*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 96: Gặp lại Tế Tửu. Loạn thế ba năm, đại thử(1), cửa thành Trường An
⌈(1)
Đại thử: Là một trong 24 tiết khí. Thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 7 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 120° ( kinh độ Mặt Trời bằng 120°. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nóng oi.⌋
Kim qua thiết mã, khí thế như hồng(2).
⌈(2)
Kim qua thiết mã, khí thế như hồng: Tư thế hào hùng, khí thế dâng cao như cầu vồng.⌋
Nhưng thế lực của Tuân Thiên Xuân cùng quân Trường An vẫn chênh lệch quá xa, người Trường An không biết từ nơi nào lấy ra quân đội, một đội đứng thẳng ở thành môn thứ hai, vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn đè ép Hồ quân.
Trong náo loạn ầm ĩ, có một mũi tên bắn trên vai Tuân Thiên Xuân, máu bắn tung tóe, cấp tốc nhuộm đỏ chiến bào của Tuân Thiên Xuân, tiểu tướng bên cạnh mắt trừng lớn, cao giọng hô: "Chủ thượng!!!"
Tuân Thiên Xuân rút tên ra, ném trên mặt đất, sắc mặt như thường, để người xung quanh đừng hoảng hốt.
Nàng không cảm thấy đau chút nào, hơn nữa đầu óc nàng tỉnh táo, sâu sắc hiểu rõ, nàng chiến đấu, thủ hộ, là quê hương quãng đời còn lại nàng cùng tiên sinh chung sống, thiên hạ phải an ổn.
Sơn hà vạn dặm, vô số thanh âm huyên náo che ngợp bầu trời, Tuân Thiên Xuân ngẩng đầu, nhìn thấy tứ bề báo hiệu bất ổn kia, nhìn bầu trời mờ mịt kia, cuối cùng thu hồi tầm mắt, giơ kiếm ra hiệu, tiếp tục giết địch.
Hai quân không biết đánh bao lâu.
Sắc trời từ kim quang lấp lóe đánh trời tối tăm không thấy mặt trời.
Tiểu tướng bị mất đi một cánh tay ngồi dưới đất gào khóc: "Ta, ta không đánh nổi!"
Tuân Thiên Xuân mím môi hô: "Đứng dậy!"
Tiếng khóc càng ngày càng mãnh liệt.
Hồ quân Hán quân, lẫn nhau ở phía sau trận địa kích trống hò hét, tiếng trống như sấm sét xuyên qua mặt trời, đánh nứt không khí, lang yên phiêu đãng, bay về phía Tây Bắc.
Binh lực cách xa quá lớn, đánh một ngày đêm, Hồ quân đã bắt đầu dùng Hồ ngữ khóc tang, muốn rút đi, một nhánh quân đội, nếu có người bắt đầu nhụt chí, nhất định rất nhanh quân lính tan rã.
Tuân Thiên Xuân không cảm thấy trong chiến đội của mình sẽ có nhân vật đào binh như vậy, nàng liếc mắt, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt cũng không quen thuộc.
Là đám người Trường An kia, đến đây thị thính nhiễu loạn.
Tuân Thiên Xuân trên mặt đều là vết máu cùng bụi bặm, thanh âm nàng lành lạnh, cao giọng hô: "Thiên hạ, là thiên hạ của mỗi người các ngươi!"
Mọi ngươi hơi sững sờ.
Đồng thời, không biết từ chỗ nào truyền tới tiếng kêu gào của người Hán: "Không sai! Chúng ta chính là vì hộ quốc mà sinh!"
"Hiện tại Trường An bị tặc nhân chiếm đoạt, ý đồ diệt quốc, người như thế nhất định phải bị tru! Giết Tiêu ăn mày Giang Nam!"
"Ta cả đời ngay thẳng, chưa từng làm qua đào binh, cũng xem thường làm đào binh! Hôm nay dù chết, cũng phải chết ở Trường An!"
Tiếng gào một lần lại một lần, càng lúc càng mãnh liệt.
Móng ngựa từng trận, dường như có thiên quân vạn mã dâng trào đến, cát cao vạn dặm, trên quan đạo bao phủ bụi mù.
Trên chiến trường người Hồ có rất nhiều đã lui về, còn có người bệnh nằm trên đất nghe thấy mặt đất ầm ầm chấn động, vội ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Bọn họ nhìn thấy đại quân cờ xí dao động.
Có người nhãn lực tốt, nhìn thấy khuôn mặt người cầm đầu, kinh ngạc hò hét: "Kia là Lý Tam Lang! Tại sao lại đến rồi?"
Đại quân cuồn cuộn, từng bầy từng bầy như loạn thần tặc tử họa loạn triều đình, trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn, hướng phía Trường An chạy đến, ngoại trừ Lý Tam Lang, còn có người mọi người biết rõ như Cát Hỉ Nhi, Tạ A Quảng, cùng với thân tín hảo hữu của bọn họ.
Ba trận doanh lớn này lại cùng nhau tới đây?
Tại thiên thiên vạn vạn binh mã này, lập tức nghĩ tới một nhân vật then chốt—
Hứa Trân.
Là Hứa Trân đầy bụng xuân thu, đem đệ tử của nàng gọi đến rồi!
Vốn Trường An chiếm ưu cục, nhất lời lần nữa trở nên khó bề phân biệt, nữ chủ kịch tình sớm bị người quên lãng, chắp tay đứng thẳng, từ một đạo cửa nhỏ trong cung đi ra, lắc lư không biết đi đâu...
Bên ngoài ngàn dặm, Hứa Trân đã tới Ung Châu, nàng nhìn về phía đông Trường An, lo lo lắng lắng, cuối cùng vẫn quyết định nhanh chóng đi tìm Quận chúa, chỉ là mấy ngày nay nàng chạy quá mức mệt nhọc, huống hồ còn lo lắng chuyện của tiểu ăn mày, đi chưa được mấy bước không chịu đựng được, trực tiếp té xỉu ở ven đường.
Sắc trời sáng sủa, cát vàng mênh mông.
Lúc Hứa Trân tỉnh lại, mới vừa mở mắt ra, nhìn thấy áo bào đỏ au, cùng với một bầu rượu hình hồ lô, một chén trà thanh đồng.
Hứa Trân bối rối một chút, trong đầu lập tức thoảng qua nhân vật liên quan tới những thứ đồ này. Nàng vội ngồi dậy, giương mắt nhìn, quả thật nhìn thấy là người quen trong trí nhớ, Quốc Tửu Tế Tửu.
Quốc Tửu Tế Tửu vẫn là dáng dấp kia, nhìn tản mạn lười biếng, ngồi nghiêng một bên, trên người bào sam xếp chồng, bên trên dính chút đất.
Hứa Trân cùng người này quan hệ vô cùng vi diệu, nàng không nhớ rõ người này ở trong kịch tình có biểu hiện xuất sắc gì, nhưng nàng lại phát hiện, người này ở mọi thời khắc xuất hiện rất nhiều nơi trong kịch tình, dường như rất nhiều góc đều có dấu chân người này.
Dù là quan viên phổ thông cần phải thượng triều, người này vẫn có thể du ngoạn khắp nơi.
Người này thật sự không đơn giản.
Nghĩ đến đây, sau lưng Hứa Trân đột nhiên mát lạnh.
Một cơn gió thổi qua hai gò má nàng, Hứa Trân nhìn trái nhìn phải, lúc này mới phát hiện mình còn ngồi ven đường, dưới bàn tay dính đầy đất, Quốc Tửu Tế Tửu lấy đất làm chiếu, nghiêng rượu uống.
Hứa Trân nhìn nàng một lúc, hỏi: "Ngươi là ai?"
Quốc Tửu Tế Tửu ngồi xếp bằng tại chỗ, nhẹ nhàng rót rượu, chầm chậm nói: "Ngươi không nhớ ta sao?"
Hứa Trân dựa lưng vào tường đất nói: "Ta đương nhiên nhớ, chỉ là đột nhiên ta cảm thấy, thân phận của ngươi so với ta nghĩ không giống lắm."
Lẽ nào người này cũng thâu độ ( trộm xuyên qua) hoặc trọng sinh?
Vậy thế giới này cũng quá đặc sắc đi.
Hứa Trân không dám xác định, vậy nên cũng không trực tiếp hỏi thế, chỉ là nói chút sáo thoại.
"Hơn nữa, không phải ngươi ở Trường An làm mưu sĩ cho Tiêu ăn mày sao? Vì sao xuất hiện ở đây?" Hứa Trân hỏi, Tế Tửu đưa cho nàng một cái bánh trắng, Hứa Trân nói cảm tạ rồi nhận lấy, cắn ăn.
Lúc ăn, thuận tiện nhớ chút thân phận vị Tế Tửu này.
Năm đó mình làm quan ở Trường An, cũng nghe không ít cố sự của Tế Tửu, người này là Tế Tửu trẻ nhất, chỉ là tính cách tản mạn, thường hay bỏ bê công việc, nhưng bởi vì rất nhiều thứ, vì vậy ngay cả Thánh thượng cũng không biện pháp nào với nàng.
Người này tồn tại, tựa như vừa mới bắt đầu liền không quá tầm thường, là một nhân vật trong sách, nàng quá chói mắt, như dù chói mắt như vậy, thế nhân đối với nàng đánh giá dường như chỉ có chức quan, cũng không có khen ngợi gì nhiều.
Rất không khoa học.
Hứa Trân cúi đầu suy tư.
Quốc Tửu Tế Tửu như biết Hứa Trân nghĩ gì.
Nàng cười trả lời vấn đề lúc trước của Hứa Trân: "Tiêu ăn mày? Làm mưu sĩ cho người này, ta mới không thèm, ta nhận biết rất nhiều người, đều lợi hại hơn nàng, nàng chỉ là một kẻ dã tâm không đầu óc, không đi được lâu dài."
Hứa Trân thoáng khiếp sợ: "Sao ngươi biết rõ ràng như vậy?"
Quốc Tửu Tế Tửu nhìn Hứa Trân một chút, chậm rãi nói: "Nếu muốn chọn người làm minh chủ, đương nhiên phải tìm hiểu thêm, ta không giống ngươi, vừa mới bắt đầu liền đem toàn bộ đặt trên một người."
Tế Tửu lại cười cợt.
Hứa Trân vốn còn chút gò bó, hiện tại thấy tán gẫu cởi mở, liền tiếp tục hỏi: "Vì sao ngươi lại ở đây?"
Tế Tửu nói: "Đi ra ngoài dạo."
Hứa Trân hỏi: "Trận chiến ở Trường An thế nào rồi?"
Tế Tửu nói: "Còn đánh hừng hực, vị nhà ngươi bị thương, sợ là mất một khoảng thời gian mới khỏi hẳn."
Hứa Trân làm sao cũng không ngờ tới, Tế Tửu sẽ trực tiếp nói ra chuyện này, nàng ngẩn người, sau đó đứng dậy nói: "Vậy ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa."
Tế Tửu không cản nàng.
Hứa Trân nhanh chóng đi về phía đầu hẻm, chuẩn bị tìm con ngựa, đi tìm Quận chúa đòi binh mã.
Còn chưa đi vài bước, nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người hỏi Tế Tửu: "Rốt cuộc ngươi có thân phận gì?"
Xuyên qua, trọng sinh? Mấy chữ này đảo quanh miệng Hứa Trân, nhưng nàng muốn một đáp án càng thêm chủ động.
Vị Tế Tửu kia vẫn không nói thẳng.
Hứa Trân lại hỏi một lần.
Tế Tửu cười, cúi đầu mở bầu rượu bên người, rót chút thanh tửu vào chén thanh đồng, sau đó đứng dậy, chắp tay đứng thẳng, tay áo lớn rũ xuống phủ tới đất.
Nàng nhìn thẳng về phía Hứa Trân, một hồi lâu sau, nhẹ giọng nói: "Thật ra ta giống như ngươi, cũng giống ngàn ngàn vạn vạn người bình thường khác, chỉ là một người từng dạo chơi qua thế gian."
Sau khi nghe xong Hứa Trân càng thêm mộng bức.
Dạo chơi? Người này cũng là thâu độ?
Hứa Trân chưa kịp hỏi.
Quốc Tửu Tế Tửu chầm chậm nói tiếp: "Ngươi có thể xem ta là ngươi, cũng có thể xem ta là bất cứ người nào, bởi vì mỗi người ở trong thế giới của chính mình, đều là nhân vật chính, những người khác đều không quan trọng, ngươi cũng không hiểu rõ họ, bọn họ có thể là người tốt, có thể là người xấu, ngươi cảm thấy bọn họ là cái gì, bọn họ chính là cái đó, ngươi không nói ra, bọn họ cũng sẽ không phản bác ngươi. Tâm có thể vị thiên hạ, sinh vạn vật, ngươi sống trên đời, hà tất tích cực như thế, hết thảy đều chỉ là tư duy thế giới của ngươi thôi."
Hứa Trân có chút rõ ràng, nàng trầm mặc một lát nói: "Ngươi nói không đúng lắm."
Gió ào ào thổi tới làm phình áo bào, hẻm nhỏ sâu thẳm mà dài, không biết từ đâu truyền đến tiếng vó ngựa, chạy tới bên cạnh Hứa Trân, Hứa Trân quay đầu đi, nhìn thấy là con ngựa mình cưỡi đến.
Nàng giơ tay nắm chặt dây cương, thuận tiện sờ sờ đầu ngựa, lại xoay người nhìn Tế Tửu.
Nhưng Tế Tửu đã đi rồi.
Hồ lô rượu trên đất đã mang đi, còn để lại một chén thanh đồng chứa đầy rượu.
Hứa Trân đến cùng cũng không rõ lời nói vừa rồi của Tế Tửu có ý gì.
Nhưng nàng cũng không có thời gian làm rõ tất cả những thứ này.
Thật ra Tế Tửu có một phần nói không sai.
Chính là, có vài người dù cố sự có đặc sắc, đối với nàng mà nói, chung quy cũng là khách qua đường, uống hai chén trà, châm một bình rượu, gật đầu, cười một cái, rất nhanh sẽ tản đi, liền cái tên cũng không quan trọng.
Hiện tại thứ duy nhất Hứa Trân cảm thấy quan trọng, chính là tiểu ăn mày, đây là bảo bối sau khi nàng thâu độ đến, chân thật tồn tại, tức phụ của nàng.
―――――――――
Lời tác giả: Ban đầu Tế Tửu chính là thiết định như thế, vốn không muốn viết ra, bởi vì nửa đường cảm thấy quá trung nhị(3), nhưng vì phục bút ( đoạn văn dẫn ý) bổ sung, nên vẫn viết ra.
Một bộ ngôn luận duy tâm, Tế Tửu bản thể là bản luận chính, bởi vì đại thiết định là xuyên thư, vì vậy thiết định nàng là tập hợp bình luận đọc giả hợp lại trở thành hình thái ý thức, quá trung nhị, mọi người đừng nhổ nước bọt, cứ như vậy đi, nàng ở trong lòng các ngươi cũng có thể là bất cứ thứ gì, ha ha ha.
⌈(3)
Trung nhị: Ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm, có chút ngông cuồng. Nói ngắn gọn: Ảo tưởng sức mạnh.⌋
◍ ――― Hết chương 96 ――― ◍