Tô Mộc Nghiên đi vào công ty Tô Lập Hằng, đã là sáng hôm sau.

Về tình trạng tài chính lỗ lã như hiện nay của công ty Tô Lập Hằng, Tô Mộc Nghiên vẫn phải xem tư liệu báo cáo mới biết được, xem ra nghiêm trọng hơn so với cuộc điện thoại thảo luận với Mạc Tư Ngư.

Đây không phải là con số nhỏ, giúp hay không giúp, không phải là vấn đề hành động theo cảm tính, nó còn liên quan đến lợi ích của Thụy An. Nhưng ý tứ ba mẹ mình rất rõ ràng, tuy rằng Tô Mộc Nghiên trăm ngàn lần không muốn, cũng chỉ có thể đáp ứng.

Theo địa chỉ Mạc Tư Ngư cung cấp, Tô Mộc Nghiên đi vào công ty Tô Lập Hằng, ở quầy tiếp tân hỏi thăm vị trí văn phòng tổng giám đốc, rồi trực tiếp đi thang máy lên lầu.

Có lẽ biết công ty sắp đóng cửa, tất cả nhân viên đều trưng ra vẻ mặt chết chắc không sống nổi, dù sao Tô Mộc Nghiên cũng là tổng giám đốc, nhìn thấy cảnh tượng này nhịn không được nhíu mày. Một đường đi đến bàn thư ký, nàng lạnh lùng đảo mắt nhìn thư ký ngồi trước bàn lét lút trang điểm, lấy tay gõ gĩ bàn, mở miệng liền hỏi: "Tổng giám đốc của các người đâu?"

"Tô tổng đang ở trong văn phòng nghe điện thoại..." Thư ký tô son đỏ chóe trên cái miệng nhỏ nhắn vừa nói xong, liền thấy Tô Mộc Nghiên xoay người trực tiếp đi về phía văn phòng. "Này, tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không? Tiểu thư!"

Tuy nói hai người đều mang giày cao gót bảy tám phân, nhưng nhìn khoảng cách giữa hai người càng đi càng xa, là biết trình độ mang giày cao gót của hai người chênh lệch thế nào rồi đó, thư ký xiêu xiêu vẹo vẹo đuổi theo vài bước, giọng còn chưa hạ xuống, Tô Mộc Nghiên đã xoay người mở cửa, không hề quay đầu lại đi vào.

Trả lời nàng, đương nhiên chỉ có tiếng đóng cửa vang lên.

"Quản lý Hoàng, ông hãy nghe tôi nói, công ty chúng tôi chẳng qua tạm thời tài chính xoay vòng, cũng không đại biểu..."

Tô Mộc Nghiên đi vào văn phòng, thấy Tô Lập Hằng đang nghe điện thoại, đang bù đầu giải thích với người trong điện thoại, anh ta nghe tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu, đến khi thấy Tô Mộc Nghiên mới giật mình nhất thời quên cả nói chuyện.

Tô Mộc Nghiên đi vài bước đến trước bàn công tác, nàng 'cạch' một tiếng thay Tô Lập Hằng ngắt máy, lạnh lùng nhìn anh ta, cười khẩy nói: "Đừng cầu quản lý Hoàng nào cả, bây giờ, anh có cầu Ngọc Hoàng đại đế cũng vô dụng."

"Cô..." Trong tay Tô Lập Hằng còn cầm microphone, nhìn thấy Tô Mộc Nghiên thì không khỏi cau mày. "Sao cô lại tới đây? Tới để chê cười tôi sao?"

"Nhìn anh chê cười là thật, nhưng chỉ gặp để chê cười anh thì không đáng để tôi ngàn dặm xa xôi chạy tới nhìn xem hiện trường." Thái độ Tô Mộc Nghiên không tốt lắm, thậm chí có chút châm chọc vui sướng khi thấy người gặp họa. Nàng nói xong, cầm văn kiện trong tay ném tới trước mặt Tô Lập Hằng, sau đó kéo ghế trước bàn làm việc ra ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, nói thẳng: "Tôi xem hiện trạng công ty anh, nói thật, không còn khả năng cứu vớt, anh chỉ còn cách buông bỏ."

Tô Lập Hằng nghi hoặc khó hiểu nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: "Cô nói vậy là ý gì?"

So với Tô Lập Hằng nghi hoặc khó hiểu, vẻ mặt Tô Mộc Nghiên từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh đạm mạc. Nàng dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, đối mặt với nghi vấn của Tô Lập Hằng, chỉ yên lặng nhún vai, nói: "Ý tứ rất đơn giản, nếu anh không muốn ra hầu tòa, thì ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói."

"Cô muốn giúp tôi?" Sau khi Tô Lập Hằng nhấm nuốt lời Tô Mộc Nghiên nói, anh ta không khỏi đưa ra một kết luận khiếp sợ khác. "Vì sao cô muốn làm vậy? Cô căn bản không có lý do gì để giúp tôi, không phải sao?"

"Anh không cần biết nguyên nhân, anh chỉ cần làm theo lời tôi nói là được rồi." Tô Mộc Nghiên nói xong, thấy Tô Lập Hằng mở miệng muốn nói, thản nhiên thêm một câu, "Nhân lúc trước khi tôi đổi ý."

Tô Lập Hằng bại trận trước khí thế không thể từ chối của Tô Mộc Nghiên, có lẽ anh ta đã mất đi ý chí chiến đấu, anh ta suy sụp dựa vào ghế, nói: "Cô thắng, chúng ta đọ sức nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là cô hơn tôi." Anh ta nói xong, hai tay cào tóc, tự giễu cười cười. "Xem ra Cảnh Phong nói đúng, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, mà cho đến bây giờ tôi vẫn sẽ không là người thắng cuộc."

Tô Mộc Nghiên giật mình, cái tên Cảnh Phong khiến đáy lòng nàng có cảm giác tê rần lên, vẻ mặt không đổi nhìn bộ dáng thất bại của Tô Lập Hằng, đột nhiên rất muốn nói với anh ta, thật ra cho dù thắng, nàng cũng không thấy vui vẻ gì, nếu thắng lợi là phải đổi lấy tình yêu của nàng, buộc nàng nhìn rõ người nàng yêu, vậy nàng tình nguyện bản thân mình thua cuộc ngay từ đầu.

Nếu đây là thắng lợi, thắng lợi như vậy, cò có ý nghĩa gì nữa đâu? Đã không có Cảnh Phong, cho dù nàng thắng, có gì để vui?

Những lời này đương nhiên Tô Mộc Nghiên không nói, mà chỉ nghẹn trong lòng, có lẽ quá mức sâu, nên ngay thời khắc này, nàng cảm thấy tâm phế đau buốt như muốn nổ tung lên.

Chuyện Tô Lập Hằng bên này cũng không phải một ngày nửa giờ là có thể giải quyết, đương nhiên buổi chiều Tô Mộc Nghiên lên máy bay quay về nhà, sở dĩ nàng gấp gáp trở về như vậy, hoàn toàn vì đêm nay chính là tiệc sinh nhật của Tô Nhiễm Nhiễm.

Đương nhiên, trở về chỉ có một mình Tô Mộc Nghiên. Nay Tô Lập Hằng xảy ra chuyện như vậy, người thân chắc chắn sẽ biết, không gọi Tô Lập Hằng trở về, cũng là vì tránh cho những người đó hỏi thăm đến chuyện Tô Lập Hằng, khiến ba mẹ khó xử.

Tôn Đình đợi ở sân bay, Tô Mộc Nghiên vừa xuống máy bay. Anh ta lập tức chở Tô Mộc Nghiên trực tiếp đến khách sạn tổ chức tiệc.

Một ngày hối hả làm cho Tô Mộc Nghiên mệt mỏi buồn ngủ, nàng nâng tay chống lên trán, mỏi mệt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đang chờ đèn đỏ, liền thấy Tô Đình đưa đến một ly cà phê.

"Nhìn ngài mệt mỏi, đây là cà phê tôi mua ở sân bay cho ngài, chỉ là chờ hơi lâu, nên cà phê đã muốn lạnh, nếu Tô tổng không ngại thì uống một chút để nâng cao tinh thần đi."

"Cám ơn." Tô Mộc Nghiên tiếp nhận ly cà phê, nhấp một ngụm, cười nói với Tôn Đình: "Nó thật sự giúp tôi rất nhiều."

Tôn Đình nhìn vẻ mặt mỉm cười của Tô Mộc Nghiên qua kính chiếu hậu, bất giác có chút say mê, đến khi anh ta nhận ra, liền ngượng ngùng quay đầu nhìn về phía trước, hơi hơi đỏ mặt.

Lúc vào khách sạn, khách khứa đã sắp đông đủ, Mạc Tư Ngư mang theo một cái hộp đựng lễ phục dã hội chờ ngoài khách sạn, thấy bóng dáng Tô Mộc Nghiên, lập tức ngoắc nàng đi qua.

"Đại tiểu thư của mình, cuối cùng bồ cũng đến rồi." Mạc Tư Ngư kéo tay Tô Mộc Nghiên, dẫn nàng hướng về phòng thay quần áo. "Mình đã đặc biệt để lại một phòng cho bồ thay quần áo, bồ đi thay lễ phục nhanh đi."

Về nhà thay đồ vốn là không kịp, nên Tô Mộc Nghiên sớm đã kêu Mạc Tư Ngư cầm lễ phục lại đây cho nàng sẵn, nàng cầm lấy cái hộp, theo Mạc Tư Ngư lên lầu hai khách sạn vào phòng thay quần áo.

"Trong bữa tiệc sinh nhật Tô gia nhị tiểu thư, đại tiểu thư liền vội vội vàng vàng lôi thôi lết thết chạy tới, cũng không biết bạn bè thân thích sẽ có cảm tưởng gì?" Mạc Tư Ngư vừa kéo dây kéo sau lưng giúp Tô Mộc Nghiên, vừa vỗ vỗ bờ vai trần của Tô Mộc Nghiên, cười trêu nàng: "Đặc biệt, còn mặc lễ phục dạ hội của bạn tốt nữa chứ."

"Bồ tưởng mình muốn vội vội vàng vàng như vậy hả?" Tô Mộc Nghiên tức giận trừng mắt liếc Mạc Tư Ngư một cái, ngồi xuống bàn trang điểm trong phòng thay đồ, xõa tóc ra, những lọn tóc xoăn gợn sóng liền xõa trên vai, đặc biệt sáng bóng. "Còn không phải tự chuốc phiền phức vì anh ta sao."

Mạc Tư Ngư lấy túi son phấn ra trang điểm cho Tô Mộc Nghiên, nghe lời của nàng, chỉ cười cười nói: "Nói thì nói vậy, nhưng mấu chốt ở đây là rốt cuộc bồ vẫn giúp anh ta."

"Miễn bàn nó đi, giúp hay không giúp, bây giờ mình còn không có cơ sở." Tô Mộc Nghiên mím môi son, hàm hàm hồ hồ cắt lời Mạc Tư Ngư.

"Xong rồi, đi nhanh đi." Mạc Tư Ngư cũng không nói chuyện phiếm nữa, nàng thu dọn đồ trang điểm, thúc giục Tô Mộc Nghiên, nói: "Gia trưởng Tô gia đều có mặt hết rồi, chỉ thiếu mình bồ thôi đó."

Tô Mộc Nghiên gật đầu, lại soi gương, xác định mình không chỗ nào không ổn, mới vội vàng theo Mạc Tư Ngư đi vào sảnh tiệc.

Âm nhạc du dương xoay quanh trên không trung, Mạc Tư Ngư vừa vào liền đi theo Mạc Ngạn Đình, bỏ Tô Mộc Nghiên một mình trong đám đông tìm thấy bóng dáng ba mẹ Tô, nàng vừa mỉm cười hàn huyên nghênh đón khách khứa, vừa đi về phía ba mẹ Tô.

"Ba, mẹ." Tô Mộc Nghiên gọi, sau đó nhìn xung quanh, nói: "Nhiễm Nhiễm đâu?"

"Nó làm sao rảnh được, vừa rồi còn ở đây, giờ không biết chạy đi đâu rồi." Mẹ Tô bất đắc dĩ lắc đầu, tươi cười trên mặt không bao lâu, lại nhịn không được mà nhạt dần, muốn nói lại thôi nhìn Tô Mộc Nghiên,  nói: "Nghiên Nghiên, anh hai con..."

Tô Mộc Nghiên chọn ly cocktail không gắt lắm, nàng uống một miếng, nghe Mẹ Tô nói, tuy Ba Tô không nói lời nào, nhưng lại quay đầu nhìn nàng chăm chú, nàng nói: "Tình huống hơi phức tạp, đợi tan tiệc rồi nói sau."

Tô Mộc Nghiên nói xong, ngẩng đầu liền thấy có vị khách thân thích chào đón, nàng lập tức kéo tay Mẹ Tô, khoác tay bà, lấy tinh thần ứng phó với vị khách kia.

Thật vất vả mới thoát ra khỏi đám khách đó, Tô Mộc Nghiên thừa dịp ba mẹ không để ý, len lén trốn đến một góc, nghỉ tạm trong chốc lát. Nàng ngắt một miếng bánh ngọt đưa lên miệng, ánh mắt liếc qua, liền thấy Tô Nhiễm Nhiễm kéo Mạc Tư Ngư đi về hướng hoa viên sau khách sạn, đầu nàng lộp bộp tiếng vang, muốn nhìn đến cuối, vừa mới đi được hai bước, đã bị gọi lại.

"Tô tổng." Tiểu Mạn vội vàng đi đến, nói nhỏ bên tai Tô Mộc Nghiên: "Bên ngoài đại sảnh có một vị tiên sinh nói có việc tìm ngài, vì anh ta không có thiệp mời, nên em không thể mời anh ta vào, nhưng xem qua quần áo cùng cách nói chuyện không tầm thường, nên muốn đến báo với ngài một tiếng."

Tô Mộc Nghiên nghi hoặc nói: "Không nói là ai?"

"Anh ta nói phu nhân nhà anh ta muốn gặp ngài, anh ta nói ngài sẽ có hứng thú." Tiểu Mạn nhớ lại lời người đàn ông kia nói, không hiểu ra sao, nói lại.

"Được." Tô Mộc Nghiên thật sự không nhớ nổi có một nhân vật như vậy, nhưng chỉ đích danh tới tìm nàng, nói thế nào nàng cũng phải đích thân gặp. Nghĩ, nàng đưa ly rượu trong tay cho Tiểu Mạn, dặn dò: "Tôi ra ngoài gặp vị tiên sinh kia, em nhắn giùm cho chủ tịch và phu nhân một tiếng, nói đợi tôi trở lại."

Tô Mộc Nghiên đi ra đại sảnh, cơ hồ vừa liếc mắt liền nhìn thấy vị tiên sinh Tiểu Mạn nói, anh ta đứng ở ngoài cửa có người đến người đi, chỉ là trên người anh ta toát ra một loại khí chất, dường như khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là thấy anh ta.

"Tô tiểu thư." Tô Mộc Nghiên chỉ mới đi đến gần anh ta vài bước, anh ta đã mở miệng gọi To Mộc Nghiên, tựa như khi Tô Mộc Nghiên vừa xuất hiện bên ngoài sảnh, thì đã bị khóa vào trong ánh mắt người đàn ông đó.

Tô Mộc Nghiên đem toàn bộ những người quen biết trong đầu lướt qua một lần, thản nhiên nói: "Hình như chúng ta không quen biết nhau."

"Đúng vậy, chúng ta không quen biết, chẳng qua, là phu nhân nhà tôi muốn gặp mặt tiểu thư." Người đàn ông cung kinh nói: "Phu nhân đã vào khách sạn này, nghe nói đêm nay Tô tiểu thư ở đây, nên muốn mời Tô tiểu thư đến gặp một lát."

Tô Mộc Nghiên nhíu mày, trong lòng đã ẩn ẩn có đáp án, "Anh là người của tập đoàn Cảnh thị?"

"Đúng vậy." Thân phận anh ta bị nhìn ra, thần sắc cũng không thấy khác thường, chỉ nói lại: "Phu nhân vừa muốn gặp mặt Tô tiểu thư, nhưng lại sợ tự mình xuất hiện ở bữa tiệc sẽ khiến người khác chú ý, nên muốn một mình mời Tô tiểu thư lên lầu gặp mặt."

"Được." Tô Mộc Nghiên đáp sảng khoái, trên mặt ý cười thâm thúy mà quyến rũ. "Vừa lúc tôi cũng muốn gặp cô ta."

Thang máy trực tiếp lên tầng cao nhất, Tô Mộc Nghiên theo người đàn ông đi đến cuối cùng dừng lại trước phòng tổng thống, người đàn ông đẩy cửa ra, hướng tới bên trong phòng làm một tư thế 'mời', đợi Tô Mộc Nghiên đi vào rồi, anh ta liền xoay người rời khỏi phòng, đóng cửa.

Tô Mộc Nghiên đi vài bước trên tấm thảo lông mèm mài vào ben trong, nghiêng đầu trông thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha, trên người mặc áo tắm, trước ngược lộ da một mảnh da thịt trắng như tuyết, tóc cô ta dài cơ hồ rũ xuống sô pha, theo vòng eo lả lướt của cô ta nhìn lên, liền lộ ra gương mặt xinh đẹp yêu mị.

Tô Mộc Nghiên nhìn với sắc mặt không chút thay đổi, đáy lòng lại không kiềm được. Cảnh Tư nói đúng, cẩn thận nhìn kỹ hai người, khóe miệng hơi cong lên ý cười, thật là giống nhua đến cực điểm.

Nhưng chung quy cô ta là cô ta, mà Tô Mộc Nghiên là Tô Mộc Nghiên, không ai thay thế được ai.

"Tô tiểu thư, mời ngồi." thân mình Kỷ Ninh Lan lười biếng dựa vào sô pha, giơ tay nhấc chân đèu lộ ra yêu mị, cô ta vươn tay chỉ lên sô pha bên người, ý bảo Tô Mộc Nghiên ngồi xuống.

Tô Mộc Nghiên không hề động, chính là nhìn Kỷ Ninh Lan lấy một điếu thuốc trong hộp ra, cực kỳ thuần thục châm lửa, sau đó giương cằm nhả ra một làn khói. Nàng không tự giác hít sâu một hơi, tuy rằng chỉ là trực giác, nhưng nàng có thể cảm giác được, người phụ nữ trước mắt này rất nguy hiểm, giống như một cây hoa anh túc bao bọc bởi vẻ ngoài xinh đẹp.

Tô Mộc Nghiên không cho Kỷ Ninh Lan mặt mũi, Kỷ Ninh Lan tựa hồ cũng không giận, cô ta chỉ mang theo điếu thuốc cúi đầu cười cười, thanh âm dường như nghe vào khiến người ta ngứa ngáy trong lòng. "Tô tiểu thư xinh đẹp hơn so với trong hình."

Nghe được ca ngợi, Tô Mộc Nghiên cũng không vui bao nhiêu, nàng nhìn Kỷ Ninh Lan qua làn khói lượn lờ, nói: "Cô tìm tôi đến, là muốn nói cái gì?"

Kỷ Ninh Lan thả lỏng tay, cười nói: "Tô tiểu thư cảm thấy, ngoại trừ Cảnh Phong, tôi với cô còn có chuyện gì để nói sao?" Nói xong, Kỷ Ninh Lan dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn lại Tô Mộc Nghiên trong nhất thời ánh mắt lóe len sự ác độc. "Nói thật, Tô tiểu thư, tôi thật ghét cô, thậm chí hận không thể khiến cô lập tức biến mất trước mặt tôi."

Kỷ Ninh Lan hận ý cũng không giống làm bộ, cho dù là Tô Mộc Nghiên, cũng nhịn không được cảm giác được sau lưng lạnh toát. Lời Kỷ Ninh lan nói trong nhất thời khiến Tô Mộc Nghiên có hơi run sợ, nàng còn chưa kịp nói chuyện, cánh cửa lớn phía sau lại làn nữa bị đẩy ra.

"Phu nhân, tam tiểu thư cô ấy..." Người đàn ông vốn trấn định kia giờ phút này lại lộ ra giọng nói bất lực không biết làm sao, anh ta nói xong, liền thấy Kỷ Ninh Lan vẫy vẫy tay, lơ đễnh nói: "Không sao, cậu cản không được Cảnh Phong, đi ra ngoài đi."

Tô Mộc Nghiên xoay người, liền thấy Cảnh Phong đứng ở cánh cửa lớn, chẳng qua chỉ là khoảng cách hai ba bước, ánh mắt Cảnh Phong dịu dàng đảo qua gương mặt Tô Mộc Nghiên, sau đó dừng trên người Kỷ Ninh Lan, ánh mắt lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, mang theo nguy hiểm.

"Cô xem, quả nhiên vẫn là Tô tiểu thư mặt mũi lớn." Kỷ Ninh Lan nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong, sung sướng cười rộ lên. "Nếu tôi không mời Tô tiểu thư đến, thật đúng là không thấy được cô đâu." Nói xong, tầm mắt cô ta dừng bên người Tô Mộc Nghiên lườm một cái, ý cười càng thêm sảng khoái. "Nhưng mà này cũng cũng thật thú vị, tình mới tình cũ đều tụ lại cùng nhau, mà Cảnh Phong, cô chỉ có thể chọn một."

—-
Chương trình ngược đến đây là kết thúc nha =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play