây nhất truyền thông lại đăng tin, chụp được ảnh hai người họ gặp nhau, tứ phía truyền tin họ sắp có chuyện vui, đã bí mật đính hôn.

Có điều thương giới trước giờ là thế, thật thật giả giả, giả giả thật thật, chỉ cần một ngày đương sự không làm sáng tỏ, việc này cũng không xác định được. Nhưng cố tình mặc kệ người ngoài đoán già đoán non, mà đương sự là Tô Mộc Nghiên và Trình Dật căn bản không có một chút trốn tránh hoặc muốn đi thừa nhận, điều này càng khiến tin đồn trở nên khó phân biệt được thật giả.

"Sao anh tới đây?" vẻ mặt Tô Mộc Nghiên không đổi, chỉ là giọng nói hờ hững. "Không phải tôi nói anh đừng đón rồi sao? Thế nào, anh còn chê gần đây chúng ta bị chú ý chưa đủ hả?"

Gương mặt đẹp trai của Trình Dật hướng về phía Tô Mộc Nghiên cười tươi rói, sau đó rất chu đáo và thân sĩ thay nàng mở cửa xe, nói: "Dù sao bữa tiệc tối nay cả anh và em đều phải tham gia, em cứ coi như mình đang đi nhờ xe đi."

Lừa Tô Mộc Nghiên lên xe, rồi Trình Dật mới ân cần đóng cửa xe, đi trở về ghế điều khiển, lái xe rời khỏi cổng lớn Thụy An.

"Tiệc rượu đêm nay, nghe nói đến dự có không ít ngôi sao, tôi đoán bên ngoài khách sạn nhất định rất nhiều phóng viên, nếu bọn họ hỏi đến chuyện chúng ta..." nhân lúc chờ đèn đỏ, Trình Dật nghiêng đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, bộ dạng mờ ám, hỏi: "Em muốn anh trả lời thế nào?"

Tô Mộc Nghiên đang thoa son, nghe Trình Dật nói, nàng chỉ mấp máy môi, nói: "Chỉ cần anh đừng chơi đùa quá trớn, tôi sẽ cố gắng hết sức cam đoan không hủy đi cái vỏ của anh." Nàng nói xong, liếc qua Trình Dật, không vội không chậm cảnh cáo, nói: "Còn nữa, trong tiệc rượu này tốt nhất anh hãy thu hồi tâm địa gian xảo của anh lại cho tôi, bằng không đến lúc bị truyền thông tóm được mánh lới nào làm ầm ĩ đến chỗ chú Trình bên kia, tôi sẽ không giúp anh giảng hòa đâu."

Tô Mộc Nghiên cảnh cáo không chừa dường sống, Trình Dật không đứng đắn cười nhẹ, thừa lúc còn đèn đỏ vươn tay véo nhẹ má Tô Mộc Nghiên, nói: "Em ở bên anh, anh làm sao còn có tâm tư đi nhìn ngắm người phụ nữ khác."

Trình Dật nói ra tràn đầy thâm tình, tiếc là Tô Mộc Nghiên hoàn toàn thờ ơ, chỉ đưa tay lên đẩy tay Trình Dật ra, thản nhiên nhìn đèn tín hiệu giao thông chuyển sang xanh, nói: "Lái xe."

Một phen trêu đùa bị Tô Mộc Nghiên lạnh lùng cắt ngang, Trình Dật cũng không để ý, anh ta đạp chân ga cho xe chạy, trong xe thật im lặng, vì tránh cho không khí càng thêm yên tĩnh, anh bắt đầu nói: "Đúng rồi, mấy ngày trước anh về nước ngoài, gặp Nhiễm Nhiễm, đúng lúc thấy em ấy biểu diễn ở nhà hát." Trình Dật nói xong, trong đầu nhớ về cái đêm nhạc rung động lòng người đó, khen ngợi tự đáy lòng, nói: "Không thể không nói, em ấy thật sự rất tuyệt."

Tô Mộc Nghiên lúc này mới quay đầu nhìn anh ta, khóe miệng giương lên nụ cười nhạt, vừa như hài lòng vừa như vui mừng, sau đó, nàng không nói gì, tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trình Dật tự nhận mình là cao thủ tình trường, lừa con gái nếu không có một ngàn thì cũng được tám trăm, nhưng đối mặt với Tô Mộc Nghiên từ nhỏ đến lớn, một nửa biện pháp anh ta cũng không có, anh ta thất bại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Nhiễm Nhiễm còn nói, tháng sau em ấy sẽ theo ban nhạc đến thành phố của Tư Ngư biểu diễn, xem ra gần đây em ấy rất bận."

"Khụ khụ."

Trình Dật trong lúc vô tình nói một câu làm Tô Mộc Nghiên bị nghẹn ho sù sụ, anh ta không hiểu gì cả nhìn Tô Mộc Nghiên, cuối cùng, anh ta vừa tốt bụng vỗ vỗ lưng Tô Mộc Nghiên, vừa khó hiểu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Mộc Nghiên, không thể tưởng tượng nổi: "Sao vậy? Anh nói sai gì à?"

Một năm trước lúc Tô Nhiễm Nhiễm rời đi, Tô Mộc Nghiên chỉ biết sớm muộn gì em ấy cũng gặp Mạc Tư Ngư, nhưng cách một năm, nếu hai người này gặp lại, thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Nghĩ, Tô Mộc Nghiên nén ho, hướng về phía Trình Dật không hiểu nội tình xua xua tay, hiển nhiên không muốn nói tiếp về đề tài này.

Trình Dật hiếm khi thấy vẻ mặt kinh ngạc như thế của Tô Mộc Nghiên, anh ta vốn muốn hỏi thêm, tiếc là xe đã đến cửa khách sạn, anh ta đành bất đắc dĩ dừng xe, cởi dây an toàn, đi đến bên cửa xe thay Tô Mộc Nghiên mở ra.

Cửa khách sạn cửa bị truyền thông vây quanh chật ních tới con kiến cũng chui không lọt, Tô Mộc Nghiên nhờ bảo vệ mở đường vào khách sạn, phát hiện Trình Dật bên người mình không biết từ khi nào đã bị phóng viên ngăn lại, hỏi về chuyện của hai người họ.

"Nếu thật có tin tốt, tôi nhất định sẽ thông báo với mọi người."

Trình Dật không chỉ có vẻ mặt tươi cười khách sáo, ngay cả trả lời đều là phương thức tiêu chuẩn cho có lệ, anh ta nói xong, hướng một nụ cười mờ ám tới Tô Mộc Nghiên, nhìn thấy Tô Mộc Nghiên đen mặt, sau lưng nóng rát, như bị kẻ địch sờ lông, bực mình tới cực điểm.

Hít sâu một hơi, trên mặt tươi cười không thay đổi, Tô Mộc Nghiên lưu loát xoay người, để cho Trình Dật thấy một bóng dáng tiêu sái, đi trước vào khách sạn.

Xa xa cũng không biết Trình Dật tung ra tin tức có sức công phá gì, truyền thông bị kích động vô cùng, Tô Mộc Nghiên lại không có hứng thú tìm hiểu, nàng cũng không quay đầu lại đi vào trong, cúi đầu lơ đãng bước đi.

Tin đồn nối tiếp tin đồn, tin tức báo chí và ngay cả người xung quanh, dường như đều chắc chắn chuyện này là thật. Có đi khi nàng cũng hoảng hốt nghĩ đến, có lẽ đây là kết cục cuối cùng của nàng, tận đáy lòng cái gọi là kiên trì chờ đợi, cũng chỉ là một giấc mộng đẹp.

Hoàn hồn lại, Trình Dật đã đuổi theo nàng, dịu dàng khoát vai nàng, mang theo nàng đi vào sảnh tiệc, hòa nhập vào đám người bên trong.

"Lại ngẩn người?" Tránh ở một góc, Trình Dật đầu tiên là phủi phủi bộ âu phục trên người, sau đó buồn cười vỗ trán Tô Mộc Nghiên, cười nói: "Anh về đã hơn một năm, tật xấu ngẩn người của em ngày càng nghiêm trọng."

"Nói nhảm cái gì vậy?"

Tô Mộc Nghiên không hờn giận vỗ nhẹ tay Trình Dật đang làm loạn khỏi cái trán mình, ngoài miệng khẽ gắt một tiếng, phát giác Trình Dật không đáp lại, nàng tò mò ngẩng đầu lên, liền thấy Trình Dật đang nhìn thẳng ra ngoài cửa, bộ dạng cứ như thợ săn đã phát hiện con mồi.

Hết cứu.

Tô Mộc Nghiên nhìn chằm chằm trần nhà vô lực khinh bỉ, nàng đưa tay cầm lấy ly rượu trong tay Trình dật, nói: "Muốn đi thì đi đi, nhưng phải nhớ rõ lời tôi nói, thông đồng thì có thể, nhưng đừng đùa quá trớn."

"Này oan cho anh quá." Trình Dật cầm ly rượu của mình vừa bị Tô Mộc Nghiên đoạt lấy, kéo Tô Mộc Nghiên hướng tới gần cửa vào. "Anh không phải nhìn ai khác, là Tiêu tỷ."

Trình Dật có tiếng là công tử con nhà giàu bay bướm, mọi người lo ngại địa vị gia thế anh ta, nên tôn xưng anh ta một tiếng Trình thiếu gia, người có thể khiến anh ta tôn kính xưng hô không nhiều lắm, có thể khiến anh ta tâm phục khẩu phục kêu một tiếng chị, ngoài Tiêu Linh ra, cũng không còn ai khác nữa.

Nghe người đến là Tiêu Linh, Tô Mộc Nghiên dừng bước, yên lặng nhìn bộ dạng yêu dã của Tiêu Linh đứng dưới ngọn đèn mỉm cười, không nhúc nhích. Từ sau lần gặp nhau ở tiệc thọ của ông Tiêu, Tiêu Linh bận việc kinh doanh ở nước ngoài, hai người cũng không có gặp lại.

Tiêu Linh chỉ duy nhất một lần gọi điện thoại cho Tô Mộc Nghiên, đó là chuyện mấy tháng trước. Trong điện thoại, Tiêu Linh che che giấu giấu, chỉ làm nàng an tâm một chút, nhưng đối với chuyện Cảnh Phong đột nhiên biến mất, một chút cũng không chịu lộ ra nửa câu.

Lúc Tô Mộc Nghiên hoàn hồn lại Tiêu Linh lướt mắt qua đầu người tìm được bóng dáng nàng, trên mặt lộ ra nụ cười thật quỷ dị, cho dù là có xinh đẹp mị hoặc, cũng vẫn khiến lòng Tô Mộc Nghiên căng thẳng một cách kỳ lạ.

Tiếng ồn ở sảnh tiệc càng lúc càng lớn, đáy lòng Tô Mộc Nghiên sinh ra cảm giác khác thường, nàng rốt cuộc không kiềm chế được nhìn về phía Tiêu Linh, chỉ vừa liếc mắt một cái, tầm mắt bỗng chốc đứng lại ở đó, ngay cả hô hấp cũng muốn dừng lại.

Nàng nghĩ nàng đã không còn nhớ rõ dáng vẻ Cảnh Phong nữa rồi, cô ấy đột nhiên biến mất trong thế giới của nàng, một đêm đó giống như có ma pháp, ngay cả truyền hình hay báo chí cũng không bắt được chút tin tức gì của cô ấy. Không một chút tin tức, không một cuộc điện thoại, thậm chí không có người nhắc đến tên cô ấy, trong đầu nàng tràn ngập nhớ nhung và chờ đợi, đợi cho đêm dài yên tĩnh một mình nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô ấy, đợi đến khi nàng bắt đầu ảo giác tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường, cô ấy vẫn chưa từng xuất hiện.

Nhưng giờ đây, người Tô Mộc Nghiên chờ đợi hơn một năm nay đang đứng cách nàng bất quá chỉ năm sáu mét, tóc cô ấy đã muốn dài đến vai rồi, mái tóc hơi gợn lên, tạo nên một độ cong tuyệt đẹp trên mặt, dáng vẻ vẫn thanh thoát lạnh lùng mà xinh đẹp, chỉ là vẻ mặt đầy khí thế mạnh mẽ, khiến người ta nhìn đến, giống như ngọn núi xa xa cao vời vợi.

Hình ảnh trong trí nhớ cùng người trước mặt chồng lấp lên nhau, cho đến giây phút này, Tô Mộc Nghiên mới hoảng hốt nhận ra, nàng nhớ Cảnh Phong đến rõ ràng như vậy, không có một chút sai lệch nào.

Dường như cảm giác ánh mắt Tô Mộc Nghiên nhìn về phía mình quá mức chăm chú mãnh liệt, Cảnh Phong lúc này cũng nhìn lại, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng. Nhưng ánh mắt Cảnh Phong rất nhanh rời khỏi người Tô Mộc Nghiên, ánh mắt từ từ di chuyển, dừng ở bàn tay Tô Mộc Nghiên cùng Trình Dật đang nắm lấy nhau, cuối cùng vô tình lướt qua, giống như đang nhìn hai người xa lạ.

Trình Dật dù có ngu ngốc cũng cảm giác không khí không bình thường, anh ta theo bản năng quay đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, nâng tay quơ quơ hai bàn tay còn đang nắm một chỗ, ý đồ gọi hồn Tô Mộc Nghiên về.

"Sao vậy?"

Trình Dật hỏi, liền thấy Tô Mộc Nghiên đã giãy tay ra khỏi cái nắm tay của anh ta, đi về phía cửa sảnh tiệc.

Ánh mắt hờ hững của Cảnh Phong khiến ngực Tô Mộc Nghiên đau rát, thật ra nàng cũng từng tưởng tượng, đã lâu như vậy rồi mà Cảnh Phong không về tìm nàng, có lẽ có rất nhiều nguyên nhân, có lẽ cuối cùng chẳng qua là quên đi nàng rồi. Làm Cảnh gia tam tiểu thư, cô ấy có nhiều lựa chọn như vậy, nàng đối xử với cô ấy mấy năm nay không thể coi là tốt, nếu thật sự bị người ta quên đi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng là tưởng tượng rốt cuộc vẫn là tưởng tượng, có nghĩ đến chuyện đau khổ cũng đánh không lại một cái liếc mắt khiến nàng tổn thương mãnh liệt như vậy của Cảnh Phong.

Tô Mộc Nghiên đi ra phía trước đón Cảnh Phong đang đi đến, đi khi ngang qua người phục vụ bưng một khay rượu, nàng thuận tay cầm một ly rượu sắc màu rực rỡ lên, một cái giương tay lên cao liền vờ như vô tình hất toàn bộ rượu lên trên bộ lễ phục dạ hội của Cảnh Phong, hương vị ngọt ngào trong nháy mắt liền đổ lên trước ngực Cảnh Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play