Kinh thành phồn hoa như mộng, cũng tuyệt sắc như mẫu đơn.

Hoa Chi Phá không thể không cảm thán sự khổng lồ và uy nghiêm của kinh thành. Kìa tường thành cao ngất trong mây, kìa thị vệ tuần tra qua lại, còn cả người người ăn mặc xa hoa phú quý, không hổ là dưới chân thiên tử, phòng bị nghiêm ngặt, kẻ có tiền cực nhiều.

Hoa Chi Phá có cảm giác như người nhà quê lên thành phố, đương nhiên ở mặt ngoài nàng không hiển lộ ra cái gì, nàng còn cần mặt mũi, nàng cũng không hy vọng Niệm Khanh khinh bỉ chính mình.

Bất quá sau khi nhìn thấy chỗ Niệm Khanh mang nàng đi vào thì nàng hoàn toàn như bị sét đánh.

- Phủ công chúa? - Hoa Chi Phá trừng lớn mắt, tay run run chỉ lên bảng hiệu trên đầu, rồi lại chỉ Niệm Khanh - Ngươi thật sự là công chúa?

Niệm Khanh nhìn bộ dạng giật mình kinh hãi của Hoa Chi Phá thì quyết định tiếp tục diễn xiếc:

- Không phải, ta chỉ là quản gia nơi này thôi - Vỗ vỗ bả vai Hoa Chi Phá - Yên tâm, đại công chúa rất tín nhiệm ta, không sao.

Niệm Khanh, xin ngươi có thể đừng dùng cái loại ánh mắt nhìn đứa ngốc mà nhìn ta hay không! Hoa Chi Phá cứng khóe miệng, nàng muốn nhìn thấy công chúa của Thiên Minh Quốc, kết quả lại đến phủ công chúa thật, cũng không biết nếu nàng nghĩ đến hoàng hậu thì có thể ở thời điểm nào đó hoàng hậu cũng chạy ra dọa nàng nhảy dựng hay không?

- Đúng vậy, tiểu thư thế nhưng là đại công chúa...- Tiểu Trúc kích động nói, không ngờ bị Niệm Khanh lạnh lùng trừng mắt một cái thì lập tức sửa miệng - Người đại công chúa thân thiết nhất! - Các nàng đã thân thiết đến mức tuy hai mà một.

Người thân thiết nhất? Nghe thế thì Hoa Chi Phá theo bản năng lại nhìn Niệm Khanh, minh diễm đoan trang, sáng như xuân hoa, rọi sáng bức người, nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không đủ. Chứ không phải đại công chúa có tâm tư gì đó không tốt?

Fuck! Trước có "thiếu chủ" không biết nam hay nữ, sau có đại công chúa nhìn trộm, Niệm Khanh này có vẻ cũng hơi quá nổi tiếng.

- Phải không? Ha ha, ha ha - Hoa Chi Phá miễn cưỡng cười cười, thì ra tình địch khỉ gió của mình lại nhiều như vậy!...tình địch? Phải là tranh kim chủ của mình lại nhiều như vậy mới đúng, đáng ghét ghê!

Hoa Chi Phá đi theo Niệm Khanh và Tiểu Trúc tiến vào phủ công chúa, tuy rằng bố trí hoa lệ, có núi có nước, phong cảnh dạt dào, nhưng không có tâm trạng xem thì lại cảm giác như hành tẩu trên đường cỏ mọc tràn lan.

- Tiểu Trúc, ngươi mang nàng đi nghỉ ngơi trước đi - Niệm Khanh quay đầu nhìn về phía Hoa Chi Phá giải thích - Ta còn có một số việc phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi để Tiểu Trúc mang ngươi đi nghỉ tạm, ngồi xe ngựa thời gian dài như vậy chắc ngươi cũng mệt mỏi.

- Được - Hoa Chi Phá cũng không dây dưa nhiều, cuộc sống không quen thuộc, hơn nữa nàng cũng không hy vọng cho Niệm Khanh một ấn tượng ngang ngạch không nói lí lẽ.

Giỏi nắm bắt ý của người khác mới là bản chất của anh.

Hơn nữa thật sự là quá mệt mỏi!

Gian tình cái gì chứ, nếu thật sự có thì ta ngăn cản mới là lạ!

Hoa Chi Phá nằm ở trên giường, nghĩ một số chuyện, muốn ngủ lại không tài nào ngủ được. Hoa Chi Phá nhấc người lên, lẩm bẩm nói:

- Sao ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng vậy! Cái loại khí chất, phân cảm giác thần bí của Niệm Khanh, thật là thứ một quản gia phủ công chúa nên có sao? Không đúng, biểu cảm của nha hoàn, gia đinh, thị vệ rõ ràng là có vấn đề, vì sao lại dùng loại ánh mắt quái dị nhìn ta vậy? - Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào đây?

Hay là...Niệm Khanh mới là công chúa? Nhớ tới lời lần trước Niệm Khanh hỏi chính mình,"nếu ta nói với ngươi rằng ta là công chúa thì ngươi định thế nào", chẳng lẽ Niệm Khanh thật sự là công chúa?

Thế nàng nói mình là quản gia làm gì chứ?

Vì... gạt ta?

Hoa Chi Phá mất bình tĩnh, chẳng trách lại cảm thấy có chỗ không đúng, cả nửa ngày bị Niệm Khanh đùa giỡn xung quanh! Bất quá, vì xác minh suy đoán của mình thì nên đi ra ngoài chứng thực một chút mới được.

Hoàng Phủ Hạnh là tiểu công chúa của Thiên Minh Quốc, được sủng ái yêu chiều, trên có hoàng đế ca ca quan tâm, dưới có phần đông thần tử xu nịnh, có thể nói tập trung ngàn vạn sủng ái cả một đời.

Nhưng mà những thứ đó cũng không phải là thứ nàng muốn.

Hoàng Phủ Hạnh biết, những điều đó đều là bởi vì tỷ tỷ không ở đây nên những người đó mới chú ý đến nàng.

Tỷ tỷ, người khiến nàng ngước lên nhìn, đại công chúa ổn định trên dưới Thiên Minh Quốc, nữ tử như truyền kỳ. Tên của nàng khiến người ta cảm khái ngàn vạn. Hoàng Phủ Khanh, đại công chúa Thiên Minh Quốc, con của hoàng hậu. Nữ nhi tiên hoàng sủng ái nhất, ban thưởng danh 'Vô Song', ý là Thiên hạ vô song.

Mà Hoàng Phủ Hạnh nàng, chẳng qua là thứ xuất (con của thiếp), ngay cả phong hào cũng vô cùng đơn giản, 'An Bình', có thể thấy được chênh lệch giữa hai người. Bất quá đó cũng không quan trọng. Quan trọng là tỷ tỷ mà nàng sùng bái, nữ tử có thể ngạo nghễ với thiên hạ.

Đáng tiếc khi Hoàng Phủ Hạnh còn chưa kịp mở miệng tỏ rõ tâm tình 'fan' của mình thì tỷ tỷ nàng đã bước đi, vung ống tay áo lên không, mang theo một phiến mây. Ngoài hoàng đế ca ca ra thì không ai biết nàng đi đâu. Nay tỷ tỷ đã trở về, nàng sao lại không hưng phấn? Hơn nữa, nghe nói còn mang về một nam nhân, tin tức này rất nóng hổi! Người tỷ tỷ thích rốt cục là phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như thế nào đây!

- Công chúa, ngươi đi chậm một chút - Văn Nhạc đi từng bước nhỏ, gắt gao đuổi theo chủ tử của nàng.

- Văn Nhạc, ngươi nhanh lên, chậm muốn chết! - Hoàng Phủ Hạnh bất mãn nhìn thị nữ của mình - Nếu không thấy tỷ tỷ, ta sẽ không tha cho ngươi!

- Ôi công chúa của ta, cầu ngươi có chút hình tượng thục nữ được không? - Ngươi không biết ta vận động kém sao?

- Không thích! - Hoàng Phủ Hạnh kéo mạnh tay Văn Nhạc lôi nàng chạy, cũng không nhìn đường phía trước, kết quả đâm thẳng vào lòng người nào đó, rầm một tiếng liền áp trên người còn chưa rõ tình trạng.

- Ối! Ai vậy! Đi đường không mở mắt sao! - Hoa Chi Phá ôm cái ót bị đập đau, hít sâu một hơi, tảng đá chết tiệt, người chết tiệt, mắt con mẹ nó mù! - Ôi, đau chết mất! - Lệ trên khóe mắt như sắp trào ra, chết tiệt! - Ngươi còn không đứng lên! - Nếu không phải bị áp nên không thể động đậy, nếu không phải đau nên không có khí lực thì nàng không thể không đánh chết người này.

- Ngươi... - Đây vẫn là lần đầu tiên Hoàng Phủ Hạnh bị người khác quát to như vậy, tuy rằng biết mình không đúng, nhưng mà người này dựa vào cái gì quát mình!

- Công chúa, ngươi không sao chứ? - Văn Nhạc nâng Hoàng Phủ Hạnh dậy, nhìn từ trên xuống dưới chỉ sợ ngã hỏng chỗ nào, sau khi thấy nàng không sao thì thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy gương mặt muốn ăn đòn của Hoa Chi Phá thì nảy sinh hận ý - Lớn mật, ngươi dám nói chuyện như vậy với công chúa, ngươi không muốn sống nữa!

Hoa Chi Phá ôm cái ót, nhìn về phía tiểu cô nương vừa mới ghé vào người mình:

- Ngươi là công chúa? - Đứa trẻ con mặt la lị này lại là công chúa? Nàng là công chúa, vậy Niệm Khanh là gì? Chẳng lẽ...Niệm Khanh thật sự là quản gia? Hoa Chi Phá nghi hoặc.

- Ta không phải là công chúa thì chẳng lẽ ngươi là! - Khi Hoàng Phủ Hạnh nhìn thấy vẻ sửng sốt của hắn thì cơn tức cũng tiêu đi, dù sao cũng là mình không đúng, nàng còn không ngang ngược đến chỉ hươu bảo ngựa, giết người không chớp mắt.

Hoa Chi Phá nghẹn họng nói không ra lời vì tiểu nha đầu, công chúa của Thiên Minh Quốc thật sự là... không có sức hút! Ôi quả nhiên vẫn là thiên vị ngự tỷ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play