Ánh trăng rất đẹp, nhưng Vị Triều lại cảm thấy cô độc, có chút mệt mỏi.

Đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác này, một năm? Hai năm? Hay là ba năm?

Từ sau khi người đó đến đây, có rất nhiều điều đã thay đổi.

Phong Chi Lâu, cực độ vô sỉ, cực độ ác liệt, cực độ ti bỉ. Còn có ba người nữa cũng như thế, nhưng mắt Vị Triều chỉ nhìn Phong Chi Lâu.

Có lẽ là vì tiếp xúc đã nhiều, đã lâu, có lẽ là bởi vì Phong Chi Lâu luôn quấn quít lấy nàng?

Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Phong Chi Lâu nàng đã biết người nọ là nữ hài tử. Nàng là người học y, còn là truyền kỳ khiến người người ngưỡng mộ, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái thì lập tức nhìn ra manh mối.

Phong Chi Lâu cho Vị Triều ấn tượng đầu tiên chỉ có hai chữ: Bát phụ (người phụ nữ chanh chua).

Có thể công khai đụng Tiểu Hồng rồi lăn xuống đất đòi bồi thường! Vị Triều thật chưa từng gặp người như vậy bao giờ. Nhưng người đó lại diễn không chuyên nghiệp, nếu bị thương rất nặng thì căn bản chỉ có thể bất động, mà kêu giống như nàng ta? Mười phần là giả.

Khi nhìn thấy nàng bước ra thì Phong Chi Lâu ngay cả con ngươi cũng không động đậy, cũng may là ánh mắt Phong Chi Lâu lúc đó rất trong sáng, nếu không nàng đã không ngại giúp nàng ta trở thành người què thật.

Chỉ là Vị Triều có điều không hiểu, Phong Chi Lâu mặt dày mày dạn quấn quít lấy mình rốt cuộc là vì cái gì?

Thích? Hay là có mục đích riêng?

Nàng ta thích nàng? Hay là muốn từ trên người nàng lấy được cái gì? Bản thân nàng hiện tại còn có cái gì khiến người nhớ thương? Trừ bỏ một thân y thuật thì nàng còn có cái gì?

Huống hồ Phong Chi Lâu căn bản cũng không biết nàng biết y thuật.

Kỳ thật, hiện tại Vị Triều đã không còn là Mộ Trầm Tịch trước đây nữa.

Mộ Trầm Tịch có một thân ngạo cốt trữ chiết bất loan (kiên quyết thà rằng chịu thiệt chứ không khom người, không đầu hàng), thà rằng ta phụ người trong thiên hạ cũng không thể để người trong thiên hạ phụ ta.

Cũng bởi vì thế mà nàng mới rời khỏi Thần Y Sơn Trang. Kiên quyết rời đi, không một tia lưu luyến.

Chỉ là Mộ Trầm Tịch vĩnh viễn cũng không ngờ một thân y thuật của nàng sẽ trở thành vết thương trí mạng của nàng.

Vốn là thiện tâm cứu người, không ngờ lại cứu phải một tiểu nhân.Cho nên nàng bị ám toán, bị tính kế, thiếu chút nữa mất mạng trên đường. Nếu không phải Du Lăng và Niệm Khanh đúng lúc đi ngang qua đó thì có lẽ nàng không thể thấy được ánh trăng tối nay.

Ba ngày ba đêm đấu tranh trên ranh giới sinh tử, lúc nàng tỉnh lại, nàng đã không còn là Mộ Trầm Tịch nữa mà là Vị Triều, là Vị Triều đạm mạc, lạnh lùng như thể không có gì khiến nàng để ý, không có gì khiến nàng hứng thú. Đây chính là Vị Triều, một người không thú vị.

Chỉ là, sau khi gặp Phong Chi Lâu thì tất cả đều thay đổi! Ngay cả Vị Triều cũng nhanh chóng không nhận ra chính mình nữa. Ngay cả ngọc bích tiêu cũng bị Phong Chi Lâu cưỡng bức lấy đi.

Sao nàng lại thả tay để cho người kia lấy ngọc bích tiêu từ trong tay mình?

Có lẽ là vì ánh mắt quật cường khi đó của Phong Chi Lâu, biểu cảm kiên định đó làm nàng nhất thời mất đi phòng ngự.

Ngọc bích tiêu vốn có một đôi, là phần thưởng lúc nàng trở thành y giả xuất sắc. Các trưởng lão tự mình mở Tàng Bảo Lâu của Thần Y Sơn Trang để cho nàng tùy ý chọn lựa, mà nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng đôi ngọc bích tiêu này. Cho dù là người kia nàng cũng không cho. Bởi vì lúc cầm đôi ngọc Bích tiêu nàng đã quyết định, tiêu này nàng sẽ chỉ đưa cho người trọng yếu nhất của mình, hoặc là người mình kính trọng nhất.

Hiển nhiên Phong Chi Lâu không thuộc loại người sau. Vậy chẳng phải là nàng ta thuộc loại người trước?

Vị Triều lắc đầu, nhất định là lúc đó nàng bị quỷ mê hồn nên mới có ý nghĩ đó, đợi lúc sau muốn cứu vãn đã không còn kịp rồi. Nàng thật sự quá ngượng ngùng để đòi lại. Chẳng qua là, tiêu này đưa cho Phong Chi Lâu thật sự khiến nàng tức đến giậm chân. Bị người kia cầm ở trong tay gõ vào bàn, thiếu chút nữa tức chết nàng, nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.Bình tĩnh của Vị Triều chung quy đã bị Phong Chi Lâu công phá.

Đặc biệt lúc thấy người này vô sỉ nhìn trộm các nàng tắm, nàng hận không thể trực tiếp giết chết nàng ta! Còn dám đi lại gần nhìn lén, sắc đảm bao thiên!

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không hạ thủ.Vị Triều biết nếu đổi lại là người khác thì sớm đã thành một thi thể. Ngay cả Niệm Khanh, Ly Tuyệt, Du Lăng cũng không hạ thủ, nếu không ngày hôm sau đã có bốn thi thể.

Dù sao thì người có phúc phận này không nhiều, còn người chết ở trên tay các nàng thì không thiếu. Các nàng không phải là hạng người lương thiện, chưa bao giờ phải. Chỉ đối với bốn người này, một lần lại một lần không nỡ xuống tay.

Không thể không nói, thân phận nữ tử vẫn thực chiếm tiện nghi.Nếu bốn người này là nam tử thì các nàng đã hạ thủ lâu rồi.

Cho nên mới nói, nữ nhân là tai họa!

Vị Triều cảm thán thật lâu, đạp ánh trăng vào phòng, còn chưa sửa sang tốt lại suy nghĩ thì đã bị thân ảnh trên giường mình làm hoảng sợ.

Phong Chi Lâu? Sao nàng ta lại ở trong này? Còn bị cột ở trên giường nàng?

Vị Triều rốt cục đã biết Du Lăng viết gì, không khỏi dở khóc dở cười!Du Lăng là làm mai cho nàng sao? Người cũng đem đến tận giường.Mà Phong Chi Lâu vẫn còn ngủ được, Vị Triều thật sự rất bội phục.Bị trói mà còn ngủ chảy cả nước miếng, cái này cũng là một loại cảnh giới.

Chỉ là bộ dáng của nàng ta lúc này thật ra so với lúc thanh tỉnh lại đáng yêu hơn, thiếu đi cái miệng tuôn đầy lời ác độc và hành động mặt dày mày dạn, giờ thì im lặng giống một hài tử không hề phòng bị.

Có lẽ là ngửi thấy được mùi của Vị Triều, Phong Chi Lâu chậm rãi mở mắt ra, nhưng lời nói ra thiếu chút nữa khiến Vị Triều hành hung nàng.

- Vị Triều, sao ngươi còn mặc quần áo? Mau cởi! Đại gia cần ngươi làm ấm giường!

- ...... - Nàng thu hồi ý nghĩ trước đó, người này không phải đáng yêu mà là khiếm tấu (đáng bị đánh).

- Tiểu nữu (con nhỏ) này, nghe thấy không? Mau cởi quần áo! Thuận tiện chuẩn bị ngọn nến roi da, gia nhất định hầu hạ ngươi thật tốt! - Hiển nhiên Phong Chi Lâu không phải đang tỉnh, là mở mắt nằm mơ.

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!

"Tiểu nữu"? Lớn từng này chưa ai dám gọi nàng như vậy!

"Làm ấm giường"? Sao nàng ta không chết đi!

"Ngọn nến roi da"? Cầm thú! Hôm nay nàng nhất định phải giáo huấn Phong Chi Lâu này thật mạnh tay!

Một cái tát hung hăng giáng xuống không một chút lưu tình.

Phong Chi Lâu còn đang cảm thán sao Vị Triều lại xuất hiện trong giấc mộng của mình thì đột nhiên nhận ngay một cái tát đánh thẳng vào mông nàng. Đau quá!

- Con mẹ nó! Ngươi dám đánh ta! - Phong Chi Lâu nổi giận, ở hiện thực đã bị ngươi ăn hiếp, ở trong mộng cũng không cho ta xoay người?

- Đối với loại tiểu nhân vô sỉ như ngươi thì không có gì phải khách khí - Dám nghĩ hèn hạ về mình ở trong mộng như vậy, quá vô sỉ.

Phong Chi Lâu ngây người, bộ dạng tức giận của Vị Triều thật sự đẹp động lòng người:

- Vị Triều, vẻ tức giận của ngươi thật là đẹp mắt! – Tay giơ ra muốn sờ nhưng lại không động đậy được.Phong Chi Lâu nhìn xuống người mình, sốc, mình bị trói? Mơ cái gì đây! Có lầm không! Khẩu vị quá nặng rồi!

Phong Chi Lâu không biết chút gì chuyện tam chích cầm thú đã đem bán nàng, nàng vẫn còn tưởng rằng mình đang ở trong mơ. Bởi vì nàng tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ ở trên giường của Vị Triều được!

- Vị Triều, không ngờ ngươi lại có ham muốn S&M! Nhưng sao ta lại là S (người bị bạo)! – Mộng này thật sự rất đáng khinh, cho dù là S&M, sao mình lại là S được? Muốn trói cũng phải trói Vị Triều chứ! Chẳng lẽ mình là thụ tiềm ẩn? Không thể nào! Ông là thuần công!

- S&M? – Là gì vậy? Vị Triều cau mày, hiển nhiên là không hiểu lời của Phong Chi Lâu.

- Là bạo dâm! – Cái này cũng không hiểu, thực ngốc! Cũng chỉ có mình ta mới coi trọng ngươi.

Vị Triều nghe xong thiếu chút nữa tắt thở, Phong Chi Lâu tên lưu manh này! Nàng ta đã đem nàng trở thành cái gì!

Vô sỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play