Lúc Tô Mộc Nghiên xuống máy bay, đã sắp rạng sáng.

Khi đó nàng là do xúc động mà đến, nên tự nhiên sẽ không báo cho bất cứ kẻ nào biết, cũng sẽ không có người đi đón nàng. Bởi vậy, một mình nàng lẻ loi đứng trong sân bay, nghe loa phát thanh lạnh băng vang lên, trong lòng đột nhiên có chút man mác.

Theo hành khách xuống máy bay cùng đi ra sân bay, Tô Mộc Nghiên ở cửa ngồi lên xe buýt sân bay.

Cảnh Phong đi công tác đều do công ty chi trả, hơn nữa khách sạn cũng là do công ty đặt trước cho cô, nên Tô Mộc Nghiên chỉ cần hỏi phòng tài vụ là biết Cảnh Phong ở khách sạn nào, đường nào.

Thành phố S đang bước vào đầu thu, Tô Mộc Nghiên mặc váy ngắn đơn bạc đứng ở đầu đường vắng lặng, đợi cả buổi mới có một chiếc xe taxi đến.

Ngồi vào xe taxi, Tô Mộc Nghiên vừa nghĩ đến Cảnh Phong là muốn nổi giận, nàng dựa vào cạnh cửa, một tay chống cằm, một tay sốt ruột gõ gõ lên nệm ghế. Nàng chỉ hy vọng xe có thể chạy nhanh hơn nữa, hiện tại mỗi giây trôi qua, dường như đang dày vò nàng.

Đến khi xe tới cửa lớn khách sạn, Tô Mộc Nghiên không nói lời nào lấy tiền từ trong túi xách, đưa cho tài xế xong rồi mở cửa bước xuống.

Đi thang máy lên lầu, Tô Mộc Nghiên hai tay ôm ngực nhìn đồng hồ. Đã hơn ba giờ sáng, lúc này, có lẽ Cảnh Phong đang ngủ, có lẽ, cô ấy cũng không ở trong khách sạn, không chừng còn đang cùng Tiêu Linh phong lưu khoát hoạt ở đâu đó.

Càng nghĩ càng giận, Tô Mộc Nghiên đi tìm từng phòng, thẳng đến khi nhìn số phòng của Cảnh Phong, nàng mới dừng bước, yên lặng nhìn chằm chằm cánh cửa, luôn mãi xác định chính là phòng này, không có lầm.

Tô Mộc Nghiên vốn vội vã chạy tới, nhưng giờ đứng trước cửa phòng, nàng chỉ cách Cảnh Phong có một cánh cửa thôi, mà lại bắt đầu do dự.

Đến đây có thể làm gì? Cho dù thật sự nhìn thấy hình ảnh mình không mong muốn, thì có thể làm gì? Nàng bây giờ lòng như lửa đốt chạy tới, lại lấy thân phận gì đi chất vấn Cảnh Phong đây?

Hít sâu một hơi, Tô Mộc Nghiên xoay người dựa vào cánh cửa, xúc động trong lòng vào giây phút này toàn bộ tiêu tán, chuyển biến thành một loại cảm thụ nho nhỏ. Nàng lấy di động trong túi xách ra, yên lặng nghĩ ngợi một hồi, mới gọi đi.

Tiếng chuông điện thoại của Cảnh Phong xuyên qua cánh cửa truyền vào trong tai Tô Mộc Nghiên, biết được Cảnh Phong thật sự ở bên trong, Tô Mộc Nghiên cúp máy, tay nắm di động xoay người lại.

Do dự có nên gõ cửa hay không, Tô Mộc Nghiên chợt nghe bên trong truyền đến âm thanh ‘xì xì xào xào’, nàng nghiêng tai cẩn thận nghe xem, còn chưa nghe được nguyên do, di động trong tay đột nhiên vang lên. Tô Mộc Nghiên lập tức cúi đầu nhìn xem, màn hình hiển thị tên không phải ai khác, chính là Cảnh Phong.

Cẩn thận bao nhiêu cũng không đủ dùng, Tô Mộc Nghiên nhanh chóng lùi về sau vài bước, luống cuống tay chân vừa định tắt điện thoại, cánh cửa vẫn đóng chặt trước mắt đột nhiên ‘cạch’ một tiếng mở ra từ bên trong.

Khuôn mặt Cảnh Phong đột nhiên xuất hiện trước mắt Tô Mộc Nghiên, cô một tay cầm di động áp vào bên tai, một tay cầm tay nắm cửa, nháy mắt nhìn thấy Tô Mộc Nghiên đứng bên ngoài. Hai người đối mặt nhìn nhau, biểu tình cực kỳ phong phú.

Cảnh Phong mặc đồ ngủ vải bông, nét mặt tràn đầy ủ rũ, thấy Tô Mộc Nghiên, cô mới buông di động, tò mò hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Nghe Cảnh Phong hỏi, Tô Mộc Nghiên hắng giọng, còn chưa nói, liền thấy phía sau Cảnh Phong, trên giường lớn lộ ra cái gì đó đang vặn vẹo. Dường như hiểu được điều gì, Tô Mộc Nghiên không có tâm tư quan tâm Cảnh Phong, nàng chính là một mạch nghiêng đầu đi quan sát sinh vật màu trắng đang nằm trên giường, một tay đẩy Cảnh Phong ra, hướng về phía giường mà đi tới.

Quẹo vào cửa, bóng dáng Tiêu Linh liền lộ ra lọt vào tầm mắt Tô Mộc Nghiên. Nàng đang mặc áo tắm mở ra một nửa nằm ngủ trên giường, tóc rời rạc trên mặt, biểu tình vô cùng yêu mị, khuôn mặt trắng nõn nay đỏ ửng, bô dáng hoạt sắc thiên hương.

Tô Mộc Nghiên cảm giác máu toàn thân đều vọt lên đỉnh đầu, cảm giác lúc này còn khó chịu hơn so với ăn vào mấy trăm con ruồi bọ, trong lòng muốn nổ tung, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh một cách thần kỳ. Nàng quay đầu nhìn trên bàn, mấy chai rượu đã bị uống hết, cùng với hai ly rượu.

Khó trách người khác đều nói bắt gian tại giường, không phải vậy sao? Nếu không phải chính mắt mình nhìn thấy một màn kích động như vậy, có lẽ cả đời này, nàng cũng sẽ không nghĩ đến Cảnh Phong chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, lại không tiền đồ bị Tieu Linh bắt được.

“Chị ấy uống rượu,” Cảnh Phong không biết khi nào thì đi tới bên người Tô Mộc Nghiên, nhẹ nhàng giải thích: “nên tôi chỉ để chị ấy ở lại một đêm.”

“Đừng nói cứ như thật thiệt thòi như vậy.” Tô Mộc Nghiên trong tay nắm chặt túi xách, ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Linh, trong lòng phẫn nộ cơ hồ sắp bao phủ toàn bộ lý trí nàng. “Tôi biết, trong lòng cô rất hưởng thụ.”

Cảnh Phong nghe vậy, lúc này mới từ giọng nói âm dương quái khí của Tô Mộc Nghiên nhận ra giọng điệu cùng biểu tình trên mặt nàng không tương xứng. Cô nhíu mày, lui về sau vài bước tựa nửa người lên tường, ôm cánh tay hỏi: “Cô nói vậy là ý gì?”

“Không có gì.” Tô Mộc Nghiên lười nói thêm gì nữa với Cảnh Phong, nàng cảm giác tâm tình mình quả thật là ngũ vị tạp trần (5 loại vị giác trộn lẫn), thật sự không ổn, nàng cần tìm một chỗ để tiêu hóa chuyện này. Nghĩ vậy, Tô Mộc Nghiên nhắm chặt hai mắt di chuyển thân mình, nói: “Tôi không quấy rầy hai người, gặp lại sau.”

Tô Mộc Nghiên nói xong, liền hướng ngoài cửa đi ra.

“Hừ…” Mới vừa đi ra vài bước, Tô Mộc Nghiên chợt nghe Tiêu Linh vẫn ngủ trên giường cúi đầu ‘hừ’ một tiếng. Nàng cứng đờ thân mình, quay đầu lại nhìn, thấy Tiêu Linh đã lười biếng mở mắt, phát hiện bóng dáng nàng, hơi kinh ngạc gọi: “Mộc Nghiên?”

Tô Mộc Nghiên hé ra bộ mặt không chút thay đổi, nghe Tiêu Linh gọi, nàng im lặng, không nói gì.

“Xem tôi, vậy mà lại ngủ.” Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, Tiêu Linh cũng không hỏi nhiều. Nàng vô tình ngồi dậy, lười biết vò vò tóc, đứng dậy cầm lấy quần áo cửa mình, ở trước mặt hai người họ thay đồ. “Được rồi, đến lúc tôi phải về.”

Nghe được Tiêu Linh nói phải đi, Tô Mộc Nghiên như trước không nói gì, Cảnh Phong thấy Tiêu Linh mặc quần áo đứng dậy rời đi, thay Tiêu Linh mở cửa, nói: “Tôi đưa chị xuống.”

“Không cần.” Tiêu Linh nghe vậy, vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai Cảnh Phong, vừa nói vừa lơ đãng liếc nhìn Tô Mộc Nghiên một cái, giọng điệu ái muội nói: “Cô theo giúp tôi lâu như vậy cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đêm nay… Tôi thật rất vui.”

“Được.” Cảnh Phong gật gật đầu, nhìn theo Tiêu Linh ra cửa, cô mới đóng cửa lại đi trở về đến.

Thấy Cảnh Phong một lần nữa đi đến bên người nàng, Tô Mộc Nghiên vẫn như cũ vẫn duy trì tư thế dứng yên tại chỗ như trước, lòng nàng rối loạn, rất muốn kéo áo Cảnh Phong bắt cô giải thích, nhưng cảm thấy tất cả chuỵen trước mắt này, thật sự là không có gì cần phải giải thích.

Huống chi, theo giọng điệu Tiêu Linh nói, đã đủ để hiểu rõ ràng không phải sao?

Tô Mộc Nghiên trên mặt quá mức bình tĩnh, đạm mạc đến Cảnh Phong căn bản không thể thấy được điều gì từ trên mặt nàng. Yên lặng quán sát Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong đi qua nàng, đến bên giường ngồi xuống, vừa dọn dẹp vỏ chai rượu trên bàn vừa hỏi: “Sao đột nhiên lại chạy tới?”

“Cô đã biết rõ còn cố hỏi sao?” Tô Mộc Nghiên ném túi xách lên sô pha, nàng quỳ một gói xuống giường, kề bên người Cảnh Phong. Rõ ràng trong lòng phẫn nộ sắp bốc cháy lên, nhưng nàng vẫn thoải mái cười như trước, giọng điệu bình thảnh nói: “Nhân viên của tôi cùng người hợp tác truyền ra tin đồn, chẳng lẽ tôi không nên tự mình đến chứng thực một chút sao?”

Cảnh Phong nhét ọt đống chai rượu vào thùng rác, lúc này nghe Tô Mộc Nghiên nói, cô mới quay đầu nhìn lại Tô Mộc Nghiên, thản nhiên nói: “Cô cũng biết là tin đồn, tin đồn có thể là thật sao?”

“Tin đồn không thể là thật sao.” Mỗi lần Cảnh Phong đạm mạc như vậy nói chuyện với Tô Mộc Nghiên đều phẫn nộ từ tận đáy lòng của nàng. Giọng điệu của nàng ác liệt đến chính nàng còn không phát hiện ra, trả lời một cách mỉa mai: “Nhưng cô giải thích thế nào đây, tôi tận mắt thấy chị ta áo quần không đủ che thân ngủ trên giường của cô!”

Cảnh Phong nghe vậy, hơi hơi dừng lại thân mình, nàng vỗ vỗ tay, thân mình hướng tới Tô Mộc Nghiên, nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: “Tôi nói, chị ấy uống rượu.”

Nghe xem! Cảnh Phong luôn ngông cuồng lại dùng cách thức như vậy để đuổi nàng, thật giống như nàng là con nít ba tuổi dễ lừa gạt sao. Tô Mộc Nghiên tức giận, nàng ‘đằng’ một tiếng đứng lên trên giường, trên cao nhìn xuống Cảnh Phong, biểu tình càng thêm lãnh đạm.

“Cho nên, cô muốn nói cho tôi biết, hai người không có phát sinh chuyện gì cả?”

Cảnh Phong ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Nghiên: “Sự thật như thế.”

“Cái gì là sự thật?” Tô Mộc Nghiên giơ giơ lên âm điệu, “Sự thật chính là, Tiêu Linh rõ ràng biết quan hệ của chúng ta, nhưng lại vẫn như cũ cùng cô ngôn hành thân mật.” (lời lẽ, hành động thân mật)

Cảnh Phong nghe vậy, biểu tình trên mặt trong nhất thời tịch đạm đến cực điểm, cô hơi hé môi, đôi mắt màu hổ phách sắc bén nhìn Tô Mộc Nghiên

Tô Mộc Nghiên bị Cảnh Phong nhìn như vậy, trong lòng không khỏi khẩn trương lên, thật giống như Cảnh Phong nắm bắt trái tim của nàng, tùy tiện một động tác, cũng đủ làm cho nàng vui mừng hay đau đớn.

“Chúng ta là quan hệ gì…” Cảnh Phong nói xong, trong mắt chợt lóe lên rối rắm đau đớn, lại mau chóng trở lại như Tô Mộc Nghiên thấy mới vừa rồi. “Trước khi nói cho người khác biết, có thể nói cho tôi biết trước không?”

----

Bạn Phong tình ngay lý gian =)) 2 đứa này đâm chém nhau quài edit đuối quá xá @[email protected]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play