*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Được, được, vậy mình cũng không xem nữa. Kỳ thật cũng không có gì hay." Mặc dù không biết là chạm trúng chỗ nào nhưng Tùy Chí Thanh vẫn nhạy cảm nhận ra Hạ Tri Điểu không vui.
Vì vậy Tùy Chí Thanh nói xong, lập tức tắt khung video bên trên góc phải màn hình, cười nhìn về phía Hạ Tri Điểu.
Sau đó Tùy Chí Thanh đem máy tính bảng để xuống ở bên cạnh, người cũng hướng vào trong chăn nằm xuống.
Vì vậy Hạ Tri Điểu xoay người lại, mím chặt môi.
"Thật đó, cái gì cũng không có đẹp bằng cậu." Tùy Chí Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tri Điểu, vừa cười vừa nói.
"Vậy vừa rồi cậu..."
"Mình là người không phải chỉ nhìn bề ngoài. Huống chi cũng chỉ là một bộ phim mà thôi, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy." Tùy Chí Thanh nói.
"Vậy cậu tiếp tục xem đi." Hạ Tri Điểu chỉ chỉ máy tính bảng để ở bên kia.
"Không xem, xem phim còn không bằng nhìn cậu." Tùy Chí Thanh nói. Dù sao lúc đầu cũng chỉ là muốn xem để giết thời gian, thuận tiện xem thử đến cùng bộ phim này đặc biệt ra sao.
Hạ Tri Điểu nghe xong, vừa lòng thỏa ý. Nhưng nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: "A Thanh, mình có một vấn đề của một người bạn, mình không giải quyết được, muốn hỏi cậu một chút."
Tùy Chí Thanh nghe xong, mỉm cười gật đầu: "Nói thử một chút đi."
"Bạn của mình đã quen một người bạn rất nhiều năm tên B, lúc đầu người bạn đó chẳng qua xem B giống như là một người bạn rất thân, không có ý gì khác. Thế nhưng hai ngày trước, B lại tỏ tình với bạn của mình, còn nói là đã thích bạn mình rất nhiều năm. Mình muốn hỏi thử cậu... Nếu như cậu là người bạn kia thì cậu sẽ làm như thế nào?" Hạ Tri Điểu sau khi hỏi xong, trong lòng không ngừng thấp thỏm, giống như là một cái trống lớn bị người khác không ngừng đánh vào.
"Chờ một chút... người bạn thân kia là nam?" Tùy Chí Thanh sau khi nghe xong, kinh ngạc một lát rồi hỏi.
Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, nhất thời không khỏi nghẹn lời.
"Nữ." Cuối cùng Hạ Tri Điểu nói.
"Bách hợp a..." Tùy Chí Thanh còn nói.
"Uhm..." Nhìn thấy Tùy Chí Thanh có phản ứng như vậy, lại phối hợp với ngữ khí như thế này khiến cho tâm tình của Hạ Tri Điểu có chút thất lạc.
"B xác định là thích bạn của cậu? Kỳ thật giữa con gái với con gái quả thật có những lúc tình cảm vô cùng khắng khít. Bởi vì con gái so với con trai thì rất thích dính nhau hơn, có đôi khi lòng ham muốn chiếm hữu của con gái so với con trai còn mạnh hơn, lại thêm còn có tính ỷ lại cho nên có thể sẽ dẫn đến tình cảm mơ hồ..." Tùy Chí Thanh nói.
"Cậu cứ lý tính như vậy làm cái gì... Dù sao người B thích là bạn của mình, cái này không cần cậu phải phân tích..." Hạ Tri Điểu cắt ngang lời Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh kinh ngạc: "Mình chỉ là thuận miệng nói một chút."
Sau đó Tùy Chí Thanh đưa tay vuốt vuốt mũi, suy tư một lát rồi tiếp tục nói: "Nếu như mình là người bạn kia, mình sẽ trực tiếp cự tuyệt B. Bởi vì không thích chính là không thích, không thể ép buộc được. Huống chi còn là bạn thân. Cậu biết không, dây dưa càng lâu, càng khiến cho người kia bị tổn thương càng sau."
"Vậy cự tuyệt như thế nào?" Hạ Tri Điểu hỏi.
"Đầu tiên là nói rõ ràng chuyện này không có khả năng. Sau đó nếu như B không thể tiếp nhận, mình đại khái sẽ cùng người kia duy trì khoảng cách trong một khoảng thời gian." Tùy Chí Thanh trả lời xong, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tri Điểu.
Ngay khi tiếp xúc với tầm mắt của Tùy Chí Thanh, trong lòng Hạ Tri Điểu bỗng nhiên siết chặt lại, hạ tầm mắt xuống: "Thế nhưng... nếu như vạn nhất cho dù cậu có cự tuyệt, B vẫn không bỏ xuống được thì sao?"
"Vậy cũng chỉ có thể từ bỏ B." Tùy Chí Thanh suy nghĩ một lát, sau đó nói ra câu nói này.
Hạ Tri Điểu nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy trong lòng tựa như bị kim đâm vào.
"Theo như lời cậu nói, nếu như cậu là người bạn kia của mình, còn mình là B thì cậu cũng muốn cách xa mình, từ bỏ mình?!" Hạ Tri Điểu đột nhiên ngồi dậy hỏi.
Vốn dĩ chỉ là thuận miệng trả lời một chút, Tùy Chí Thanh vừa nghe thấy vấn đề này đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Tri Điểu, trong lúc nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng, không biết nên trả lời câu hỏi kia như thế nào.
Nếu như đây không phải giả thiết, mà là sự thật, thành thật mà nói chính bản thân mình cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Vậy cậu thích mình sao?" Tùy Chí Thanh ngược lại đem cái vấn đề này hỏi Hạ Tri Điểu.
Thình lình bị Tùy Chí Thanh hỏi cái vấn đề trúng tử huyệt, Hạ Tri Điểu có chút cứng họng.
"Mình thích cậu... Mới là lạ." Cuối cùng Hạ Tri Điểu nói một câu, sau đó lại nghiêng người nằm xuống, tim cứ đập thình thịch, tay siết chặt rồi lại buông ra. Tiếp đó lại chống đỡ không lại cơn buồn ngủ, vì thế lập tức ngủ thật say.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, cười cười, sau đó cầm máy tính bảng lên, mở ra album ảnh nhìn một lượt.
Bên trong chứa rất nhiều hình, trong đó có cái mình vẽ, ngoài ra còn có cái của người khác vẽ. Thành thật mà nói, có đôi khi Tùy Chí Thanh cảm thấy hình của mình vẽ nhìn cũng không tệ.
Thế nhưng khi mở đến bức hình của Quý Xuyên Kỳ vẽ, ánh mắt của Tùy Chí Thanh lập tức trở nên trầm xuống. Một kẻ ăn cắp, vậy mà có thể nhận được nhiều lời tán thưởng, lão thiên gia thật là có ý tứ.
'Ba' một tiếng, đóng lại bao da rồi vứt máy tính bảng qua một bên, hai mắt Tùy Chí Thanh nhắm lại, chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị nghẹn một hơi.
Mấy người trong group lúc này cũng yên tĩnh trở lại. Lát sau Tùy Chí Thanh mở ra trang chủ Weibo của mình, nhìn số người hâm mộ và ảnh đại diện của mình đến ngẩn người.
Mỗi khi gặp phải chuyện đáng chết, đêm khuya lại yên lặng như tờ, trong đầu lập tức sẽ nghĩ đến rất nhiều thứ. Cau mày, Tùy Chí Thanh đem máy tính bảng bỏ trên tủ đầu giường bên cạnh, thở ra một hơi.
Đại khái bởi vì động tác của Tùy Chí Thanh hơi lớn, vì vậy Hạ Tri Điểu ở bên cạnh không tự chủ nói mớ một chút.
"Mình đánh thức cậu?" Tùy Chí Thanh dùng giọng nói cực nhẹ hỏi thử.
Nhưng mà Hạ Tri Điểu cũng không trả lời.
"Muốn ngủ, trước tiên cũng phải làm khô tóc rồi hãy ngủ." Tùy Chí Thanh sờ một chút mái tóc của Hạ Tri Điểu, cảm giác vẫn còn có chút ẩm ướt.
Cái người này... Ngay cả tóc cũng chưa lau khô đã chạy ra khỏi phòng tắm? Giữa mùa đông để không khí lạnh vào đầu sẽ rất dễ sinh bệnh, quả là không biết tự chăm sóc bản thân.
"Uhm..." Hạ Tri Điểu sau khi nghe được, mơ mơ màng màng từ từ mở mắt ra, sau đó nhắm mắt lại, xem như là trả lời.
"Ngồi dậy, đi lấy máy sấy, sấy khô tóc rồi mới ngủ tiếp." Tùy Chí Thanh nói tiếp.
"Uhm..." Nhưng mà Hạ Tri Điểu vẫn tiếp tục nghiêng người nằm ngủ ở đó, hô hấp đều đều.
"..." Không còn cách nào khác, Tùy Chí Thanh đành phải bước xuống giường, đi đến một bên tủ, mở ra ngăn kéo, lấy ra máy sấy tóc ở bên trong sau đó mới quay lại giường, đem dây cắm điện quấn quanh máy tháo ra.
"Ngồi dậy đi." Cuối cùng Tùy Chí Thanh ngồi xổm người xuống ở bên cạnh Hạ Tri Điểu, nhìn chăm chú.
Nhưng mà Hạ Tri Điểu lại như cũ không phản ứng chút nào.
"Mình đếm một hai ba, nếu còn không ngồi dậy... Mình sẽ đánh đòn a." Tùy Chí Thanh nói.
Nhưng mà Hạ Tri Điểu vẫn tiếp tục không ngồi dậy.
Vì vậy Tùy Chí Thanh đem máy sấy để lên đầu giường, sau đó duỗi hai tay ra, một tay xuyên qua dưới cổ Hạ Tri Điểu, đem cơ thể Hạ Tri Điểu đỡ lên.
Trong nháy mắt vừa đỡ Hạ Tri Điểu lên, động tác này khiến cho cái chăn đang đắp trên người Hạ Tri Điểu lập tức rơi xuống.
Lúc này Hạ Tri Điểu nửa mê nửa tỉnh, hai mắt híp lại, trên mặt có vài sợi tóc rơi tán loạn vào chỗ khóe môi khẽ nhếch, nhìn qua có chút mê người. Tùy Chí Thanh không khỏi sửng sốt một chút, sau đó ho khan hai tiếng rồi đỡ lấy Hạ Tri Điểu.
Bởi vì áo ngủ thật rộng, cho nên lúc Hạ Tri Điểu mặc vào người thì ở chỗ cổ áo có chút lỏng lẻo.
"Thật là... nhìn giống như tiểu hài tử." Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút, kéo lại cổ áo cho Hạ Tri Điểu. "Tỉnh chưa?"
Hạ Tri Điểu giơ tay lên xoa xoa con mắt: "Không muốn sấy tóc..."
"Vậy để mình sấy tóc cho cậu, ngồi dậy, đưa lưng về phía mình." Tùy Chí Thanh nói.
Vì vậy Hạ Tri Điểu khẽ thở dài một cái: "...Được."
Khi Hạ Tri Điểu ngồi dậy, Tùy Chí Thanh liền vén tóc Hạ Tri Điểu lên, sau đó cẩn thận sấy khô.
Thế nhưng mới sấy chưa được một phút, Hạ Tri Điểu liền nhẹ nhàng ngáp một cái, sau đó ngã vào trong ngực Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh khẽ giật mình, tắt máy sấy ném qua một bên, sau đó đỡ lấy hai vai của Hạ Tri Điểu.
Đầu vai của Hạ Tri Điểu hết sức mềm mại, Tùy Chí Thanh cảm giác bản thân mình không dám dùng lực, sợ rằng nếu dùng lực quá mạnh một chút sẽ đem vai của Hạ Tri Điểu làm cho vỡ vụn.
"Tri Điểu, ngồi dậy, mình giúp cậu làm khô tóc, sau đó rồi ngủ tiếp." Tùy Chí Thanh để mặc cho Hạ Tri Điểu dựa vào ngực mình, thấp giọng nói.
Nhưng mà từ góc độ này nhìn lại, theo ánh mắt của Tùy Chí Thanh dễ dàng tiến vào cổ áo của Hạ Tri Điểu, có thể nhìn thấy một chút cái đang lên xuống phập phồng theo hô hấp, trắng nõn, một bộ ngực.
"Tri Điểu?" Thu hồi ánh mắt, Tùy Chí Thanh gọi một tiếng.
"Hửm?"
Tùy Chí Thanh nói: "Ngồi dậy, tóc cậu còn ẩm ướt, để mình sấy khô cho cậu rồi ngủ tiếp."
"Được a." Cuối cùng Hạ Tri Điểu cũng ngồi dậy.
Trong không khí chỉ có âm thanh của tiếng máy sấy, hai người đều yên lặng không nói gì.
Rốt cục làm khô tóc xong, lúc Hạ Tri Điểu một lần nữa nằm xuống, điện thoại di động lại vang lên. Cầm lên, híp mắt nhìn một chút, chỉ thấy bên trong là tin nhắn của một người bạn gửi đến. Vì vậy Hạ Tri Điểu liền ấn mở, sau đó nhìn nhìn, thở dài.
"Sao vậy?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Một người bạn. Cậu ấy trải qua tổn thương vì chuyện tình cảm, cho nên quyết định về sau sẽ không tiếp tục yêu đương, chỉ muốn hẹn hò tình một đêm. Thế nhưng lại không may, cậu ấy lại yêu phải bạn giường của mình." Hạ Tri Điểu nói.
"Tình một đêm? Bạn giường?" Tùy Chí Thanh vẫn là một người tương đối bảo thủ, cảm giác đối với những chuyện này có chút mâu thuẫn.
"Đúng vậy a..." Hạ Tri Điểu nói xong nhẹ nhàng ngáp một cái.
"Những người bên cạnh cậu đều hẹn hò như vậy sao?" Tùy Chí Thanh kinh ngạc hỏi.
"Uh... Nói chung bạn bè của mình tương đối cởi mở." Hạ Tri Điểu dùng ánh mắt mềm mại chăm chú nhìn Tùy Chí Thanh. "Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, không cần phải nói yêu đương, làm gì cũng đều là tự do của mỗi người. Huống chi chỉ cần không phải là người có tính cách lãnh cảm thì luôn sẽ có nhu cầu. Mình có mấy người bạn đều là như vậy, tuyên bố truy cầu tình yêu hoàn mỹ nhất."
Nhìn Hạ Tri Điểu nói những điều như vậy là đương nhiên, suy nghĩ của Tùy Chí Thanh lập tức không ngừng lan rộng. Chẳng lẽ Hạ Tri Điểu... nụ cười Tùy Chí Thanh dần dần biến mất.
"Bạn bè của cậu đều là dạng gì vậy?" Tùy Chí Thanh giương cao lông mày, chính bản thân cũng không phát hiện ra sắc mặt của mình có điểm kỳ lạ.
"Thế nhưng mình cảm thấy bọn họ nói cũng đúng mà, phải không?" Thấy sắc mặt của Tùy Chí Thanh trở nên kỳ lạ, Hạ Tri Điểu ngược lại nhịn không được tiếp tục trêu đùa Tùy Chí Thanh.
"Mình không hiểu, mình không có nhu cầu." Tùy Chí Thanh cầm điện thoại di động lên.
"Thật a?" Hạ Tri Điểu nhấc lên gối đầu một chút. "Nói như vậy là cho đến bây giờ cậu cũng chưa từng trải qua?"
Mặc dù chính bản thân mình cũng không có trải qua.
"Trải qua cái gì?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Sinh hoạt tình dục a." Hạ Tri Điểu mở ra chủ đề thân mật giữa những người bạn thân.
"Cho nên... cậu đã trải qua?" Rốt cục Tùy Chí Thanh nhịn không được hỏi. "Cậu nói tự nhiên như vậy, cậu không phải cũng đã đi hẹn hò tình một đêm giống vậy chứ?"
Lại nói Hạ Tri Điểu cũng không phải là một tiểu cô nương, mà đã là một người trưởng thành, có trải qua cũng không phải là chuyện kỳ lạ. Tùy Chí Thanh không khỏi kinh ngạc, sau đó còn nói: "Nói chuyện này thật kỳ lạ, không nói nữa."
"Không có kỳ lạ, chủ đề trò chuyện đêm khuya giữa những người bạn không phải luôn là những chuyện này hay sao? Cậu đã bao lâu rồi chưa trò chuyện những chủ đề thân mật thế này?" Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, một đôi mắt trong veo như nước, tiếp tục trêu đùa Tùy Chí Thanh. "Mặt khác, có nhu cầu thì phải giải quyết... Đúng không? Rất bình thường mà? Hẹn hò tình một đêm là chuyện không thể tha thứ sao?"
Tùy Chí Thanh nhìn ánh mắt thuần khiết cùng gương mặt mềm mại của Hạ Tri Điểu, thực sự không có cách nào tưởng tượng được bộ dạng Hạ Tri Điểu lột sạch hết quần áo cùng người khác dây dưa ở trên giường, chứ đừng nói là... bạn giường.
"Về sau đừng chơi trò tình một đêm như vậy nữa." Tùy Chí Thanh nói. Một là bản thân bảo thủ, hai là Tùy Chí Thanh cảm thấy cái vòng tròn thác loạn này rất dễ bị dính bệnh, cứ chơi theo nó, ai mà biết được vừa không để ý một chút thì bản thân mình sẽ bị dính một con virus chứ?
Lung tung rối loạn, toàn bộ đầu óc của Tùy Chí Thanh đều lung tung rối loạn.
"Cậu quản mình chuyện này à? Vậy nếu thời điểm mà mình muốn thì làm sao bây giờ?" Hạ Tri Điểu đến gần Tùy Chí Thanh một chút, bĩu môi một cái. "Chẳng lẽ lại... tìm cậu ở trên mình?"
Nghe được câu này, bỗng dưng cả người Tùy Chí Thanh lập tức cứng đờ, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Điểu, đối mặt với cặp mắt kia.
Tùy Chí Thanh hơi híp hai mắt, suy nghĩ một chút: "Chủ đề thân mật giữa bạn thân..."
Lát sau ánh mắt Tùy Chí Thanh từ hai mắt của Hạ Tri Điểu di chuyển đến đôi môi: "Đều là tiêu chuẩn lớn như vậy?"
"Đúng vậy a." Hạ Tri Điểu nói xong, khẽ cắn môi dưới, lại cười cười. "Đều là con gái sợ cái gì, nói những chuyện này với con trai mới gọi là kỳ quái, đúng không?"
"Vậy mình phải theo kịp trào lưu đúng không?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Hử?"
"Cho nên? Nếu cậu thật sự đói khát như vậy? Vậy thì tốt, cậu nói cho mình biết, phải làm sao ở trên cậu?" Tùy Chí Thanh kéo ra cái chăn của Hạ Tri Điểu.
- ----------------------------------------
Ngày 13-03-2019