Chương 50: Đúng vậy, tôi yêu cô.

Tô Mộc Nghiên thật vất vả mới bắt được một chiếc taxi trên đường, lên xe, báo địa điểm, lòng như lửa đốt chạy về nhà.

Xe dừng ở cửa tiểu khu, Tô Mộc Nghiên vừa bước xuống, bảo an ở cửa tiểu khu liền chạy nhanh tới.

“Cô Tô, cô về rồi.”

“Cô ấy đi rồi sao?” Tô Mộc Nghiên nhìn nhìn vào bên trong tiểu khu, tuy hỏi bảo an, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không hề nhìn anh ta.

“Hình như cô ấy chưa lái xe ra.”

“Cám ơn.”

Tô Mộc Nghiên nghe bảo an nói câu này mới thở phào, nàng nói xong, liền chạy về nhà mình.

Hít thở dường như muốn không đủ, giày cao gót tinh tế dưới chân bởi vì nàng chạy mà gần như muốn gãy, nhưng Tô Mộc Nghiên không quan tâm, trong lòng nàng bây giờ chỉ đầy ắp một người.

Bên trong tiểu khu, ngọn đèn vàng chiếu thẳng một đường, Tô Mộc Nghiên quẹo qua một tòa kiến trúc, xe Cảnh Phong hiện ra trước mắt nàng.

Xe Cảnh Phong đậu dưới lầu nhà nàng, cô ôm cánh tay đứng dựa vào thân xe, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Đài phun nước phía sau lóe sáng nhiều ngọn đèn màu, sắc hồng chiếu lên thân thể cô, khuôn mặt nghiêng trông thật xinh đẹp và yên tĩnh.

Nghe được tiếng bước chân của Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong từ từ quay đầu lại, nhìn Tô Mộc Nghiên đang bước nhanh đến, đứng bên người cô.

Gió mùa thu mát mẻ thổi lên mái tóc Tô Mộc Nghiên, phất lên vầng trán trơn bóng trắng nõn của nàng, gương mặt bởi vì chạy bộ mà đỏ ửng, trông vô cùng xinh đẹp.

“Có chuyện muốn nói với tôi?” Tô Mộc Nghiên hai tay chống hông, nàng nói xong, ngực hơi phập phồng, quả thật lâu quá không vận động.

Cảnh Phong đứng thẳng người, ngắm nhìn hai má Tô Mộc Nghiên, cuối cùng mới hơi cười cười, nói: “Ừ.”

“Nói đi.” Tô Mộc Nghiên không nghĩ cũng không dám đi đoán xem Cảnh Phong muốn nói gì, tuy rằng có lẽ ẩn bên trong đó nàng cũng đã hiểu.

Cảnh Phong chỉ nhìn bốn phía xung quanh, nhướng mày hỏi: “Ở đây?”

Tô Mộc Nghiên yên lặng liếc Cảnh Phong một cái, mới xoay người sang bên mở cửa: “Vào đây đi.”

Một trước một sau đi ra thang máy, Tô Mộc Nghiên vẫn luôn đi trước, nàng thậm chí không muốn sóng vai đi cùng Cảnh Phong. Lòng nàng rối loạn không yên, không muốn để Cảnh Phong nhìn thấy mình đang căng thẳng và lo lắng, nàng chỉ có thể dùng cách thức như vậy để che giấu cảm xúc của mình.

Mở cửa, Tô Mộc Nghiên đổi giày, đi trước vào phòng khách, nàng ném túi xách lên sô pha, chợt nghe Cảnh Phong ở phía sau đóng cửa.

Tô Mộc Nghiên không xoay người lại nhìn Cảnh Phong, Cảnh Phong cũng không bước đến, không khí bỗng nhiên cứng lại, dường như không ai muốn lên tiếng trước. Tô Mộc Nghiên khoát tay lên sô pha, móng tay gần như muốn bấu thủng mấy lỗ trên sô pha, nàng cảm giác mình càng bấu lên sô pha thêm một chút thì càng giống như đang bấu lên ngực mình.

“Không phải cô nói có chuyện muốn nói với tôi sao?” Tô Mộc Nghiên rốt cuộc cũng chịu không nổi, nàng hơi nghiêng đầu về phía Cảnh Phong, nói xong, yên lặng rũ mi mắt, vẻ mặt nàng lúc này trông vô cùng cô đơn lạnh lẽo. “Nhưng có lẽ tôi biết cô muốn nói gì.”

“Cô biết?” Giọng Cảnh Phong thản nhiên, lộ ra một chút kinh ngạc.

Lúc này Tô Mộc Nghiên mới xoay người lại, nàng thấy Cảnh Phong đang đứng tựa vào cửa, cũng không bước đến, giống như có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Nghĩ vậy, lòng nàng bất giác nổi lên cơn khó chịu, nghe Cảnh Phong nói, nàng chỉ nén xuống cảm giác khó chịu này, nói: “Chiều nay tôi có lên công ty, Đa Đa nói cô cùng Tiêu Linh ra ngoài.”

Tô Mộc Nghiên nói xong, cố ý dừng lại, nàng yên lặng quan sát Cảnh Phong, cho cô đủ thời gian và lý do để giải thích. Nhưng Cảnh Phong không nói gì cả, cô chỉ yên lặng đứng đó, không có chút ý gì muốn giải thích.

Hơi hít mũi, Tô Mộc Nghiên cảm thấy lòng ngực trống trải, có chút lạnh lẽo, càng thêm bất lực và tuyệt vọng. Nàng cười cười, cật lực dùng sự phớt tỉnh của mình để che giấu đau lòng: “Thật ra cô cũng không làm sai, tiến vào Tiêu thị là lựa chọn không sai. Tôi biết, Tiêu Linh luôn coi trọng cô, cô đến Tiêu thị, chắc chắn sẽ phát triển tốt…”

“Tô Mộc Nghiên,” Cảnh Phong hơi nhíu mày, cắt ngang lời Tô Mộc Nghiên, cô đứng thẳng người, đi về phía Tô Mộc Nghiên. “Cô cảm thấy tôi đến đây để nói chuyện này với cô?”

Bước chân Cảnh Phong tới gần khiến Tô Mộc Nghiên cảm thấy áp bách hít thở không thông, nàng bất giác lùi từng bước, bướng bỉnh hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“…” Lời Tô Mộc Nghiên nói khiến Cảnh Phong bỗng giật mình, cô dừng bước, cuối cùng từ từ lắc đầu, “Không phải.”

Cảnh Phong lúc này bước tới bên người Tô Mộc Nghiên, đứng lại, cơ thể hơn khuynh tới, ngũ quan rõ ràng tiến vào trong tầm mắt Tô Mộc Nghiên, không ngôn từ nào có thể hình dung được vẻ đẹp của cô vào giây phút này.

“Không phải sao?” Tô Mộc Nghiên đã không muốn đoán Cảnh Phong đến đây rốt cuộc có mục đích gì, có đoán cũng đoán không nổi, nàng luôn không phải đối thủ của Cảnh Phong, trong lòng nàng tự biết rõ điều đó.

“Tôi đến buông vũ khí đầu hàng.” Cánh môi mỏng Cảnh Phong hơi giơ lên, cong lên nụ cười đầy cưng chiều, cô nói xong, đôi mắt màu hổ phách lại nhìn Tô Mộc Nghiên, tựa như một cái lồng giam, nhìn người kia đời này đừng hòng thoát khỏi tầm mắt cô. “Tô Mộc Nghiên, tôi đầu hàng.”

Có lẽ đã đến lúc, trong lòng Cảnh Phong đã chuẩn bị kỹ những lời muốn nói, tưởng tượng đủ loại quyết định, nhưng đến khi cô nhìn thấy Tô Mộc Nghiên cứ vậy không hề bố trí phòng bị mà tiến vào tầm mắt mình, cô mới giật mình hiểu được, thật ra đối với Tô Mộc Nghiên, rốt cuộc chuyện cô muốn nói muốn làm chẳng qua chỉ có một việc.

Trong năm năm này, cô vẫn đứng bên cạnh Tô Mộc Nghiên, trăm phương ngàn kế nhiều năm như thế, chẳng qua chỉ muốn nhiệt tình của Tô Mộc Nghiên. Trừ lần đó ra, chưa từng có lại.

Gương mặt Cảnh Phong gần như vậy, gần đến mức có thể chạm vào nhau, Tô Mộc Nghiên có chút không dám tin, lòng nàng lập đi lập lại, nhấm nuốt lời Cảnh Phong nói, con tim từ từ đập nhanh một cách kịch liệt, cứ như muốn nhảy khỏi lồng ngực nàng.

“Cô sẽ không đầu hàng.” Tô Mộc Nghiên tâm loạn như ma xoay người, dường như chỉ vì câu nói này của Cảnh Phong mà nhè nhẹ bay bay, nhưng vẫn giữ lại một chút lý trí cuối cùng, nói: “Rõ ràng cô luôn trêu đùa tôi, rõ ràng cô biết tâm tư tôi đối với cô, nhưng cô cố ý giày vò tôi, nhìn tôi vì cô mà khó chịu vì cô mà đau khổ.”

“Chẳng lẽ cô không giày vò tôi sao?” Cảnh Phong nói ra nghe có chút bất đắc dĩ, có thêm một chút thỏa hiệp. Cô nói xong, từ phía sau nhẹ nhàng giữ lấy eo Tô Mộc Nghiên, lời nói trêu tức nhưng nghe kỹ thì chính là tràn đầy thở dài. “Cô rất lợi hại, chỉ cần dùng một tên Đỗ Việt Hàng, đã đánh tôi trở lại nguyên hình.”

Thực tế, lần đầu tiên gặp Đỗ Việt Hàng, nghe anh ta giới thiệu mình là bạn trai năm năm trước của Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong bắt đầu thầm cảm giác được nguy cơ, cũng bắt đầu từ lúc đó, cô mới hiểu ra cô không thể cứ chờ đợi như vậy nữa.

Cô không thể để bất cứ kẻ nào cướp đi Tô Mộc Nghiên từ bên người cô. Cho dù người kia, có là người đàn ông Tô Mộc Nghiên từng yêu.

“Tôi… không có xem cô là thế thân của anh ta.” Tô Mộc Nghiên cúi đầu nhìn vòng tay của Cảnh Phong đang ôm lấy cánh tay của mình, nàng chần chừ nói xong, do dự cắn môi. Có trời biết nàng nói ra lời thật lòng này, đối với người kiêu ngạo tự phụ như nàng mà nói, là chuyện khó khăn đến cỡ nào. Nhưng nàng phải nói, giờ khắc này, nàng phải nói rõ ràng rành mạch cho Cảnh Phong biết. “Thực tế, không ai có thể thay thế vị trí của cô. Trong lòng tôi, trừ cô ra, ai cũng không thể.”

Có cái gì đó ngập tràn trong hốc mắt Tô Mộc Nghiên, cảm giác ướt sũng làm nàng bất giác hít mũi, ánh mắt chua sót không thôi, thoáng chốc, từng giọt nước mắt rơi xuống, nhiễu lên ống tay áo Cảnh Phong, nở rộ như hình dáng một đóa hoa.

Tô Mộc Nghiên không muốn khóc, cũng không cho phép mình khóc. Nhưng giờ phút này, nước mắt không ngưng lại được, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống.

Xoay người lại, Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong, đôi mắt dính lệ lóe ra ánh sáng trong suốt, nhìn Cảnh Phong trước mắt giống như mờ ảo. “Tôi yêu cô, Cảnh Phong.”

Đúng vậy. Tôi yêu cô. Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng có lẽ sẽ không bao giờ kết thúc.

Đó là lời nói vẫn ẩn giấu sâu tận đáy lòng Tô Mộc Nghiên, đó là bí mật nàng vẫn không cam lòng nói ra, cho đến một khắc khi nói ra, Tô Mộc Nghiên mới phát giác, thật ra thẳng thắn thừa nhận lại vô cùng thoải mái so với vất vả lừa dối.

Nàng yêu Cảnh Phong như thế, yêu đến mức chỉ dùng ba chữ này để hình dung thì có vẻ nhợt nhạt.

Trong mắt Cảnh Phong có gì đó chợt lóe qua, ý cười tràn đầy che kín ánh mắt cô, cô vươn tay nắm lấy cằm Tô Mộc Nghiên buộc nàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt mình. Ý cười trong mắt cô hiện lên rõ ràng, khóe miệng cong lên vô cùng đẹp mắt lại dịu dàng, “Tô Mộc Nghiên, cô lặp lại lần nữa.”

Tô Mộc Nghiên mở to hai mắt nhìn Cảnh Phong, một giọt nước mắt từ hốc mắt nàng chảy xuống, nàng chớp chớp mắt, có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Cảnh Phong, đợi đến khi nàng hiểu được, vẻ mặt xấu hổ, nhanh chóng quay đầu đi.

“Tôi hơi mệt.” Tô Mộc Nghiên muốn giãy ra khỏi vòng tay Cảnh Phong, nói xong vờ như muốn đi vào phòng ngủ.

Giỡn sao, nói một lần là nể mặt cô lắm rồi, cô không cần đắc ý vênh váo như vậy chứ!

Oán thầm trong lòng, Tô Mộc Nghiên thoải mái thoát khỏi vòng tay Cảnh Phong, mới đi được vài bước, lại đột nhiên bị Cảnh Phong giữ chặt, cả người đổ qua một bên, lưng đặt lên vách tường lạnh lẽo. Không đợi nàng phản ứng với tình trạng trước mắt, hơi thở quen thuộc của Cảnh Phong đã áp sát lại.

Gương mặt Cảnh Phong ngay trước mắt nàng, hai hơi thở giao hòa với nhau, hơi thở ái muội phá hủy lý trí cả hai, Tô Mộc Nghiên chỉ kịp thấy khóe miệng Cảnh Phong lộ ra nụ cười say lòng người, sau đó nàng đột nhiên bị hôn.

Ngạo kiều cái gì đều thành mây bay, Tô Mộc Nghiên căn bản không cản được thế công của Cảnh Phong vào giờ khắc này, nàng yên lặng nhắm mắt, tùy ý Cảnh Phong hôn mình càng thêm sâu.

Hôn đến càng sâu đậm hơn, đột nhiên nhớ đến gì đó, nàng hơi đẩy Cảnh Phong ra, làm tư thế dù thế nào cũng phải hỏi rõ ràng: “Nếu cô hẹn gặp Tiêu Linh không phải vì đổi việc, vậy hai người gặp mặt vì chuyện gì?”

“Tô Mộc Nghiên.” Cảnh Phong híp nửa mắt, trêu tức cười rộ lên, bộ dáng muốn bao nhiêu yêu nghiệt có bấy nhiêu yêu nghiệt. “Rốt cuộc ai mới là người không lãng mạn đây?”

Nghe Cảnh Phong nói, Tô Mộc Nghiên nghẹn một hơi ngay cổ họng, nàng trừng mắt nhìn Cảnh Phong, hơn nửa ngày mới ‘hừ’ một tiếng, phủ người qua vòng tay ôm cổ Cảnh Phong, khẽ cắn môi Cảnh Phong, sau đó dùng lưỡi vẽ liếm theo hình đôi môi cô, lại cố tình không hôn. “Không lẽ, là đi làm chuyện không thể cho người ta biết.”

“……” Muốn dịu dàng lại bị Tô Mộc Nghiên quấy cho rối tinh rối mù, Cảnh Phong buồn cười nhìn Tô Mộc Nghiên, thoáng lui lại từng bước, ra vẻ tiếc nuối, nói: “Quên đi, tôi thấy là tôi nên đi về trước.”

“Ê!” Tô Mộc Nghiên nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Cảnh Phong, trong lòng biết rõ ngay lúc này tự nhiên mình nhắc tới người khác thật sự là có hơi tuột cảm xúc, nên nàng cũng đem chuyện Tiêu Linh ném ra khỏi đầu. Lại tiếp tục níu lấy Cảnh Phong, lần nữa tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt của hai người.

Đợi một hồi lâu sau nụ hôn nóng bỏng chấm dứt, Tô Mộc Nghiên cảm giác được hơi thở Cảnh Phong phả bên tai nàng, toàn bộ hơi nóng truyền vào tai nàng, tim nàng đập thình thịch không ngừng, mặt đỏ ửng đã muốn tràn đến cổ. trong lúc ý loạn tình mê, đột nhiên nàng nghe thấy Cảnh Phong nỉ non bên tai.

Ngắn ngủn một câu, nháy mắt làm hốc mắt Tô Mộc Nghiên nóng lên, nhịn không được muốn khóc thành tiếng.

----
Mình thích chương này :))
Có lẽ nên đổi xưng hô một chút cho phù hợp :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play