Sắc mặt của Du Lăng tỷ tỷ thật sự không tốt, nàng có một bí mật không muốn ai biết, chính là lúc đang ngủ rất ghét bị người khác đánh thức, nếu bị đánh thức sẽ rất nóng tính, có thể nói là tâm tình lập tức ngã xuống đáy cốc.
Lúc nhìn thấy Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc vẻ mặt hưng phấn đánh người thì nàng lập tức cảm thấy không đúng, sao lại thiếu Nguyệt Chi Loạn? Bốn người này không phải luôn luôn như hình với bóng sao? Hơn nữa các nàng so với nàng còn ngủ sớm hơn, hôm nay lại phấn khích như bị trích máu gà, riêng phương diện này đã có vấn đề!
- Dừng tay! – Tiến lên vài bước, nhìn ba người đang cười lấy lòng - Các ngươi đang làm gì? – Lại nhìn một đám hộ vệ viện bộ dạng chân tay luống cuống - Vừa nãy là ai kêu có dâm tặc? Dâm tặc đâu? Chẳng lẽ là hắn?
- Du Lăng cô nương, đây chính là tặc tử! - Bọn hộ vệ viện rất căm phẫn, tên khốn dám gây rối nữ thần của chúng ta, phải đánh chết hắn!
Du Lăng đi từng bước sang bên phải để không bị ba người che tầm mắt, chẳng qua vừa nhìn thấy thì mắt nàng cũng tối đi một chút.
Là hắn?
Đánh hay!
- Vị cô nương, ta không phải... - Mộ Thanh U thật vất vả mới thoát khỏi phần tử bạo lực xung quanh, tự nhiên là muốn biện giải cho sự trong sạch cho bản thân, tuy rằng mắt hơi sưng hơi mờ, nhưng lúc nhìn thấy Du Lăng cũng sửng sốt một chút, hồng y như lửa, nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt sáng chói, quả nhiên là dạng nữ tử có phong tình đặc biệt.
- Ngươi không phải? Trộm đều nói mình không phải là trộm, vậy ngươi nói xem, rốt cuộc hắn có phải là trộm hay không? - Du Lăng hiển nhiên cũng không định để hắn nói chuyện tiếp nên điểm huyệt câm của hắn - Xuống tay nhẹ chút, đừng giết chết, tránh phiền toái! – Nói với tam chích cầm thú - Động tác nhanh lên, đừng đánh vào mặt.
Ba người toát mồ hồi khó hiểu với hành động của Du Lăng - Cuối cùng ý tứ là muốn chúng ta đánh hay không đánh? Không muốn? Muốn? Còn nữa, Du Lăng tỷ tỷ, không phải ngươi có thù oán với người này chứ? Còn độc án hơn so với chúng ta! - Dưới ánh mắt phát ra hàn ý của Du Lăng, ba người chấn động tinh thần, còn lo lắng gì! Tẩn trước nói sau!
Lại thêm một trận đấm đá khiến Mộ Thanh U bị đánh đến ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có, huyệt câm đã bị điểm, còn có cơ hội gì mà mở miệng?
Du Lăng xem mà rất vui, mặc kệ có phải mưu kế của tam chích cầm thú hay không thì nàng đều cao hứng thật sự. Quan trọng là đối tượng bị đánh khiến nàng vừa lòng vạn phần - Đừng tưởng rằng tỷ tỷ không biết ngươi, năm đó ta và Niệm Khanh còn cố ý đi Thần Y Sơn Trang thăm dò để tìm tên tiểu nhân ti bỉ vô sỉ này, dám khi dễ Vị Triều muội muội của chúng ta, mơ tưởng!
Nghĩ đến chuyện năm đó Vị Triều thiếu chút nữa mất mạng, lòng Du Lăng lại đầy ngập phẫn hận, ở chung vài năm, có thể nói tình cảm giữa các nàng còn thân hơn tỷ muội ruột thịt, khi dễ Vị Triều chính là khi dễ nàng, chính là khi dễ tứ hoa khôi các nàng! Sao có thể hạ thủ lưu tình?
Du Lăng xả hết giận xong thì Niệm Khanh và Ly Tuyệt khoan thai đến. Niệm Khanh nhìn thấy người kia thì nhất thời vô thức nói:
- Mộ Thanh U? - Bởi vì giọng rất nhỏ nên chỉ có Ly Tuyệt bên cạnh nghe thấy.
Người sở hữu cái tên này, Ly Tuyệt đã biết thật lâu. Niệm Khanh và Du Lăng sớm đã nói qua cho nàng biết, nếu không vì người này thì tính tình của Vị Triều sẽ không biến thành đạm bạc như vậy. Nên Ly Tuyệt rất thông minh lựa chọn không nhìn thấy, còn Niệm Khanh cũng cười cười:
- Du Lăng, ngươi không biết nên chụp bao tải lên sao?
Du Lăng nghe xong hai mắt sáng ngời, đúng vậy, đợi lát nữa Vị Triều thấy chắc chắn sẽ muốn ngăn cản:
- Người đâu, đi lấy bao tải bỏ hắn vào cho ta, động tác nhanh lên! - Dựa theo tính tình của Vị Triều thì chắc cũng sắp đến đây, cũng may nàng là người đến đầu tiên, nếu không sao có thể xả hết giận được?
Mọi người không nhìn ánh mắt phẫn hận của Mộ Thanh U, trực tiếp cho hắn vào bao tải, tiếp tục đánh!
- Sao ta cảm thấy Du Lăng, Niệm Khanh, Ly Tuyệt rất kỳ quái? - Tuyết Chi Lạc cảm thấy tình huống này hơi quỷ dị - Nếu là bình thường thì không phải các nàng sẽ ngăn chúng ta lại sao? Làm sao còn có thể để cho chúng ta đánh tiếp?
- Chắc chắn là có thù! - Hoa Chi Phá gật đầu, điểm này nàng cũng phát hiện ra, liên quan đến Thần Y Sơn Trang thì chỉ có thể là Vị Triều, chẳng lẽ... - Lâu đệ, ta đoán có lẽ người này là tình địch của ngươi! Dựa theo định luật của tiểu thuyết ngôn tình, khả năng này là 80%!
Phong Chi Lâu vừa nghe xong thì mở to hai mắt, còn có khả năng này? Tiểu bạch kiểm này dám có ý với Vị Triều nhà nàng, con mẹ nó, muốn chết!
Phong Chi Lâu mặc kệ có phải là thật hay không, dùng hết toàn lực xuống tay, vừa nãy còn có ý định kìm lại, bây giờ nàng hận không thể dùng hết sức bình sinh.
Vừa ra thì đập vào mắt chính là hình ảnh bạo lực như vậy, Vị Triều mặt nhăn mày nhíu, nhìn Du Lăng, Niệm Khanh, Ly Tuyệt đứng ở bên cạnh xem hăng say, trong lòng dấy lên chút nghi vấn, lại nhìn Phong Chi Lâu như ăn phải Đại Lực Kim Cương hoàn, nếp nhăn trên mặt Vị Triều càng nhiều. Cá nhân nàng không thích động võ, cho nên lúc nhìn thấy Phong Chi Lâu đánh người hăng say như vậy thì theo bản năng có chút phản cảm:
- Các ngươi đều dừng tay cho ta! – Giọng nói lạnh lùng lập tức đông lạnh tất cả mọi người có mặt, đặc biệt là Phong Chi Lâu, ôi, hình tượng của nàng!
Du Lăng, Ly Tuyệt và Niệm Khanh bị tiếng nói lạnh như băng của Vị Triều làm cho hoảng sợ, ba người liếc nhau, Du Lăng mở miệng trước:
- Vị Triều, chỉ là tên trộm thôi, chỉ muốn giáo huấn một chút!
Tất nhiên Vị Triều không tin lí do thoái thác của các nàng, nếu chỉ là trộm thì hô to tìm kiếm kinh thiên động địa như vậy làm gì? Lại còn dùng bao tải? Đánh một chút không phải là xong sao? Cho là nàng không biết tiểu xảo của các nàng sao? Ánh mắt sắc bén đảo qua ba người rồi hướng thẳng tới Phong Chi Lâu lúc này đã ngừng tay.
- Các ngươi làm mọi việc thực sự không thèm để ý đến hậu quả sao! - Vị Triều cảm thấy ngực nghẹn một cục khí, không nói ra sẽ không thể thoải mái, đặc biệt khi nhìn thấy mu bàn tay đỏ ửng của Phong Chi Lâu lại càng buồn bực trong ngực – Sao vậy? Còn một người đâu?
Lâu đệ, hôm nay Vị Triều nhà ngươi ăn nhầm thuốc! – Ba cầm thú.
Phong Chi Lâu cũng ai oán - Hôm nay Vị Triều rất không bình thường!
- Giơ tay lên! - Trước mặt mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, Vị Triều nói với Phong Chi Lâu một câu như vậy thật khiến người ta mơ hồ không thôi.
Lúc này đến lượt Phong Chi Lâu choáng váng - Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi muốn đánh lòng bàn tay ta?
Tuy rằng vạn phần không muốn, nhưng Phong Chi Lâu cũng không dám làm trái ý Vị Triều, hơn nữa nhìn ánh mắt hâm mộ của bọn hộ vệ viện thì trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Có ai có thể có được đãi ngộ này như nàng?
Vị Triều cũng lười quản người khác nghĩ gì, nhìn bàn tay đỏ rực của Phong Chi Lâu thì lạnh lùng cười:
- Đả thương người một ngàn, tổn hại mình tám trăm. Ngươi cũng có năng lực vớ vẩn này! - Bỏ tay nàng ra, không muốn nói gì nữa, xoay người định đi.
Phong Chi Lâu còn ở trong trạng thái ngây ngô, ý của Vị Triều là gì?
Đang muốn hỏi lại thì không ngờ Mộ Thanh U bị các nàng bỏ quên đã chui ra từ trong bao tải bò đến gần, tay gắt gao nắm lấy vạt áo Vị Triều không chịu buông. Tuy rằng hắn bị đánh rất nặng, nhưng hắn không phải là đứa ngốc, sớm đã dùng tay bảo vệ đầu nên chỉ bị thương trên người.
Vừa nghe thấy giọng nói kia đã khiến hắn cao hứng sắp ngất - Trầm Tịch, đây là tiếng của Trầm Tịch! Quả nhiên, độc kia là bút tích của Trầm Tịch! Mà lúc này, cũng chỉ có Trầm Tịch có thể cứu ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT