*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 47: Trời cao đất rộng, thế sự như mây.

Ngày hôm sau Hứa Trân tiếp tục đi phê chữa đề thi.

Trên đường có quan viên nhìn thấy Hứa Trân, tiến tới chào hỏi: "Thượng Thư Lang gần đây thật sự xuân phong đắc ý ( đường quan rộng mở) a."

Hứa Trân vội vàng nói: "Không có không có, đều là Thánh thượng quá khen."

Quan viên kia nói: "Chờ thi Hương kết thúc, Thượng Thư Lang nhất định phải tới tham gia yến hội, mọi người tham gia náo nhiệt một chút."

Hứa Trân cười tủm tỉm nói: "Không thành vấn đề."

Quan viên nói: "Vậy ta không quấy rầy Thượng Thư Lang nữa."

Nói xong cười rời đi.

Hứa Trân cùng người này cáo từ, sau đó đi tới Lễ Bộ Ty bắt đầu phê chữa bài thi, trong lúc đo Thị Lang cũng cùng tới xem, Tế Tửu cũng tới giúp đỡ.

Ba người cùng nhau thảo luận, cuối cùng chấm điểm do Hứa Trân phán đoán.

Hứa Trân đối với vài đạo đề này cũng không có tiêu chuẩn đáp án gì, tùy tiện cho điểm.

Nhưng càng phê, nàng càng cảm thấy bài thi này quen mắt, nàng nhìn thêm vài phần, chợt nhớ tới, đề mục phía trên này—

Thật giống trăm đạo đề thi lúc trước mình ở Thanh Long Sơn tùy tiện điền, cơ bản là giống nhau a!!!

Hứa Trân lại lật vài tờ.

Bài thi năm nay cùng một trường thi chia làm sáu phần khác nhau, phòng ngừa dối trá, cho nên số lượng không ít.

Nhưng dù thế nào, Hứa Trân vẫn nhìn thấy năm, sáu đạo đề mục quen mắt.

Đều là chính mình viết trên sách đề thi.

Hứa Trân có chút ngơ ngẩn.

Mình áp đề chuẩn như vậy sao?

Hứa Trân đang muốn nhìn kỹ vài đạo đề mục kia một chút, xem bọn đệ tử trả lời thế nào.

Tế Tửu cũng phát hiện vấn đề.

Nàng đột nhiên đứng lên, vẻ mặt chấn kinh, không cẩn thận đụng trúng mực nước trên bàn.

Thị Lang bên cạnh kinh hãi hỏi: "Tế Tửu làm sao vậy?"

Tế Tửu căng thẳng nói: "Có người đáp án giống nhau!"

Ý tứ chính là lại tiết lộ đề!

Sau khi nói xong nàng chau mày, cầm bài thi khoa cử, nhanh chóng chạy về phía cung điện.

Hứa Trân sợ hết hồn, biết Tế Tửu hiểu lầm, nàng đang muốn giải thích, Tế Tửu đã chạy xa.

Nàng không thể làm gì khác hơn là cuống quýt vội vàng đứng dậy, vội vã theo sau, ở phía sau hô hai câu.

Vẫn là chạy quá chậm.

Thật vất vả chạy tới cửa cung điện, trong cung điện, Thánh thượng đã bắt đầu nổi giận, bùm bùm ném loạn đồ vật.

Tiểu thái giám bên ngoài cúi đầu đứng.

Hứa Trân muốn đi vào, bị thái giám ngăn cản, nói Thánh thượng đang nổi giận, hiện tại không thể thông báo đi vào, trước hết chờ.

Hứa Trân gấp gáp mặt ủ mày ê.

Nàng đứng bên ngoài, nghe bên trong giống như tiếng hiệu trưởng mắng chửi giáo huấn vậy, cách cửa son chạm trổ chọc thủng lỗ tai.

Bên trong cung điện.

Thánh thượng đứng dậy phẫn nộ hỏi: "Vì sao thi viện ( nơi thi) khác nhau, đệ tử khác thư viện, có thể ra đáp án tương tự chứ?"

Vài tên thần tử quỳ trên mặt đất, không có người đáp.

Khí trời đột nhiên âm u, cuốn lên gió lạnh, vèo vèo đánh trên người Hứa Trân.

Bên trong tiếng tức giận từng trận từng trận.

Thánh thượng giận dữ hét: "Cô tự mình chọn đề thi, còn tiến hành thay đổi, vì sao còn có thể tiết lộ đề?? Đến cùng là người phương nào tiết lộ đề?"

Chúng thần cúi đầu trầm mặc, trên trán không ngừng thấm mồ hôi lạnh.

Thánh thượng nói: "Hôm nay cô nhất định phải tra rõ ràng!"

Hứa Trân nghe thấy tình thế nghiêm trọng, không kịp đợi, đẩy cửa vọt vào hô: "Thánh thượng!"

Thánh thượng đang tức giận, thấy Hứa Trân vọt thẳng đi vào, càng thêm phẫn nộ, trực tiếp quăng ngã chén trong tay hô: "Thượng Thư Lang, cô cho ngươi tiến vào sao?"

Hứa Trân quả thật muốn khóc.

Nàng vốn không muốn đi vào, nhưng không thể không đi vào a!

Bởi vì lúc này không giải thích, Thánh thượng lại tra được, khẳng định tra tới trên người mình, muộn giải thích không bằng sớm giải thích, nhưng mặc kệ nói gì, cũng phải bồi tính mệnh.

Chuyện này là sao?!

Nàng không phải áp vài đạo đề mục sao?

Thánh thượng thấy Hứa Trân không nói lời nào, suýt chút nữa gọi người đem Hứa Trân ném ra ngoài.

Hứa Trân vội vàng quỳ xuống đất nói: "Là, là thần áp đề."

Gió vi vu, chân trời một tiếng ầm vang, thỉnh thoáng có tiếng sấm, nhưng trời vẫn chưa mưa, chỉ là gió lớn, thổi vào bên trong cung điện, thổi tới mức mồ hôi lạnh trên người mỗi người rút vào, cả người sợ tới nổi da gà.

Bên trong cung điện, yên lặng như tờ.

Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh.

Có lão thần biết tính nóng nảy của Thánh thượng, nhắm mắt trong lòng thầm than, Hứa Thượng Thư này là làm sao, ra vẻ ta đây cũng không phải khoe khoang như vậy, Thánh Thượng không tin áp đề nhất đấy! Trước mặt mọi người nói mình áp đề, đừng đùa.

Quả thật Thánh thượng căn bản không tin.

Hắn cười lạnh nói: "Hứa Thượng Thư, cô niệm tình ngươi có công cứu tế, lúc này đừng nên dính líu vào."

Thánh thượng muốn cho Hứa Trân câm miệng.

Nhưng Hứa Trân không có cách nào câm miệng, bởi vì chuyện này chung quy muốn truy cứu tới tên đầu nàng.

Nàng hết sức thành thật nhỏ giọng nói: "Đây thật sự là, thần đoán đề."

Mọi người trầm mặc.

Chân trời lại một trận sấm vang, mây đen nặng nề, âm trầm khiến người không thở nổi.

Ngay cả Tế Tửu cũng không nhìn nổi.

Nàng muốn đề điểm hai câu cho Hứa Trân, chỉ là chưa mở miệng, liền bị Thánh thượng tức giận đánh gãy: "Nếu ngươi nói ngươi áp đề, ngươi đem đề ngươi áp, nói ra hết cho cô!"

Hứa Trân nhớ không rõ toàn bộ, nói: "Thánh thượng chỉ cần đi tìm sơn trưởng Thanh Long Sơn, đòi trăm đạo đề mục đề thi là được."

Thánh thượng nói với cung nữ bên cạnh: "Đem sách đề thi của Thanh Long Sơn mang ra."

Hứa Trân vội hỏi: "Nộp lên, cùng đặt ở Thanh Long Sơn thư viện, không giống nhau."

Thánh thượng cau mày, để Hứa Trân giải thích rõ ràng.

Hứa Trân nói: "Bản nội dung Thanh Long Sơn nộp lên, bị thần làm bẩn, vậy nên sau đó bổ khuyết vào, cũng để đệ tử học, đều là thần viết lại."

Lời này nghe có chút cường hành ( mạnh mẽ).

Bên trên bậc thang, Thánh thượng mím môi cau mày, hai tay căng thẳng nắm chặt nắm đấm, phẫn hận không ngớt.

Hắn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy dựa theo ý tứ Hứa Trân, chính là mình từ trong đống đề mục rác rưởi lấy ra đề thi soạn lại, cuối cùng soạn tới soạn lui, còn không bằng Hứa Trân điền một phần?

Này con mẹ nó—

Trong lòng Thánh thượng chửi ầm lên, không ngừng hít thở để mình bình tĩnh lại.

Gió từ cửa sổ tiến vào, đem đề thi cuốn bay trên đất, giống như giấy nát xoay vòng rơi xuống bên chân.

Thánh thượng cúi đầu nhìn, cảm thấy đáp án phía trên càng thêm chói mắt đáng ghét.

Cuối cùng hắn không thể nhẫn nại, phất tay gọi người, trực tiếp đem Hứa Trân đuổi ra ngoài, không cho nàng phê chữa bài thi, cũng không cần chủ trì thi Hương cái gì, trước đi về diện bích!

Còn chuyện đề mục khoa cử.

"Tra rõ!" Thánh thượng nói, "Bao gồm lần trước, toàn bộ tra rõ!" Hắn nhìn Tế Tửu, "Cô biết lần trước ngươi lén lút ngăn việc này, nhưng lần này, không thể tùy theo ngươi!"

Sau khi nói xong, quăng chén vung tay áo rời đi.

Lưu lại gió thu thổi liên tục trước cửa sổ.

Tiết lộ đề khoa cử, thi Hương tạm hoãn, tiết đề, lộ đề.

Trong khoảng thời gian ngắn, lòng người Trường An bàng hoàng, toàn bộ đều đang bàn luận chuyện tiết lộ đề thi Hương.

Tửu lâu ở Trường An vẫn phi thường náo nhiệt, mái cong họa giác, giăng đèn kết hoa nghênh tiếp thí sinh nghỉ ngơi giữa sân.

Có vui vẻ ra mặt, cũng có vẻ mặt buồn thiu.

Có mấy người ưu sầu cùng nhau ngồi uống trà.

Cuối cùng có người nhịn không được, đứng lên nói: "Ta muốn nói rõ với Thánh thượng, Thượng Thư Lang nhất định là không cẩn thận đoán đúng."

Người còn lại vội vàng kéo hắn: "Đừng nói! Nói rồi thì thế nào, Thánh thượng tin ngươi sao, Thượng Thư Lang tiện tay làm, chính là đề mục khoa cử, làm sao có khả năng? Theo ta thấy, nàng chính là nhìn lén đề mục, ở trước mặt chúng ta giả vờ giả vịt."

Người này rất nhanh bị nện một đấm: "Ngươi nói cái gì a."

Người bị đánh bụm mặt mắng: "Ta là muốn tốt cho ngươi, ngươi còn đánh ta?"

Người kia nói: "Hứa Thượng Thư trong nạn lụt cứu nhiều người như vậy, còn đoán đề cho chúng ta, ngươi liền như thế ác ý phỏng đoán nàng sao?"

"Nhưng Thánh Thượng đã nói, chính là tiết lộ đề!"

Hai người tranh chấp, đang lúc này, từ phòng riêng truyền tới hai tiếng vang, lại qua chốc lát, có một thiếu nữ từ bên vách tường ló đầu ra cười nói với hai người: "Nghe các ngươi đang bàn luận chuyện áp đề, tiên sinh chúng ta cũng áp trúng, nàng họ Hứa."

Hai người kia ngẩn người.

Thiếu nữ kia tiếp tục nói: "Chúng ta đều từ Giang Lăng tới, các ngươi muốn hay không cùng nhau uống trà tâm sự?"

―――――――――

Góc đường Trường An, trà lâu náo nhiệt, quan binh dò hỏi tứ phía, người người lo sợ bất an, chỉ lo chuyện tiết lộ đề thi Hương có liên quan tới mình.

Một lần tra chính là ba ngày.

Mãi tới khi tra được Vân Mặc Phường ở Thanh Long Sơn cùng thư viện Thanh Long Sơn, đem thư tịch toàn bộ mở ra nhìn, lại đưa tới trước mặt Thánh thượng.

Thánh thượng lúc này mới kinh ngạc phát hiện.

Là Hứa Trân, thật sự áp đề trúng rồi!

Hắn vẫn không thể tin tưởng, vội vàng gọi lão bà tới, nói chuyện này, sau đó tiểu thái giám ở xung quanh nghe thấy, lắm miệng nói ra ngoài, trong cung không ít người biết chuyện này—

Thi Hương lần thứ hai tiết lộ đề, thì ra đều do cùng một người làm!

Chính là Viên Ngoại Lang Hứa Trân vừa tới Trường An kia, sau đó bởi vì có công cứu tế được làm Thượng Thư, nhưng nửa tháng liền bị cách chức.

Người này đem đề mục thi cử của Thánh thượng, áp trúng hơn phân nửa!

Mọi người nghe xong phản ứng không giống nhau.

Lễ Bộ Ty nghe xong chửi bới không ngớt.

Quận chúa nghe xong ngã trên tháp không ngừng cười lớn.

Tế Tửu biết được, ôm tấm chân dung đơn sơ lúc trước, chạy tới Giang Lăng cùng hảo hữu chia sẻ chuyện này.

Thái úy nghe nói, phái người đem Lý Tam Lang túm về phủ, trên dưới đánh giá, nhìn thấy Lý Tam Lang tinh thần khí sắc mười phần, nói chuyện không giống như trước không có đầu óc, liền thỏa mãn đem người thả đi.

Chỉ có Thánh thượng.

Thánh thượng ngồi trong thư phòng của mình, trong tay vuốt vẻ quả cầu nhung, cụp mắt sờ soạng nửa ngày, làm ra một quyết định—

Hắn không thể mất đi mặt mũi.

Vậy nên, hắn phái người gọi Hứa Trân tới.

Đi thẳng vào vấn đề nói: "Ái khanh chuyện tiết lộ đề lần này, đã điều tra rõ, là cô hiểu lầm ngươi, cho nên cô muốn thăng quan cho ngươi."

Trái tim nhỏ của Hứa Trân run rẩy a, nàng vội vàng nói: "Thánh thượng, quãng thời gian trước thần mới thăng quan."

Thánh thượng cười nói: "Lần này ngươi làm phải được thưởng, chỉ là còn cần làm một chuyện."

Hứa Trân chờ Thánh thượng nói tiếp.

Thánh thượng nói: "Ngươi từ Lễ Bộ Ty chọn ra một người, gánh chịu trách nhiệm lần này."

Hứa Trân nghe hiểu.

Ý tứ Thánh thượng rất rõ ràng, chuyện lần này chỉ có thể xem như là tiết lộ đề, mà không phải áp đề, không phải vậy sau này có thể sẽ có rất nhiều người không muốn hảo hảo đọc sách, toàn bộ đi mua đoán đề áp đề.

Mà thích hợp cõng cái nồi này nhất, chính là Lễ Bộ.

Hứa Trân rốt cuộc biết cái gì gọi là gần vua như gần cọp, người Hoàng Đế này không biết xấu hổ, thật là một nhân vật hung ác.

Nhưng cũng may còn có thể sớm chút câu thông.

Còn Thánh thượng muốn tìm người cõng nồi, Hứa Trân thân là người hiện đại tâm địa mềm mại, thật sự không thể làm được loại chuyện này.

Nàng chỉ có thể cự tuyệt.

Thánh thượng lại nói: "Nếu không tìm được, vậy cũng chỉ có thể là ngươi."

Hứa Trân nói: "Sự tình do ta mà ra, ta tới phụ trách, dù sao vẫn nên."

Thánh thượng nói: "Nhưng nếu vậy, ái khanh sẽ không bảo vệ được người Hồ kia."

Hứa Trân nghe xong cả kinh.

Thánh thượng nâng chén uống trà, tiếp tục vẻ mặt ôn hòa nói: "Vừa nói như thế, cô nghĩ tới một phương pháp càng tuyệt diệu."

Hứa Trân nghe cảm thấy không đúng lắm.

Thánh thượng nói: "Để người Hồ kia gánh trách nhiệm, thế nào?

Hứa Trân liền biết là loại biện pháp nghiêng vẹo này.

Nàng vội vàng nói: "Thánh thượng, không được!"

Thánh thượng đột nhiên giận dữ, đứng dậy chất vấn: "Ngươi lại che chở người Hồ kia?"

Hứa Trân nói: "Không phải ta che chở, chỉ là nàng vốn không làm sai, vì sao phải nhận trách nhiệm này!"

"Nàng là người Hồ, vốn đáng chết!" Thánh Thượng tức giận nói, "Người Hồ trước kia là làm sao đối với người Hán, ngươi có biết? Hồ Hán thâm cừu đại hận, hòa vào huyết nhục chúng ta, xóa không được!"

Hứa Trân nói: "Nhưng nàng chỉ là một cá nhân chỉ là một người sinh trưởng ở quốc khánh, nàng được văn hóa nho đạo hun đúc, tuy khởi điểm cũng không biết chữ, không hiểu văn hóa, nhưng nàng cùng người Hồ không hề liên quan."

Thánh thượng nói: "Trong xương nàng, chính là người Hồ! Chảy xuôi chính là máu đê hèn của người Hồ!"

Hứa Trân nói: "Thứ trong xương, ai thấy rõ. Tổ tiên Thương Trụ(1) là Thành Thang(2), Phù Tô(3) cùng Hồ Hợi (4) đều do Tổ Long(5) sinh, nhưng tính tình khác biệt, Triệu Xa(6) cùng Triệu Quát(7), một là dũng tướng thiên cổ, một chỉ biết lý luận suông. Cho nên thứ gọi là huyết thống, không thể quơ đũa cả nắm."

Trên trán Thánh thượng mơ hồ nổi gân xanh, hắn vỗ bàn tức giận nói: "Hứa Thượng Thư, cô cảm thấy ngươi là không muốn sống nữa!"

Hứa Trân nói: "Thần chưa bao giờ nghĩ như thế." Không ai so với nàng đối với sinh mệnh càng thêm chấp nhất, không chỉ đối với mình chấp nhất, còn đối với người khác chấp nhất.

Thánh thượng vô cùng phẫn nộ: "Hứa A Trân! Mạng sống, người Hồ, ngươi chọn một!"

Hứa Trân không chút do dự: "Ta đều muốn."

Thánh thượng nghiến răng nghiến lợi cười: "Người Hồ này, dù lần này không gánh trách nhiệm, cũng phải bị đưa tới biên quan. Ngươi buông tha nàng, liền có thể thăng quan."

Hứa Trân cũng cười nói: "Thánh thượng."

Thánh thượng lại dựa xuống nhuyễn tháp, bình tĩnh nhìn Hứa Tân, nhìn nàng có thể nói ra lời gì.

Hứa Trân làm càn nói: "Thánh thượng, vừa vặn lần này ta gánh trách nhiệm cũng bị biếm ( giáng chức), không bằng người cũng đem ta cùng biếm đến biên qua đi."

Lời vừa hạ xuống, Thánh thượng nhấc chân đạp lăn bàn trà, hung ác mắng: "Cút!"

Cốc trái cây bằng thủy tinh lăn xuống đất, nước trà theo bậc thang chảy xuôi xuống, có mâm đánh trúng người Hứa Trân, bị Hứa Trân đón lấy, an ổn để xuống đất.

Thánh thượng vô cùng tức giận, tiếp tục đạp cái bàn chưa bị đá ngã, gọi người đuổi Hứa Trân ra ngoài.

Hứa Trân mau chóng đứng dậy chạy.

Một hồi đắc thế, một hồi thất thế.

Người trong cung tỉnh táo nhất cũng thực tế nhất, biết Hứa Trân bị Thánh thượng chửi mắng, đuổi về nhà, chật vật mười phần, mọi người ở trong cung nhỏ giọng cười trên sự đau khổ của người khác.

Hứa Trân là người gần trăm năm qua ở Trường An, thăng quan nhanh nhất, cũng bị biếm quan nhanh nhất.

Thánh chỉ rất nhanh thì tới.

Vẫn là lão bà mang tới, nàng cùng Thái Úy tận lực duy hộ Hứa Trân, giúp nàng thỉnh một chức quan nhàn tản.

Thánh thượng theo nguyện vọng của nàng, để cho nàng cùng Tuân Thiên Xuân tới biên quan ăn cát.

Lão bà biết được việc này, quả thật khóc không thành tiếng, vẫn an ủi nói: "Nếu có cơ hội, ta sẽ giúp tiên sinh nói hai câu. Tiên sinh tài hoa như vậy, sao phải ủy khuất ở biên quan, chờ tiên sinh trở về, nguyện vọng chuyện người Hồ, có thể sẽ định xuống."

Hứa Trân nói: "Không cần không cần, dù sao ta cảm thấy đi khắp nơi nhìn một chút, cũng rất tốt."

Lão bà còn đang thấp giọng gào khóc.

Hứa Trân lại không có cảm giác gì.

Thánh chỉ hạ lệnh, nàng cùng Tuân Thiên Xuân không có thời gian lưu lại, lập tức phải rời đi.

Lần này xe ngựa là một chiếc xe vải bông cũ nát, hai người vội vả thu dọn đồ đạc, cầm hoàng kim trong hầm, khóa chặt đại môn biệt thự, bước nhanh vào trong xe.

Khí trời âm u, đột nhiên nổi lên trận mưa nhỏ.

Bốn vách xe ngựa bị rách, lộ ra mấy khối bông.

Gió thu theo màn xe cùng lỗ nhỏ thổi tới, lạnh lẽo làm Hứa Trân không ngừng nhích gần tới tiểu ăn mày sưởi ấm.

Biên quan xa xôi, phu xe mang theo các nàng đi qua tiểu đạo, một đường yên tĩnh chạy ra khỏi cửa thành.

Móng ngựa cộc cộc, phát sinh vang vọng.

Hứa Trân nhớ tới phong cảnh trước khi rời khỏi Giang Lăng.

Nàng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một mảnh cỏ dại chập chờn trên không, mênh mông không thấy bờ.

Trên lầu cao đỏ thắm có chim ngậm cành cây, trên tường thành u ám đứng mấy người, dáng người mơ hồ, khoác áo bào rộng, tung bay rối loạn, tựa hồ là Hồng Đô học quán, cách đó không xa, còn có Thứ Sử cùng nhi tử của hắn, mấy người ở Lễ Bộ, bọn họ đều không nói gì, chỉ vẫy tay tiễn biệt.

Gió thu xen lẫn mưa phùn rơi.

Hứa Trân cùng mấy người cũng không tính quen thuộc, cho nên nhìn thấy những người này tới đưa mình, càng thêm cảm động.

Lần ly biệt này là yên tĩnh cùng cô đơn.

Sau khi bị biếm quan, lần rời xa Trường An này không biết phải mất bao lâu.

Hứa Trân nằm nhoài sau song cửa vẫy tay từ biệt, sợi tóc dính hạt mưa nhỏ, gió thu thổi lá rụng kề sát khuôn mặt nàng.

Nàng đem lá khô lấy xuống, thả bay trên không trung, đột nhiên nghĩ tới: Quyển sách thứ hai của mình còn chưa viết, bây giờ chỉ có thể thả chim bồ câu.

Tiếng mưa rơi càng lúc càng triền miên, tường thành càng lúc càng xa, gió thu đánh tới tay chân người lạnh lẽo.

Quan đạo yên tĩnh, móng ngựa cộc cộc.

Trời cao đất rộng, thế sự như mây.

Vị Thủy chảy xiết, Trường An đỏ thắm cuối cùng bị bịt kín một tầng xám nhàn nhạt, rồi biến mất.

Hứa Trân quay đầu lại nhìn thấy Tuân Thiên Xuân còn ngồi bên cạnh mình, sầu não cũng giảm bớt không ít.

Nàng nắm tay Tuân Thiên Xuân nói: "Vốn ta bị biếm quan, thật là liên lụy ngươi."

Tuân Thiên Xuân cũng không phải cái gì cũng không biết, ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, nói: "Là ta."

Hứa Trân cười nói: "Nhưng may là hiện tại rời đi Trường An, có rất nhiều việc không cần phải lo lắng nữa."

Tuân Thiên Xuân gật đầu, tán thành việc này.

Nàng nhìn ngoài cửa sổ một chút, gió thổi lên màn xe, nàng nhìn thấy vài người quen thuộc, những người kia nhìn thấy nàng, rất nhanh lại nhảy xuống tường thành không thấy nữa.

Tuân Thiên Xuân nhìn tường thành Trường An, lại nhìn Hứa Trân trước mắt, trong lòng chỉ có vui mừng mà thôi. Quả nhiên chỉ cần ở cùng tiên sinh, đi đâu cũng đều là tốt đẹp.



◍ ――― Hết chương 47 ――― ◍



⌈(1) Thương Trụ: Đế Tân, tên thật Tử Thụ hoặc Tử Thụ Đức, còn gọi là Thương Vương Thụ, là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.

Ông là một vị quân chủ, theo sử sách, rất trọng nông nghiệp, thời kỳ trị vì của ông đánh dấu một xã hội triều Thương cực kỳ phát triển. Nhân đó, ông đã đem quân đi chinh phạt các nơi, đặc biệt là những người Đông Di. Tuy nhiên, những năm sau, Trụ Vương chỉ biết rượu chè, tình dục và thiếu đạo đức, thích làm những việc này hơn quản lý đất nước. Để hỗ trợ cho sự xoa hoa của Trụ Vương, các loại thuế cực kỳ nặng nề được ban hành. Người dân phải chịu đựng rất nhiều, do đó mất hy vọng vào nhà Thương. Những hành vi này dẫn tới sự xa lánh của chư hầu và các tướng, dẫn tới sự suy yếu của nhà Thương sau này.⌋



⌈(2) Thành Thang: Là vị vua sáng lập triều đại nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì từ năm 1617 TCN - 1588 TCN, khoảng 30 năm; trong đó 17 năm là thủ lĩnh bộ lạc, 13 năm làm quân chủ nhà Thương.

Ông nổi tiếng trong lịch sử là người quân chủ hiền minh, được sự trợ giúp của hai đại thần Y Doãn và Trọng Hủy, đã khởi binh lật đổ Hạ Kiệt tàn bạo, người cai trị cuối cùng của nhà Hạ.

Người đời sau ngưỡng mộ công tích sự nghiệp và đức độ của ông, cùng với Đại Vũ và Chu Vũ vương hợp xưng làm Tam vương. Người đời đều cao sự nghiệp của những người đã tạo ra 3 triều đại lớn là nhà Hạ, nhà Thương và nhà Chu. Tam vương thường được hợp xưng với Nghiêu, Thuấn được gọi chung là Nhị đế Tam vương.⌋



(3) Phù Tô: Doanh Phù Tô, là con trai cả của Tần Thủy Hoàng trong lịch sử Trung Quốc, không rõ mẹ ông là ai. Tần Thủy Hoàng lên ngôi hoàng đế nhưng các con vẫn được sử gọi là công tử như con các vua chư hầu thời nhà Chu.

(4) Hồ Hợi: Doanh Hồ Hợi, Tần Nhị Thế hay Nhị Thế Hoàng đế, là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc, ở ngôi từ 210 TCN đến 207 TCN. Hồ Hợi là con thứ 18 trong số khoảng hơn 20 người con trai của Tần Thủy Hoàng. Từ nhỏ, Hồ Hợi được vua cha yêu quý, giao cho hoạn quan Triệu Cao dạy dỗ. Ông được Triệu Cao dạy về pháp luật và mệnh lệnh. Thời Tần Nhị Thế, nhà vua dưới sự thao túng của thừa tướng Triệu Cao thực hiện chính sách cai trị hà khắc, nên dân chúng không phục nhà Tần, nhiều cuộc khởi nghĩa xảy ra mà khởi đầu là cuộc khởi nghĩa của Trần Thắng, Ngô Quảng. Năm 207 trước Công nguyên, Triệu Cao bức tử Tần Nhị Thế, nhà Tần chỉ tồn tại thêm 46 ngày nữa.⌋



⌈(5) Tổ Long: Tần Thủy Hoàng.

Tần Thủy Hoàng: (18 tháng 2 năm 259 TCN – 10 tháng 9 năm 210 TCN), tên thật là Doanh Chính, là vị vua thứ 36 của nước Tần, đồng thời là hoàng đế đầu tiên thống nhất Trung Hoa sau khi tiêu diệt sáu nước chư hầu, chấm dứt thời kỳ Chiến Quốc vào năm 221 TCN. Ông lên ngôi vua của nước Tần vào năm 13 tuổi, và trở thành hoàng đế vào năm 38 tuổi. Thay vì tiếp tục xưng vương như các vị vua thời nhà Thương và nhà Chu, để đánh dấu mốc cho việc thống nhất Trung Hoa, ông tự tạo ra một danh hiệu mới là "Hoàng Đế" và tự gọi mình là Thủy Hoàng Đế.

Tần Thủy Hoàng là một nhân vật quan trọng trong lịch sử Trung Quốc, mở ra gần hai thiên niên kỷ của hoàng gia cai trị Trung Quốc. Sau khi thống nhất, ông và thừa tướng Lý Tư đã thông qua một loạt các cải cách lớn về kinh tế và chính trị. Ông đã tiến hành nhiều dự án khổng lồ, bao gồm việc xây dựng và hợp nhất các bộ phận của Vạn Lý Trường Thành, lăng mộ kích thước thành phố nổi tiếng được bảo vệ bởi đội quân đất nung có kích thước thật, và một hệ thống đường quốc gia lớn, với cái giá của rất nhiều mạng người. Để đảm bảo sự ổn định, ông đặt ra ngoài vòng pháp luật và đốt cháy nhiều cuốn sách và chôn sống một số học giả.⌋



⌈(6) Triệu Xa: Là danh tướng nước Triệu và là một trong tám danh tướng của sáu nước phía đông cuối thời Chiến Quốc.



Triệu Quát: Là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc, con trai Mã Phục Quân Triệu Xa, người đời gọi là Mã Phục Tử. Triệu Quát từ nhỏ đã học binh pháp. Bàn về chiến lược, rất có khẩu khí của nhà quân sự đứng đầu thiên hạ. Cha là Triệu Xa từng bàn với ông về việc bài binh bố trận, cũng khó mà bắt bẻ được. Nhưng ông không được cha đồng tình. Mẹ Triệu Quát hỏi vì sao như vậy, Triệu Xa đáp:

Cầm quân đánh nhau là việc đặt tính mạng vào chỗ chết, thế mà Triệu Quát coi việc cầm quân là việc dễ dàng nhẹ nhàng. Sau này nước Triệu không dùng Triệu Quát làm tướng thì thôi, nếu dùng hắn, người làm cho nước Triệu thảm bại, nhất định sẽ là nó.⌋

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play