Phong Chi Lâu nhắm mắt lại, chuẩn bị hy sinh anh dũng. Cùng lắm thì để Vị Triều chờ ta mười tám năm nữa! Mười tám năm sau anh lại là một hảo hán! Tình yêu chị em, quyến rũ nhất luôn. Tuy rằng khoảng cách tuổi của chị em hơi lớn chút, nhưng mà chỉ cần là Vị Triều thì tất cả đều có thể.
Phong Chi Lâu rất có loại cảm khái 'Gió đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về' (câu nói của Kinh Kha khi từ biệt bạn đi giết Tần Thủy Hoàng), không ngờ xuyên không đến cổ đại, ngay cả giường của Vị Triều cũng chưa được nằm qua đã phải chết như vậy, thật sự là... rất cam tâm!
Nhưng tối thiểu cũng nên cho nói một câu cuối cùng chứ, sao có thể cứ như vậy chết? Nhưng mở mồm cầu xin tha thứ thì nàng cũng không nói nên lời được, vừa nãy còn lớn tiếng đại nghĩa lẫm liệt như vậy, bây giờ mà đổi ý thì không phải là tự mình tát vào miệng mình sao?
Xem ra, hôm nay là kiếp nạn khó thoát. Vị Triều, ta đi đây! Ngươi trăm ngàn lần phải chờ ta! Không được đi tường! Không được tìm sư huynh sư đệ gì đó! Quan trọng nhất là không được lập gia đình!
- Tiểu nữu, muốn giết muốn chém tùy ngươi, ta chỉ muốn một cái cúi đầu của ngươi như với ông nội nhà ngươi! - Bởi vì ta chết chắc rồi.
- Ngươi... - Vũ Thanh Minh không ngờ Phong Chi Lâu lại chọn như vậy, càng không nghĩ tới ngữ khí của hắn lại kiên định như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết? Nhưng mà nhìn thế nào hắn cũng giống một người sợ chết!
Nàng thật sự phải giết hắn sao? Lúc này đến lượt nàng do dự. Hạ quyết tâm là một chuyện, động thủ thật lại là một chuyện khác.
- Được, đây là ngươi tự tìm lấy, đừng trách ta! - Chủy thủ đâm tới ngực Phong Chi Lâu.
Chính trong nháy mắt này, Phong Chi Lâu nghĩ rằng mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ, không ngờ tay nắm chủy thủ của Vũ Thanh Minh lại đột nhiên buông lỏng:
- Ái, đau quá! Ai đánh ta? - Vũ Thanh Minh nắm lấy cổ tay phải bị tập kích nhìn chung quanh, lúc nhìn thấy người đứng phía sau thì cả người phát lạnh - Trầm Tịch sư tỷ... - Trời ạ, sao sư tỷ lại đến nhanh như vậy? Ta không lưu lại dấu vết gì mà?
- Vị Triều! - Phong Chi Lâu lập tức cảm thấy như tới Thiên Đường, rốt cục có thể không chết. Vị Triều, Vị Triều, quả nhiên vẫn là Vị Triều nhà nàng tốt nhất! - Vị Triều, cứu ta... nữ nhân này quấy rối ta... - Phong Chi Lâu muốn bẻ cong sự thật, chỉ có điều bị cáo hiển nhiên không thừa nhận.
- Ta nhổ vào! Ta quấy rối ngươi, sao ngươi không chết đi! - Vũ Thanh Minh nhìn bộ dạng cáo mượn oai hùm của Phong Chi Lâu thì tức không nhẹ, quả nhiên đủ vô sỉ!
Vị Triều lẳng lặng nhìn hai người, không nói gì.
Trong lúc nhất thời, không khí có vẻ hơi ngột ngạt.
Phong Chi Lâu len lén nhìn phản ứng của Vị Triều, cũng không biết những lời hùng hồn vừa nãy của mình nàng có nghe thấy không. Nếu nghe được thì chắc phản ứng không phải thế này? Nếu không nghe được thì rất đáng tiếc.
Kịch tình ơi kịch tình, chẳng lẽ ngươi không phải là dựa theo lẽ thường? Đoạn cao trào cẩu huyết như thế, sao ngươi không thể cho ta bay lên một lần? Nếu Vị Triều nghe được, thì hẳn là...:
"Lâu, không ngờ ngươi đối với ta tình thâm ý trọng như thế, cuộc đời này, Vị Triều sao có thể phụ phu quân?"
"Vị Triều, ta chỉ muốn cho ngươi biết, trong tim của ta chỉ có một mình ngươi."
"Lâu, ngươi bảo Vị Triều phải làm sao bây giờ?"
"Vị Triều, Phong Chi Lâu có thể sống vì ngươi, chết vì ngươi, hai chữ sinh tử chỉ vì một mình Vị Triều."
"Lâu, đến khi trời đất biến đổi hoặc hủy diệt thì mới cắt đứt."
"Vị Triều, nguyện một lòng với người, đầu bạc không xa rời."
"Lâu..."
"Vị Triều..."
Phong Chi Lâu híp mắt đắm chìm trong ảo tưởng, nhìn chằm chằm Vị Triều ở xa xa, vẻ mặt dâm đãng. Nếu là như vậy, thật tốt đẹp biết bao!
Vị Triều bị Phong Chi Lâu nhìn đến cả người lạnh thấu xương, người này suy nghĩ linh tinh cái gì đây? Bất đắc dĩ bỏ qua ánh mắt của Phong Chi Lâu, nhìn về phía tiểu cô nương đang đứng một bên, có thể gọi mình là Trầm Tịch sư tỷ thì nhất định là người của Thần Y Sơn Trang, hơn nữa tướng mạo của nàng...
- Thanh Minh? - Vị Triều gọi có chút không chắc chắn.
- Ha ha, trí nhớ của sư tỷ thật sự rất tốt - Vũ Thanh Minh xoa đầu - Nếu sư tỷ đã đến thì ta cũng nên đi - Nói xong định trốn chạy, chỉ không ngờ lại bị Vị Triều ngăn cản lại.
- Thanh Minh, ngươi không định cho ta một lời giải thích sao?
Nói đến Vũ Thanh Minh, trí nhớ của Vị Triều vẫn còn một ít. Bởi vì Vũ Thanh Minh thiên phú rất cao, từ nhỏ đã là người rất nhân khí trong đám bạn cùng lứa, điểm yếu là tính cách của nàng không tốt, gây ra không ít chuyện trong trang. Vị Triều cũng từng chỉ bảo nàng một thời gian, chẳng qua sau đó vì muốn nghiên cứu một loại dược liệu nên đã để cho nàng đi theo học tập Mộ Thanh U.
- Giải thích? À, đúng rồi - Vũ Thanh Minh đối với Mộ Trầm Tịch sư tỷ còn có chút sợ hãi từ đáy lòng, nàng còn nhớ rõ thời gian cùng học với sư tỷ, đó là lúc một ngày không nói lời nào, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia thì nàng lập tức nuốt vào lời định nói, những ngày ấy thật sự là rất bi kịch. Nhưng mà nàng vẫn kính nể sư tỷ thực sự, có thể nói, sư tỷ là hình tượng nàng khát khao, lý tưởng của nàng, mục tiêu của nàng.
- Kỳ thật, ta chỉ muốn xem xem sư tỷ sống thế nào, về phần hắn... - Vũ Thanh Minh chỉ vào Phong Chi Lâu, tròng mắt trợn ngược - Ta thấy hắn lén lén lút lút, ánh mắt dâm loạn, miệng còn kêu tên sư tỷ. Vì thế ta định dọa cho hắn sợ, không ngờ hắn lại lớn tiếng nói ta là nữ dâm tặc, ta bị hắn làm hoảng sợ nên lúc không chú ý liền mang hắn trốn đến đây - Nàng rất vô tội, thật sự! Nhặt lên chủy thủ rơi trên mặt đất - Về phần chủy thủ này, kỳ thật là giả - Nói xong, cắm xuống người Phong Chi Lâu, lưỡi đao lập tức rụt vào - Ta chỉ muốn xem hắn có thật tâm hay không mà thôi - Sư tỷ, ta là vì tốt cho ngươi, chớ để tiểu bạch kiểm này lừa gạt.
Phong Chi Lâu choáng váng - Mẹ kiếp, mất cả nửa ngày hóa ra là ngươi đang đùa chị đây! Làm ta vất vả đại nghĩa như thế, lo trước nghĩ sau, đấu tranh tư tưởng như vậy, làm cả nửa ngày hóa ra lại là giả!
Vị Triều nhìn Vũ Thanh Minh nửa ngày không nói gì, chỉ có điều cái nhăn mày rõ ràng tỏ vẻ nàng rất bất mãn.
- Chỉ một lần này, ta không hy vọng có lần sau - Không nhìn lại Vũ Thanh Minh đang xấu hổ, hướng tới chỗ Phong Chi Lâu đi tới.
Tên ngu ngốc này! Sao có thể... đem sống chết ra làm trò đùa như vậy!
"Ta nói cho ngươi biết, cho dù ta chết, ta cũng sẽ không buông tay Vị Triều!"
Những lời này còn văng vẳng bên tai nàng, người sợ chết như vậy mà cũng có vẻ mặt không sợ chết như vậy.
Lúc nghe được Phong Chi Lâu nói ra những lời này, Vị Triều cũng có cảm giác tim đập thật mạnh một cái, chưa từng có người nào nói những lời này với nàng, càng không có ai ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc lại có thể lựa chọn tự nhảy xuống trước như vậy.
Chỉ có một người không buông tay nàng. Không phải Mộ Trầm Tịch mà là Vị Triều. Vì Vị Triều, có thể lựa chọn cái chết.
Vị Triều không biết lúc này nàng nên dùng loại tâm tình nào để đối mặt với Phong Chi Lâu, càng không biết về sau hai người sẽ dây dưa đến mức độ nào.
Nhưng mà mặc kệ thế nào thì đời này, Vị Triều cùng người tên Phong Chi Lâu này sẽ vĩnh viễn dây dưa không ngừng.
Cũng vào lúc Phong Chi Lâu nói ra những lời này, rất nhiều điều nàng không rõ trong lòng đều được giải đáp.
- Về sau, ngươi vào ở trong viện của ta! - Như vậy cũng đỡ phiền toái, dù sao các nàng dây dưa đã đến mức rối tinh rối mù.
Lời này của Vị Triều làm Phong Chi Lâu như uống phải Cường Tâm Châm (loại thuốc có tác dụng kích thích tim, tăng nhịp tim), sự nghiệp đẩy ngã có hi vọng! Phong Chi Lâu rơi lệ đầy mặt trong lòng.