Nụ hôn triền miên mà cực nóng vừa chấm dứt, Tô Mộc Nghiên tựa đầu lên vai Cảnh Phong, vuốt ve nhũng sợi tóc đã dài ra không ít của Cảnh Phong, 'ha ha' nở nụ cười.

Tô Mộc Nghiên cười nghe rất vui, Cảnh Phong nghe thấy, vuốt mũi hỏi: "Cười cái gì?"

Tô Mộc Nghiên vẫn giữ tư thế ngồi trên người Cảnh Phong như trước, nghe Cảnh Phong hỏi, nàng mới ngồi thẳng dậy, lời nói có vài phần chế nhạo: "Từ hôm nay trở đi tôi đã trở thành người rảnh rỗi, cô phụ trách nuôi tôi."

Đây chẳng qua là Tô Mộc Nghiên nói đùa thôi, chỉ bằng mấy cái thẻ tín dụng của nàng, đủ để nàng sống tốt được một thời gian.

Tuy trong lòng Cảnh Phong cũng hiểu được, nhưng hiếm khi cô không trêu chọc nàng, chỉ thản nhiên đáp ứng: "Được."

"Tôi ăn xài đều là thứ tốt nhất, cô xác định có thể nuôi tốt tôi sao?" Tô Mộc Nghiên 'khanh khách' cười, cố ý phụng phịu xảo quyệt nói ra.

"Không sao, mấy năm nay tôi kiếm được không ít tiền riêng ở Thụy An." Cảnh Phong nói xong, thấy Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu lên nhìn, cô bỡn cợt cười trấn an: "Yên tâm, đều là tiền chính đáng."

Cảnh Phong nói ra làm Tô Mộc Nghiên cười khẽ, nàng lại cúi đầu, đột nhiên cảm thấy hiếm khi Cảnh Phong khiến nàng yêu thích vô cùng. Nghĩ, tay Tô Mộc Nghiên từ trên tóc Cảnh Phong vuốt xuống, chậm rãi đùa nghịch nút áo Cảnh Phong, cởi ra rồi cài lại.

Đang thích thú đùa nghịch, đột nhiên Tô Mộc Nghiên nghe tiếng di động mình vang lên, nàng mới từ trên người Cảnh Phong đứng lên, cầm di động nghe máy.

"Alô, tổng giám đốc, nửa tiếng sau ngài có cuộc họp quan trọng, em thấy cũng không còn sớm, nên đặc biệt nhắc để ngài nhớ tham dự."

Giọng Tiểu Mạn rất quy củ từ trong điện thoại truyền đến, Tô Mộc Nghiên quay đầu liếc nhìn Cảnh Phong một cái, mới nói: "Không cần, thời gian này tạm thời tôi không về công ty, tất cả mọi chuyện trong công ty cứ giao cho chủ tịch tự xử lý đi."

Tô Mộc Nghiên nói xong, đang định cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy Tiểu Mạn lại hỏi: "Vậy... giám đốc Cảnh thì sao?"

"Giám đốc Cảnh..." Tô Mộc Nghiên nhìn Cảnh Phong, do dự một chút, nói: "Đây là chuyện nội bộ trong công ty, cô không cần lo lắng."

Ứng phó Tiểu Mạn rồi cúp điện thoại, Tô Mộc Nghiên không yên lòng đem di động thả lại trên bàn trà, sau đó nàng đi trở về bên người Cảnh Phong, dán lên người Cảnh Phong ngồi xuống, duỗi thân mình, nằm lên đùi Cảnh Phong.

"Em thật sự không về công ty?" Cảnh Phong để Tô Mộc Nghiên tùy ý nằm trên đùi mình, ánh mặt trời chiếu vào, phủ lên cơ thể hai người, trông rất thoải mái dễ chịu.

Tô Mộc Nghiên mở mắt, nằm thẳng người nhìn Cảnh Phong, nói: "Lời ba ba nói cô cũng nghe rồi đó, nếu giờ tôi về công ty, thì không còn nghi ngờ gì chính là chịu thỏa hiệp"

"Em thật sự nghĩ vậy?" Cảnh Phong khơi lọn tóc xoăn của Tô Mộc Nghiên, vuốt ve ở đầu ngón tay, cười hỏi.

Cảnh Phong đã hỏi vậy, nhất định là đoán trúng suy nghĩ trong lòng Tô Mộc Nghiên rồi, nghĩ, Tô Mộc Nghiên cũng không nhăn nhó, nàng nhếch miệng cười, có kiêu ngạo cùng tự tin lóe lên trong ánh mắt. "Dĩ nhiên không, chuyện này rất kỳ quái, rõ ràng là có người nhằm vào chúng ta mà đến. Nhưng dù sao cũng không gấp, đợi điều tra xong hết, đánh lại cũng chưa muộn."

"Như vậy," Giọng Cảnh Phong vẫn chậm rãi mà đầy khí chất, cô nói xong, rũ mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, cười hỏi: "Trong lòng em có đáp án sao?"

"Có." Tô Mộc Nghiên gật đầu, "Nhưng muốn định tội dù sao cũng phải có chứng cứ rõ ràng."

Tóc Tô Mộc Nghiên dài như thác nước chảy trên đùi Cảnh Phong, vì để nó không rối, Cảnh Phong cẩn thận thay Tô Mộc Nghiên vuốt nó thẳng xuống. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt Cảnh Phong dường như trắng nõn đến có thể phát hào quang, Tô Mộc Nghiên nhìn chằm chằm hàng lông mi cong vuốt của cô đến xuất thần, cho đến khi tóc bị vuốt đến đau mới giật mình tỉnh lại.

"Tôi vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản." Cảnh Phong bình tĩnh phân tích, nói: "Người này rất quen thuộc Thụy An, hơn nữa còn hiểu biết để mua chuộc cấp dưới ở Thụy An, nắm được quan hệ của chúng ta còn có thể báo cho chủ tịch, người có thể làm được tất cả mọi chuyện cũng không nhiều."

Tô Mộc Nghiên bĩu môi: "Sao cô không nói là làm được như vậy chỉ có một người?"

Người này rốt cuộc là ai, trong lòng hai người đã rõ, có thể hận đến mức không tiếc mọi thứ để đuổi Tô Mộc Nghiên ra khỏi Thụy An và rời Tô gia, trừ Tô Lập Hằng, làm gì còn người thứ hai.

"Tuy rằng chuyện này nhất định có phần anh ta, nhưng tôi không tin một mình anh ta có thể làm được điều này. Từ lần trước cùng Thụy An tranh giành hợp đồng với Tiêu thị, tôi đã thấy khả nghi, nếu nói chỉ một mình anh ta, anh ta không thể cẩn thận đến mức ngay cả Tiêu Linh cũng không tra được. Tôi nghi ngờ, sau lưng Tô Lập Hằng, còn có một công ty khác làm chỗ dựa cho anh ta."

"A." Tô Mộc Nghiên nghe vậy một mạch cười lạnh, "Mấy năm nay anh ta ở bên ngoài lăn lộn, vậy mà lại học được liên hợp với người ngoài đến mơ ước Thụy An, anh ta cũng không sợ đến lúc đó người đi trà lạnh, anh ta chỉ uổng công?"

Anh em Tô gia tình cảm không tốt, nên Cảnh Phong nghe Tô Mộc Nghiên oán giận chỉ ngậm miệng không nói, cũng không tham gia nhiều vào đề tài này. Cô vuốt mái tóc mềm mại của Tô Mộc Nghiên, tự nhiên mà xem nhẹ vấn đề này, nói: "Em là tổng giám đốc Thụy An, một ngày hai ngày còn có thể viện lý do gạt người, nhưng nếu để lâu, vậy thì trong Thụy An nhất định nghe được phong phanh gì đó, đến lúc đó cho dù chủ tịch có muốn thiên vị em, vẫn khó tránh khỏi áp lực người ngoài muốn thăng chức. Em nghĩ xem, Tô gia chỉ có em và anh trai em thôi, em đi rồi, người kế nhiệm sẽ là ai?"

"Tặng cho ai cũng được, cho anh ta thì không được." Mộc Nghiên hừ nhẹ, "Ba năm trước đây đem công ty kinh doanh rối tinh rối mù xong bỏ chạy, tôi vất vả lắm mới làm cho công ty quay về quỹ đạo, giờ anh ta muốn quay lại? Trên đời này làm gì có chuyện lợi đến vậy."

Điều này Cảnh Phong biết, huống hồ cô nghĩ chuyện năm đó Tô Nghiêu Hải cũng biết, nên ông ta làm cha mà cũng không nói gì, nhưng thấy mấy năm nay ông ta buông tay giao Thụy An cho Tô Mộc Nghiên quản lý cũng đủ đến nhìn ra được, Tô Nghiêu Hải từ lâu đã nhận định Tô Mộc Nghiên kế thừa Thụy An.

Tô Mộc Nghiên kiềm nén cơn giận, nên nàng không phát hiện ánh mắt trầm tư của Cảnh Phong, một hồi lâu sau, Cảnh Phong mới cười vỗ vỗ khuôn mặt tinh xảo của Tô Mộc Nghiên, nói: "Mấy món nợ này, sau này em sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ tính sổ với anh ta."

"Ừ." Tô Mộc Nghiên gật đầu, lập tức nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong, giảo hoạt cười rộ lên, trêu ghẹo nói: "Chuyện của tôi, nhưng cô còn thấy rõ hơn tôi."

"Nếu thấy không rõ, làm sao có thể cho em thắng được?" Cảnh Phong nhướng mày, cười đến chắc chắn, nhưng không làm người ta cảm thấy ngạo mạn. "Tôi nói rồi, tôi sẽ không để em thua."

Cảnh Phong nói ra tràn đầy tự tin, cô cũng thật sự luôn làm được, cho nên năm năm nay, Tô Mộc Nghiên thường nghĩ chỉ cần có Cảnh Phong bên cạnh, trận đánh khó khăn thế nào cũng có thể thắng.

Nghĩ như vậy, Tô Mộc Nghiên cười đến càng thêm sung sướng, nàng ngồi dậy, trườn đến sát bên người Cảnh Phong, mặt mày tươi rói lấy lòng, nói: "Hiếm khi được nghỉ, chúng ta còn rất nhiều thời gian để làm chuyện chúng ta muốn, đoán thử xem, bây giờ tôi muốn làm gì đây?"

Cảnh Phong không động đậy, cô chỉ không hề chớp mắt nhìn Tô Mộc Nghiên càng ngày càng tới gần mình, mùi nước hoa của Tô Mộc Nghiên tràn ngập lại đây, với mùi nước hoa của cô trộn lẫn cùng nhau, tạo ra một hương thơm vi diệu.

"Tôi không biết." Tuy ngoài miệng nói không biết, nhưng đôi mắt trong trẻo của Cảnh Phong rõ ràng hàm chứa ý cười.

Rất không thành thật! Xem tôi trừng phạt cô thế nào đây!

Tô Mộc Nghiên nghĩ thầm, sau đó nhịn không được tiến lên cắn vành tai Cảnh Phong, miệng dán chặt vào đó, giọng nói ái muội khàn khàn truyền ra, có thể càng thêm cọ sát mà rõ ràng đi vào tai Cảnh Phong: "Cô đoán thử xem, chắc chắn cô có thể đoán được."

Lúc Tô Mộc Nghiên nói ra câu này, cơ thể đã muốn dán sát lên trên người Cảnh Phong, môi nàng rời vành tai Cảnh Phong, di chuyển đến trên cổ thon dài trắng nõn, mỗi khi nàng hôn lên cổ Cảnh Phong, sẽ vô cùng xấu xa giảo hoạt phả hơi thở nóng ấm lên đó, giày vò cô bằng cái hôn mút nặng rồi nhẹ.

Miệng không rảnh rỗi, cơ thể Tô Mộc Nghiên cũng không rảnh rỗi, chân dài một bước ngồi lên trên người Cảnh Phong, ngón tay đẩy vạt áo Cảnh Phong ra, bàn tay linh hoạt tiến vào nội y bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ gồ lên trên cơ thể.

"Đừng náo loạn." Tô Mộc Nghiên dần dần tiến vào, đáng tiếc lại nghe được giọng Cảnh Phong bình tĩnh vang lên, giống như một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân nàng, khiến nàng như tỉnh lại từ trong mộng. "Tôi biết tối qua nhất định em không ngủ ngon, giờ chắc mệt rồi phải không?"

Cảnh Phong săn sóc luôn khiến Tô Mộc Nghiên cảm động, đáng tiếc lần này vô dụng rồi, hơn nữa còn không đúng lúc. Tuy thường ngày Cảnh Phong đầu gỗ không có tình thú, nhưng giống như hôm nay vậy khó hiểu phong tình đến nước này, thật sự là làm Tô Mộc Nghiên không thể không kinh ngạc.

Ai muốn ngủ ai muốn nghỉ ngơi chứ, cô là cái đồ ngốc, chẳng lẽ cô không thấy người ta đang lấy sắc dụ người trắng trợn hay sao? Người ta đã lộ rõ ra như vậy rồi, chẳng lẽ một chút phản ứng cô cũng không có sao?"

Này thật sự là quá đả kích người mà!

Tô Mộc Nghiên càng nghĩ càng giận phẫn, nhưng là nàng lại không thể chỉ vào mũi Cảnh Phong mà mắng ra được, cho nên nàng chính là nghẹn hỏa nhìn Cảnh Phong nói xong, còn đỡ nàng đứng lên, sau đó bỏ đi luôn vô phòng ngủ.

Đáng tiếc Tô Mộc Nghiên còn đang ngây người khiếp sợ, nên không thấy trong khoảnh khắc Cảnh Phong xoay người, khóe miệng quỷ dị tươi cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play