Trong bữa tiệc người người qua lại, cảnh tượng sôi nổi náo nhiệt.

Tiêu Linh lôi kéo Tô Mộc Nghiên đi ra thang máy, xuyên qua sảnh tiệc đầy khách mời qua lại, lập tức đi hướng đến bên ngoài khách sạn.

Tô Mộc Nghiên bị động đi theo bước chân của nàng, nàng lách qua vô số khách mời, tựa hồ có thể cảm giác được giờ phút này mọi người đều ngừng trò chuyện với nhau, hướng tới hai người tò mò nhìn theo.

Tiêu Linh phong lưu là chuyện trong giới không người nào không biết, giờ công khai kéo Tô Mộc Nghiên rời đi như vậy, khiến biểu tình trên mặt các vị khách cực kỳ phong phú, không chừng trong lòng bọn họ còn nghĩ đến cái gì đó.

"Tiêu tỷ," Tô Mộc Nghiên mắt thấy hai người đi đến đường lớn ngoài khách sạn, dừng nhanh bước chân, gọi Tiêu Linh lại, nói: "Đây là muốn đi đâu?"

"Tôi đã báo với ba mẹ cô rồi, từ giờ trở đi, đêm nay cô thuộc về tôi." Tiêu Linh không trả lời, nàng chỉ theo Tô Mộc Nghiên dừng bước, sau đó nhìn thời tiết lạnh băng ngoài cửa sổ, cởi áo khoác của mình khoác lên người Tô Mộc Nghiên vốn chỉ mặc một bộ lễ phục đơn bạc trên người. "Xe của tôi dừng bên ngoài cửa lớn, bên ngoài hơi lạnh, nhanh mặc áo vào."

Tô Mộc Nghiên nhìn xung quanh thấy các vị khách mời đang dừng chân nhìn nàng, hận không thể tiến lên che miệng Tiêu Linh lại, lời này nghe như thế nào cũng lộ ra mờ ám, cũng không biết qua miệng nhiều người như vậy thì sáng mai sẽ bị truyền ra thành cái gì nữa.

"Tiêu tỷ, chị đừng làm loạn, chị đã không có gì muốn nói, tôi về trước đây." Tô Mọc Nghiên nói xong, cởi áo khoác của Tiêu Linh ra định xoay người rời đi.

"Cảnh Phong tạm thời sẽ không đến được, hơn nữa, cho dù cô ấy ra được, hai người cũng không có khả năng gặp mặt." Tiêu Linh giữ chặt Tô Mộc Nghiên, trực tiếp tự mình vươn tay đem áo khoác phủ kín người Tô Mộc Nghiên, sau đó không chờ Tô Mộc Nghiên phản đối, túm nàng ra khỏi khách sạn.

Khách khứa vẫn say sưa ngắm nhìn hai người, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Linh và Tô Mộc Nghiên rời khỏi, mói nhịn không được xôn xao lên, trong khách sạn nhất thời vô cùng náo nhiệt như muốn lật trời.

Tiêu Linh một đường mang Tô Mộc Nghiên đi đến trước xe mình, vừa mở cửa xe, có một chiếc xe hơi màu đen chạy đến đón gặp hai người, Tiêu Linh nghiêng đầu liếc mắt một cái, dường như nhìn ra người đến, nàng nhướng mày, động tác trên tay cũng không dừng lại, trực tiếp nhét Tô Mộc Nghiên vào trong xe.

Tô Mộc Nghiên lúc này cũng nhìn ra không ổn, nàng không tiến vào trong xe, mà trực tiếp cùng đứng bên cạnh Tiêu Linh, đến khi thấy rõ người trong xe là ai, lòng của nàng không chỉ vang lên lộp bộp mà bất giác giương lên khóe miệng.

Xem ra đêm nay nhất định là một buổi tối không tầm thường, những người ngày thường khó gặp, tất cả đều vì một nguyên nhân nào đó không biết tên, tụ tập ở nơi này.

Cảnh Tư từ trong xe bước ra, ánh mắt đạm mạc nhìn Tiêu Linh, trên mặt không chút biểu tình, chỉ khi nghiêng đầu thấy Tô Mộc Nghiên đứng phía sau, vẻ mặt nàng mới hiện lên một chút uất hận, ánh mắt càng thêm lạnh như băng.

Tiêu Linh không nhìn vẻ mặt tức giận của Cảnh Tư, chỉ vỗ nhẹ Tô Mộc Nghiên nói: "Cô lên xe trước, chờ tôi một lát là được." Nói xong, cửa xe còn chưa đóng, Tiêu Linh dịu dàng cưỡng chế Tô Mộc Nghiên lên xe, sau đó khom người hướng tới Tô Mộc Nghiên trong xe cười cười, "Tôi đã nói rồi, đêm nay cô thuộc về tôi, đừng nghĩ chạy đi đâu hết."

Tô Mộc Nghiên nghe, còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Linh liền 'ầm' một tiếng đóng lại của xe, ngăn cách nàng với hai người bên ngoài. Nàng xoay người, trong đầu vừa sinh ra ý định mở cửa xe, liền thấy Tiêu Linh đi đến chỗ ghế điều khiển gõ gõ kính xe, tài xế lập tức ngầm hiểu gạt đầu, đưa tay ấn khóa an toàn, khóa kín Tô Mộc Nghiên trong xe.

Này có tính là bắt cóc không?

Tô Mộc Nghiên kéo tay nắm cửa xe không có phản ứng, căm tức liếc nhìn tài xế xuyên qua kính chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy Tiêu Linh người này thật lỗ mảng, lại bá đạo đến cực điểm!

"Sao cô ở đây?" Cảnh Tư im lặng nghe Tiêu Linh xoa dịu Tô Mộc Nghiên, đến lúc này mới đạm mạc mở miệng, có điều giọng của nàng không còn thong dong và tao nhã, bất mãn thậm chí lạnh lùng và tức giận. Nàng nói xong, tầm mắt đảo qua Tô Mộc Nghiên, nói: "Cô muốn dẫn cô ta đi làm gì?"

"Hoa tiền nguyệt hạ, lại là hai người phụ nữ cô đơn, cô nghĩ còn có thể làm gì?" So với bộ dáng nghiêm trang của Cảnh Tư, Tiêu Linh vẫn nụ cười bất hảo, vẻ mặt nhìn thế nào cũng không đứng đắn.

Cảnh Tư không để ý tới lời nói đùa của Tiêu Linh, nàng chỉ tiến lên hai bước, khaongr cách giữa cả hai lập tức chỉ cách khoảng một thước. "Tôi mặc kệ ngày thường cô phong lưu làm loạn như thế nào, nhưng Tô Mộc Nghiên thì cô không thể đụng vào, rõ ràng cô biết cô ta là của Cảnh Phong..."

"A, tôi biết." Tiêu Linh cười quyến rũ cắt lời Cảnh Tư, hảo tâm nói tiếp: "Cô ấy là vật thay thế mà Cảnh Phong dùng để tiêu khiển, hiện tại cũng là quân cờ vô dụng bị vứt bỏ của Cảnh Phong, đúng không?" Tiêu Linh nói xong, nghiêng đầu nhìn Cảnh Tư, vẻ mặt trêu tức và hờ hững. "Cô đã nói thật rõ ràng với Mộc Nghiên, tôi nghĩ, hẳn là không cần cô thuật lại lần nữa đâu."

Cảnh Tư đương nhiên không có khả năng không biết Tiêu Linh nói ra lời này là có ý đồ gì, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Linh, một câu cũng không phản bác được.

"Được rồi," Cảnh Tư tỉnh táo lại, không cùng Tiêu Linh đấu khí nữa,"Tôi không muốn tranh luận với cô, giao Tô Mộc Nghiên cho tôi, sau đó mời cô nhanh chóng rời khỏi đây."

"Không được." Tiêu Linh nhún vai, cũng không tính lui bước. "Chỉ có chuyện này, tôi không thể đáp ứng cô." Nói xong, Tiêu Linh bước một bước nhỏ về phía Cảnh Tư, cười thật quyến rũ ái muội. "Hơn nữa, hôm nay tôi lựa chọn xuất hiện ở nơi này, cũng đã không có khả năng toàn thân mà trở ra, cho nên, tôi đang chuẩn bị rời đi, nhưng tuyệt đối không thể giao Mộc Nghiên cho cô. Cô muốn dùng Mộc Nghiên áp chế yết hầu Cảnh Phong, khiến em ấy không thể động đậy, chuyện thiếu đạo đức và tàn nhẫn như vậy, tôi không thể dung túng cô làm nữa."

"Tôi mặc kệ cô vì sao phải bảo vệ Tô Mộc Nghiên, nhưng tôi không thể không nhắc cô, cho dù cô là tổng tài tập đoàn Tiêu thị, nhưng đây là chuyện của Cảnh gia, tốt nhất cô đừng tính toán can thiệp, cũng đừng tham dự." Vẻ mặt Cảnh Tư trong nhất thời nghiêm túc, lời nói ra thật kiên quyết.

Tiêu Linh nghe vậy, hài hước trên mặt từ từ rút đi, nàng thật sâu sắc liếc Cảnh Tư một cái, cuối cùng đến sát bên người Cảnh Tư, lướt qua nàng đi đến bên đầu xe. Nàng trầm mặc châm một điếu thuốc, hít sâu một ngụm, sau mới xoay người nhìn Cảnh Tư, nói: "Còn chưa hiểu hả, người phụ nữ ngốc nghếch không thú vị lại thích giả vờ đứng đắn này, không phải tôi bảo vệ Tô Mộc Nghiên, tôi đang bảo vệ cô." Ánh mắt Tiêu Linh đột nhiên sáng lên khiến người kinh ngạc, thậm chí còn sáng hơn ánh lửa trên điếu thuốc. "Nếu đây là cô muốn, nếu cô muốn chỉ là một thứ gì đó nông cạn như Cảnh thị, vậy thì tôi sẽ giúp cô đạt được nó."

"Đây là chuyện của tôi." Cảnh Tư nghiêng đầu đi, đôi mắt luôn luôn kiêu ngọa mà tao nhã giờ tràn đầy sơ hở, nàng không thèm nhìn tới Tiêu Linh, nói: "Tiêu Linh, chuyện của tôi không đến lượt cô lo, cũng không cần cô nhúng tay, lại càng không cần cô tham dự."

Tiêu Linh không nói lời nào, nàng dập điếu thuốc trong tay, yên lặng đi trở về, đi qua người Cảnh Tư dừng lại trong nháy mắt, nàng quay người nhìn lên tầng cao nhất khách sạn sáng đèn, cười nói: "Cảnh Tư, cô cảm thấy hâm mộ sao? Em gái của cô dũng cảm hơn cô. Cô nghĩ bất chấp để bảo vệ em ấy, nhưng trên thực tế, nay cũng là em ấy bảo vệ cô." Tiêu Linh nói xong, khóe miệng gợi lên nụ cười thâm thúy, "Cô hy vọng Cảnh Phong giống cô, không có nhược điểm sẽ không dao động, nên cô hao tổn tâm cơ muốn mang Tô Mộc Nghiên rời khỏi em ấy, nhưng cô biết không? Người chỉ khi gặp được cái gì đó khiến mình chân chính muốn bảo vệ, mới có thể trở nên mạnh mẽ mà dũng cảm. Cảnh Phong lúc trước có thể vì Tô Mộc Nghiên thu hồi móng vuốt an tâm ẩn núp, nay cũng giống vậy có thể vì cô ấy mà đem nó ra, đây chính bởi vì Cảnh Phong yêu Tô Mộc Nghiên, nên em ấy mới có thể trở nên mạnh mẽ như vậy."

Cảnh Tư giật mình, nàng không động đậy, thạm chí không quay đầu liếc nhìn Tiêu Linh một cái, nàng chỉ đứng lặng im, ánh mắt nhìn xa xăm ngưng trọng không biết gọi tên.

"Tuy rằng lúc này đây đích thật là có chút bình hành hiểm trứ (đi nước cờ hiểm), có điều, nếu cuối cùng có thể đoạt lại toàn bộ Cảnh thị từ tay Kỷ Ninh Lan, phần thưởng cho việc giúp cô đạt được mục đích, tôi hy vọng cô có thể vì tôi làm một chuyện." hiếm khi Tiêu Linh nghiêm túc, vẻ mặt đùa giỡn biến mất không thấy, nàng nói xong, đi trở về trước cửa xe, tay nàng cầm nắm cửa, nhưng không mở ra ngay, mà quay đầu nhìn Cảnh Tư, nói: "Không phải làm Cảnh gia đại tiểu thư, chính là làm Cảnh Tư, làm chính mình, vì chính mình mà suy nghĩ xem, cô rốt cuộc muốn cái gì. Cô đã vì Cảnh gia quá nhiều rồi, tôi chỉ hy vọng, cô có thể thật sự sống vì mình một lần."

Tiêu Linh nói xong, nhìn bóng dáng trầm mặc của Cảnh Tư, sau đó mở cửa xe.

"Tiêu Linh," Cảnh Tư vẫn đưa lưng về phía Tiêu Linh như trước, lời nói ra vẫn thật tao nhã và lạnh nhạt, chính là có một chút run run khó thấy. "Cô là một kẻ ngu ngốc lỗ mảng lại thích xen vào việc của người khác."

Tiêu Linh nghe vậy, khóe miệng nàng giương lên nụ cười mềm mại dị thường, nàng không nói gì, chỉ liếc nhìn Cảnh Tư thật sâu, sau đó khom người ngồi vào xe.

"Bên ngoài cũng lạnh thật." Tiêu Linh ngồi vào trong xe, lười biếng kêu lạnh.

Áo khoác đã mặc trên người Tô Mộc Nghiên, Tiêu Linh chỉ mặc một chiếc áo lông đứng bên ngoài nói chuyện lâu như vậy, không lạnh mới lạ. Tô Mộc Nghiên thầm nghĩ, nhưng nàng không nói ra, xe từ từ chuyển động, khi xe chạy ngang qua Cảnh Tư, nàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy vẻ mặt Cảnh Tư vẫn lạnh lùng, chuyển hướng ngược với hai người đi vào khách sạn.

Dù Tô Mộc Nghiên vẫn ngồi trong xe, nhưng nhìn bộ dáng Cảnh Tư và Tiêu Linh, trong lòng nàng cảm thấy có gì đó không đúng, hoặc là nói, nàng có thể cảm giác ra có chút giống như không có ràng buộc và chân thực.

Tình cảm của hai người tuyệt đối không giống nhau. Này là Tô Mộc Nghiên mơ hồ nhận định được, nhưng giờ phút này nàng không có bao nhiêu tâm tình quan tâm chuyện này, lòng của nàng bây giờ tràn ngập nghi vấn, dường như loáng thoáng có thể đoán ra đáp án, lại luôn tồn tại nhiều vấn đề khó có thể giải thích.

"Cô nhìn tôi như vậy, là muốn hỏi tôi cái gì?" Hơi ấm trong xe dần dần làm cho thân mình lạnh như băng của Tiêu Linh ấm lại, nàng tùy ý tựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực, sủng nịch nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: "Lúc trước tôi đã nói rồi, cô muốn biết cái gì, tôi đều một năm một mười nói cô biết."

"Chị quen Cảnh Tư, tôi nhìn hai người, không giống như mới quen biết." Tô Mộc Nghiên nói xong, nàng hơi nhíu mày, nói tiếp: "Chị đã quen biết Cảnh Tư, cho nên, thật ra có lẽ lúc đó cũng đã biết Cảnh Phong, đúng không? Hay là, ngay từ đầu chị đã nhận ra Cảnh Phong, hơn nữa biết thân phận của cô ấy, nhưng chị không nói tôi biết, mà giúp cô ấy gạt tôi, vì sao?"

Tiêu Linh nhưng cười không nói, nàng chỉ hài lòng đánh giá Tô Mộc Nghiên, đột nhiên phát giác lực quan sát của cô ấy thật sự nhạy bén sâu sắc đáng kinh ngạc, nếu đối tượng không phải Cảnh Phong, hoặc nếu Tô Mộc Nghiên không yêu Cảnh Phong, như vậy có lẽ bí mật này, sớm đã không giấu được. (bởi người ta mới nói là yêu mù quáng....)

"Tiêu tỷ cùng Cảnh gia là thế giao, tôi gần như nhìn Cảnh Phong lớn lên." Tiêu Linh nói xong, hít nhẹ một hơi, nghiêng đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, trong mắt lóe sáng, "Hơn nữa, không phải lúc cô giới thiệu Cảnh Phong với tôi, tôi mới biết Cảnh Phong làm việc ở Thụy An, mà là ngay từ đầu người đề nghị cô ấy đến Thụy An, chính là tôi."

—-
Nói chứ thấy tốc độ edit vậy là nhanh thấy gớm luôn rồi nên đừng có hối mình =))
hàng hông có sẵn, phải ngồi type ra chứ bộ :)) được cái có tánh tùy hứng, nên có hứng thì nó điên cuồng lắm, đừng hối, hối mất hứng lắm, mất hứng nó edit ra câu văn lủng củng đọc kỳ lắm :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play