Ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa, thời tiết vốn đã lạnh càng thêm lạnh hơn.

Tô Mộc Nghiên nhìn chằm chằm vào tấm hình kia, thân thể của nàng có chút phát run, trong lòng thiêu đốt quay cuồng, cũng không biết là bi ai nhiều hơn hay là phẫn nộ nhiều hơn.

Nàng hẳn nên phẫn nộ, sau năm năm mới nói cho nàng biết chẳng qua nàng chỉ là người thay thế, kiêu ngạo cùng tự tôn của nàng đáng lý phải khiến nàng phẫn nộ mới đúng, nhưng trong lòng nàng nhiều hơn vẫn là cảm giác đau xót cùng bi ai, hiện ra không một tiếng động.

Bây giờ nàng mới phát hiện, thì ra lúc trong lòng chính thức tuyệt vọng, sẽ không còn cảm giác được đau đớn.

Cảnh Tư vẫn nhàn nhã uống trà, ngữ khí cũng hiền lành ôn nhu, chỉ là lời nói lại quá mức tàn nhẫn. "Tô tiểu thư là người hiểu chuyện, không cần tôi nói thêm gì nữa chứ?"

Tô Mộc Nghiên trầm mặc, hay là thật ra nàng nói không nên lời, nàng cảm giác cổ họng đau rát không thôi, thậm chí tùy tiện một động tác, cũng làm sống mũi cay cay.

Thật sự không cần nói thêm gì nữa, từ tấm hình này, dường như nàng đã hiểu được. Một tia giãy dụa cuối cùng tận đáy lòng không biết tự khi nào đã từ bỏ, nàng chỉ có thể chấp nhận, ngoại trừ chấp nhận, nàng còn có thể làm gì đây? Nhưng mà, dù nhận hay không nhận, đối với nàng mà nói, đều là tra tấn.

"Mười năm, Cảnh Phong luôn cùng Kỷ Ninh Lan đánh cờ, mà cô cũng vậy, anh cô cũng thế, cũng chỉ là một quân cờ trong tay hai người đó. Một quân cờ đến lúc vô dụng, tất nhiên sẽ bị vứt bỏ." Ánh mắt Tô Mộc Nghiên thất thần nhìn xa xa, Cảnh Tư thản nhiên liếc nàng một cái, sau đó tiếp tục phẩm trà, nói: "Tô tiểu thư vẫn nên tỉnh lại đi, không cần nhất mực khăng khăng, nếu trong lòng Cảnh Phong có cô, thì làm sao lại đối xử với cô như thế? Nếu cô vẫn lựa chọn tiếp tục tin tưởng Cảnh Phong, vậy tiếp theo, người đầu tiên bị vứt bỏ chính là anh trai ngu muội của cô, mà người thứ hai... sẽ là cô."

Sắc mặt Tô Mộc Nghiên hờ hững mà tái nhợt, nàng không nói lời nào, có lẽ căn bản đã sớm không còn nghe Cảnh Tư thao thao bất tuyệt, nàng chính là thất tiêu nhìn về phía xa xa, bàn tay âm thầm nắm chặt thành nắm đấm.

"Tô tiểu thư không tin lời tôi nói cũng không sao, nhanh thôi, lời nói của tôi nhất định sẽ được nghiệm chứng."

Tô Mộc Nghiên thất thần một hồi, sau đó mới thu lại tầm mắt, một lần nữa nhìn lại Cảnh Tư, nói: "Vì sao muốn nói với tôi chuyện này?"

Cảnh Tư tao nhã cười cười, vân đạm phong khinh nói: "Bởi vì mấy năm nay Tô tiểu thư vẫn luôn bị lừa gạt, nói thật, là chị của em ấy, tôi cũng cảm thấy em gái mình làm việc thật có chút tàn nhẫn. Mặt khác, dù sao Cảnh Phong cũng đã về Cảnh gia, không nói cho cô biết sự thật cũng chỉ là chuyện râu ria chẳng quan trọng, Tô tiểu thư có thể xem như đây là người xa lạ hảo tâm nhắc nhở."

"Thật không?" Tô Mộc Nghiên ngồi lâu quá, nàng đứng lên nhất thời chân có chút bủn rủn, nàng chống tay đỡ người đứng dậy, nói: "Cám ơn Cảnh tiểu thư đã nhắc nhở, tôi về trước."

Cảnh Tư nghe vậy, loan loan khóe miệng, nở một nụ cười cho phép, nói: "Tô tiểu thư đi thong thả, tôi sẽ không tiễn."

"Còn nữa, có lẽ Cảnh tiểu thư nói là thật, nhưng chỉ có một chút, dù thế nào tôi cũng không thấy vậy." Tô Mộc Nghiên đứng ở cửa, dừng bước, quay đầu nhìn Cảnh Tư, nói: "Tôi chưa bao giờ cho rằng, Cảnh Phong là người có tinh thần yếu đuối đến mức cần mượn thế thân để an ủi chính mình. Ngược lại, nội tâm của cô ấy so với bất luận kẻ nào đều mạnh mẽ hơn mới đúng, đây mới là người mà tôi biết."

Trên mặt Cảnh Tư vẫn nụ cười mỉm tao nhã mà bình tĩnh, đến lúc này, nụ cười tươi kia mới xuất hiện kẽ hở trong nháy mắt. Nàng nhíu mày, lập tức cười lên, nói: "Nói thật dễ nghe. Vậy thì, chỉ mong Tô tiểu thư nói đúng."

Tô Mộc Nghiên trầm mặc liếc nhìn Cảnh Tư một cái, cuối cùng xoay người rời đi.

Nhìn Tô Mộc Nghiên rời đi, Cảnh Tư thế này mới thở dài, nàng nhu nhu huyệt thái dương, nói: "Cô ta thông minh hơn tôi tưởng, dường như tôi đã hơi khinh thường cô ta."

"Vâng." Trợ lý vẫn đứng sau Cảnh Tư nghe vậy, cúi đầu trả lời.

Cảnh Tư khẽ cười, nói: "Đáng tiếc người thông minh, cũng vẫn có nhược điểm. Cảnh Phong chính là điểm yếu của cô ta."

Trợ lý trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng mới lo lắng mở miệng: "Đại tiểu thư làm như vậy, có thể tam tiểu thư sẽ mất hứng."

"Nó tùy hứng đã đủ lâu rồi, đến lúc nên trở về nhà." Nói xong, Cảnh Tư hơi cười rộ lên, vẻ mặt đầy mưu kế. "Nếu nó không chịu ngoan ngoãn trở về, vậy thì tôi cũng chỉ phải mời Tô tiểu thư giúp tôi đưa nó một đoạn đường."

"Đại tiểu thư thật giảo hoạt." Trợ lý bất đắc dĩ cười cười, tiến lên thay Cảnh Tư pha trà thêm lần nữa.
Cảnh Tư từ chối cho ý kiến, nàng chỉ hơi lắc đầu, thổi trà trong chung bốc khói, cuối cùng mới liếc trợ ký một cái, cười nói: "Những lời này nghe không giống như đang khen tôi."

Trợ lý không nói lời nào, chính là khẽ mân miệng, trầm mặc thay Cảnh Tư rót đầy trà.

"Tôi biết cậu muốn nói gì." Cảnh Tư dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có ngay thời khắc này, mới lộ ra cường thế cùng phong duệ. "Nhưng Cảnh gia không cần người như Tô Mộc Nghiên, tất cả người và vật có thể làm Cảnh Phong dao động, Cảnh gia cũng không cần."

"Vâng."

Cảnh Tư giương mắt nhìn thoáng qua trợ lý đang im lặng đứng bên, sau đó vươn tay cầm lấy tấm hình trên bàn, quơ quơ về phía trợ lý,cười nói: "Cậu cảm thấy hai người đó giống nhau không?"

"Bộ dáng Tô tiểu thư thật là có vài điểm giống phu nhân, nhưng hôm nay nhìn thấy Tô tiểu thư, lại dường như cảm thấy không giống lắm." Trợ lý thẳng thắn trả lời, sau đó thoải mái nói: "Nhưng dù giống nhau thế nào, thì người trong lòng tam tiểu thư, cũng chỉ có phu nhân mà thôi."

"Không." Cảnh Tư tiếp nhận chung trà trợ lý đưa, ngửi hương trà tươi mát, ánh mắt xa xưa mà thâm thúy, "Cậu lầm rồi."

"Sao ạ?" Trợ lý không biết mình nói sai điều gì, có chút kinh ngạc không biết làm sao.

Cảnh Tư không có hứng thú nói tiếp, nàng hoàn hồn, lãnh đạm nói: "Không có gì."

"Đúng rồi, đại tiểu thư, còn một chuyện cần nói với ngài." Cảnh Tư không nói gì, trợ lý cũng không hỏi nhiều, mà thông minh thay đổi đề tài. "Vừa mới nhận được tin tức, nói là tổng tài tập đoàn Tiêu thị đã nghe phong phanh, đang chuẩn bị về nước."

"Tiêu Linh? Cô ta về làm gì?" Cảnh Tư sắc mặt trầm trầm, nói: "Tạm thời tôi không muốn gặp cô ta."

Trợ lý nhấp hé miệng, không dám sửa chữa sự hiểu lầm của Cảnh Tư, nên anh ta đành phải cận thận nói: "Hình như là vì chuyện của Tô tiểu thư và tam tiểu thư..."

'Ba', nghe đến đó, Cảnh Tư đập mạnh chiếc muỗng xuống bàn, sắc mặt hơi tức giận, giọng điệu càng lạnh lùng: "Vậy để cô ta chết ở ngoài luôn đi, cả đời cũng đừng trở về."

Nói xong, còn không chờ trợ lý hít sâu lấy lại hơi thở, Cảnh Tư đã đứng lên rời khỏi trà lâu.

Mưa to đánh vào cửa xe rào rào, Tô Mộc Nghiên thất thần nhìn cảnh sắc mưa rơi xối xả ngoài cửa kính, trong lòng cũng ướt đẫm.

Từ tối hôm qua đến giờ, rõ ràng chính là một ngày rồi, nhưng nàng cảm thấy đã trải qua vô số ác mộng, cái gọi là chân tướng đã đánh đến mức nàng không chịu nổi một đòn, thậm chí còn không để nàng thở một hơi. Nàng đột nhiên cảm thấy trong một ngày dài đằng đẵng này, nàng đã không còn biết Cảnh Phong, hay là nói, cái gọi là chân tướng, đã kéo ra khoảng cách xa thật xa giữ nàng và Cảnh Phong mà không thể vượt qua.

Nàng rốt cuộc không kiềm chế được xúc động đã ẩn giấu nhẫn nhịn, lấy điện thoại ra, gọi cho Cảnh Phong. Chỉ tiếc, đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh lạnh băng mà máy móc, nghe vào tai Tô Mộc Nghiên khiến cả người lạnh lẽo tâm cũng lạnh.

Có lẽ nàng thật sự chỉ là một quân cờ trên tay Cảnh Phong, lợi dụng xong rồi, đã bị một cước vô tình đá văng ra.

Biết như vậy khiến lòng Tô Mộc Nghiên căng thẳng, vốn tưởng có những chỗ không có cảm giác vậy mà bắt đầu ẩn ẩn đau đớn. Rất đau, đau đến mức nàng không thể trốn.

Xuống xe taxi, trời mưa rất lớn. Tô Mộc Nghiên vừa xuống xe, toàn thân ướt đẫm.

Mưa làm ướt quần áo lạnh lẽo dính sát lên người, Tô Mộc Nghiên chậm rãi đi về phía dưới lầu, quần áo ướt đẫm bao bọc lấy nàng, nàng thật sự quá mệt mỏi, mỗi một bước đều đi rất thong thả.

Dưới lầu tiểu khu dần hiện ra trước mắt, Tô Mộc Nghiên cúi đầu đi về phía đó, trong tầm mắt đột nhiên thấy một bóng dáng bao trùm lấy nàng, mưa to trên đỉnh đầu không biết tự khi nào đã bị ngăn cách ở bên ngoài. Tô Mộc Nghiên dừng bước, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đến chủ nhân bóng dáng đó, chỉ liếc mắt một cái, nàng đã bị ánh mắt quen thuộc kia làm giật mình, quên cả nhúc nhích.

Cảnh Phong ngược sáng đứng trước mặt nàng, cây dù trong tay toàn bộ che trên đầu Tô Mộc Nghiên, nhìn thấy Tô Mộc Nghiên toàn thân ướt sũng, gương mặt bình tĩnh thản nhiên không gợn sóng kia, đã nhịn không được phải nhíu mày.

"Sao lại ướt như thế này?"

Giọng Cảnh Phong vẫn ôn nhu như thế, mang theo từng chút từng chút nhẹ nhàng thân thiết, cô nói xong, vươn tay hất hất mái tóc dính lại trên trán Tô Mộc Nghiên. Nhưng mà, khi Cảnh Phong hất mái tóc Tô Mộc Nghiên ra, thấy ánh mắt nàng lộ ra, tay chợt dừng lại, như là có luồng điện chạy qua.

Trong ánh mắt Tô Mộc Nghiên tràn ngập xa lạ cùng bi phẫn, nàng cứ vậy lặng yên nhìn chăm chú vào Cảnh Phong, mang theo sự uất hận cùng khổng hiểu nổi, khiến trong lòng Cảnh Phong đau rát.

"Cảnh Phong." Tô Mộc Nghiên vươn tay đẩy tay Cảnh Phong ra, âm thanh lạnh lùng đến cực điểm, nhưng người tinh tế nghe vào, có thể nhận ra được bên trong ẩn chứa nghẹn ngào cùng rên rĩ: "Cô nhìn tôi xem, nhìn kỹ tôi xem. Cô nói cho tôi biết, tôi và cô ta... thật sự giống nhau đến như vậy sao?"

Cảnh Phong ngẩn người, cô yên lặng nhìn Tô Mộc Nghiên, trong lúc nhất thời hiện lên vô số vẻ mặt trong ánh mắt, tất xả hình thành một loại rối rắm bất đắc dĩ và đầy bi thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play