*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 55: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Vừa cất tiếng hỏi câu này, bên trong gian phòng nhất thời yên tĩnh.

Hứa Trân ý thức được mình nói sai, muốn cứu vãn một hồi, ngoài dự đoán Tuân Thiên Xuân trực tiếp tiến gần tới, nghiêm túc nói: "Có."

Hứa Trân tâm can run lên.

Nàng hỏi: "Nghĩ cái gì a?"

Tuân Thiên Xuân hồi đáp: "Thích tiên sinh."

Hứa Trân nghe nói trắng như vậy, nhiệt khí xông tới đỉnh đầu, nhất thời cái gì cũng không nói được.

Nàng há miệng, gò má dần ửng hồng, lỗ tai cũng hồng, nàng không biết nên nói cái gì, liền sững sờ nhìn tiểu ăn mày.

Hôm nay tiểu ăn mày vẫn là mặc y phục rách dày nặng màu lam đậm, bên ngoài là nhuyễn giáp màu nâu, bên hông buộc hai tiểu kiếm, trên cổ đeo một khối ngọc, sắc mặt bình thản, khóe miệng hơi cong.

Hứa Trân lại hỏi: "Thân, thân thể ngươi, thật sự không đau chứ?"

Ý cười khóe miệng Tuân Thiên Xuân nhạt đi, trong mắt vẫn là mềm mại nồng đậm.

"Tiên sinh." Nàng trực tiếp hỏi Hứa Trân, "Thân thể ta đau, cùng thích tiên sinh, có liên quan gì?"

Nàng lập tức hỏi vấn đề căn bản xảy ra.

Hứa Trân biết tiểu ăn mày thông minh, sớm muộn sẽ phát hiện tất cả những thứ này, nàng không có ý định che giấu, nếu đã phát hiện, vậy thì nói ra thôi.

Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân.

Hứa Trân chầm chậm nói cho nàng: "Trên người ngươi, thật ra có độc."

Tuân Thiên Xuân không lên tiếng.

Hứa Trân giải thích bổ sung nói rõ: "Một loại độc rất lợi hại. Nếu có người đặc biệt để ý, cả người ngươi sẽ đau đớn, càng để ý người kia, sẽ càng thống khổ."

Nàng nói xong lời cuối cùng, ngữ khí thấp xuống, hầu như muốn khóc lên, nhưng nghĩ tới mình đã có phương pháp giải quyết, rất nhanh có thể làm cho tiểu ăn mày khôi phục bình thường, liền thu hồi tâm tình bi thương.

Tuân Thiên Xuân vẫn cứ đứng đó không động tĩnh gì.

Hứa Trân kéo tay áo nàng hỏi: "Tại sao ngươi không nói chuyện, có phải không tin không?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu: "Ta tin."

Hứa Trân nói: "Lúc trước ngươi đau..."

Tuân Thiên Xuân nói tiếp: "Không phải rất đau, vẫn có thể chịu đựng." Lúc nàng nói những lời này, xương gần vai lại đau, Tuân Thiên Xuân không nhịn được nghĩ: Lẽ nào nói dối cũng sẽ đau sao?

Quảng thời gian trước nàng xác thực không đau, nhưng kể từ khi cùng tiên sinh tách ra, mỗi ngày mỗi đêm, chỉ cần nàng nghĩ tới tiên sinh, cả người sẽ không nhịn được phát đau.

Cũng may cơn đau này, là bởi vì quá mức nhớ nhung tiên sinh mới sản sinh.

Tuân Thiên Xuân có chút vui vẻ.

Nàng kéo tay Hứa Trân, đem Hứa Trân ôm vào lòng.

Hứa Trân vốn còn có nhiều chuyện muốn nói, lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của mình.

"Tiên sinh." Thanh âm Tuân Thiên Xuân như hạ cổ, ở bên tai nàng mịt mờ mê hoặc.

Hứa Trân tùy tiện đáp một tiếng, cằm đặt trên bả vai Tuân Thiên Xuân.

Nàng vẫn cảm thấy tiểu ăn mày tư tưởng đơn thuần, nhưng thật ra bản thân nàng, cũng rất ít nghĩ ngợi, cũng chẳng muốn suy nghĩ quá nhiều.

Thế gian này, tình ái là phức tạp nhất.

Lúc trước nàng muốn, là cùng tiểu ăn mày lâu dài ở bên nhau, sau đó lại cảm thấy, dù tách ra, chỉ cần có thể thỉnh thoảng gặp mặt, cũng rất tốt đẹp.

Kết quả tới hiện tại, lại thay đổi ý nghĩ, nàng vẫn muốn cùng tiểu ăn mày dính chung một chỗ, không cần tách ra, dù đây là phản phái, là đại phản phái sau này có thể một đao chém chết mình.

Lưu một mầm họa bên người, không phải chuyện nàng sẽ làm ra.

Nhưng có câu nói rất hay, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Không quản nhiều như vậy.

Hứa Trân chẳng muốn biết trong lòng đến tột cùng là tình cảm gì, hoàn toàn dựa vào bản năng, ôm chặt Tuân Thiên Xuân, thẳng thắn nói: "Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, ta có khả năng thật sự rất thích ngươi."

Tuân Thiên Xuân đáp một tiếng.

Bên ngoài gió bắc càng lúc càng lớn, phát sinh tiếng gào thét sắc bén, cỏ khô bị thổi tới giữa không trung xoay vòng, liên tục đánh vào hai phiến cửa sổ của ốc tử đất vàng.

Trong phòng đèn đuốc bao phủ, ánh nến màu đỏ vàng tỏa ra nhiệt khí ấm áp.

Hứa Trân hỏi tiếp: "Ngươi có thể tiếp thu, thứ tình cảm này của ta dành cho ngươi không?"

Tuân Thiên Xuân thấp giọng nói: "Có thể."

Lại là hai chữ này.

Hứa Trân vừa vui vẻ vừa sinh khí, nàng vỗ lưng Tuân Thiên Xuân nói: "Mộc đầu này, ngươi nói nhiều hai câu không được sao?"

Tuân Thiên Xuân buông lỏng tay, đổi thành chính diện nhìn Hứa Trân, mắt nàng hoa đào đa tình, lúc này càng cố ý câu người, cực kỳ giống hồ ly tinh mê hoặc người.

Hứa Trân bị mê hoặc quá nhiều lần, lúc này không dám nhìn nhiều.

Tuân Thiên Xuân không buông tha Hứa Trân, nàng nhìn vào mắt Hứa Trân nói: "Tiên sinh cảm thấy cái gì mới gọi là thích?"

Hứa Trân nhìn lan can ngoài cửa sổ lay động, đáp không được.

Tuân Thiên Xuân nói: "Mỗi ngày ta tam tỉnh(1) bản thân, sáng sớm, buổi trưa, buổi tối, nhớ tới đều là tiên sinh. Ta cảm thấy, đây chính là thích.

⌈(1) Tam tỉnh: Ba điều tự hỏi mình, chỉ sự tự xét mình.⌋

Này, này xem là gì?

Hứa Trân bị lời tâm tình của tiểu ăn mày làm chấn kinh rồi.

Nàng thầm nghĩ: Không phải nói pản phái là người Hồ không tốt Hán ngữ sao, những câu này là học được từ đâu?

Nàng còn chưa tỏ thái độ.

Tuân Thiên Xuân lại nói: "Mấy ngày nay cũng vậy."

Hứa Trân sững sốt chốc lát hỏi: "Cái gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Rất bận, vội vàng đánh trận, cũng vội vàng nhớ tiên sinh."

"Tiểu, Tiểu Xuân a." Hứa Trân thật sự thích tiểu ăn mày này, thấy thế nào cũng đều rất thích. Tuy rằng những câu nói nàng làm nàng thẹn thùng không thôi, nàng vẫn không nhịn được nở nụ cười.

Yêu một người như vậy, nàng nhận.

Hứa Trân dè dặt nhích về trước, tiến tới trước mặt Tuân Thiên Xuân, hướng tới gò má nàng bẹp một cái nói: "Được, ta ở trên người ngươi đánh dấu rồi, sau này ngươi chính là người của ta."

Trong mắt Tuân Thiên Xuân đều là ý cười, gật đầu.

Hứa Trân nói: "Sau này ta sẽ tốt với ngươi."

Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh, đối với ta đã đủ tốt."

Hứa Trân nói: "Còn chưa đủ tốt."

Nàng bắt đầu bàn tới hai người sau này sẽ trôi qua thế nào, nếu vẫn ở tại Tắc Bắc, chờ tiểu ăn mày cầm được công huân, làm xong chuyện muốn làm, các nàng sẽ tìm một địa phương không khô cằn như vậy.

Tuân Thiên Xuân nghe, âm thầm nhớ trong lòng.

Hứa Trân còn muốn nói gì nữa.

Tuân Thiên Xuân đột nhiên ngã về phía sau, nằm trên giường.

Hứa Trân nghi hoặc hỏi: "Ngươi làm sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Mệt."

Nàng tiện thể kéo Hứa Trân, đem Hứa Trân cùng kéo xuống đệm, hai người nằm, tư thế giống như trước đây, nhưng tâm tình hoàn toàn khác.

Tuân Thiên Xuân cảm thấy nên làm chút gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chỉ có "hôn môi" mà trước kia nữ tử áo lam nói với nàng, còn lại một mực không hiểu, cũng không dám lộn xộn.

Chờ Hứa Trân ngủ say.

Tuân Thiên Xuân mới chậm rãi kề sát tới, xoa xoa gò má Hứa Trân, ở trên môi của nàng hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

Ban đêm nổi lên gió tuyết, bụi bặm trên mặt đất kết thành băng, mây xám đen mãi tới tận sáng sớm mới tản đi.

Ban ngày còn có tuyết cuốn trên không trung, dưới mái hiên nhiều thêm băng lăng, trên mặt đất tất cả đều trắng xóa, không quá dày, mơ hồ có thể nhìn thấy đất cùng cành cây.

Thiên địa được chiếu rọi sáng sủa.

Hứa Trân tỉnh lại sau giấc ngủ, cảm thấy trong phòng sáng sủa, đặc biệt là da dẻ người trước mắt, sáng chói mắt người. Nàng lại cố gắng nhìn, nhìn dung nhan thiếu nữ gần ngay trước mắt, cảm thấy giống như vô số cái ban ngày của trước kia.

Nhưng rất nhanh, nàng đột nhiên ý thức được, không giống nhau!

Nàng thoát đơn!

Nàng không phải là cẩu độc thân.

Hứa Trân cảm động tới khóc, nàng run run rẩy rẩy đưa tay sờ lấy mặt tiểu ăn mày, cảm thấy ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, nói cho nàng tất cả những thứ này là chân thật, ngủ bên cạnh mình là một đối tượng sống sờ sờ.

Còn là một đối tượng xinh đẹp như vậy.

Hứa Trân xoay người qua, ôm mặt lén lút khóc, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, cùng tiểu ăn mày rời giường thu dọn đồ đạc, ra ngoài công tác.

Hình thức sinh hoạt của hai người cũng không có gì thay đổi. Xác nhận quan hệ, bất quá là cho lòng của Hứa Trân một tầng bảo hiểm, thuận tiện cho nàng ăn đậu hủ mà thôi.

Sau khi xác nhận quan hệ, cả người Hứa Trân lên tinh thần rất nhiều, Tuân Thiên Xuân cũng vui vẻ, nàng từ số ngày phá án lấy ra nửa ngày, bồi Hứa Trân ngồi ở cửa huyện nha hóng gió.

Gió lạnh ào ào.

Hứa Trân giơ khăn bố lên chắn gió hỏi: "Ngươi không đi phá án sao?"

Tuân Thiên Xuân giơ tay, đem sợi tóc của Hứa Trân vén ra sau tai, nói: "Buổi tối."

Buổi tối đi phá án? Ngược lại cũng có đạo lý, dù sao hoa lâu buổi tối mới có khách.

Hứa Trân nói: "Vậy giờ ngươi làm gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Bồi tiên sinh, tiên sinh làm gì, ta làm đó.

Hứa Trân ngồi trên ghế đẩu lắc chân, lúc trước còn chú ý hình tượng, hiện tại đã đem người lừa gạt tới, nên cái gì cũng mặc kệ.

Nàng đưa tay câu lấy cằm Tuân Thiên Xuân: "Tới gần chút."

Tuân Thiên Xuân dán tới.

Hứa Trân ở trên mặt nàng hôn một cái, lại như hôn một khối đậu hũ lạnh lẽo, vừa trơn vừa mềm, Hứa Trân nhắm nháp dư vị, vui vẻ ha ha cười khúc khích.

Hai người ở cửa ngồi tán gẫu, đằng trước đi qua mấy cái tiểu binh khiêng nước, những người này nhìn thấy Hứa Trân, hành lễ với nàng, nghiêng đầu qua thấy Tuân Thiên Xuân, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.

Sau khi thấy nhiều người như vậy, Hứa Trân rất tò mò hỏi: "Rốt cuộc trong quân ngươi chức vị gì, mọi người sao lại sợ ngươi như vậy?"

Tuân Thiên Xuân nghĩ một chút nói: "Chính là đánh trận."

Hứa Trân hỏi: "Có phải ngươi đánh quá hung ác không?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu nói: "Không có."

Nàng nói cho Hứa Trân, mình tham gia chiến trường nhỏ không ít, lớn thì đánh hai lần, giết qua mấy người Hồ, còn từ trên thân thể người Hồ đoạt được ít bạc cùng đồ trang sức, đưa chôn cùng với tiểu cô nương cùng trướng bồng đã chết kia.

Hứa Trân nghe xong nổi da gà một trận.

Tuân Thiên Xuân nói: "Đều là chuyện dính máu, ngươi không thích nghe."

Hứa Trân phản bác: "Ngươi cũng có thể làm, ta tại sao không thể nghe."

Tuân Thiên Xuân nói: "Vậy ta nói tiếp."

Hứa Trân nói: "Ngươi tùy tiện nói đi."

Tuân Thiên Xuân nói: "Trên chiến trường nhiều người, ta biết chút kiếm pháp, vì vậy chiến tích không có trở ngại, được đề bạt cũng nhanh, luôn có người cảm thấy ta là, Sát thần."

Hứa Trân hỏi: "Cái gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Sát thần."

Hứa Trân vỗ đùi cười to: "Sát thần? Này tên gì a, cũng quá trung nhị(2) đi."

⌈(2) Trung nhị: Ảo tưởng sức mạnh.⌋

Nàng cười cười, nụ cười dần biến mất, sau đó mơ hồ ý thức được một vấn đề nghiêm túc nào đó, hai chữ Sát thần này, không phải bước đầu tiên thành danh của phản phái sao?

Vị đại phản phái này ở trên chiến trường xông ra chém giết đạt được hào quang, khiến người Hồ người Hán nghe thấy tên nàng liền chân run cầm cập, dần dần không ai dám chọc giận nàng, lúc này mới khiến phản phái sau này thu phục người Hồ thuận lợi như vậy.

Mình lại đem chi tiết nhỏ này quên mất?

Hứa Trân vô lực ôm trán.

Xem ra kịch tình có hơi lệch đi, nhưng toàn thể vẫn là hướng về kết cục lúc trước.

Nhưng chỉ cần nữ chủ không sống lại, thế giới này tiểu ăn mày da trâu nhất.

Hứa Trân an tâm không ít.

Đến buổi tối, Tuân Thiên Xuân đi hoa lâu tìm cơ sở ngầm của người Hồ, sớm rời đi.

Hứa Trân ở trong phòng suy nghĩ không ít vấn đề, đặc biệt là làm sao cùng a muội cổ đại nói chuyện luyến ái.

Nàng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cảm thấy vẫn cứ thuận theo tự nhiên đi, hơn nữa để cho an toàn, nàng tiếp tục cố gắng kiếm điểm công đức, phòng ngừa dược của hệ thống mất đi hiệu lực.

Sau khi tiểu ăn mày đi làm, ròng rã hai ngày không trở về, có lẽ làm xong sau đó trực tiếp đi quân doanh, Hứa Trân biết tiểu ăn mày sẽ không xảy ra chuyện, trong lòng không lo lắng lắm, tiếp tục nhàn nhã qua tháng ngày của mình, dạy học uống trà, không có chuyện làm liền đi tìm nữ quan, tìm ngốc cô tử tán gẫu.

Cát Hỉ Nhi như lúc trước nói, không biết cùng Thứ Sử nói cong quẹo gì, buổi chiều không có chuyện bận rộn, liền chạy tới thư viện nghe Hứa Trân giảng bài.

Hứa Trân giảng bài nội dung đơn giản vẫn là Nho gia Đạo gia.

Cát Hỉ Nhi đã nghe qua một lần, hiện tại tiếp tục nghe, vẫn có thể nghe đến vui vẻ.

Đến khi hạ khóa.

Cát Hỉ Nhi cùng không ít đồng học chạy tới, hỏi Hứa Trân các vấn đề.

Hứa Trân thụ sủng nhược kinh, cảm thấy mình rõ ràng cái gì cũng không làm, vẫn có thể bị bao vây thành cái dạng này.

Nàng nghĩ đây là công lao của Cát Hỉ Nhi.

Nhưng ân sủng này, nàng không chịu đựng nổi.

Hứa Trận tận dụng mọi khe hở trốn ra bên ngoài.

Thật vất vả chạy ra đại môn, mới thở hai hơi, liền nhìn thấy Tuân Thiên Xuân đứng ở cửa, sắc mặt không thể xem là ôn nhu.

Sau khi Tuân Thiên Xuân nhìn thấy Hứa Trân, tiến tới hai bước nắm tay nàng gọi: "Tiên sinh."

Hứa Trân rất kinh hỉ: "Ngươi lại tới rồi, tìm được người Hồ nằm vùng chưa?"

Tuân Thiên Xuân đang muốn tìm Hứa Trân hỗ trợ chuyện này, không nghĩ tới vừa đến, liền thấy Hứa Trân bị mọi người vây quanh, mình hoàn toàn không có cách nào chen chân vào.

Nàng suy nghĩ một chút, nói thẳng: "Tiên sinh, ta không vui."

Mấy ngày nay Hứa Trân bị luyến ái làm choáng váng đầu óc, không quá biết nghe lời đoán ý, nghe Tuân Thiên Xuân hỏi như vậy, cười to hai tiếng, dắt tay nàng an ủi: "Không phải không tìm được nằm vùng sao, này có gì không vui, đi, ta dẫn ngươi tới tửu lâu ăn cháo."

Khóe miệng Tuân Thiên Xuân càng trề xuống.

Nàng không giỏi ngôn từ, thấy Hứa Trân hiểu sai, chỉ chăm chú nhìn Hứa Trân, hồi lâu sau, từ tốn nói: "Được."

◍ ――― Hết chương 55 ――― ◍

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play