Cảnh Phong hỏi lại, giọng điệu cứ như người sai không phải cô, ngược lại là Tô Mộc Nghiên.

Không ai biết nàng mang tâm tình như thế nào về nhà, nàng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến Cảnh Phong thế nhưng lại hỏi như vậy.

Nghĩ, Tô Mộc Nghiên trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Nếu cô không có chuyện gì giấu tôi, thì cô cần gì phải sợ tôi điều tra cô?"

Cảnh Phong sắc mặt càng ngày càng lãnh đạm, cô nhìn Tô Mộc Nghiên, hơi hơi há miệng thở ra, chợ nghe di động trên bàn vang lên.

Ngay thời khắc này, bất kể cái gì cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người đều trở thành nhân tố không đáng để tha thứ, Cảnh Phong cũng không lập tức đi qua nghe điện thoại, mà liếc mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, dường như đang cân nhắc xem có nên đi tiếp cú điện thoại không đúng lúc này không.

Tiếng chuông vang lên trong không gian im lặng, Tô Mộc Nghiên ôm cánh tay, nhìn Cảnh Phong do dự nhưng không động thân, yên lặng cười lạnh, chậm rãi xoay lưng.

Hành động của Tô Mộc Nghiên cho cô đáp án, Cảnh Phong thở dài, bất đắc dĩ đi đến trước bàn cầm lấy di động, cô cúi đầu nhìn tên người trong điện thoại, vừa nghe máy mày lại không tự nhiên nhíu lại.

Nghe điện thoại, Cảnh Phong cũng không nói gì, cô chỉ hướng về ban công đi đến vài bước, đưa lưng về phía Tô Mộc Nghiên, trầm mặc nghe thanh âm bên kia điện thoại.

"... Em biết rồi."

Cảnh Phong vẫn thật im lặng, cho đến cuối cùng, cô mới trả lời một câu, sau đó ngắt điện thoại, đi trở về phòng.

Tô Mộc Nghiên đưa lưng về phía Cảnh Phong, ánh mắt nhìn không được động tác của Cảnh Phong, nàng cũng chỉ có thể dùng tai để phán đoán, rõ ràng nghe được tiếng Cảnh Phong lấy điện thoại, nhưng thật lâu cũng không nghe Cảnh Phong nói gì. Loáng thoáng thật vất vả mới nghe được Cảnh Phong nói chuyện, nhưng câu nói kia ngắn gọn đến nàng vừa nghiêng tai nghe ngóng thì đã xong.

Khi Cảnh Phong đi về lại bên người Tô Mộc Nghiên, biểu tình bất đắc dĩ trên mặt ban nãy đã mất tung mất tích, thay đổi này khiến tim Tô Mộc Nghiên đập nhanh, thật giống như báo động trước đáp án, vì sắp miêu tả sinh động chân tướng mà diễn tập trước.

Không khí trong phòng ấm áp, đột nhiên oi bức đến khiến Tô Mộc Nghiên khó thở, dường như muốn khiến người trong phòng hít thở không thông, chạm rãi mở miệng: "Chẳng lẽ cô không có gì để giải thích sao?"

"Không có." Giọng Cảnh Phong rất nhẹ, nhưng mỗi chữ, dường như muốn khắc đến sâu tận lòng người, sinh đau. Cô nói xong, trong mắt lóe ra ánh sáng, càng nhiều, cũng là một một loại ánh mắt kiên định. "Bởi vì những gì trong đó nói, đều là sự thật."

Tô Mộc Nghiên cúi đầu nhìn túi hồ sơ nằm trên sô pha, tư liệu bên trong đổ ra, từng chữ từng chữ đều viết lên sự giấu diếm của Cảnh Phong đối với nàng. Nàng thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong, nàng sợ hãi trong ánh mắt Cảnh Phong giờ phút này, nhìn đến lạnh lùng tàn nhẫn, rốt cuộc tìm không thấy một chút gì ôn nhu của ngày xưa.

Đến khi Cảnh Phong chính miệng thừa nhận vào thời khắc này, nàng mới đột nhiên nhớ đến, vừa rồi chuẩn bị nhiều lý do thoái thác chất vấn như vậy, thế nào nàng lại quên hết, dùng một chút tinh lực để suy nghĩ như vậy kết quả thì sao? Nếu nàng có nghĩ đến, có lẽ lúc biết chân tướng, nàng sẽ không cảm thấy khó chịu cùng khô thể tin được như vậy.

Nàng không nghĩ ra, nàng căn bản không cách nào tin được, đứng trước mặt nàng là người sớm tối ở chung năm năm trời, từng tranh cãi, từng thẳng thắn, từng yêu nhau, hai người còn từng làm chuyện thân mật nhất, cũng từng nói ra tình cảm sâu nhất trong lòng, năm năm này mỗi một cái nháy mắt, mỗi một nét bút huy hoàng của Tô Mộc Nghiên, đều lưu lại bóng dáng và cái tên Cảnh Phong. Nhưng giờ nàng nghe người này chính miệng thừa nhận, tất cả trôi qua, toàn bộ là giả.

Trên thế giới này, không có giờ phút nào, có thể so với hiện tại càng khiến Tô Mộc Nghiên cảm thấy nghi ngờ khó hiểu hay là bi thương thất bại hơn cả. Nàng như một kẻ ngốc, bị Cảnh Phong lừa gạt suốt năm năm, còn chưa từng nghĩ đến việc sẽ nghi ngờ cô ấy.

Tô Mộc Nghiên sửng sờ ngây người, vẻ mặt yên tĩnh lạnh lẽo như vậy, không chất vấn thậm chí không tức giận, im lặng đến bất thường.

Nhưng Cảnh Phong biết, đó là tự tôn và kiêu ngạo của Tô Mộc Nghiên, chúng không cho phép Tô Mộc Nghiên rơi một giọt nước mắt nào hoặc là kêu một tiếng đau nào. Tô Mộc Nghiên kiên cường đến nỗi khiến người đau lòng, để Cảnh Phong không chịu nổi vươn tay hướng đến Tô Mộc Nghiên, cô chỉ vừa nâng tay, Tô Mộc Nghiên lập tức cảnh giác nhìn cô, ánh mắt đó, không hề có chút thả lỏng và tín nhiệm.

Anh mắt ấy nhưng một con dao nhỏ vô hình, cắt vào tim Cảnh Phong đau đến chảy máu. Cô chỉ có thể rút tay về yên lặng đón lấy ánh mắt Tô Mộc Nghiên, không nói thêm lời nào nữa, xoay người đi đến bên giá áo cầm lấy áo khoác, sau đó im lặng đi hướng ra cửa.

Cái gọi là tín nhiệm, hình thành dựa trên từng chút từng chút chậm rãi mà tích lũy thành, nhưng nếu muốn phá vỡ nó, chỉ cần một cái nháy mắt hoặc một câu nói là có thể hoàn toàn phá hủy. Đơn giản như vậy, tàn nhẫn như vậy.

Một khi phá vỡ, có lẽ sẽ không cách nào bắt đầu lại.

"Tại sao?"

Lời nói nhẹ nhàng của Tô Mộc Nghiên kéo Cảnh Phong dừng bước, nàng dựa vào sô pha để chống đỡ cơ thể đang run nhẹ của mình, thong thả mà trầm trọng ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong đang đứng trước cửa. Nàng nhìn Cảnh Phong, đột nhiên cảm thấy có gì đó tắc nghẹn ngay cổ họng, cảm giác đau đớn khiến nàng chịu không nổi muốn rơi lệ.

Cảnh Phong dừng bước, cô hơi nghiêng đầu, ngọn đèn trong phòng khách chiếu lên nửa khuôn mặt nghiêng đạm mạc, lại chiếu ra một khung cảnh bi ai muốn nói lại thôi. Khóe miệng gợi lên ý cười cô đơn, tất cả những gì muốn nói đều biến thành một cái thở dài.

"Xin lỗi."

Lời Cảnh Phong vừa thốt ra, Tô Mộc Nghiên cười khẽ một tiếng. Kia không phải vui thích, không phải nụ cười thỏa mãn, nụ cười kia chứa đầy trào phúng cùng với đau xót, giống như một khúc ca bi đát ai oán.

Tô Mộc Nghiên làm sao có thể không cười đây? Cảnh Phong nói ra lời giải thích không đến nơi đến chốn như vậy, một câu giải thích đó nói lên được gì đâu? Có thể đổi lại được sự thật lòng nàng bỏ ra, hay có thể đổi lại việc nàng vì Cảnh Phong mà cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả, Tô gia, Thụy An, một thân vinh quang của nàng, chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể đổi lại được sao?

"Tôi chỉ muốn biết..." trong lòng Tô Mộc Nghiên đã đau đến mức nàng không còn cảm giác gì nữa rồi, nàng xoay người đối diện với phương hướng của Cảnh Phong, nói: "Rốt cuộc cô còn có cái gì là thật?"

Cảnh Phong đặt tay lên cửa, cô dừng bước, quay đầu nhìn bóng dáng Tô Mộc Nghiên quật cường đứng đó, tay dùng một chút sức lực, cánh cửa 'oành' một tiếng mở ra. Âm thanh vang lên bên tai cả hai, làm đau lòng người. Ngọn gió lạnh lẽo từ bên ngoài cửa ùa vào theo khe hở, phả lên trên mặt cô, toàn thân dường như cũng lạnh theo.

Cô nhìn Tô Mộc Nghiên, hồi lâu mới nói: "Tất cả những gì tôi nói, đều là sự thật." Đáng tiếc tôi biết, bất kể những lời này là thật hay là giả, em cũng sẽ không tin tưởng tôi. Nói hay không nói, thật ra đều như nhau.

Cửa lại lần nữa đóng lại, tiếng động nặng nề vang lên dường như ở trong ngực Tô Mộc Nghiên khoét ra một lỗ hổng, nàng quật cường không ngẩng đầu, nhưng trong lòng nàng biết rõ, Cảnh Phong đã đi rồi.

Không khí ấm áp trong phòng dường như đều bị cuốn đi, nàng ôm lấy thân mình, vẫn cảm thấy lạnh lẽo, giống như đang ở trong hầm băng, bên tai là những lời vừa rồi Cảnh Phong nói. Lạnh đến thấu xương.

Cảnh Phong đi rồi, Tô Mộc Nghiên yên lặng nhớ lại một câu cuối cùng Cảnh Phong nói ra, nàng nghĩ, mặc kệ lời cô nói là thật hay giả, một ngày nào đó, tự nàng sẽ điều tra rõ ràng.

Nghĩ, Tô Mộc Nghiên yên lặng đi đến phía trước cửa sổ, nàng nhớ một đêm cách đây không lâu, tối hôm đó đèn đường cũng tỏa ra ánh sáng vàng nhạt chói mắt như vậy, Cảnh Phong xuyên qua vô số thành thị, từ ngày đến đêm tối, vượt qua mấy ngàn cây số, chỉ vì muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ.

Nhớ lại đau đớn khiến tầm mắt Tô Mộc Nghiên có chút mông lung, nàng cúi đầu, thấy bóng dáng Cảnh Phong đi ra hàng hiên, hai tay cô ấy cắm trong túi áo khoác, dường như bị cái gì đó kéo lại bước chân, cô ấy đi rất chậm, bóng dáng mảnh mai bao bọc bởi ngọn đèn, cái bóng đổ dài trên nền đất.

Ngóng nhìn bóng dáng Cảnh Phong càng đi càng xa, trong lòng đột nhiên Tô Mộc Nghiên nảy sinh ra một trực giác, giống như Cảnh Phong đi như vậy, sẽ không có ngày trở về.

Cảm giác đó khiến Tô Mộc Nghiên nhịn không được rùng mình một cái, nàng đột nhiên bị ý tưởng này làm ngây ngẩn cả người, nàng không thể khống chế nỗi sợ hãi của mình, nàng thậm chí nhịn không được nghĩ, chỉ cần giờ khắc này Cảnh Phong quay đầu lại, chỉ cần Cảnh Phong nguyện ý trở về bên nàng thẳng thắn tất cả, thì mặc kệ Cảnh Phong nói gì, nàng đều có thể lựa chọn tha thứ cho cô ấy.

Nghĩ như vậy, trong tầm mắt bóng dáng Cảnh Phong lại đột nhiên dừng lại, Tô Mộc Nghiên hơi hơi mở to mắt, rõ ràng biết không nên mong chờ, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự mong chờ đó.

Nhưng giây tiếp theo, Tô Mộc Nghiên liền thấy bên người Cảnh Phong có ánh dèn xe chói mắt chiếu tới, một chiếc xe màu đen chạy đến bên người Cảnh Phong rồi dừng lại, chiếc xe kia thật quen mắt, Tô Mộc Nghiên cơ hồ nhận ra được đó chính là chiếc xe hơi giá trị xa xỉ dừng bên đường lúc nãy.

Chiếc xe kia dừng lại, ghế điều khiển mở ra có một người đi xuống, sau đó cung kính mở ra cửa sau xe, bóng dáng một người phụ nữ bước xuống. Khoảng cách xa như vậy, Tô Mộc Nghiên không thấy rõ mặt người đó, nhưng theo cử chỉ giơ tay nhấc chân thong dong tao nhã kia, có thể nhìn ra được thân phận người phụ nữ cũng không phải thấp. Người đó đi xuống xe, hướng về phía Cảnh Phong hơi nghiêng đầu về cửa xe, rõ ràng có chút cười khẽ, lại vẫn không mất đi sự cao quý trên người.

Tô Mộc Nghiên hoảng hốt nhớ đến người phụ nữ ngồi trong xe mơ hồ cười với nàng, tim có chút đập mạnh.

Đợi khi nàng lấy lại tinh thần, nàng chỉ kịp thấy Cảnh Phong khom người ngồi vào trong xe, dần dần biến mất.

—-
Lúc đọc truyện, không hề thích đọc mấy chương này, nhưng lúc edit, lại thích mấy chương này =)) nó có hồn hơn mấy chương tường thuật khác ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play