*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, bất tri bất giác đã đến ba giờ rưỡi sáng. Hạ Tri Điểu sau khi quỳ mấy tiếng đồng hồ, chân dường như đã mất đi cảm giác.
Sau khi kêu Tùy Chí Thanh đi ngủ, pin trong điện thoại di động của Hạ Tri Điểu cũng báo hiệu sắp hết, nhưng mà dây sặc điện thoại lại đặt ở nơi mắt không nhìn thấy, tay không lấy được.
Nghĩ đến những lời nói trước đó của Trình Nặc, Hạ Tri Điểu mím chặt môi, cũng rất là khó chịu. Trình Nặc vì mình, đúng là chịu đủ sự gian khổ, chịu đựng bao nhiêu ánh mắt xem thường, những thứ này cho dù có bao nhiêu tiền cũng đều không thể bù đắp được. Thế nhưng bản thân mình... lại không có cách nào tiếp nhận bất kỳ người nào khác ngoại trừ Tùy Chí Thanh. Nếu như có thể tiếp nhận, trong mấy năm nay mình chắc là đã sớm nói chuyện yêu đương vô số lần.
Một buổi tối này, trên cơ bản Trình Nặc cách mười mấy phút thì sẽ xoay người một lần, cũng không biết là ở trong mơ trở mình hay là do bị mất ngủ gây ra, dù sao khẳng định là ngủ không được ngon giấc.
Mãi cho đến khoảng hơn sáu giờ sáng, Trình Nặc rốt cục mới mở hai mắt ra, vén chăn lên từ trên giường ngồi dậy.
Sau khi nhìn qua cửa sổ ở bên kia một chút, Trình Nặc xoay người, chỉ thấy Hạ Tri Điểu vẫn còn quỳ nguyên tại chỗ, mái tóc dài xoã tung thấp thoáng che đi hai gò má trắng bệch, hốc mắt lại đỏ ửng, phía dưới mắt có một vòng quầng thâm màu xanh, cơ thể yếu đuối nhìn qua lung lay lảo đảo, giống như muốn ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Trình Nặc không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.
Thời điểm Hạ Tri Điểu vẫn chưa được mười tuổi, bởi vì kinh tế trong nhà tương đối khó khăn, thậm chí có thể dùng từ nghèo khó để hình dung, cho nên khi những đứa bé đồng trang lứa dễ dàng có được những món đồ mà mình muốn, còn Trình Nặc thì phải tính toán trước sau mới dám mua.
Giống như cặp xách có hình thủy thủ mặt trăng, giống như búp bê barbie, giống như hộp bút nhiều tầng... kỳ thật rất nhiều thứ cũng không phải là nhu yếu phẩm gì, nhưng mà Hạ Tri Điểu nhìn thấy người khác có, bản thân cũng muốn, nếu như Trình Nặc không mua cho, Hạ Tri Điểu liền sẽ quỳ gối cầu xin.
Nhưng mà Hạ Tri Điểu nhiều lắm thì cũng chỉ quỳ nửa giờ, nếu như qua nửa giờ còn không có được thì sẽ từ bỏ, sau đó tiếp tục dùng những thứ đồ cũ kia.
Nhưng lần này...
Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu: "Con ở chỗ này quỳ cả một buổi tối?"
Hạ Tri Điểu kinh ngạc một chút, sau đó gật đầu, sắc mặt nhìn qua cũng không phải quá tốt, bộ dáng vô cùng tiều tụy.
Sau đó Hạ Tri Điểu muốn di chuyển bàn chân, thiếu một chút nữa thì đầu đã cắm xuống đất.
Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu một cái, lại xoay đầu. "Con vì A Thanh, thật đúng là đủ liều mạng, ngay cả chân cũng không cần sao?!"
"Mẹ, con..." Hạ Tri Điểu duỗi tay vịn vào bên giường, không biết mở miệng như thế nào.
"Thật xin lỗi."
"Con dự định quỳ bao lâu?" Trình Nặc sau khi xuống giường, vừa định đi vào nhà vệ sinh, nhưng mà chân còn chưa bước đi, liền quay đầu lại nhìn Hạ Tri Điểu.
"Con không biết..." Đầu óc Hạ Tri Điểu lúc này cũng đã mơ mơ màng màng, bị Trình Nặc hỏi như vậy, chóp mũi liền đỏ lên.
"Thế nào, con muốn đem mình quỳ cho tàn phế, sau đó để cho mẹ chiếu cố con cả một đời?" Trình Nặc đứng ở trước mặt Hạ Tri Điểu.
Nghe vậy, Hạ Tri Điểu không lên tiếng.
"Đứng dậy." Trình Nặc nói.
Hạ Tri Điểu ngẩng đầu nhìn Trình Nặc, vẫn là không nói chuyện.
Vì vậy Trình Nặc tiến về phía trước một bước, đưa tay luồn qua dưới nách Hạ Tri Điểu, dùng sức kéo Hạ Tri Điểu lên, kết quả lại phát hiện, Hạ Tri Điểu căn bản không thể đứng vững.
Trình Nặc nhìn thấy chân của Hạ Tri Điểu giống như là đồ không dùng được, tựa như hai cái cọc gỗ, lông mày liền nhíu chặt lại, sau đó đem Hạ Tri Điểu hướng đến bên giường đẩy một cái: "Tại sao con cứ phải cố chấp như vậy!"
Hạ Tri Điểu nằm ở trên giường, không có nói gì, cũng chỉ là thấp giọng nức nở, cẩn thận dè dặt dùng tay di chuyển hai chân của mình, tìm một tư thế thoải mái.
Sau đó Trình Nặc nhìn con gái mình ở trên giường, hít thật sâu một hơi, liền xoay người đi vào nhà vệ sinh. Nhìn bản thân ở trong gương, Trình Nặc nhíu mày, lấy một chút kem để lên trên bàn chải, bắt đầu đánh răng.
Nhổ ra một ngụm lớn bọt kem đánh răng, nhìn chằm chằm vào rãnh nước, Trình Nặc đứng ngây ngốc một lát, lau đi giọt nước mắt đang rơi xuống từ khoé mắt, mở vòi nước, dùng hai tay lấy nước hắt lên mặt mình, sau đó lại đem bàn chải đánh răng để vào trong miệng.
Qua một lát sau, sau khi rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, Trình Nặc liền cầm một chậu nước nóng đi ra, kéo một cái ghế đến bên cạnh giường, đặt chậu nước nóng ở bên trên rồi lại lấy cái khăn ở bên trong ra, vắt một cái, sau đó ném vào trong ngực Hạ Tri Điểu: "Tự mình đắp!"
Hạ Tri Điểu vẫn hít hít cái mũi như cũ, ho khan một cái, bàn tay run run kéo ống quần lên, đem khăn nóng thoa lên chỗ khớp xương.
Quỳ mấy giờ, chân của Hạ Tri Điểu đã xuất hiện một đống dấu đỏ lung tung, đầu gối còn đỏ hơn gấp mấy lần, đôi chân đang chết lặng này tựa như không phải là chân của mình.
Nhìn thấy Hạ Tri Điểu cúi đầu xoa xoa bàn chân, Trình Nặc chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không có liếc nhìn Hạ Tri Điểu một cái, chẳng qua là một đường đi thẳng đến cửa, lập tức mở cửa phòng ra.
Cửa phòng vừa mới mở ra, Trình Nặc đã nhìn thấy Tùy Chí Thanh đứng ở đằng kia.
"Buổi sáng tốt lành, dì." Tùy Chí Thanh nhìn Trình Nặc, thấp giọng nói.
"Ân." Trình Nặc gật gật đầu, cũng không có nói thêm gì, sau đó liền lướt qua Tùy Chí Thanh, đi xuống dưới lầu.
Sau đó Tùy Chí Thanh liền lập tức vọt vào phòng ngủ của Hạ Tri Điểu rồi đóng cửa lại.
"Tri Điểu!" Nhìn thấy Hạ Tri Điểu nửa người nằm nghiêng ngả ở trên giường đang vắt khăn lau mặt, cả người Tùy Chí Thanh đều ngẩn ra.
Sau khi nhìn thấy Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu sửng sốt một chút, sau đó khóe môi nhếch lên: "Cậu thức dậy rồi?"
"Mình không có ngủ..." Tùy Chí Thanh nói xong, sải bước đi đến bên giường Hạ Tri Điểu ngồi xuống, vươn tay vuốt ve đầu gối của Hạ Tri Điểu. "Đã xảy ra chuyện gì? Cậu bị đánh?"
"Không có..." Hạ Tri Điểu lắc đầu. "Không có chuyện gì, chỉ là quỳ một chút, hiện tại máu có chút không thông mà thôi, cậu đừng lo lắng..."
"Đến nước này rồi vậy mà tối hôm qua cậu còn nói không có chuyện gì?!" Tùy Chí Thanh nhíu mày lại. "Cậu đã quỳ bao lâu?"
"Một đêm... Thật không có việc gì, là bản thân mình muốn quỳ... Chờ một lúc nữa mình lại có thể nhảy nhót tưng bừng..." Hạ Tri Điểu nói nói, giật giật tay áo Tùy Chí Thanh. "Cậu đừng có hung dữ như thế, mình sợ..."
Tùy Chí Thanh thở dài, đem khăn mặt thấm ướt, sau đó vắt khô rồi đắp lên cho Hạ Tri Điểu, môi vẫn mím chặt, cũng nhẹ nhàng giúp Hạ Tri Điểu xoa xoa hai chân.
"Cậu tức giận?" Hạ Tri Điểu nắm chặt tay của Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt của Hạ Tri Điểu, lắc đầu: "Không có tức giận, là đau lòng a... Thế mà còn giả vờ vui vẻ..."
"Còn không phải mình sợ cậu bị kích động, mẹ mình là người như thế nào, mình là người rõ nhất, mẹ mình mãi mãi là người ăn mềm không ăn cứng..." Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng nói. "Hơn nữa, thật ra chỉ là chuyện nhỏ, mình cũng không có sao."
Một giây sau, Tùy Chí Thanh thở ra một hơi thật dài, sau đó liền vươn tay ra, đem Hạ Tri Điểu ôm vào trong ngực, nhắm hai mắt lại.
"Làm sao vậy..." Hạ Tri Điểu cũng vươn tay ra, ôm lấy lưng của Tùy Chí Thanh, nhẹ giọng hỏi.
Tùy Chí Thanh lắc đầu, đem mũi chôn ở trên vai của Hạ Tri Điểu, không nói chuyện, chẳng qua là trong mắt lại đầy hơi nước.
"Mình thật sự rất tốt, A Thanh." Hạ Tri Điểu cười cười. "Nếu không mình hát cho cậu nghe một bài?"
Tùy Chí Thanh lại lắc đầu, chẳng qua là ôm chặt Hạ Tri Điểu: "Cho nên dì quả nhiên là vô cùng phản đối?"
"Ân..." Lập tức Hạ Tri Điểu lại liếm môi một cái. "Nhưng mà chúng ta đã đi đến bước này, đã không còn đường lui, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước không phải sao? Cậu đừng buông mình ra là được rồi..."
Nghe vậy, Tùy Chí Thanh xoay mặt qua một bên: "Làm sao mình lại buông cậu ra được chứ? Chẳng qua là còn đau không?"
"Không đau." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Cậu nằm xuống đi, để mình làm giúp cậu." Lúc này Tùy Chí Thanh buông Hạ Tri Điểu ra, lấy cái khăn từ trong tay Hạ Tri Điểu, chẳng qua là lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.
Đúng vào lúc này, Hạ Tri Điểu lại vươn tay, nhẹ nhàng đặt vào giữa lông mày của Tùy Chí Thanh: "Đừng như vậy mà, hung dữ như vậy, làm như mình đã phạm phải tội ác tày trời gì vậy."
Tùy Chí Thanh cũng không nói gì thêm, chẳng qua là gật gật đầu, một tay thì dùng khăn nóng đắp lên chỗ đầu gối của Hạ Tri Điểu, một tay khác thì xoa xoa ở xung quanh.
Mà lúc này, bên trong phòng bếp ở dưới lầu, Trình Nặc lấy một trái trứng đánh vào trong chảo. Nhìn lòng trắng trứng từng bước từ chất lỏng trong suốt trở thành một chất rắn màu trắng, Trình Nặc liền nhớ lại trước đó Hạ Tri Điểu tức giận nói mình phong kiến.
Phong kiến sao? Bản thân mình thật không biết hai chữ này đến cùng có ý nghĩa là gì, mình chỉ là muốn Hạ Tri Điểu được tốt thôi. Chẳng lẽ mình đã làm sai sao?
Nhìn cái chảo, Trình Nặc cầm một cái xẻng gỗ đứng ngẩn ngơ ở đó, đến nỗi quên mất phải trở mặt trứng gà. Đến cùng là sai lầm ở đâu, hai đứa nó làm sao lại yêu nhau? Rõ ràng đều là hai đứa con gái...
Bị mùi khét phát ra từ trong chảo kéo về với hiện tại, Trình Nặc vội vàng dùng cái xẻng múc trứng gà bỏ vào trong thùng rác, sau đó dùng bàn tay xoa xoa khuôn mặt, Trình Nặc liền lặng lẽ đi qua một bên ngồi xuống.
Mở ra Wechat trong điện thoại, chỉ thấy ở bên trong, nhóm bạn thân và người nhà mà mình theo dõi, hiện ra vô số tin nhắn chưa đọc.
Ấn mở ra, Trình Nặc nhìn thấy mấy giờ trước tất cả mọi người trò chuyện đến vô cùng náo nhiệt. Đại khái là có một cô gái chuẩn bị kết hôn, cô gái kia Trình Nặc cũng gặp qua mấy lần, khoảng hai mươi ba tuổi, dáng dấp xinh đẹp trong trẻo như nước.
Vì vậy mọi người trò chuyện một chút lại nhắc đến Hạ Tri Điểu, có người hỏi là tại sao Hạ Tri Điểu còn chưa kết hôn, có người hỏi hôn lễ của Hạ Tri Điểu và Lục Kỳ dự định khi nào thì tổ chức.
Càng xem trong lòng càng thấy buồn phiền, Trình Nặc đem điện thoại di động để qua một bên, sau đó đưa tay vuốt vuốt trán, ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào mặt bàn.
Sau một lát, ba phần ăn sáng được lấy ra khỏi chảo. Cởi tạp dề ra, Trình Nặc đặt một phần lên bàn, sau đó lại mang hai phần ăn khác đi lên lầu.
Đi đến trước của phòng Hạ Tri Điểu, nhìn thấy cánh cửa đang đóng chặt, Trình Nặc nhắm hai mắt lại, lớn tiếng kêu: "A Thanh, ra lấy bữa sáng!"
Tùy Chí Thanh sau khi nghe thấy, vội vàng đứng dậy đi qua mở cửa ra, sau đó từ trong tay Trình Nặc nhận lấy hai phần ăn sáng.
"Dì..." Tùy Chí Thanh cầm điểm tâm nhìn chăm chú Trình Nặc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
"Cẩn thận đừng làm đổ, còn có, trong túi xách của dì có chai thuốc, cũng có thể lấy xoa bóp cho Tri Điểu." Trình Nặc sau khi nói xong, cũng không có đứng lại lâu, liền xoay người chuẩn bị đi xuống dưới lầu.
Nhìn một chút thân ảnh nhỏ gầy kia của Trình Nặc, sau đó Tùy Chí Thanh lại cúi đầu nhìn một chút bữa sáng trong tay.
Cảm giác bản thân mình đang làm chuyện vô cùng tổn thương Trình Nặc, có một loại cảm giác áy náy mãnh liệt tràn khắp cả người. Thế nhưng mình lại không có cách nào không làm tổn thương Trình Nặc, trừ phi mình không yêu Hạ Tri Điểu.
"Thật xin lỗi..." Tùy Chí Thanh thì thầm.
Trình Nặc sau khi nghe thấy, dừng chân ở chỗ đó, hít sâu một hơi, ngước đầu nhìn trần nhà, nức nở nói: "Nó thật sự rất thích con a..."
Tùy Chí Thanh nhìn bóng lưng của Trình Nặc: "Dì..."
"Đi vào đi." Không nói thêm gì nữa, sau đó Trình Nặc liền đi xuống lầu.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Tri Điểu rốt cục không chống cự nổi cơn buồn ngủ liền ngủ thiếp đi. Tùy Chí Thanh ở một bên nhìn gương mặt đang ngủ của Hạ Tri Điểu, liền lấy chăn đắp lên đến dưới cằm Hạ Tri Điểu, sau đó ở một bên ngồi đợi cũng nằm ngủ thiếp đi.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Trình Nặc một lần nữa đi lên lầu, nhẹ nhàng đi vào phòng, cầm lấy cái dĩa không, đứng ở chỗ đó nhìn hai người, hai mắt nhắm lại hít một hơi thật sâu, ở sâu trong đáy lòng vẫn không thể yên tĩnh.
Cho đến tận lúc này bản thân mình chưa từng nghĩ đến, chuyến trở về này, vậy mà lại nhận được một phần 'Đại lễ' mà con gái đã vì mình chuẩn bị như vậy.
Nhưng cùng lúc Trình Nặc cũng oán trách chính mình quá mức sơ ý. Rõ ràng nên sớm phát giác được, mặc kệ là đối mặt với người đàn ông vừa cao to đẹp trai vừa phong độ, Hạ Tri Điểu đều bất vi sở động(*), khẳng định là không giống với những đứa trẻ bình thường nhà người ta. Thật là nên sớm nghĩ đến.
(*)bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục. Ngồi ở trên sôpha trong khách, xem một bộ phim đang chiếu trên tivi, Trình Nặc ngồi một hồi thì ngồi cho đến tận buổi trưa.
Sau đó Trình Nặc cầm điện thoại di động lên, ở bên trong tìm kiếm những thứ liên quan đến đồng tính nữ, rồi lại bỏ qua một bên.
Thích hơn mười năm, cái đó là cái khái niệm gì? Chính là khái niệm con gái mình thật sự đã rất thích Tùy Chí Thanh.
Làm mẹ của Hạ Tri Điểu, không có ai có thể hiểu rõ Hạ Tri Điểu hơn mình. Đó là một đứa có tinh thần rất kiên cường... Chỉ cần là chuyện mà Hạ Tri Điểu đã nhận định, thì cho dù có mười con trâu cũng không thể kéo lại. Đánh? Mắng? Sau đó thì sao? Có thể làm cho tận đáy lòng của nó hồi tâm chuyển ý sao?
Cầm điện thoại di động lên, lông mày của Trình Nặc liền nhíu lại, sau đó bắt đầu ấn vào các trang Web có liên quan, không để ý đã xem được một vòng lớn.
Cũng không biết là mình đã xem như thế nào, nói tóm lại xem một chút ở chỗ này rồi lại xem một chút ở chỗ kia, cuối cùng nhìn thấy tin tức một cặp đôi đồng tính yêu nhau nhưng bởi vì gia đình hai bên không đồng ý mà cùng nhau tìm đến cái chết.
Sau khi xem xong, Trình Nặc vuốt vuốt huyệt thái dương, hướng phía trên lầu nhìn một chút, cuối cùng lại đưa tay đỡ trán, nhắm hai mắt lại.
Bộ phim truyền hình trên tivi vừa hết một tập, sau đó lại bắt đầu trình chiếu quảng cáo, Trình Nặc trầm mặc nhìn xem, thậm chí quên mất cơm trưa.
Mãi cho đến hơn ba giờ chiều, Trình Nặc mới đứng dậy, hướng tủ lạnh trong nhà bếp đi đến.
Nhìn vào đồ ăn ở bên trong, sau đó Trình Nặc đóng lại cửa tủ lạnh, đi lên lầu, đi vào phòng ngủ, sau đó cầm lấy cái túi đeo lên trên vai.
"Dì muốn đi đâu vậy?" Vừa mới tỉnh lại, Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy Trình Nặc, xoa xoa huyệt Thái Dương, liền đứng dậy.
"Đi siêu thị, mua đồ ăn." Trình Nặc nói.
"Con đi cùng với dì." Tùy Chí Thanh mở miệng.
"Không có việc gì..." Trình Nặc nói.
"Con cũng đi..." Lúc này Hạ Tri Điểu cũng tỉnh, sau đó chống đỡ giường ngồi dậy.
Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu một chút, cuối cùng không trả lời, liền tự mình đi xuống lầu trước.
"Cậu đi được không?" Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn qua Hạ Tri Điểu.
"Chân hình như bình thường rồi..." Hạ Tri Điểu nói. "Vốn là không cử động, phải di chuyển một chút mới tốt."
"Vậy cậu đi xuống một chút thử xem?" Tùy Chí Thanh vén chăn lên.
"Được." Hạ Tri Điểu đặt chân xuống, mang dép vào, Tùy Chí Thanh thì cứ luôn đỡ lấy mình.
"Không có chuyện gì." Hạ Tri Điểu đi vài bước. Tuy nói vẫn còn hơi đau, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Tùy Chí Thanh gật gật đầu, vuốt cái trán.
"Mình đi thay quần áo trước." Hạ Tri Điểu nói xong liền đi đến chỗ tủ quần áo ở bên cạnh, mở tủ ra, lấy một cái quần jean và một cái áo phông tay dài màu xám, rồi lại vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Sau đó Hạ Tri Điểu cũng không thèm để ý đến việc trang điểm, liền cùng Tùy Chí Thanh chạy xuống dưới lầu.
Toàn bộ quá trình hết sức nhanh chóng, lúc đi xuống, hai người phát hiện Trình Nặc đang tắt tivi.
Sau khi tắt tivi, Trình Nặc nhìn hai người một chút, vẫn không có nói chuyện, liền lấy túi tiếp tục đi ra ngoài.
Tùy Chí Thanh sau khi lấy xe từ trong gara, Hạ Tri Điểu ngồi vào trên ghế lái phụ, Trình Nặc thì mở cửa xe ngồi vào chỗ phía sau, sau đó Tùy Chí Thanh liền lái xe hướng đến siêu thị.
Khí trời ngày hôm nay cũng không tệ lắm, trời quang mây đãng, những cột đèn đường màu trắng từng cái từng cái lướt qua bên ngoài cửa xe, mọi thứ ở bên ngoài đều hết sức rõ ràng và trong lành.
"Giữa trưa cũng chưa có ăn gì, bụng của người nào đó có phải là đói rồi hay không a..." Đang lái xe, Tùy Chí Thanh nghe được từ bụng của Hạ Tri Điểu truyền đến một tiếng âm thanh ùng ục, vì vậy nghiêng đầu hỏi.
"Đói bụng..." Hạ Tri Điểu vuốt vuốt bụng, quay đầu nhìn qua Tùy Chí Thanh.
"Vậy để mình đi mua cho cậu cái gì ăn lót dạ một chút?" Tùy Chí Thanh vừa nói vừa nhìn qua cửa hàng ở hai bên đường.
"Ân." Hạ Tri Điểu gật đầu. "Một tá thịt kho tàu Tùy Chí Thanh đi."
"Ha..." Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Điểu một chút, sau đó đem xe đậu ở bên đường. "Cậu cùng dì chờ một chút, cửa hàng này bán bánh ngọt cũng không tệ, để mình đi mua."
Sau đó Tùy Chí Thanh tháo dây an toàn, lại nhìn về phía Trình Nặc: "Dì muốn ăn cái gì?"
"Dì không cần." Trình Nặc lắc đầu.
Tùy Chí Thanh nghe xong, cũng không nói thêm gì, sau đó liền mở cửa xe đi xuống.
Nhìn thấy cửa xe đóng lại, Trình Nặc lại nhìn Hạ Tri Điểu đang ngồi ở phía trước, cho dù chỉ là nhìn thấy gò má cùng sườn mặt, nhưng cũng nhìn ra được Tri Điểu đang cười đến vô cùng ngọt ngào. Đã trôi qua rất nhiều năm, nụ cười giống như một đứa trẻ như thế này quả thật đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy.
Con gái mình, cười lên như vậy, quả thật rất đẹp. Còn Tùy Chí Thanh, quả nhiên trước sau vẫn như một người tri kỷ.
Trong xe chỉ còn lại hai mẹ con, đều mang tâm sự của riêng mình cúi thấp đầu chơi điện thoại, bầu không khí có chút ngột ngạt.
"Chân còn đau không?" Một lát sau, rốt cục Trình Nặc mở miệng trước.
Hạ Tri Điểu sửng sốt một chút, sau đó thu hồi điện thoại, lắc đầu: "Không đau."
"Ân." Trình Nặc gật gật đầu, không có tiếp tục hàn huyên.
Sau một lát, Tùy Chí Thanh liền mang theo mấy túi đồ trở về.
"Dì, vẫn là nên ăn một chút đi. Con có mua bánh đào xốp giòn mà trước kia dì thích ăn." Ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, Tùy Chí Thanh lấy một cái túi đưa ra phía sau.
Trình Nặc sửng sốt một chút, nhận lấy: "Cám ơn, con còn nhớ rõ cái này a."
"Làm sao có thể không nhớ được chứ? Khi đó con còn nói sau này lớn lên mỗi ngày đều mua cho dì ăn." Tùy Chí Thanh trong khi nói chuyện, lại đem một ly nước ô mai cùng một cái ống hút đưa đến. "Còn có cái này, nước ô mai, không bị ngán."
"Cám ơn." Trình Nặc lại gật đầu, không yên lòng uống vào.
Bản thân Trình Nặc cũng có chút không rõ chính mình đang làm gì, rõ ràng mình nên tỏ thái độ cứng rắn biểu lộ bản thân mình không hy vọng hai người ở cùng một chỗ, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể cứng rắn nổi, ngược lại còn giống như là đang dung túng.
Sau đó Tùy Chí Thanh lại đem ống hút bỏ vào một ly ô mai khác cùng một phần bánh sầu riêng xốp giòn đưa cho Hạ Tri Điểu.
Tiếp đó Tùy Chí Thanh tiếp tục lái xe, Hạ Tri Điểu thì bẻ một miếng bánh sầu riêng xốp giòn, muốn đút vào trong miệng Tùy Chí Thanh.
"Tha cho mình đi... Sầu riêng thật là..." Trong giọng nói của Tùy Chí Thanh tràn đầy bất đắc dĩ.
"Nếu như cậu ghét bỏ món này, sau này mình cũng không ăn..." Hạ Tri Điểu nói.
"Đừng, mình ăn, mình ăn!" Trong giọng nói của Tùy Chí Thanh tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
Trình Nặc ở phía sau nghe hai người nói chuyện phiếm, cắn một miếng bánh đào xốp giòn, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đi vào siêu thị, ba người đi dạo đông đi dạo tây, mua một đống lớn đồ ăn và thịt. Trên đường đi, Hạ Tri Điểu một hồi muốn ăn cái này một hồi muốn ăn cái kia, Tùy Chí Thanh thì đều nghe theo Hạ Tri Điểu.
Lúc tính tiền, mắt nhìn thấy mấy chỗ quầy thu ngân đều đang xếp một hàng dài, vì vậy Tùy Chí Thanh đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Trình Nặc, vừa chỉ chỉ chỗ ngồi ở bên ngoài, hơi cúi đầu nói với Trình Nặc: "Dì và Tri Điểu qua bên kia ngồi trước đi, chỗ này có thể phải xếp hàng rất lâu."
Trình Nặc quay đầu nhìn Tùy Chí Thanh, vừa định nói không sao, nhưng thấy trong mắt Tùy Chí Thanh tràn đầy ôn nhu, vì vậy kinh ngạc một chút, gật gật đầu, trước tiên đi qua một bên.
Sau khi về đến nhà, ba người lại một đường đi vào nhà bếp.
Đem đồ sắp xếp xong xuôi, Trình Nặc vừa đem đồ ăn bỏ vào giỏ vừa nói với Hạ Tri Điểu: "Con đi ra ngoài trước đi."
"A?"
"Mẹ muốn cùng A Thanh nói chuyện một chút." Trình Nặc còn nói.
"Được..." Hạ Tri Điểu gật gật đầu, dùng khăn lau lau tay, sau đó liền đi ra ngoài.
Tùy Chí Thanh sau khi đưa mắt nhìn Hạ Tri Điểu rời đi, lại nhìn về phía Trình Nặc: "Dì?"
"Giúp dì đem con mực này rửa một chút." Trình Nặc nói xong, đem một cái túi đựng mực đưa cho Tùy Chí Thanh.
"Được." Tùy Chí Thanh nhận lấy, sau khi mở ra, để vào trong chậu, sau đó bỏ đầy nước vào.
"A Thanh, con là một đứa trẻ tốt, dì rất thích con. Thế nhưng con có nghĩ đến tương lai của hai đứa hay không?" Một lát sau Trình Nặc đột nhiên hỏi.
"Đã nghĩ đến." Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn chăm chú lên mặt tường, mở miệng.
"Nói một chút."
"Thật không dám giấu dì, con đã từng cự tuyệt Tri Điểu một lần." Tùy Chí Thanh cười khổ. "Nguyên nhân không khác với những gì dì nghĩ. Đó chính là con cảm thấy đồng tính không có tương lai, con cảm thấy dì, bố mẹ con chắc chắn sẽ không đồng ý, đồng thời cũng lo lắng cái nhìn của bà con họ hàng. Sau đó, Tri Điểu liền rời bỏ con..."
Trình Nặc buông việc đang làm trong tay, nghiêng đầu nhìn qua Tùy Chí Thanh.
"Đoạn thời gian kia, con sống không bằng chết, hao tốn thật lớn khí lực mới tìm được Tri Điểu, còn đem chính mình làm cho phải nhập viện." Tùy Chí Thanh nghiêng đầu cười cười, xé lớp màng bên trên con mực. "Con cũng không muốn tiếp tục nếm trải mùi vị kia."
Nghe đến đây, không hiểu sao chóp mũi của Trình Nặc liền cảm thấy chua xót. Đến cùng cũng là một người dễ xúc động.
"Có một số con đường, bởi vì có ít người đi cho nên trở nên hoang vu, khiến cho những người khác không dám tiến vào, nhưng mà cũng không có nghĩa là nó không tươi sáng và tốt đẹp. Nếu như bởi vì lo sợ không biết, lo sợ cái này lo sợ cái kia mà vĩnh viễn không dám đi, vậy thì mãi mãi cũng không có khả năng nhìn thấy được cảnh xuân tươi đẹp bị che giấu ở phía sau." Tùy Chí Thanh nói xong, đem nước ở trong chậu đổ đi, lại tiếp tục đổ nước khác vào.
"Mà có một số con đường, cho dù nên đi, nhưng không thích hợp với bản thân chính là không thích hợp. Trên thực tế con có thử tiếp xúc qua với người khác phái, cũng nói chuyện yêu đương. Nhưng mà dì có biết không, con không những một chút vui vẻ cũng không có, ngay cả một chút cảm giác cũng không có, ngược lại còn cảm thấy không được thoải mái. Bởi vì là đang dối lòng. Đồng thời cũng không muốn cùng người khác có bất kỳ đụng chạm nào, nguyên nhân duy nhất chính là bởi vì con thích con gái." Tùy Chí Thanh cười khổ.
Tùy Chí Thanh tiếp tục chậm rãi nói: "Nếu như có thể thay đổi, con đã sớm thay đổi, ai lại không muốn được đi trên một con đường nên đi đâu, ai lại muốn cuộc sống không được thuận lợi. Thế nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, lại cũng không thể thay đổi. Dì nói xem tụi con có thể làm gì đây?"
Nghe đến đây, Trình Nặc há hốc miệng, sau đó cười đến chua xót: "Cho nên những gì trên mạng nói đều là sự thật."
"Ân?"
"Không có gì. Dì nấu cơm trước." Trình Nặc lắc đầu, sau đó đi qua cầm lấy nồi cơm điện.
"Dì." Đúng lúc này, Tùy Chí Thanh lại gọi Trình Nặc. "Con không muốn ép dì, chẳng qua là hy vọng dì có thể suy nghĩ lại, cho con và Tri Điểu một cơ hội. Có lẽ tụi con trôi qua càng tốt hơn so với dì dự đoán."
"Dì biết rồi. Mực rửa xong rồi, bông cải con cũng làm một chút đi." Trình Nặc cầm nồi cơm đứng ở chỗ kia, sau khi nói xong liền đi lấy gạo để vào trong nồi vo.
Một bữa cơm tối này, vẫn vô cùng phong phú như cũ. Sắc hương vị đều đủ. Mực xào tiêu, bông cải xào, canh sườn với bắp, tôm ngâm muối.
Trong quá trình ăn cơm, vốn dĩ bình thường Hạ Tri Điểu ăn không có bao nhiêu, hôm nay biểu hiện giống như là một con sói đói đang vồ mồi, hết gắp món này lại gắp món kia, cứ luôn miệng khen đồ ăn ngon.
Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu một cái, cũng không nói gì. Đây chính là Hạ Tri Điểu, mỗi khi muốn có được cái gì đều đặc biệt tỏ vẻ ngoan ngoãn. Thế nhưng biết rõ ràng là Hạ Tri Điểu có mục đích, vậy mà cho dù thế nào mình cũng sẽ bị bộ dạng kia làm cho mềm lòng.
"Trước kia con không phải ăn thêm một miếng thì đều cảm thấy phiền phức hay sao?" Rốt cục khi Trình Nặc nhìn thấy Hạ Tri Điểu đang gặm trái bắp liền cất giọng hỏi.
"Làm sao có thể... Đồ ăn ngon như vậy mà, làm sao con có thể cảm thấy ăn thêm một miếng thì phiền phức?" Hạ Tri Điểu trả lời.
"Thật là chịu không nổi con." Trình Nặc uống một hớp canh. "Dạ dày không lớn cũng đừng ráng chống đỡ như vậy."
"Vì sao lúc A Thanh ăn nhiều thì mẹ liền khen cậu ấy, còn con ăn nhiều thì mẹ liền..." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh một chút, lại nhìn Trình Nặc.
"Rõ ràng trên thực tế tất cả mọi người đều cưng chiều một mình con, còn không biết đủ..." Trình Nặc trừng Hạ Tri Điểu một chút, không có tiếp tục nói chuyện.
Sau khi buổi tối kết thúc, một mình Trình Nặc đi ra ngoài tản bộ, trong đầu tất cả đều là chuyện của Tùy Chí Thanh cùng Hạ Tri Điểu mà đi loanh quanh.
Trong bất tri bất giác, Trình Nặc càng đi càng xa, đi đến một công viên. Trong công viên có không ít ông lão bà lão đang múa thái cực, từng người từng người thoạt nhìn rất vui vẻ.
Tìm một cái ghế dài ngồi xuống, hai chân gác lên nhau, hay tay nắm lại để ở trên đầu gối, Trình Nặc nhìn mọi người, ngẩn ngơ đến xuất thần.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh truyền đến một âm thanh: "Xin hỏi có thể phỏng vấn một chút không tiểu bằng hữu?"
Trình Nặc quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái với mái tóc bobo đang cầm một cái micro đứng ở trước mặt một đám học sinh tiểu học đang chơi đùa.
"Có thể." Mấy học sinh tiểu học đều gật đầu, tò mò nhìn cô gái với mái tóc bobo cùng đại ca quay phim ở bên cạnh.
"Các em cảm thấy hạnh phúc là cái gì?"
"Có kem ăn không hết."
"Không cần phải làm bài tập!"
"Mỗi ngày đều có thể mặc váy công chúa!"
......
Sau đó cô gái mái tóc bobo cười gật gật đầu, sau khi nói tạm biệt, lại đi đến một đôi tình nhân ở bên cạnh, hỏi vấn đề giống như trước.
"Hạnh phúc? Chính là cùng anh ấy ở bên nhau cả một đời chứ sao." Cô gái trả lời.
"Đúng vậy, cùng nhau chơi game, du lịch vòng quanh thế giới, ăn hết tất cả các món ngon." Người con trai bổ sung.
Sau đó cô gái mái tóc bobo tìm đến một bà lão, hỏi lại vấn đề.
"Đương nhiên là thân thể khỏe mạnh!" Lão bà vô cùng lớn tiếng nói, cười đến cong cả đôi mắt.
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó! Thân thể không có thì cái gì cũng mất! Bạn già, con cái, nhà cửa, xe, tiền bạc đều mất hết!" Lão bà nói xong, hai tay chắp ở sau lưng liền cười híp cả mắt.
Trình Nặc nhìn theo bóng lưng của bà lão, cho đến khi hoàn toàn biến mất, mới thu hồi ánh mắt lại. Cô gái mái tóc bobo lại đi đến những nơi khác.
Dần dần, màn đêm càng ngày càng tối, mọi người đều đi gần hết, lúc này Trình Nặc mới đứng lên, từ từ đi về.
Trở lại nơi ở của Hạ Tri Điểu, vào nhà, đóng cửa lại, thay giày, đi lên lầu, Trình Nặc đang định mở cửa, cánh cửa liền bị Tùy Chí Thanh từ bên trong mở ra.
"Dì trở về rồi? Tri Điểu đang định cho gọi điện thoại cho dì." Tùy Chí Thanh nghiêng người qua một bên, nhường đường cho Trình Nặc
"Ân." Trình Nặc gật gật đầu, sau đó đi vào. Trong nháy mắt Hạ Tri Điểu từ bên giường đứng lên.
"Kia... Vậy dì nghỉ ngơi sớm đi, con trở về phòng trước." Tùy Chí Thanh dựa vào khung cửa.
"Con cần phải về phòng gì chứ..." Nhưng mà ngay khi Tùy Chí Thanh chuẩn bị rời khỏi, Trình Nặc đột nhiên dừng lại bước chân.
"A?" Tùy Chí Thanh nhìn Trình Nặc, sửng sốt một chút.
"Phòng này không phải là phòng của con hay sao?" Trình Nặc vừa dứt lời, liền đi đến phòng tắm thu dọn lại đồ của mình, sau đó lại kéo theo vali. "Muốn về cũng nên là dì về phòng kia mới đúng. Nếu không, nằm ở trong phòng của hai đứa thật là cảm thấy bất tiện gì đâu."
Tùy Chí Thanh cùng Hạ Tri Điểu nhìn Trình Nặc, hai người đều hóa đá.
"Mẹ, ý của mẹ là..." Hạ Tri Điểu kinh ngạc một chút, vội vàng tiến lên trước một bước giữ chặt tay của Trình Nặc.
"Con giữ chặt mẹ làm gì, chẳng lẽ hy vọng mẹ đổi ý hay sao?" Trình Nặc hỏi.
"Không phải..." Hạ Tri Điểu khẽ giật mình, lại vội vàng buông lỏng tay ra.
Sau đó Trình Nặc nhìn Hạ Tri Điểu, bất đắc dĩ lắc đầu cười rồi đi ra ngoài.
Tùy Chí Thanh cùng Hạ Tri Điểu nhìn cánh cửa bị đóng lại, sửng sốt một hồi lâu, cũng không dám tin.
"Dì có ý gì..." Ánh mắt của Tùy Chí Thanh không rời khỏi cánh cửa đang đóng chặt kia.
"Mẹ đồng ý, mẹ đồng ý mẹ đồng ý mẹ đồng ý!" Hạ Tri Điểu nắm chặt tay của Tùy Chí Thanh, khóe môi từ từ cong lên, sau đó ôm chặt lấy Tùy Chí Thanh, vui vẻ nói liên tục nhiều lần.
Tùy Chí Thanh kinh ngạc một hồi lâu, sau đó cũng ôm lấy Hạ Tri Điểu, cúi đầu xuống, đem trán tựa vào trán của Hạ Tri Điểu, hít sâu một cái: "Thật tốt..."
"Mẹ mình... Mình thật..." Hạ Tri Điểu vui vẻ đến muốn khóc.
"Dì thật tốt..." Tùy Chí Thanh nhắm lại hai mắt, sau đó lại nở nụ cười.
"A Thanh..." Lòng bàn tay của Hạ Tri Điểu dán chặt lên lưng của Tùy Chí Thanh, kêu lên tên của cậu ấy.
"Ân?"
"Thật vui vẻ..." Hạ Tri Điểu nói, thoáng buông Tùy Chí Thanh ra một chút, giơ một tay lên, xoa nhẹ gương mặt của Tùy Chí Thanh, ánh mắt từng chút trở nên mông lung. "A Thanh..."
Tùy Chí Thanh cầm lấy tay của Hạ Tri Điểu đang để trên mặt mình, khóe môi có chút vểnh lên: "Cậu muốn làm cái gì?"
"Không muốn làm cái gì..." Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng nói, nhưng mà ánh mắt lại rơi xuống trên môi Tùy Chí Thanh, cũng đưa môi mình lên một chút.
Nhìn thấy đôi môi đầy đặn và mềm mại kia, Tùy Chí Thanh kiềm lòng không được liền ôm lấy bờ eo vừa nóng bỏng vừa mềm mại, làm cho cơ thể của hai người gắt gao sát chặt vào nhau.
"Đúng vậy a... Thật tốt..." Nghiêng đầu, lông mi dài của Tùy Chí Thanh rủ xuống, hôn lên đôi môi mềm mại và ấm áp, đầu lưỡi cạy mở một chút răng môi của Hạ Tri Điểu, trượt vào bên trong, thăm dò, một tay của Tùy Chí Thanh trong bất tri bất giác lại đưa lên sau gáy của Hạ Tri Điểu, đè lại, để bản thân mình có thể hôn càng sâu...
Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng ưm một tiếng, cảm giác đại não rất nhanh liền thiếu dưỡng khí, ngón tay không kiềm được liền gấp rút nắm chặt lấy quần áo trên lưng Tùy Chí Thanh
Lưỡi cùng lưỡi dây dưa ở bên trong, nhiệt độ cơ thể của hai người từng chút từng chút tăng cao, phảng phất dường như muốn nuốt chửng cơ thể của hai người...
"Cốc cốc cốc!" Đúng vào lúc này, tiếng đập cửa vội vàng không kịp chuẩn bị liền vang lên.
Ngay một giây sau khi Tùy Chí Thanh cùng Hạ Tri Điểu vội vã buông nhau ra, một âm thanh 'răng rắc' vang lên, cửa phòng liền bị người khác mở ra.
"Dì..." Đầu của Tùy Chí Thanh nghiêng qua một bên, đưa tay chống ở bên môi, bộ dáng có vẻ hơi chật vật.
"Mẹ..." Hạ Tri Điểu thì đem tóc vén ra sau tai, nhìn chăm chú vào mặt đất, cũng là một bộ dáng không biết nên làm sao. "Có... có chuyện gì không?"
Trình Nặc cũng sửng sốt một chút, sau đó mang theo cái rổ chậm rãi đi vào, vừa đi vừa nhìn hai người từ trên xuống dưới, đem cái rổ để trên đầu tủ: "A Thanh, đồ rửa mặt của con, dì đều để ở đây."
"A... Ân, dạ..." Tùy Chí Thanh gật gật đầu.
Vì vậy Trình Nặc lại quay người đi đến cửa.
Chẳng qua là lúc đi đến cửa, Trình Nặc liền dừng lại, xoay người: "Mặc dù người trẻ tuổi tinh lực tương đối dồi dào, nhưng mà cũng đừng chơi đùa quá muộn, dễ đau thận."
- ---------------------------
Ngày 20-11-2019
P/S: Ôi trời, người mẹ quá tuyệt vời và tâm lý 😂