Cảnh Phong từ trên xe bước xuống, còn chưa dừng bước, Tô Mộc Nghiên thầm mắng một chữ ‘chết tiệt’, mở cửa chạy ra ngoài đón người.

Bỏ lại Mẹ Tô ở phía sau lên tiếng gọi, Tô Mộc Nghiên đi càng lúc càng nhanh, nàng đi ra hoa viên, đi tới cổng lớn, cách cảnh cổng hoa văn tinh xảo nhìn Cảnh Phong, dùng ánh mắt bức cô khiến cô không thể không dừng bước. (edit gần nửa truyện mới hiểu căn nhà này là biệt thự, có cổng lớn bên ngoài, đi vào có hoa viên, có đài phun nước, rồi mới tới căn nhà chính :v)

“Sao lại đến đây?”

Che dù đứng dưới mưa, trên người Cảnh Phong phủ nồng đậm lộ khí (trời mưa, sẽ ngửi thấy hơi đất nếu mưa lâm râm), cô đứng bên ngoài cánh cửa, thản nhiên nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: “Em cả đêm không về nhà, di động lại không mở máy, tôi lo lắng.”

Lời Cảnh Phong nói khiến Tô Mộc Nghiên cảm thấy trong lòng ấm áp vui vẻ, nàng nhấp hé miệng, ‘lạch cạch’ mở cổng, lôi kéo Cảnh Phong đi về phía chiếc xe.

“Tôi không sao, cô về trước đi , lát nữa tối sẽ liên lạc với cô.” Tô Mộc Nghiên nói xong, dùng hai tay đè xuống bả vai Cảnh Phong, như muốn ấn Cảnh Phong vào trong xe. “Trở về đi.”

Tô Mộc Nghiên vội vàng thúc giục kêu cô đi như vậy, Cảnh Phong đương nhiên không chịu, cô nhìn lướt qua sau lưng Tô Mộc Nghiên, thấy Mẹ Tô đang đi ra ngoài, đứng ở trước cửa không xa lắm nhìn hai người, trên mặt không có chút gì vui vẻ như ngày xưa, ngược lại lộ ra vẻ mặt rất ngưng trọng.

“Sao vậy?” Cảnh Phong vươn tay nắm lấy bàn tay Tô Mộc Nghiên đang đặt trên hai vai cô.

Tô Mộc Nghiên giương miệng lại không làm thế nào trong vài ba câu có thể giải thích rõ ràng, nàng trầm mặc, nghe tiếng Mẹ Tô từ phía sau vang lên: “Tiểu Phong, con vào đây trước đi.”

Mẹ Tô nói xong xoay người trở vào nhà, Tô Mộc Nghiên không nhúc nhích, nàng im lặng đứng yên tại chỗ, chỉ khoác chiếc áo lông đơn bạc dưới trời rét lạnh làm cả người muốn phát run, nhưng nàng vẫn không muốn xoay người vào nhà.

Chỉ cần nhìn hai mẹ con này mỗi ngày luôn không đứng đắn nghiêm túc nay lại trưng ra bộ dáng đầy tâm sự thế này, trong lòng Cảnh Phong cũng ngầm cảm giác được có gì đó khác lạ, hơn nữa, chuyện này dường như có liên quan đến cô.

“Về quan hệ của chúng ta, ba mẹ tôi đã biết.” Tô Mộc Nghiên cắn môi dưới trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói ra ngọn nguồn trước ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Phong. “Ba ba rất giận, tối qua tôi và ba nói chuyện… không tốt cho lắm.”

“Vào đây.” Cảnh Phong nghe vậy cũng không ngạc nhiên lắm, cô chỉ đưa tay nắm chặt bàn tay đang muốn đông lạnh của Tô Mộc Nghiên, đem bàn tay đó tiến vào lòng bàn tay ấm áp của mình, nắm tay nàng đi vào nhà. Nếu quan hệ của hai người đã không còn là bí mật, vậy thì hành động thân mật cũng không cần giấu diếm nữa.

“Cảnh Phong.” Cánh cửa Tô gia đã ở ngay trước mắt, Tô Mộc Nghiên có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Tô Nghiêu Hải gương mặt xanh mét, nàng vẫn cảm thấy không ổn nên dừng bước, mong muốn lần nữa khuyên Cảnh Phong trở về.

“Em không cần làm gì cả.” Trời cao đổ cơn mưa phùn, tóc áo Cảnh Phong đều dính mưa, cảm giác Tô Mộc Nghiên dừng bước, cô chỉ quay đầu lại khẽ cười cười, cánh tay nhẹ nhàng kéo nàng. Tô Mộc Nghiên bản năng nương theo sự dẫn dắt  của cô mà tiếp tục nâng bước đi về phía trước. “Làm sao tôi có thể để cho người phụ nữ của tôi thay tôi đấu tranh anh dũng, mà chính mình lại trốn sau lưng cô ấy làm một kẻ đào binh đây?”

Cảnh Phong trên mặt thản nhiên tươi cười thật sự là hết sức đẹp, hốc mắt Tô Mộc Nghiên hơi nóng lên, nàng hít hít mũi, cảm giác ngưng trọng đầy áp lực trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói. Mất hứng bĩu môi, Tô Mộc Nghiên bỏ tay ra khỏi ta Cảnh Phong, ra vẻ chế nhạo nói: “Ai là người phụ nữ của cô, nói nghe hay thật.”

Trường hợp nào tình huống nào cũng đều có thể ngạo kiều một cách tự nhiên, trên thế giới này chắc chỉ có mình Tô Mộc Nghiên không có người thứ hai. Cảnh Phong nghĩ, đưa tay sờ sờ mũi, yên lặng cười, theo sau nàng đi vào Tô gia.

Tô gia như được bao phủ trong không khí nghiêm túc vô hình vô cùng nồng đậm, trong khoảnh khắc Tô Mộc Nghiên bước vào, khóe miệng đang cười cũng dần phai nhạt. Nàng quay đầu nhìn Cảnh Phong đứng ở cửa, sau đó đi về phía Mẹ Tô nói: “Con lên lầu lấy áo khoác, lấy xong rồi về.”

“Nghiên Nghiên.” Mẹ Tô giữ chặt cánh tay Tô Mộc Nghiên, nói: “Có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện với ba con, con đã không còn nhỏ nữa, không thể cứ tùy tiện  bực bội như vậy được.”

“Không có gì để nói, chẳng phải ba ba đã nói rất rõ ràng đủ để hiểu rồi sao?” Tô Mộc Nghiên hơi tránh khỏi tay Mẹ Tô, nàng nói xong, quật cường không liếc nhìn tới Tô Nghiêu Hải một cái, xoay người đi lên lầu.

Tiếng bước chân Tô Mộc Nghiên dần dần biến mất ở thang lầu, Tô gia lúc này càng thêm yên lặng, nhưng Cảnh Phong có thể cảm giác được ánh mắt xuyên thấu xương của Tô Nghiêu Hải đang dừng trên người mình, ánh mắt như lửa, khiến cô đứng cách xa mấy thước vẫn có thể cảm giác được nóng rát toàn thân.

Ánh mắt đó như có thể làm cho người bị nhìn chằm chằm không chịu nổi phải lùi bước trốn tránh, nhưng Cảnh Phong vẫn đứng thẳng như cũ, cô không hề né tránh không trốn chạy, thậm chí ánh mắt còn nhìn Tô Nghiêu Hải vô cùng lễ phép, không hề có ý muốn trốn tránh.

“Dì Tô.” Cảnh Phong hơi hơi gật gật đầu, hướng tới Mẹ Tô đứng gần mình nhất chào hỏi. Sau đó ánh mắt rất nhanh di chuyển, dừng ở trên người Tô Nghiêu Hải, lễ phép gọi: “Chủ tịch.”

“Không cần gọi ta là chủ tịch nữa.” Cảnh Phong vừa nói, Tô Nghiêu Hải đã cắt ngang cô ngay, ông đứng lên khi bữa sáng mới vừa ăn vài miếng, đi qua sô pha ngồi. “Cảnh Phong, cho tới giờ, ta rất xem trọng cô, cũng tự thấy đối đãi cô không tệ. Mấy năm nay Nghiên Nghiên ở khắp nơi che chở cô, ta cũng xem trong mắt, nếu ta đã giao Thụy An cho Nghiên Nghiên quản lý, vậy ta cũng tôn trọng lựa chọn của Nghiên Nghiên, cô có địa vị như hôm nay, hoàn toàn đều nhờ ta và Nghiên Nghiên cho cô, xem ra chỉ có một cái chức giám đốc hình như không thể thỏa mãn cô, cô còn có suy nghĩ động đến trên người Nghiên Nghiên.”

Lời lẽ Tô Nghiêu Hải nghiêm khắc tàn khốc khiến Mẹ Tô đứng bên cạnh nhịn không được muốn khuyên can, nhưng Cảnh Phong vẫn cúi đầu lắng nghe, đợi ông nói xong, cô mới ngẩng đầu lên, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, còn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc. “Cho dù lúc trước Mộc Nghiên không phải tổng giám đốc Thụy An, con vẫn thích cô ấy. Tâm tư cô ấy đối với con, cùng với thân thể và địa vị của cô ấy không liên quan gì đến nhau.”

“Ồ?” Tô Nghiêu Hải nghe vậy, tựa như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, ông nhíu mày, khinh thường hừ một tiếng. “Lời ngon tiếng ngọt, hư tình giả ý, đáng tiếc ta không phải Nghiên Nghiên, ta cũng sẽ không vì vài câu nói êm tai của cô mà mất đi lý trí, làm ra nhũng chuyện trái luân lý.”

Cảnh Phong thái độ tôn kính như trước, nhưng khí thể trên gương mặt không hề suy giảm. “Chẳng lẽ trong mắt chủ tịch, Mộc Nghiên chỉ là cô gái phải dựa vào gia thế bối cảnh mới khiến cho người ta muốn yêu thương sao?”

Tô Nghiêu Hải vẫn thái độ khí thế khiến người run sợ cùng Cảnh Phong đối thoại, cho đến giờ phút này, ông mới chính thức tỉ mỉ đánh giá Cảnh Phong. Cô đứng ở cạnh cửa, chưa từng bước vào nhà nửa bước, cũng không vì chất vấn của ông mà lùi bước nào. Biểu tình trên mặt không hèn mọn không nhún nhường, ở cô có khí thế cùng kiên định, nhưng không toạc ra.

“Cô nói cô yêu nó?” Tô Nghiêu Hải thật sâu đánh giá Cảnh Phong hồi lâu, mới chậm rãi thở hắt ra.

“Đúng.”

“Yêu không phải bằng vào lời nói là đủ, cô yêu Nghiên Nghiên, nhưng cô có thể cho nó cái gì? Hôn nhân hay là một thân phận quang minh chính đại, một bờ vai rộng lớn hay là một đứa trẻ thuộc về hai người?” Những câu hỏi của Tô Nghiêu Hải thật sự trầm trọng, hơn nữa mỗi một lời nói cứ như xuyên đến chỗ sâu nhất trong lời Cảnh Phong, hận không thể khơi gợi lên nỗi đau không tiện nói ra của cô, đâm vào khiến cô đau đớn đến không thể dịu lại mới vừa.

“Chỉ cần cả hai yêu nhau, có thân phận gì mà không thể nói, nếu yêu nhau một cách đường đường chính chính, thì có gì phải lo sợ mà không thể quang minh chính đại gặp người?” Ánh mắt Cảnh Phong ánh mắt rất thành khẩn, ngữ khí bình thản đầy sức thuyết phục, gương mặt từ đầu đến cuối vẫn mang ý cười rất lễ phép. “Về phần đứa trẻ, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, con tin chỉ cần chúng con nguyện ý, thì đây cũng không phải là vấn đề không thể giải quyết.”

Tô Nghiêu Hải từng bước ép sát, Cảnh Phong liền nhất nhất đón đánh, thẳng đến giờ khắc này Tô Nghiêu Hải mới hơi sốt ruột, ông cả giận nói: “Nhưng chung quy cô vẫn không phải đàn ông!”

“Nếu hai người ở bên nhau, không cần cảm tình không cần phù hợp cũng không cần yêu thương lẫn nhau, chỉ cần là một người đàn ông thì có thể khiến con danh chính ngôn thuận kết hôn sinh con, vậy thì con người và súc sinh có gì khác nhau?” Ngay chỗ rẽ thang lầu, Tô Mộc Nghiên đã mặc áo khoác đi xuống, tiếng nàng từ trên lầu xuống càng lúc càng rõ.

Từ trong bóng tối đi xuống, Tô Mộc Nghiên một tay xách túi, một tay vịn lan can, nàng nói xong, bước xuống hai bậc cuối cùng, đi đến bên cạnh Cảnh Phong, hướng về cô mỉm cười, như muốn nói “những lời vừa rồi tôi đều nghe được hết.”

“Con!”

Tô Nghiêu Hải thở hổn hển, nếu biểu hiện của Cảnh Phong chưa đủ để ông tức giận, thì bây giờ Tô Mộc Nghiên đã làm được điều đó, chính thức làm cho Tô Nghiêu Hải dâng lên cơn tức.

“Được rồi.” Mẹ Tô chen vào nói, cho đến khi Tô Mộc Nghiên xuống lầu, bà mới cắt ngang cuộc nói chuyện không thể gọi là tốt đẹp này. “Không thấy ba ba con đang giận sao? Hai đứa đi về trước đi.”

Nghe được Mẹ Tô ra kế sách hoãn binh, Cảnh Phong giữ chặt Tô Mộc Nghiên đang còn muốn nói tiếp, hướng về phía Mẹ Tô gật đầu, nói: “Con đưa Mộc Nghiên về trước, chờ ngày nào đó chủ tịch và Nghiên Nghiên hết giận, con sẽ đưa cô ấy đến nói chuyện.”

“Khoan đã.”

Hai người vừa mới ra cửa, giọng Tô Nghiêu Hải lạnh lùng vang lên.

“Nghiên Nghiên, nếu hôm nay con đi theo Cảnh Phong

------

Câu cuối chương này nghe giống lúc Triệu Mẫn đi theo Vô Kỵ bị Nhữ Dương Vương chặn đường bắt về =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play