Đại thọ bảy mươi tuổi của ba Tiêu Linh, riêng ở thành phố Y tổ chức một đêm tiệc long trọng, mời tất cả bạn bè trên thương trường đến tham gia tiệc rượu.

Là tổng giám đốc Thụy An, Tô Mộc Nghiên tự nhiên cũng được mời, đại biểu Tô gia tham gia tiệc rượu.

Có điều lúc này đây nguyên nhân khiến Tô Mộc Nghiên đặc biệt trang điểm lộng lẫy tham dự, không chỉ vì địa vị không nhỏ của ba Tiêu Linh trên thương trường, còn bởi vì ở buổi tiệc này, thân là thế giao, Cảnh gia nhất định sẽ cử người đến tham gia.

Mà nội chiến trong Cảnh gia vẫn chưa chấm dứt, nếu Tiêu Linh đã công nhiên lựa chọn đứng về phía Cảnh Tư, như vậy sẽ chính thức trở mặt cùng Kỷ Ninh Lan, Kỷ Ninh Lan chắc chắn sẽ không xuất hiện. Cho nên tham dự buổi tiệc lần này, chỉ có thể là Cảnh Tư cùng Cảnh Phong.

Tô Mộc Nghiên dường như đã muốn gấp đến không kịp đợi để gặp Cảnh Phong, đương nhiên, nguyên nhân gặp mặt chủ yếu không chỉ vì nhung nhớ, nàng còn muốn níu cổ áo Cảnh Phong hỏi cô ấy một chút, mấy tháng này hoàn toàn bặt vô âm tín rốt cuộc là muốn giở trò quỷ gì.

Bên ngoài đại sảnh khách sạn người người di chuyển, Tô Mộc Nghiên hỏi thăm tiếp tân ở cửa chỗ ký tên, xoay người đi vào cửa lớn sảnh tiệc.

"Mộc Nghiên?" Tô Mộc Nghiên chân trước mới vừa đi vào, chợt nghe bên trái có người gọi nàng, quay đầu, liền thấy Tiêu Linh phong tư yểu điệu đi đến, bộ dáng phong tình vạn chủng cơ hồ khiến Tô Mộc Nghiên nhìn mê mẩn. "Cô đến rồi à?"

"Vâng, Tiêu tỷ, tôi..."

Tô Mộc Nghiên gật đầu, lời trong miệng còn chưa nói xong, liền thấy Tiêu Linh kéo tay nàng, hướng cái nhìn quyến rũ về phía mình, nói: "Đừng nói gì cả, tôi dẫn cô đi gặp ba tôi trước."

Ba của Tiêu Linh dù đã qua tuổi bảy mươi nhưng thân thể gân cốt vẫn cường tráng, mặt mày vẫn tỏa ra ngạo khí không đổi, không phải lần đầu Tô Mộc Nghiên gặp ông Tiêu, tự nhiên cũng không quá mức khẩn trương hay câu nệ, sau một phen ân cần hỏi thăm, Tiêu Linh nhân có lỗ hổng, hai người mới cáo biệt rời đi bên người ông Tiêu đang không ngừng có đám người vây quanh.

Một phen chuyện trò chấm dứt, Tô Mộc Nghiên lúc này mới rảnh rỗi thở ra, tiếc nàng còn chưa kịp lấy lại hơi thở, liền cảm giác đám đông ồn ào sôi nổi lên, Tiêu Linh kéo tay nàng đột nhiên nắm thật chặt, Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy vẻ mặt nàng trêu chọc mà yêu dã, cực kỳ giống đóa hoa mẫu đơn nở rộ tươi đẹp.

Anh mắt Tiêu Linh như đang xem kịch vui khiến lòng Tô Mộc Nghiên căng thẳng, nàng nhanh chóng nhìn theo ánh mắt Tiêu Linh, liền thấy ngay tại cửa lớn sảnh tiệc, người vẫn chiếm đầu đề tin tức gần đây, chị em Cảnh gia, nay đang chậm rãi đi vào, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người trong sảnh tiệc.

Cảnh Phong đứng bên dưới đèn treo pha lê chói mắt, Tô Mộc Nghiên có thể xuyên qua đám đông liếc mắt nhìn thấy cô.

Tóc của cô ấy đã dài hơn nhiều, bộ âu phục màu đen bên dưới chiếc áo vest ngắn là quần tây dài ôm lấy đôi chân cô, tôn lên vóc dáng tinh tế thon dài, một đôi giày cao gót tám phân khiến cô có chút cao không thể với tới, cô vẫn trang điểm nhạt như trước, có vẻ tình xảo mà tự nhiên. Cô theo Cảnh Tư đi về phía ba của Tiêu Linh, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, đều tỏa ra hơi thở ung dung tao nhã.

Nhưng dù cho Cảnh Phong là bộ dạng gì, cô vẫn là Cảnh Phong của Tô Mộc Nghiên, là Cảnh Phong của một mình nàng.

Cảnh Phong dường như không phát hiên ra Tô Mộc Nghiên trong sảnh tiệc chật chội này, cô chỉ cười nhạt tiến lại gần ba của Tiêu Linh, chuyện trò vui vẻ, bình tĩnh không có gì câu thúc, bộ dáng tự tin gần như chính phục mọi người ở đây.

Sự có mặt của chị em Cảnh thị, Tô Mộc Nghiên có thể nghe thấy tiếng mọi người rầm rì bàn luận về chuyện của Cảnh thị. Nội bộ Cảnh thị luôn thần bí và lặng lẽ đột nhiên bắt đầu nổi dậy, thu hút ánh mắt của thương giới âm thầm chú ý động tĩnh.

Từ sau khi ba của Cảnh Phong qua đời ngoài ý muốn, một tập đoàn Cảnh thị to như vậy rốt cuộc rơi vào tay ai, này dường như trở thành đề tài đáng quan tâm nhất của thương giới.

Về điều này, Tô Mộc Nghiên thật sự có rất nhiều nghi vấn muốn tự mình chứng thực với Cảnh Phong, nhưng lý trí bảo nàng không được hành động thiếu suy nghĩ. Nghĩ, Tô Mộc Nghiên cầm chặt túi xách trong tay, dường như một khắc cũng không kiềm được xúc động tận đáy lòng.

"Thoải mái đi." Tiêu Linh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Mộc Nghiên trấn an nàng. "Muốn gặp mặt người, cũng không chỉ có mình cô."

Lời Tiêu Linh nói ra thật úp mở, Tô Mộc Nghiên còn chưa kịp hỏi nhiều, liền thấy có một bóng người đang tiến dần về phía cô, Tô Mộc Nghiên nhạy bén xoay người sang, thấy Đỗ Việt Hàng đang đến gần, đợi nàng phát hiện ra, anh ta cũng đã đi đến bên cạnh nàng.

"Sao anh lại ở đây?" Tô Mộc Nghiên vừa thốt lên xong, nàng mới giật mình nhớ ra, đây là thọ yến của ba Tiêu Linh, mời tất cả người trong thương giới đến dự, dựa theo sức ảnh hưởng của công ty Đỗ Việt Hàng, được mời cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

"Lần trước ở Tô gia đã muốn nói với em," đối với sự giật mình của Tô Mộc Nghiên, Đỗ Việt Hàng rất hưởng thụ, anh ta mỉm cười, nói: "Chỉ tiếc còn chưa kịp nói, em đã tức giận bỏ về rồi."

Này căn bản không phải trọng điểm chứ? Tô Mộc Nghiên hướng về phía đèn treo pha lê chói mắt trên đầu nhìn khinh bỉ, nàng không đáp lời, vừa định kéo Tiêu Linh rời đi, liền thấy xa xa có người ngoắc Tiêu Linh, Tiêu Linh chỉ trừng mắt nhìn nàng một cái, liền cực kỳ không có nghĩa khí bỏ lại nàng từng bước đi qua kia.

Tiêu Linh, có mỹ nhân liền đã quên bằng hữu, chị còn có thể đê tiện hơn nữa không?!

"Nghiên Nghiên, về chuyện lần trước..." nụ cười trên mặt Đỗ Việt Hàng biến mất, vừa chuyển thành bộ dáng thâm tình, chỉ tiếc anh ta lướt qua Tô Mộc Nghiên giống như trông thấy cái gì, lời nói trong miệng im bặt, gương mặt tuấn nhã nhan nhíu lại, không nói tiếp được.

"Đỗ tiên sinh, đã lâu không gặp."

Nếu nói lúc ban đầu của Tô Mộc Nghiên đối với phản ứng của Đỗ Việt Hàng có chút nghi hoặc, nay nghe được một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến từ phía sau, nàng giống như trong nháy mắt bị bùn dính đầy chân, quên cả cử động.

"Cảnh tiểu thư?" Đỗ Việt Hàng nhìn người vừa đi đến bên cạnh Tô Mộc Nghiên, mặt mày nhăn lại càng nhanh.

So với Đỗ Việt Hàng không vui cùng kinh ngạc, Tô Mộc Nghiên chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong, dường như cảm thấy có chút đột nhiên, lại dường như chỉ muốn đơn thuần nhìn cô ấy. Không phải cách truyền hình lại như băng hay tờ báo nhợt nhạt, mà là chân thật, xuyên qua hai mắt quan sát cô.

Trước kia mỗi ngày đều gặp chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, như thế nào hiện tại nhưng lại trở thành hy vọng xa vời.

Nghĩ, Tô Mộc Nghiên đột nhiên cảm giác được Cảnh Phong nhẹ nắm xoa bả vai nàng, tư thế cùng động tác mang theo ý vị sâu xa, nhưng chỉ riêng Tô Mộc Nghiên biết, Cảnh Phong thông qua đông tác truyền cho nàng sức mạnh khiến nàng yên lòng ấm áp.

"Nghe nói chuyện của anh hai Mộc Nghiên, ít nhiều do Đỗ tiên sinh giúp đỡ?" giọng điệu rõ ràng là dùng câu nghi vẫn, nhưng tren mặt Cảnh Phong cũng chẳng có bao nhiêu ý tứ muốn hỏi, mà lóe lên vẻ bình tĩnh ung dung.

Lời Cảnh Phong nói ra nghe như vô cùng thân thiết, ý đồ trong đó khỏi nói cũng biết, Tô Mộc Nghiên vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu như trước, nàng trừng mắt nhìn, dường như đột nhiên hiểu được ý Cảnh Phong muốn nói.

Rõ ràng nếu là cảm tạ, thực ra là từ lời nói và hành động đã biểu đạt mối quan hệ giữa cô và Tô Mộc Nghiên.

Cảnh Phong, cô thật phúc hắc đó nha. Dục vọng chiếm hữu của cô còn có thể mạnh hơn nữa sao?

Tô Mộc Nghiên tức giận nghĩ, đảo mắt liền thấy thần sắc trầm mặc của Đỗ Việt Hàng, một lúc sau mới nói: "Cảnh tiểu thư muốn nói gì?"

Cảnh Phong mỉm cười: "Đỗ tiên sinh đừng hiểu lầm, anh giúp Mộc Nghiên một chuyện lớn như vậy, tôi chỉ muốn tự mình thay Mộc Nghiên cảm ơn Đỗ tiên sinh mà thôi. Chẳng qua là," Cảnh Phong nói xong, một chút mỉm cười lạnh nhạt cuối cùng cũng thành hư không, chỉ để lại ánh mắt lãnh lùng  cùng cảnh cáo. "Có chuyện này, tôi nghĩ tôi cần phải để Đỗ tiên sinh hiểu được, Mộc Nghiên cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không hy vọng bất cứ kẻ nào có ý đồ gì với cô ấy."

Đỗ Việt Hàng từng cùng rất nhiều người ông ý nghĩ giống nhau, cho rằng lúc trước nếu Cảnh Phong rời khỏi Thụy An, như vậy sẽ lựa chọn quay lại cuộc sống hào môn, sẽ từ bỏ Tô Mộc Nghiên. Nhưng mà, cho đến giờ phút này Đỗ Việt Hàng mới không thể không hiểu một chuyện, đó là, dù cho Cảnh Phong đang ở đâu, làm gì, suy cho cùng cũng không thoát được quan hệ với Tô Mộc Nghiên. Hoặc, đúng là vì Tô Mộc Nghiên, cũng không xác định được.

"À, tôi còn muốn nhắc nhở Đỗ tiên sinh một chuyện." Cảnh Phong đã muốn kéo Tô Mộc Nghiên đi được vài bước, cô đột nhiên dừng bước, ánh mắt trêu tức quay đầu nhìn Đỗ Việt Hàng, nói: "Nếu tôi đã lựa chọn trở lại Cảnh thị, như vậy những lời tôi nói, đều đại biểu cho quyết định của Cảnh thị. Tôi nghĩ, Đỗ tiên là người thông minh, anh hẳn sẽ không muốn cùng Cảnh thị đối nghịch đâu phải không?"

Lời Cảnh Phong nói ra khiến Đỗ Việt Hàng không khỏi rùng mình, đợi đến khi anh ta lấy lại tinh thần, Cảnh Phong đã kéo Tô Mộc Nghiên đi xuyên qua đám đông, càng lúc càng xa. Chỉ là, nhớ đến Cảnh Phong, vẫn khiến anh ta có chút lạnh run.

Rời khỏi Đỗ Việt Hàng, Tô Mộc Nghiên đón nhận ánh mắt của mọi người, vừa định tránh khỏi tay Cảnh Phong, liền phát hiện Cảnh Phong đã trước một bước buông nàng ra.

Tiêu Linh lúc này đã thoát khỏi những người vây quanh, nàng tìm thấy bóng dáng Cảnh Phong, cũng không nhìn Tô Mộc Nghiên đứng bên cạnh, trược tiếp gọi Cảnh Phong một tiếng, ý bảo cô đi qua.

"Cảnh Phong."

Thật vất vả tóm được Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên tự nhiên không muốn khinh địch như vậy thả cô đi, nên thấy Cảnh Phong muốn đi, Tô Mộc Nghiên bản năng gọi cô lại.

"Chờ tôi một lát." Lúc Cảnh Phong đi sát qua bên người Tô Mộc Nghiên, nghiêng đầu thấp giọng dặn dò một câu, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Linh

Vậy tức là sao?

Đây là biểu hiện sau ba tháng xa cách gặp lại đó hả? Chẳng lẽ trong mắt cô, tôi không quan trọng bằng Tiêu Linh sao? Cảnh Phong, cô đi chết đi cho tôi!

Tô Mộc Nghiên hít thật sâu, chỉ cảm thấy một hơi nghẹn ở ngực, muốn phát đau, lại không chỗ phát tác. Nàng chỉ có thể yên lặng nhìn Cảnh Phong đi đến bên cạnh Tiêu Linh, hai người thì thầm với nhau vô cùng thân thiết, ăn uống linh đình, ngay cả một ánh mắt Cảnh Phong cũng không liếc về phía nàng.

Nếu còn đợi nữa chắc chắn sẽ nổi điên, Cảnh Phong là một người vừa phúc hắc lại vừa giảo hoạt, Tô Mộc Nghiên biết lúc này mà đi so đo với cô ấy thì kẻ thua sẽ chỉ là nàng. Nghĩ, nàng xuyên qua đám đông, đi về phía cửa.

Nhưng nàng không hề phát hiện, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào nàng, lúc này đột nhiên hài lòng cười khẽ.

Cảnh Tư cùng ba của Tiêu Linh trò chuyện một hồi, khóe mắt nàng liếc qua nhìn thấy nhân viên đi theo nàng đang nhìn nàng đầy lo lắng, tao nhã hướng về phía ba Tiêu Linh gật đầu một cái, sau đó long long khăn quàng trên vai, mới vừa đi ra liền thấy nhân viên đó vội vàng chạy lại đón nàng.

"Đại tiểu thư, không tốt." Anh ta lau mồ hôi trên trán, tiến đến bên tai Cảnh Tư hạ giọng nói: "Không thấy tam tiểu thư!"

Cảnh Tư nhíu mày, trừng mắt nhìn anh ta, hỏi: "Sao lại thế này, không phải tôi đã dặn cậu theo sát em ấy sao?"

"Lúc đầu tam tiểu thư lúc trò chuyện với Tô tiểu thư một hồi, sau đó bị tổng tài Tiêu thị gọi qua, tôi thấy là Tiêu tổng, nên lơ là, không nghĩ tới tam tiểu thư đã không thấy tăm hơi..."

Tiêu Linh?

Cảnh Tư nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng nheo lại, cho dù cách đám người, cũng có thể liếc mắt một cái tìm ra bóng dáng quyến rũ kia. Ánh mắt tức giận cùng lúc chạm vào ánh mắt mang ý cười tản mạn của Tiêu Linh, đã thấy Tiêu Linh nhìn lại, không e ngại cũng không chột dạ. Nàng chỉ khẽ nhấm nháp rượu trong ly, sau đó hướng về phía Cảnh Tư giơ cao ly rượu, tạo ra một động tác cụng ly.

Động tác tản mạn tùy ý, tinh tế nhìn lại, không như sủng nịch cùng khiêu khích.

"Đại tiểu thư?" Nhân viên vô cùng cẩn thận gọi Cảnh Tư một tiếng, đợi Cảnh Tư chỉ thị anh ta làm việc.

"Còn không đi tìm cho tôi." Cảnh Tư tuy là nói với anh ta, nhưng ánh mắt như giận mà không giận dừng trên người Tiêu Linh, nàng nói xong, nhìn khuôn mặt tươi cười yêu dã của Tiêu Linh, vài giây giằng co, cuối cùng vẫn nhịn không được chịu thua bởi nụ cười tùy ý kia. "Khoan đã!"

Không hề quay đầu nhìn Tiêu Linh, Cảnh Tư gọi anh ta lại, khẽ thở dài, nàng căn dặn: "Qua mười lăm phút nữa rồi đi."

Buổi tiệc đã đến lúc náo nhiệt nhất, Tô Mộc Nghiên đi ra khỏi sảnh tiệc náo nhiệt, đi đến trước thang máy, yên lặng đứng nhìn thang máy với những con số đang nảy lên, nghĩ có lẽ nàng cứ như vậy đi về, Cảnh Phong cũng không nhất định sẽ phát hiện.

Cảnh Phong, cô tên khốn này!

Càng nghĩ trong lòng càng không có tư vị gì, Tô Mộc Nghiên nghe thang máy vang lên tiếng 'ding ding', nàng hung hăng giẫm mạnh giày cao gót dưới chân để xả giận, 'cộp cộp cộp' đi vào thang máy.

"Tô tổng đang muốn đi đâu đây?"

Tô Mộc Nghiên cúi đầu vừa ấn thang máy xuống lầu 1, đột nhiên nghe giọng nói trêu tức truyền từ đỉnh đầu, tay nàng run lên, túi xách trong tay liền rơi trên mặt đất.

Cho dù không ngẩng đầu nhìn, Tô Mộc Nghiên cũng có thể đoán được người đứng ngay cửa thang máy là ai. Toàn thế giới, trừ Cảnh Phong, còn ai dám mang giọng điệu trêu tức gọi nàng là 'Tô tổng', hay là nói, toàn thế giới, trừ một mình Cảnh Phong, còn ai có bản lãnh dám đùa giỡn với Tô Mộc Nghiên.

Tô Mộc Nghiên đã không nhớ rõ có bao nhiêu lâu không nghe thấy Cảnh Phong dùng giọng điệu trêu tức như vậy gọi mình, không có một chút kính nể, lại cứ mang theo giọng điệu chế nhạo cùng cưng chiều.

Căm giận ngẩng đầu, Tô Mộc Nghiên liền thấy một tay Cảnh Phong giữ ở cửa thang máy, một tay đút trong túi áo vest, ánh mắt mang ý cười hờ hững, có thể nhìn thấy được một chút cưng chiều, liền như vậy mỉm cười nhìn lại nàng.

Lời trong bụng muốn nói đều quên nói, Tô Mộc Nghiên chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Phong, Nhất bụng trong lời nói đều đã quên nói, Tô Mộc Nghiên chính là lăng lăng nhìn Cảnh Phong, không chớp mắt.

"Vừa rồi muốn hỏi," Cảnh Phong nói xong, ngón tay cong lại, hơi quét qua khóe miệng, nghiêng đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, cười nói: "Tô tổng, đã nhiều ngày không gặp, em hẳn là rất nhớ tôi chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play