Tô Lập Hằng vừa nói xong, cả nhà đều im lặng.

Mà mọi ánh mắt tự nhiên đều đặt trên người Tô Mộc Nghiên.

Nàng cúi đầu, cắn môi, vắt hết óc nghĩ nên ứng phó như thế nào đây.

Kỳ thật cũng không có gì, xét đến cùng bất quá chỉ có ba chữ, nàng quên rồi!

Tô Mộc Nghiên cũng không biết kẻ luôn không sợ trời không sợ đất tùy hứng làm bậy như mình, thế nhưng giây phút này như thế nào lại không dám ngẩng đầu nói chuyện.

Không phải là đã quên sao? Cho dù thẳng thắn nói cho Cảnh Phong biết, chẳng lẽ cô ấy có thể làm gì mình? Ai quy định không nói cho cô ấy biết thì nhất định là không nỡ bỏ cô ấy đâu, sợ cô ấy rời khỏi mình, chẳng lẽ không thể nghĩ là sợ mất đi một cấp dưới tốt sao?

Nghĩ, đã thấy Tô Lập Hằng không hề kiên nhẫn chờ Tô Mộc Nghiên trả lời, mà là xoay người nhìn về phía Cảnh Phong, giải thích nói: “Là như thế này, công ty vừa mới khởi bước, còn trong tình trạng hoàn vốn, tất cả đều cần bắt đầu từ đầu. Nên tôi hy vọng phái cô cùng một số lão nhân viên có kinh nghiệm sang, giúp công ty mới vượt qua thời kỳ khó khăn. Việc này hôm trước tôi đã nhờ Nghiên Nghiên thay tôi hỏi cô, có lẽ nhất thời em ấy quên.”

Tô Lập Hằng chậm rãi tự thuật, Tô Mộc Nghiên có thể cảm giác được Cảnh Phong yên lặng nhìn nàng, nàng không khỏi kích động, mọi ý tưởng nàng nghĩ nãy giờ đều bốc hơi trong giây phút này.

Mỗi giây phút trầm mặc trôi qua đều dày vò Tô Mộc Nghiên, nàng nhịn không được lắc lắc đầu, hướng qua nhìn Cảnh Phong. Nhìn sườn mặt Cảnh Phong, khóe miệng cong lên đầy chế nhạo, bên trong lại trộn lẫn từng đợt ôn nhu nhè nhẹ.

“À, việc này tôi đã nghe Mộc Nghiên nhắc tới.” giọng Cảnh Phong chậm rãi vang lên, Tô Mộc Nghiên kinh ngạc nhìn cô, cô lại đang nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Tô Lập Hằng, trên mặt không có một chút thần sắc kinh ngạc. “Chẳng qua là, tôi còn cần suy nghĩ một thời gian.”

“Không sao.” Tô Lập Hằng cười xua tay, “Ba ngày sau tôi đi, hy vọng trước đó cô có thể cho tôi một câu trả lời rõ ràng.”

“Được.” Cảnh Phong đạm cười gật đầu.

Tô Mộc Nghiên gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt Cảnh Phong, tâm thần không yên.

Cô khi nào thì học được nói dối, hơn nữa còn mặt không đỏ, tim không đập, hoàn toàn không có cảm xúc phập phồng. Cô như vậy mà không đi làm diễn viên thì thật sự là tiếc nuối lớn cho giới diễn viên Trung Quốc rồi!

Tô Mộc Nghiên trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng nàng rất nhanh chóng thu hồi tầm mắt, chuyển nhìn bàn thức ăn trước mặt, không dám nhìn vào mắt Cảnh Phong.

Cảnh Phong đang nói dối, Cảnh Phong thế nhưng che giấu cho mình.

Chuyện này thật sự làm Tô Mộc Nghiên vừa mừng vừa sợ, dù sao đích xác không thể trách nàng ngạc nhiên, ngày thường Cảnh Phong không ít lần chế nhạo nàng, nay tự nhiên uổng phí một cơ hội tốt như vậy, làm sao Tô Mộc Nghiên bình tĩnh cho được?

Này thật là, thật sự là làm người ta không thể bình tĩnh được!

Tô Mộc Nghiên không thể kiềm chế, vẫn còn đắm chìm trong thái độ của Cảnh Phong, Nhưng Tô Lập Hằng lại nhìn Cảnh Phong, nói: “Nếu cô rảnh, tối nay tôi muốn mời cô ra ngoài uống một tách cà phê.” Nói Xong, Tô Lập Hằng lo lắng cho mình mời quá mức đường đột, lại vội vàng bổ sung thêm câu: “Không có ý gì khác, chẳng qua là muốn cùng cô tâm sự.”

Đây là tiến triển tới cái gì rồi?!

Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, khẽ nhíu mày nhìn Tô Lập Hằng ngồi đối diện, nghĩ không ra anh mình đây là đang diễn trò gì.

Cho xin đi, đục khoét nền tảng* không phải đục như vậy đâu, anh à.

*Đục khoét nền tảng: thọc gậy bánh xe.

Anh đã đục đến trước mặt tôi rồi, anh còn dám bình tĩnh không?

“Đêm nay chỉ sợ không được.” Cảnh Phong nhìn thoáng qua Tô Mộc Nghiên, lời nói dịu dàng cự tuyệt, “Mộc Nghiên không có xe, tôi còn phải đưa cô ấy về nhà.”

Lý do này, Tô Mộc Nghiên cảm thấy bản thân mình thật sự là được dùng rất tốt, quả thật là dùng thật tốt.

“Vậy…” Tô Lập Hằng khó xử, nhưng hiển nhiên không nghĩ sẽ buông tha, “Vậy trưa mai đi?”

Tô Mộc Nghiên chờ mong nhìn Cảnh Phong, tò mò xem cô ấy còn có cái lý do vớ vẩn nào để nói nữa.

Cảnh Phong chỉ trầm mặc một lát, nhíu nhíu mày, cười nói: “Được.”

Này thật sự là nằm ngoài dự liệu của Tô Mộc Nghiên. Kinh ngạc nhìn Cảnh Phong đáp, Tô Mộc Nghiên cảm thấy đêm nay kịch bản hoàn toàn không ăn khớp diễn xuất, nàng trong lòng sinh ra một loại cảm giác mất mát khó nói, âm thầm cắn chặt răng.

Nàng đã không bình tĩnh rồi.

Sau khi ăn xong Má Triệu dọn dẹp bát đũa, Tô Mộc Nghiên ngồi ở sô pha, rầu rĩ không vui ôm ôm đầu gối, chỉ cảm thấy Tô gia một khắc cũng ở lại không được.

Nếm qua hoa quả Mẹ Tô tỉ mỉ chuẩn bị, Tô Mộc Nghiên đứng dậy nhanh chóng vào toilet, chuẩn bị rời đi.

Rút khăn ướt lau mặt, Tô Mộc Nghiên ảo não ngồi trên bồn cầu, nhớ tới Cảnh Phong đáp ứng lời mời của Tô Lập Hằng, tâm tình khó chịu nói không nên lời.

Nhưng chuyện đó liên quan gì đến nàng?

Người ta muốn đi đâu gặp ai là tự do của người ta, bản thân mình sao phải vì quyết định của người ta mà khó chịu?

Cảnh Phong chết tiệt, cô nghĩ cô là ai!

Tô Mộc Nghiên nghĩ, đứng lên mở cửa toilet, ngẩng đầu liền thấy Mẹ Tô thần thần bí bí đứng ở ngoài cửa, thấy Tô Mộc Nghiên đi ra, liền tiến lên một phen kéo nàng ra ban công.

“Mẹ, làm gì vậy?!”

Mẹ Tô một đường ra sức kéo nàng đến ban công, Tô Mộc Nghiên mới lấy tay ra, nghi hoặc khó hiểu nhìn bà.

“Mẹ nói Nghiên Nghiên a…” Mẹ Tô lấy lòng hướng Tô Mộc Nghiên cười, Tô Mộc Nghiên lập tức lạnh toát sống lưng, run lên, lùi lại vài bước. Mỗi lần Mẹ Tô nói như vậy, vậy nhất định là khi bà muốn Tô Mộc Nghiên làm gì đó. “Tiểu Phong chưa có đối tượng?”

“Vâng.” Tô Mộc Nghiên không yên lòng đáp, “Nếu có đối tượng, có thể bị mẹ ép đi xem mắt nhiều chỗ sao?”

Nói xong, Tô Mộc Nghiên run run, nghi hoặc nhìn Mẹ Tô, nói: “Mẹ không phải lại muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy đó chứ?”

“Không đúng không đúng. Mẹ đang nghĩ, anh con năm nay cũng vừa đúng lúc không nói chuyện yêu đương sao?” Mẹ Tô vừa nói, vừa xuyên qua cửa sổ lén lút đánh giá Cảnh Phong cùng Tô Lập Hằng, “Cho nên, nếu không con làm người đứng giữa, giúp đỡ hai đứa nó ở chung đi? Mẹ là càng nhìn càng thích Tiểu Phong, dù sao đều cần đối tượng, giới thiệu cho người khác chi bằng giữ lại cho anh con.”

“Mẹ tỉnh lại đi.” Tô Mộc Nghiên đau đầu cắt lời Mẹ Tô nói, nói: “Nếu bọn họ có ý đó, bọn họ năm đó đã làm rồi phải không? Mẹ cũng đừng mù quáng góp vui, anh ấy con thấy không được, Cảnh Phong thì con không rõ, bọn họ căn bản là không thể. Cho nên, xin mẹ từ nay về sau nếu không có gì thì bớt xem phim Hàn Quốc lại đi, miễn cho cả ngày ngồi nghĩ mấy chuyện không thực tế gì đó.”

Tô Mộc Nghiên ngày thường quen hi hi ha ha, lúc này bày ra dáng vẻ tổng giám đốc ngăn chặn Mẹ Tô, Mẹ Tô cũng chỉ có thể bặm môi, nhìn bộ dáng Tô Mộc Nghiên lạnh như băng cự tuyệt, yên lặng bỏ qua ý niệm này trong đầu.

“Nhưng là…”.

“Không có nhưng là!” Tô Mộc Nghiên nghe vậy, lập tức quay lại đầu nhìn Mẹ Tô, trịnh trọng cường điệu. “Con nói mẹ, mẹ cũng đừng mù quáng tìm mấy chuyện không thực tế gây khó khăn cho con, được không?”

Nói xong, Tô Mộc Nghiên đi ra ban công, để lại Mẹ Tô một mình không cam lòng đứng ở chỗ cũ dậm chân.

Trở lại phòng khách, Tô Nghiêu Hải tò mò hỏi :“Con với mẹ con nói gì vậy?”

Tô Mộc Nghiên lắc lắc đầu, thờ ơ nói: “Không có việc gì.”

Đang nói, Mẹ Tô cũng đi trở về phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Tô Nghiêu Hải, hướng về phía Tô Mộc Nghiên, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Nhưng Tô Mộc Nghiên chỉ cúi đầu chọn hoa quả, coi ánh mắt Mẹ Tô như phù vân.

Một phen giằng co, cuối cùng vẫn là Mẹ Tô nóng vội bại trận, bà không hề nhìn chằm chằm Tô Mộc Nghiên, mà là quay đầu qua cùng Tô Nghiêu Hải nói chuyện.

Thấy Mẹ Tô đã chết tâm, Tô Mộc Nghiên thế này mới đứng dậy nói: “Thời gian không còn sớm, Cảnh Phong cũng nên trở về nghỉ ngơi.”

“Ừ, vậy trở về đi.”

Tô Nghiêu Hải dù sao cũng là đứng đầu trong nhà, nghe được Tô Mộc Nghiên nói như vậy, hắn đầu tiên nói.

Nhìn theo các nàng đi tới đại cửa lớn, Tô Lập Hằng thế này mới gọi lại Cảnh Phong, nói: “Cảnh Phong, chúng ta giữa trưa ngày mai gặp.”

“Được.” Cảnh Phong đã đi ra vài bước, nghe được Tô Lập Hằng nói, cô xoay người cười gật gật đầu, theo sau ngồi vào trong xe.

Tô Mộc Nghiên đi phía sau, nghe được bọn họ đối thoại, lại một lần nữa không bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play