Có nhiều lúc, Tiêu Linh và Cảnh Tư giống như hai đường thẳng song song, bận rộn trong sự nghiệp riêng của mình, số lần gặp nhau trong một năm đếm không hết một bàn tay.

Mà trong vài lần gặp nhau đó, Cảnh Tư đều không thể không cảm thấy, dùng quan niệm của mình đặt lên một người chẳng tuân theo một qui luật nào cả thì thật sự có hơi lãng phí.

Trong thế giới của Tiêu Linh, dường như không có khái niệm về bốn chữ quan niệm thời gian.

Trong lúc đợi chờ rảnh rỗi, Cảnh Tư vẫn theo thói quen không để lãng phí chút thời gian nào của mình, lật xem tài liệu cho cuộc họp sáng mai. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ sát đất chiếu lên dàn da trắng nõn của nàng, nàng hơi cúi đầu, để lộ ra sau gáy duyên dáng với mái tóc búi cao, chỉ tiếc hơn phân nửa cảnh đẹp đã bị chiếc nút áo gài kín thật tỉ mỉ che khuất, xem thấy có hơi mất hứng.

Nàng đọc chăm chú, cho đến khi có người đi đến, nàng mới ngẩng đầu lên.

Tiêu Linh đứng trước mặt nàng, thấy Cảnh Tư đã chú ý đến mình, đầu tiên là hơi cong khóe miệng, sau đó gỡ kính mát, cầm trên tay thưởng thức. Mái tóc dài đến lưng của cô, vì nghiêng đầu quan sát Cảnh Tư mà rũ xuống ngực, bên dưới chiếc áo gió là chiếc váy ngắn xẻ chữ V, ôm sát vào người cô để ẩn hiện ra khuôn ngực đầy hấp dẫn, mang theo hương vị quyến rũ không sao kể xiết.

"Chờ rất lâu?" Tiêu Linh hất hất mái tóc đen dài của mình, giọng điệu vẫn hờ hững, lại mang theo sự gợi cảm và dịu dàng của riêng cô.

Cảnh Tư rất biết phối hợp câu nói đó của Tiêu Linh mà nhìn đồng hồ, sau đó nói: "Nếu đồng hồ của tôi không có vấn đề, thì là cô đến trễ nửa tiếng."

"Ách." Tiêu Linh nhẹ kêu lên, tay chống đầu ngang nhiên đánh giá nàng: "Cô chẳng thú vị chút nào cả, cho dù đã nhiều năm trôi qua, cũng y như trước."

Cảnh Tư không để ý tới lời chế nhạo của Tiêu Linh, nàng thản nhiên nhìn đảo qua Tiêu Linh đang cười chế nhạo nàng, vẻ mặt bình thường hớp một miếng cà phê, chẳng thèm quan tâm đến lý do thoái thác của Tiêu Linh.

Nếu nói khi Tiêu Linh đối xử với đàn ông là lạnh lùng dứt khoát, thì với phụ nữ cô lại dịu dàng, đa tình, cho đi không tiếc gì cả, càng không tiếc lời ca ngợi, nhưng dù bất cứ việc gì thì cũng có trường hợp đặc biệt, nhất là khi ở riêng lẻ với Cảnh Tư, đánh giá của cô vĩnh viễn chỉ có hai từ, đó là không thú vị và khô khan.

Có điều Cảnh Tư không quan tâm. Ngoại trừ bản thân mình, nàng chẳng thèm để ý dù là đánh giá của bất kỳ ai.

"Anna đâu?"

Dọn dẹp tài liệu trên bàn, Cảnh Tư tùy tiện hỏi, giống như đây vốn không phải là vấn đề đáng để giấu.

"Em ấy bị người đại diện call đi rồi." Tiêu Linh nhẹ nhàng bâng quơ, nụ cười bên miệng vẫn rất yêu nghiệt. Cô nói xong, lấy một điếu thuốc trong hộp ra châm lửa, kẹp vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, không thèm để ý mà nhả khói, cả khuôn mặt bị bao phủ bởi khói thuốc, càng nhìn càng thêm quyến rũ.

Cảnh Tư yên lặng liếc Tiêu Linh một cái, sau đó như vô tình dời tầm mắt đi. Chẳng qua là thật hiếm, sau một lúc yên lặng, Cảnh Tư chủ động vươn tay, lấy một điếu thuốc của Tiêu Linh.

Trong phút chốc khói thuốc tràn vào cổ họng, hương vị nicotin độc đáo tràn ngập vị giác Cảnh Tư, khiến nàng hơi nhíu mày.

Vĩnh viễn nàng không hiểu nổi vì sao Tiêu Linh ỷ lại khói thuốc như vậy, giống như vĩnh viễn nàng cũng không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng Tiêu Linh đang nghĩ gì.

"Thật ra tôi không ngờ," Cảnh Tư thong thả phả ra một làn khói, thản nhiên mở miệng, "Cô thế mà lại chọn kết hôn với Anna."

Tiêu Linh cười lớn, nụ cười tươi lượn lờ trong sương khói, mờ mờ ảo ảo không rõ ràng. "Ngạc nhiên chưa, cô mà cũng có lúc bất ngờ." Nói xong, cô dập tắt điếu thuốc trong tay, "Tôi nghĩ, lúc trước khi cô giới thiệu Anna cho tôi, cũng đã dự đoán trước được sau này rồi chứ."

Tàn thuốc rơi xuống, rớt trên tay Cảnh Tư, nóng đến khiến tim nàng co thắt. Nàng lặng im xiết chặt điếu thuốc trên đầu ngón tay, nhìn Tiêu Linh qua làn khói. Bỗng thấy trống rỗng, đối diện với lời nói sắc bén một nhát thấy máu của Tiêu Linh, nàng cảm thấy hết lời chống đỡ.

Trong không khí, hương vị của khói thuốc lan tỏa, điếu thuốc trên tay Cảnh Tư từ từ cháy đến hết, nàng dụi tắt điếu thuốc, sau đó mới ngẩng đầu lên, nói: "Tiêu Linh, Anna yêu cô đến cỡ nào, trong lòng cô hiểu rõ." Cảnh Tư nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu hờ hững, không mang theo cảm xúc dư thừa nào cả. "Nếu cô không yêu cô ấy, sẽ không đưa ra quyết định như vậy, đừng phụ bạc cô ấy."

Giống như nghe được một chuyện khôi hài, đôi môi đỏ mọng của Tiêu Linh gợi lên, lộ ra nụ cười mỉa mai, cười ra tiếng: "Hai người bên nhau, chỉ cần yêu nhau là đủ sao?" Tiêu Linh vừa nói, vừa cười lớn: "Cảnh Tư, cô cũng không còn nhỏ, vậy mà còn tin những lời nói ngu ngốc như vậy à?"

Có một cái ý niệm như thế trong đầu, Cảnh Tư nhìn thấy Tiêu Linh, lại đột nhiên sinh ra ý tưởng không nên có như vậy, nàng cảm thấy hành động, lời nói, nụ cười hôm nay của Tiêu Linh đều là một âm mưu ấp ủ từ lâu muốn trả thù nàng. Nhưng khi nàng nhìn kỹ lại gương mặt ẩn hiện ý cười của Tiêu Linh, ngoại trừ nụ cười sâu xa mà quyến rũ ra, thì không còn thấy gì nữa.

Cho dù thật sự là trả thù, Tiêu Linh, tôi cũng không thể nói gì hơn.

Bầu không khí yên lặng kỳ lạ, mỗi giây mỗi phút đều như có sự giày vò vô hình, tra khảo sự kiên nhẫn của cả hai.

"Nhưng mà, tất nhiên tôi sẽ không phụ bạc cô ấy, tôi thương cô ấy còn không kịp đây." Nụ cười trên mặt Tiêu Linh không thấy gì là đứng đắn, cô vươn tay, níu lấy cằm Cảnh Tư, kéo nàng từ trong suy tư sâu xa trở về, nói: "Dù cho là tính cách hay là biểu hiện trên giường, cô ấy đều tốt hơn cô, hợp ý tôi biết bao nhiêu."

Tính cách Tiêu Linh kỳ lạ khó hiểu, tác phong thì to gan lớn mật, nhưng đối với sinh hoạt cá nhân của mình, dù cho là truyền thông hay bạn bè, chỉ cần cô không nói, thì người khác cho dù có đào ba thước cũng đừng mơ dọ thám được tin tức gì. Bây giờ nghe Tiêu Linh thoải mái nói ra không hề ngại ngùng như vậy, Cảnh Tư sửng sốt, sau đó nhìn ánh mắt không đứng đắn của Tiêu Linh, đầu nàng nóng lên, không hề nghĩ nhiều lập tức cầm tập tài liệu trên bàn đánh tới.

Không nhớ nổi đã bao lâu rồi nàng không có kích động như vậy, Cảnh Tư tự nhận mình là người lạnh nhạt, dù có thế nào thì tâm nàng vẫn tĩnh, gặp phải người như Tiêu Linh, cũng vẫn cảm thấy thất bại trong gang tấc.

Hất tay Tiêu Linh đang nắm lấy cằm mình, Cảnh Tư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình. Sau đó, nàng mới quay đầu lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Linh, nói: "Mấy chuyện đó, sau này không cần nói." Thở dài, Cảnh Tư bổ sung: "Càng không nên nói với Anna."

Nhặt tài liệu rơi xuống đất lên, Tiêu Linh đứng thẳng dậy, lấy tài liệu vỗ vỗ nhẹ lên đầu, cười vô tư: "Chuyện của chúng ta, Anna đã từng, nhưng cũng là người đủ tư cách nhất để đứng nhìn."

Những lời này, người nói tuy vô tâm, nhưng Cảnh Tư vẫn cảm thấy bên trong có gì đó mờ ám, dù đã qua nhiều năm, nhưng sự thân thiết khó có thể thay đổi. Từ "chúng ta" này, thật sự là vi diệu nhất trên đời này.

"Xin lỗi, tôi đến muộn."

Sự xuất hiện của Anna cắt ngang cảm khái dư giả đang diễn ra trong lòng Cảnh Tư, đối với Cảnh Tư mà nói, không thể nghi ngờ đó là một chuyện may mắn.

Nhìn về phía phát ra âm thanh, Cảnh Tư thấy Anna vừa nói vừa chạy tới phía sau Tiêu Linh, nàng tùy ý khoát tay lên đầu vai Tiêu Linh, cười nói với Cảnh Tư đang ngồi đối diện: "Người đại diện của tôi thật sự dài dòng lôi thôi, cứ kéo tôi nói liên miên, cho đến vừa rồi mới chịu thả tôi đi."

Cảnh Tư thản nhiên giãn nét mặt, khẽ cười: "Không sao." Giọng điệu vẫn trước sau như một, lời ít ý nhiều, chẳng qua có thêm một chút khách sáo, một chút tao nhã, không giống như đối xử không cần nể mặt mũi với Tiêu Linh.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Anna ngồi xuống bên cạnh Tiêu Linh, sau đó vô cùng thân thiết khoát tay Tiêu Linh, nàng hỏi vu vơ một câu, rồi giơ tay mình đồng hồ, vẻ mặt khó xử: "Chiều nay chúng ta còn hẹn gặp Angel, sắp đến giờ rồi."

"Nếu có việc, hai người đi trước đi." Cảnh Tư kịp thời lên tiếng.

"Ừ." Tiêu Linh im lặng liếc nhìn Cảnh Tư một cái, sau đó gật đầu, đứng lên.

Anna cũng đứng lên, một tay xách túi, một tay nắm tay Tiêu Linh, cúi đầu nhìn Cảnh Tư, mỉm cười nói: "Cảnh Tư, lần này ngại quá, hôm khác chúng ta hẹn lại nha."

Cảnh Tư cười lại, yên lặng nhìn hai người rời đi, cho đến khi bóng dáng cả hai biến mất trong tầm mắt, nàng mới gọi phục vụ tính tiền rồi đi.

Lúc đến, Cảnh Tư dặn trợ lý đậu xe ở bãi đỗ xe dưới hầm tầng một, cho nên rời khỏi quán cà phê, Cảnh Tư trực tiếp đi thang máy xuống hầm tầng một, vừa mới vào bãi đỗ xe, liền thấy chiếc xe màu đỏ nổi bật của Tiêu Linh đang dừng cách đó không xa.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ mờ ám, lộ ra hương vị mê hoặc. Cảnh Tư giật mình, bước chân cũng dừng lại, nàng vẫn đứng đó, theo phương hướng của nàng có thể thấy rõ Anna và và Tiêu Linh, đầu Anna dán bên tai Tiêu Linh, không biết đang nói gì, khiến Tiêu Linh cười lớn, tiếng cười khàn khàn mà gợi cảm.

Tiêu Linh dựa lên cửa xe, một tay ngăn lại cơ thể không an phận của Anna, một tay giữ lấy tay Anna đang thừa cơ luồn vào áo khoác của mình, vừa cười vừa ngăn cản. "Đừng bướng bỉnh." Nói xong, đầu cô hơi nghiêng, góc nhìn chợt thấy Cảnh Tư, cười quyến rũ lên tiếng: "Thế nào? Cảnh gia đại tiểu thư còn có sở thích rình xem người khác à?"

Cảnh Tư kéo kéo cổ áo sơ mi, có chút bối rối không trả lời. Đã nhiều năm chưa từng mê đắm trong tình yêu, thậm chí còn cự tuyệt chuyện nam nữ ân ái, nhưng không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy người khác thân mật, nàng lại quên nhúc nhích.

Áp chế khác thường trong lòng, Cảnh Tư ổn định tinh thần, nàng cất bước đi về phía Tiêu Linh.

"Đại tiểu thư."

Trợ lý vẫn đợi ở bãi đỗ xe chợt nghe tiếng, hắn lập tức chạy nhanh tới, kịp lúc gọi Cảnh Tư.

Cảnh Tư lạnh nhạt gật đầu đáp lại trợ lý, sau đó, nàng quay đầu nhìn Tiêu Linh và Anna, cười tao nhã: "Không quấy rầy hai người, tôi đi trước."

Ngồi vào trong xe, trợ lý thay Cảnh Tư đóng cửa xe, ngắn cách tất cả âm thanh bên ngoài. Cảnh Tư ôm cánh tay, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Trong đầu đột nhiên hiện một buổi tối nhiều năm trước, đêm đó, vẻ mặt Tiêu Linh cô đơn, ánh mắt yêu nghiệt chỉ còn lại một sự thâm thúy, cô dùng ánh mắt sâu sắc đó nhìn Cảnh Tư, giọng nói lạnh lẽo, lộ ra sự mệt mỏi bất đắc dĩ.

"Cảnh Tư, thân là Cảnh gia đại tiểu thư, thân phận này đối với em mà nói, quan trọng như vậy sao?"

Đương nhiên quan trọng. Đáp án này, cho dù đã qua nhiều năm nay, ở trong lòng nàng vẫn không có gì thay đổi. Nhưng mà, đáp án đó, cho đến hôm nay, không biết vì sao, lại khiến nàng cảm thấy châm chọc.

"Đại tiểu thư." Trợ lý nhô đầu từ ghế lái, thấp giọng gọi Cảnh Tư một tiếng, "Tối nay ngài có hẹn Lý thiếu gia, địa điểm là khách sạn Hoa Đế."

Cảnh Tư mệt mỏi tựa vào ghế,nàng yên lặng nhắm mắt, âm thanh chậm rãi vang lên: "Tạm thời tôi không muốngặp anh ta, thay tôi hủy hẹn."    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play