Tiểu Hồng tỷ tỷ ôm lấy laptop, ngay cả tiểu thư nhà nàng nàng cũng không để ý nữa, lúc này trong đầu Tiểu Hồng đều là những hình ảnh đáng khinh, tinh thần phấn chấn cực độ.

Khối sắt sần sùi này có bị hư hay không nàng không biết, nhưng Tiểu Hồng biết, nếu muốn xem lại một màn kích tình mênh mông vừa nãy thì chỉ có thể tìm một người, Phong Chi Lâu. Cũng chỉ ở dưới dạng tình huống này thì Tiểu Hồng mới có thể nghĩ đến người nào đó họ Phong.

Vì sao lại là Phong Chi Lâu? Rất đơn giản, vì Phong Chi Lâu để ý Vị Triều, tiểu thư nhà nàng, hơn nữa Tiểu Hồng tự nhận rằng nàng có thể trấn trụ được người họ Phong kia. Lúc cần thì phải mềm dẻo mới là vương đạo!

Bốn cầm thú vì chuyện vừa rồi chắc đều đã rời đi, về phần thằng nhãi Phong Chi Lâu, cơ bản không cần nàng mất công đi tìm, trừ bỏ viện của tiểu thư nhà nàng thì nàng ta còn có thể đi đâu?

Sự thật chứng minh, Tiểu Hồng căn bản không cần phung phí đầu óc vì điều này thì dùng ngón chân cũng có thể đoán được.

Phong Chi Lâu trông mòn con mắt nhìn cửa tiểu viện chờ Vị Triều nhà nàng. Đáng tiếc, nàng không nhìn thấy Vị Triều mà lại nhìn thấy Tiểu Hồng đang ôm tiểu thiếp của Lạc nhi.

Tiểu thiếp của Lạc nhi sao lại ở trên tay Tiểu Hồng? Phong Chi Lâu cảm thấy rất kỳ quái, đương nhiên nàng cũng không có ý nghĩ đòi lại thay Lạc nhi. Dù sao thứ này cũng không phải là của nàng, không cần thiết vì thứ này mà đắc tội với Tiểu Hồng. Tiểu Hồng thế nhưng là chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản nàng đẩy ngã Vị Triều! Vì vậy nên Phong Chi Lâu quyết định theo bản năng không nhìn Tiểu Hồng mà tiếp tục chờ Vị Triều thân yêu nhà mình, chẳng qua là Tiểu Hồng không định buông tha Phong Chi Lâu.

- Phong Chi Lâu, cái này dùng như thế nào? - Tiểu Hồng chỉ vào laptop trong lòng, hơi nhăn nhó hỏi. Nếu không phải vì để áp đảo Tiểu Lục thì nàng sẽ không hỏi người tên Phong Chi Lâu này!

- Vì sao ta phải nói cho ngươi? - Phong Chi Lâu nghĩ đến chuyện mấy người kia không biết dùng, như vậy rất tốt, bí mật trong đó cũng không thể phát hiện được.

Tiểu Hồng nổi cơn tam bành, bổn tiểu thư thật lòng hỏi mà ngươi dám không đáp?

- Hừ, đừng tưởng rằng không ai biết hành động xấu xa của các ngươi, Á mỹ điệp cái gì... - Nhìn động tác của Phong Chi Lâu rõ ràng trở nên cứng ngắc thì Tiểu Hồng đắc ý nói không nên lời - Tiểu thư vậy mà cũng đã thấy được! Không biết nàng nghĩ thế nào?

- Tiểu Hồng tỷ... - Phong Chi Lâu túm chặt ống tay áo Tiểu Hồng, vẻ mặt thống khổ - Chuyện này không liên quan đến ta! Ta bị oan! Ngươi không thể bỏ đá xuống giếng được!

Tiểu tử, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ta không tin ngươi không nhận tội.

- Ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng hình như ngươi không muốn hợp tác! - Tiểu Hồng bộ dạng thực khó xử - Nếu ta không thể nói rõ ràng thì làm sao có thể làm tiểu thư tin phục đây? Nếu tiểu thư không tin thì nàng nhất định sẽ cho rằng ngươi là kẻ háo sắc...

- Tiểu Hồng tỷ, loại việc nhỏ này tuyệt đối không thành vấn đề - Phong Chi Lâu vỗ tiểu bánh bao hết lớn của mình mà cam đoan - Ta tuyệt đối sẽ dạy cho ngươi!

Vì vậy Phong Chi Lâu nói cho Tiểu Hồng biết thứ này cần để dưới ánh sáng mặt trời để nạp điện, sau đó mới có thể dùng, giờ không mở được chính là vì không có điện. Dù sao thì giờ này hai ngươi không nhìn thấy Vị Triều nên cũng không có việc gì làm, vì vậy hai người rất chú tâm cẩn thận tìm một địa phương để 'phơi nắng'. Trong lúc này Phong Chi Lâu cũng moi móc được không ít bí mật của Vị Triều, điều này khiến nàng vui sướng không thôi.

Đại khái đợi khoảng nửa giờ thì hai người không còn kiên nhẫn nữa, Phong Chi Lâu thử mở ra, quả nhiên đã mở được. Một bên thao tác, một bên giải thích đến tận khi xuất hiện màn hình mới thôi.

- Cái Á mỹ điệp kia ở chỗ nào? Nhanh mở ra cho ta xem! - Tiểu Hồng thực kích động như thể nhìn thấy Tiểu Lục ở dưới thân mình, chỉ còn kém nước phun máu mũi.

Phong Chi Lâu toát mồ hôi hột liếc nhìn Tiểu Hồng một cái, thì ra là kiểu biến thái ngầm, thật nhìn không ra.

- Á mỹ điệp nào? - Nhiều như vậy làm sao ta biết là cái nào?

- Chính là hai nữ nhân Đông Doanh ấy.

- Á mỹ điệp đều là Đông Doanh, ngươi nói cái nào?

- Có rất nhiều sao? - Tiểu Hồng kích động sắp hôn mê, bảo bối!

- So với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn! Ta đưa văn kiện gốc cho ngươi tìm, ngươi nhìn kỹ trình tự này - Phong Chi Lâu từng xem Tuyết Chi Lạc thao tác nên tự nhiên biết nàng ta giấu ở đâu - Đại khái có khoảng mấy trăm bộ, ta cũng chưa nhìn kỹ nên không rõ lắm. Nhưng ta nghĩ cái ngươi có thể sử dụng chắc cũng không nhiều lắm, bên trong thế nhưng là trân quý của Lạc nhi, nam nữ, nam nam, nữ nữ, nhân thú, dù sao thì có cả thanh thuần, biến thái thì càng nhiều.

Tiểu Hồng trừng lớn con mắt:

- Nhân thú? Cái này... cái này cũng quá...

Phong Chi Lâu dùng ánh nhìn đồng cảm nhìn Tiểu Hồng:

- Cho nên chúng ta đều nói nàng là biến thái!

Tiểu thư Du Lăng thật đáng thương - Tiểu Hồng nói thầm trong lòng.

- Đây, tất cả đều là... - Mở ra tệp 'nữ nữ', bên trong lại phân nhỏ thành châu Âu, châu Á, châu Phi, vào hộp châu Á, bên trong đa phần đều là Nhật Bản.

Tùy tiện mở ra một bộ, lúc này cũng khiến tay Phong Chi Lâu hơi run lên. Một ngự tỷ toàn thân áo da màu đen cầm trong tay một cái roi da nhỏ, chân dẫm lên lưng la lị ở dưới, không ngừng dùng roi quật vào mông la lị.

- Mẹ kiếp! S&M! - Phong Chi Lâu hết chỗ nói nổi, sao vận may của nàng lại tốt như vậy? Vừa bật lập tức dính phải món kích thích như vậy?

Tiểu Hồng cũng không so đo với Phong Chi Lâu, mắt sáng ngời có thần. Cái nàng đang cần chính là loại này!

- Được rồi! Ta không nên xem - Tiểu Hồng lưu luyến liếc mắt một cái - Quả thật ngươi cũng không tồi! - Ngươi đã trượng nghĩa như vậy thì ta cũng không thể keo kiệt - Lần sau lúc ngươi ở cùng tiểu thư nhà ta thì ta sẽ không đến quấy rầy... - Tiểu Hồng dùng loại giọng Từ Hi Thái Hậu mà nói, khiến Phong Chi Lâu có cảm giác được ban ân.

Ngươi vốn không nên làm bóng đèn! Phong Chi Lâu nhớ tới mỗi lần ở chung cùng Vị Triều thì Tiểu Hồng luôn luôn xuất hiện thần không biết quỷ không hay, Phong Chi Lâu trên đầu toàn mồ hôi lạnh, hại nàng không có nổi một chút tư tưởng xấu.

- Tiểu Hồng tỷ yên tâm, không biết cứ tới hỏi ta, ta nhất định biết gì nói nấy, đã nói là nói hết - Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi là đây!

Tiểu Hồng nhìn thái độ của Phong Chi Lâu thì rất vừa lòng, nghĩ lại trước kia cũng là do mình lòng dạ hẹp hòi, thôi thì lần này rủ lòng từ bi tha thứ cho nàng ta, ôm lấy bảo bối định đi luôn nhưng lại đột nhiên dừng bước:

- Từ Á mỹ điệp rốt cuộc có nghĩa là gì? - Quay đầu hỏi, tuy rằng tiểu thư Niệm Khanh có biết nhưng nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi.

- Á mỹ điệp hả, ngươi có thể coi nó như một loài bướm trong truyền thuyết - Nhìn vẻ hoài nghi của Tiểu Hồng thì Phong Chi Lâu tiếp tục nói - Ở bên kia có một phong tục như thế này, lúc bị đùa giỡn mà kêu lên một câu "Á mỹ điệp" thì cam đoan rằng tình cảm giữa hai người sẽ rất dài lâu, vĩnh viễn không phân li - Không phải ai cũng thích giọng này sao? - Lúc ngươi nghe các nàng kêu như thế thì có phải có một cảm giác nhiệt huyết dâng trào hay không? Đây là một câu thần chú khiến tình yêu thêm mãnh liệt!

- Bướm thần? - Nghe vậy thì ý tứ của nàng ta chính là cái này phải không?

Phong Chi Lâu thiếu chút nữa phun nước miếng, miễn cưỡng gật đầu:

- À ừ, Á mỹ điệp, bướm thần trong truyền thuyết, không chỗ nào không có nó. Nếu muốn tình yêu vĩnh viễn lâu dài thì khắp nơi đều phải Á mỹ điệp.

Tiểu Hồng gật đầu, lúc nghe ba âm tiết này thì nàng thực sự nhiệt huyết sôi trào, xem ra cần phải để Tiểu Lục kêu một chút cho mình nghe mới được. Hơn nữa còn có thể phù hộ cho tình cảm thật dài lâu, xem ra đây ắt hẳn là thứ không thể thiếu!

Tiểu Lục, tuôn rơi một trận rơi nước mắt đồng cảm vì ngươi.

Tiểu Hồng đã lâm vào ma chướng.

Đứa nhỏ đáng thương!

(Á mỹ điệp: Yamete, nghĩa là đừng mà trong tiếng Nhật.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play