Trở lại văn phòng, Tô Mộc Nghiên mới lấy di động từ ngăn kéo ra, điện thoại Mẹ Tô gọi liền vang lên.

“Alô?”.

“Nghiên Nghiên a, ngày mai không có việc gì chứ?”

“Vâng, sao vậy?”

“Nhiễm Nhiễm đã về mấy ngày rồi, con đây làm chị mà còn không về ăn cơm. Ngày mai mẹ xuống bếp, con nhớ rõ phải về sớm nha.” Mẹ Tô hiển nhiên là muốn thế nào nói thế ấy, bà nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại bổ sung nói: “Nhớ kêu Tiểu Phong cùng nhau đến nha!”

Tô Mộc Nghiên phiên cái xem thường, nói: “Mẹ, đây là việc gấp mẹ nói?”

“Con là người bận rộn, mẹ đương nhiên trước tiên phải hẹn thời gian với con, miễn cho con ngày mai lại tìm lý do từ chối.”

Mẹ Tô nói đúng lý hợp tình, không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Tô Mộc Nghiên nghe xong lại giận không chỗ phát tiết. Nếu lão mẹ nhà mình không gọi điện thoại như đòi mạng, nàng bây giờ hẳn là còn đang dưới phòng nghỉ ngơi, thực hiện cái kế hoạch ấp ủ lâu nay!

“Đã biết.”

Tô Mộc Nghiên chịu đựng cắn răng đáp ứng, theo sau cúp điện thoại, ném nó sang một bên, rồi lại bận rộn với công việc của mình.

Hôm sau gần đến giờ tan tầm, Mẹ Tô lại gọi điện thoại đòi mạng như trước. Tô Mộc Nghiên bị Mẹ Tô điện thoại làm cho thiếu chút nữa phát cáu, đành phải vừa trả lời vừa xử lý qua loa cho  xong công tác ngập đầu, đi xuống lầu tìm Cảnh Phong.

Lúc đi đến, Đa Đa nhanh mắt, đầu tiên phát hiện Tô Mộc Nghiên, nàng giật mình chợt hét to ‘Tô tổng’, sau đó vội vàng chạy ra chào đón.

“Giám đốc Cảnh đâu?” Tô Mộc Nghiên tay trái kéo túi xách, hai tay giao nhau trước ngực, thấy văn phòng Cảnh Phong không có người, thế này mới nghiêng đầu hỏi Đa Đa.

“Giám đốc Cảnh đi họp ở bộ phận công trình, chắc cũng sắp về rồi.”

“Ừ.” Đa Đa nhắc tới, Tô Mộc Nghiên mới hoảng hốt nhớ tới chuyện này, nàng lên tiếng, sải bước giày cao gót, tùy ý tiêu sái đi một vòng gian phòng làm việc, từ trên cao nhìn xuống rất khí thế, làm cho cả đám nhân viên ngồi đó đều hoảng sợ, sợ làm sai chuyện gì bị nàng trách phạt. Đảo một vòng, Tô Mộc Nghiên không thấy bóng dáng Tô Nhiễm Nhiễm, nên mới quay đầu qua hỏi Đa Đa: “Nhị tiểu thư đâu?”

“Nhị tiểu thư…” Đa Đa lúc này mặt lộ vẻ khó xử, ấp úng nửa ngày, nói không nên lời một câu đầy đủ.

“……” Tuy rằng chờ được chỉ là sự im lặng của Đa Đa, nhưng Tô Mộc Nghiên cũng hiểu được đầy đủ đáp án, mặt nàng trầm xuống, hỏi: “Đi khi nào?”

“Sau khi Giám đốc Cảnh đi họp, nhị tiểu thư liền đi.”

Đa Đa run run nói xong, sắc mặt Tô Mộc Nghiên càng thêm khó coi. Thật cẩn thận liếc mắt nhìn xem Tô Mộc Nghiên một cái, Đa Đa chỉ cảm thấy ánh mắt tổng giám đốc nhà mình, quả thực có thể đông chết người.

“Đa Đa, đem biên bản cuộc họp này sửa lại một chút giùm tôi.”

Tiếng Cảnh Phong truyền tới từ phía sau, Tô Mộc Nghiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cảnh Phong chạy bên cạnh nàng, hướng tới nàng gật gật đầu, Cảnh Phong tiếp tục quay lại dặn dò Đa Đa làm việc. Cô phân phó xong, Đa Đa liền mượn cơ hội chạy đi.

Tô Mộc Nghiên không ngốc, đương nhiên hiểu được Cảnh Phong dụng ý giải vây, trong lòng nàng mất hứng, yên lặng phiên cái xem thường.

Tôi cũng không phải mãnh thú hay hồng thủy, tôi chẳng qua chỉ hỏi có mấy câu mà thôi, chẳng lẽ sợ tôi ăn cô ta sao, xì, cô đây là bao che khuyết điểm.

Nghĩ, Cảnh Phong đã muốn quay người lại nhìn nàng, tươi cười là chế nhạo, còn có ôn nhu hơi thở pha ở bên trong. “Tìm tôi có việc?”

“Hừ, tôi đến tìm Nhiễm Nhiễm.” Lời đã ra đến miệng, không ai có thể có bản lãnh đổi thành ngạo kiều một cách tự nhiên như Tô Mộc Nghiên, nàng nói xong, liền xoay người tính rời đi. “Nếu em ấy không có ở chỗ này, tôi đi đây.”

“Tôi bây giờ tan tầm.” Tô Mộc Nghiên càng chạy càng nhanh, nhưng lời Cảnh Phong nói không nhanh không chậm, cô nói xong, khóe miệng khẽ cong lên, “Muốn đi cùng không?”

Tô Mộc Nghiên bước đi chậm rãi, nàng dừng lại, cắn môi đấu tranh tư tưởng một hồi, mới nói: “Không cần, tôi đi trước.” Tô Mộc Nghiên nói xong, quay đầu lại đi tiếp, đi được vài bước mới phát hiện, nghe mình nói xong, Cảnh Phong thật sự không nói nữa. Đợi đến lúc nàng phát hiện được, tâm tình cũng nàng đã nhộn nhạo, mắng thầm trong lòng.

Đồ đầu gỗ vô tình, tôi nói vậy chẳng lẽ cô không biết giữ tôi lại sao? Vô tình vô tình, vô tình, hừ, tôi đi rồi thì cô có cầu xin tôi cũng không thèm ở lại!

Thực tế chứng minh, Tô Mộc Nghiên lo lắng tuyệt đối là dư thừa, Cảnh Phong không giữ lại nàng, cũng không nói thêm gì nữa, cô chỉ yên lặng nhìn bóng dáng Tô Mộc Nghiên tự cố tự rối rắm, cười cười, cũng theo Tô Mộc Nghiên xoay người rời đi.

Đi ra văn phòng, Tô Mộc Nghiên bước chậm lại, rõ biết tính Cảnh Phong, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà cứ đi hai ba bước quay đầu lại nhìn, đợi nàng xác định Cảnh Phong không có đuổi theo sau, nàng hung hăng nhấn nút thang máy, hận không thể coi cái nút đó như đầu Cảnh Phong, để nàng dùng sức mà nhấn ngay trên ót cô.

Cho đến khi Tô Mộc Nghiên nổi giận đùng đùng đi xuống lầu, nàng mới hốt hoảng nhớ tới chuyện hôm qua Mẹ Tô ngày giao cho, kêu nàng nhắc nhở Cảnh Phong tối nay đến Tô gia ăn cơm. Nhưng đã nói ra miệng vậy rồi, lúc này mà đi tìm Cảnh Phong thì đúng là mất hết mặt mũi, Tô Mộc Nghiên sờ cằm nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu, quăng chuyện này sang một bên đi.

Dù sao chỗ nào có Tô Nhiễm Nhiễm, nếu đem Cảnh Phong tránh xa được bao nhiêu thì cứ tránh, nàng cũng không muốn Cảnh Phong với Tô Nhiễm Nhiễm cảm tình tốt với nhau. Hai người này mà thân nhau, sau này không chừng Tô Nhiễm Nhiễm thế nào cũng sẽ được một tấc tiến thêm một thước, đến lúc đó mình làm gì còn chỗ đứng.

Càng nghĩ Tô Mộc Nghiên lại càng cảm thấy hợp tình hợp lý, nàng ngồi vào trong xe, phân phó Tôn Đình đi Tô gia, rồi ngồi ngay ngắn ở ghế sau, chờ xuống xe.

Xe đến Tô gia, Tô Mộc Nghiên vừa xuống xe, thì thấy trước cửa Tô gia vừa có một chiếc xe dừng lại trước nàng, nhìn kỹ xem, Tô Mộc Nghiên dường như nhìn ra chủ xe là ai, chậm rãi thông thả đi đến phía trước kính chiếc xe đó.

Gõ cửa kính xe, Tô Mộc Nghiên quả nhiên thấy Mạc Tư Ngư ngồi ở ghế điều khiển, đang cúi đầu gọi điện thoại, nghe tiếng động, nàng ngẩng lên gật gật đầu với Tô Mộc Nghiên, sau đó tiếp tục cúi đầu gọi điện thoại.

Đại khái đoán được Mạc Tư Ngư đang bận công việc, Tô Mộc Nghiên cũng không quấy rầy, chỉ dựa vào thân xe yên lặng chờ. Vài phút sau, Mạc Tư Ngư rốt cuộc cúp máy, đẩy cửa xe đi xuống.

“Bồ cũng đến đây?” Tô Mộc Nghiên hỏi Mạc Tư Ngư, sau đó mỉm cười. “Xem ra mẹ mình lại phát hiện người đàn ông cực phẩm nào rồi.”

Ai cũng biết Mẹ Tô có sở thích làm mai mối se duyên tơ hồng cho người ta, mà mỗi làn Mẹ Tô tập họp bạn bè độc thân của nàng cùng một chỗ, như vậy tức là Mẹ Tô gặp được đối tượng siêu cấp nào đó rất hài lòng, muốn giới thiệu cho mọi người quen biết.

Mạc Tư Ngư hiểu ý cười, nhún vai, nói: “Dì Tô chiều nay mới báo mình biết, nên mình không có gọi trước cho bồ.”

“Mẹ mình hôm qua nói mình phải về nhà ăn cơm, xem ra đối tượng lần này là chiều nay mới phát hiện.” Tô Mộc Nghiên cảm thấy bất đắc dĩ chế nhạo, sau đó chờ Mạc Tư Ngư đậu xe xong, hai người cũng không vội vã vào cửa Tô gia, mà là thong thả đi vào bồn nước bên cạnh tiểu khu, tìm băng ghế ngồi xuống.

“Nếu cũng gọi mình tới, xem ra đối tượng lần này, khẳng định là vừa soái vừa giàu.” Mạc Tư Ngư nhíu mày, trêu chọc nói.

Liếc Mạc Tư Ngư một cái, Tô Mộc Nghiên cũng phụ họa nói: “Theo như mẹ mình mà nói, nếu bà sinh trễ hai mươi năm, vậy thì đàn ông tốt làm gì đến lượt chúng ta chọn, đã sớm là của bà dễ như chơi rồi.”

“Phì~” Mạc Tư Ngư nghe Tô Mộc Nghiên nói mà cười rộ lên, Tô Mộc Nghiên đối với việc Mẹ Tô liên tiếp sắp xếp nàng đi xem mắt đã sớm bất mãn, điều này Mạc Tư Ngư biết rõ, nên giờ nghe Tô Mộc Nghiên nói vậy, biểu tình này giọng điệu này, muốn sung sướng bao nhiêu có bấy nhiêu. “Được rồi, cũng không còn sớm, nên vào thôi.”

Mạc Tư Ngư nói xong, đứng lên trước, nàng sửa sang lại quần áo, thấy Tô Mộc Nghiên còn ngồi đó không đứng dậy, nàng cúi người, một phát kéo Tô Mộc Nghiên đứng lên.

Tô Mộc Nghiên bất ngờ không kịp phòng thủ bị Mạc Tư Ngư kéo lên, trọng tâm không xong, hai người liền chật vật dính vào cùng nhau. Cái mũi Tô Mộc Nghiên đụng ngay mặt Mạc Tư Ngư, cái mũi mỏng manh yếu ớt làm sao chịu nổi va chạm vậy, lập tức đỏ lên. Tô Mộc Nghiên xoa xoa mũi, tức giận trừng mắt nhìn Mạc Tư Ngư, vừa muốn nói chuyện thì thấy có bóng người không biết đứng ở bãi cỏ bên ngoài từ lúc nào, chỉ yên lặng chăm chú nhìn hai người.

Tô Nhiễm Nhiễm không chớp mắt nhìn hai người này, vô cùng mất hứng, sắc mặt lạnh lùng, hai tay nàng nắm chặt trong túi của chiếc váy, phát hiện ánh mắt Tô Mộc Nghiên nhìn qua, nàng xoay người muốn đi.

“Nhiễm Nhiễm, em đã về?” Tô Mộc Nghiên khóe miệng cong lên, cười đến quyến rũ đến cực điểm, nàng nói xong, tay còn cố ý để trên người Mạc Tư Ngư, thân mình cả hai càng thêm gần. “Về lúc nào, sao không gọi chúng tôi?”

Tô Mộc Nghiên nói xong, nàng rõ ràng cảm giác được bước chân Tô Nhiễm Nhiễm có chút loạn, cuối cùng quay đầu lại, trên mặt tươi cười ngụy trang không chút sơ hở, như trước giảo hoạt động lòng người: “Vừa mới về thôi, thấy hai người đang bận, nên không qua chào hỏi.”

Nguyên bản Tô Mộc Nghiên còn không xác định được tâm tư Tô Nhiễm Nhiễm, nay nghe được lời Tô Nhiễm Nhiễm như thế nào lại tràn ngập vị dấm chua, miệng nàng tươi cười càng thêm yêu diễm, nói: “Ừ, vậy em vô nhà trước đi, chị cùng Tư Ngư một lát nữa về sau.”

Lúc Tô Mộc Nghiên nói câu này, rõ ràng cảm giác được ánh mắt Mạc Tư Ngư bắn tới, nàng khinh thường nhìn lại, trong lòng mắng Mạc Tư Ngư không thấy được lòng tốt của mình. Mình đây chính là đang giúp nàng, nếu đổi là người khác, có cầu mình cũng không làm vậy.

Quả nhiên, nghe Tô Mộc Nghiên nói, Tô Nhiễm Nhiễm ngoài mặt không có biểu tình gì, chỉ là dùng ánh mắt hung tợn liếc Mạc Tư Ngư, nổi giận đùng đùng đi vào nhà.

Tô Nhiễm Nhiễm ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lớn, Tô Mộc Nghiên mới buông cái tay đang để trên người Mạc Tư Ngư xuống, lùi lại vài bước, xoa xoa cái mũi còn ẩn ẩn đau, đón nhận ánh mắt tức tối của Mạc Tư Ngư, nói: “Đừng nhìn mình như vậy, sau này không chừng bồ sẽ phải cảm tạ mình thế nào đó.”

“Bồ xác định bồ không gây cho mình thêm phiền phức?” Mạc Tư Ngư làm sao lại không biết tâm tư Tô Mộc Nghiên, cho nên Tô Mộc Nghiên nói như vậy, nàng cũng không vạch trần mục đích chính của Tô Mộc Nghiên.

“Được rồi, mình thừa nhận là mình tính nợ chuyện em ấy chạy tới bộ phận Cảnh Phong làm.” Tô Mộc Nghiên không chút để ý nhún vai, nói: “Bất quá mặc kệ điểm xuất phát là gì, mình tin là kết quả sau chuyện này, nhất định sẽ làm chúng ta cảm thấy hài lòng.”

Tô gia đại tiểu thư có thù tất báo, chuyện Tô Nhiễm Nhiễm hôm qua, nàng thế nào cũng không có khả năng nuốt trôi. Cảnh Phong là sở hữu riêng của nàng, ai dám có chút ý niệm nào trong đầu muốn động vào, thì chính là động thổ trên đầu nàng.

Mạc Tư Ngư đau đầu thở dài, cảm thấy Tô Nhiễm Nhiễm sinh ở Tô gia, đặc biệt làm em họ Tô Mộc Nghiên, đó thật sự là bất hạnh lớn nhất đời nàng.

Đi đến cửa lớn Tô gia, Tô Mộc Nghiên nhấn chuông, sau đó thấy Mẹ Tô đi ra hoa viên mở cửa cho hai người. Đi vào nhà, Tô Mộc Nghiên đứng ở cửa đổi giày, lúc nàng ngẩng đầu lên, thì thấy một người đàn ông đứng dưới ánh đèn phòng khách, nho nhã thân sĩ cười với nàng.

Anh ta mỉm cười hiền lành, nhưng Tô Mộc Nghiên hai mày nhíu chặt, biểu tình trong nháy mắt lạnh đến cực điểm.

----

Hết tết, tớ đã trở lại, mọi người ăn tết vui vẻ ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play