*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 44: Loạn tứ chức quan, xã tắc sẽ rung chuyển. Trăm lượng hoàng kim rất nhanh đưa tới nhà Hứa Trân.
Hứa Trân nhìn hoàng kim, lại nhìn hào trạch bị tàn phá trong mưa gió như hoa cúc vàng, muốn khóc cũng khóc không được.
Nàng quay đầu hỏi tiểu ăn mày: "Ta không nhìn lầm đi, nơi này không phải là nơi ở trước kia của chúng ta đi?"
Tuân Thiên Xuân ngước nhìn nóc nhà, gật đầu đáp: "Phải."
Hứa Trân nhìn trạch tử này, đại môn bị phá tan, mái ngói không hiểu sao biến mất hơn nửa, tất cả gia cụ bên trong bao gồm chỉ thư toàn bộ tan nát.
Nàng suy sụp, đây là cuốn đi bao nhiêu tiền a!
Mình sao lại quên đem nhà chặn lại đây!
Hứa Trân thê thảm đi về trước, vô cùng lo lắng phòng của mình cũng báo bỏng.
Nhưng còn may có tiểu ăn mày.
Tuân Thiên Xuân an ủi nàng không cần bỏ tiền liền có thể sửa chữa.
Sau đó vì để không thu hút sự chú ý của người khác, hơi hơi dịch dung trở về dáng vẻ người Hán, xuyên một bộ váy áo ngắn của Hứa Trân, ra ngoài mua chút công cụ, trở về quét tước gian nhà.
Hứa Trân cũng xắn tay áo cùng quét tước.
Hai người thu dọn hơn nửa buổi chiều.
Hứa Trân làm mệt mỏi, ngồi trên giường nhỏ nghỉ ngơi, giương mắt nhìn tiểu ăn mày đang đứng trên băng ghế lau vách tường.
Tiểu ăn mày vóc người cao gầy, giơ tay lau tường lộ ra cánh tay tinh tế, cùng một đoạn mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp, mắt cá chân không biết từ khi nào buộc một sợi dây đỏ, ở trên rủ xuống tua rua, Hứa Trân nhìn kỹ một chút, nhìn trên trụy sức, dường như đồng bộ với tiểu kiếm.
Nàng nằm nhoài trên giường nhỏ nghiên cứu tiểu ăn mày.
Tuân Thiên Xuân cảm nhận được, quay đầu lại nhìn Hứa Trân, sau một lát nhảy xuống ghế tựa thấp, bưng một chậu nước nóng đi tới bên cạnh Hứa Trân, giúp Hứa Trân lau mồ hôi.
Hứa Trân chẳng muốn động.
Tuân Thiên Xuân một tay vén tay áo, một tay khác nhún vào trong nước làm ướt vải bố, rồi lấy ra vắt khô.
Hứa Trân lại nhìn cánh tay trắng nõn của tiểu ăn mày.
Nàng nhớ tới lúc trước tiểu ăn mày có thể bổ ra trần nhà, khí lực hẳn rất lớn, liền đưa tay véo lấy cánh tay tiểu ăn mày, phía trên không có mấy lạng thịt.
Tuân Thiên Xuân dừng lại động tác nhìn nàng.
Hứa Trân lại véo hai lần, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi không phải học võ công sao, làm sao trên tay không có bắp thịt? Chính là loại cơ thịt chập trùng lồi lõm
.ấy."
Tuân Thiên Xuân nói: "Không biết."
Hứa Trân lại hỏi: "Không có bắp thịt lúc đánh nhau có thể chịu thiệt hay không?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Sẽ không."
Hứa Trân hỏi: "Võ công của ngươi từ đâu học? Phụ mẫu ngươi không phải đều... gì kia sao, hiện tại không ai dạy ngươi, ngươi từ đâu học được?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Trước đây xem qua sách, còn nhớ rõ."
Hứa Trân khiếp sợ: "Ngươi học thuộc hết sao?? Vậy vạn nhất sai thì làm sao, có thể kinh mạch nghịch lưu ( chảy ngược) gì hay không?"
Tuân Thiên Xuân suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Sẽ không."
Hứa Trân thầm nghĩ, tiểu ăn mày này cũng quá liều mạng, so với mình kiếm điểm công đức còn liều mạng hơn.
Nàng nỗ lực nghĩ, nhớ tới tiểu ăn mày sau này trở thành phản phái, cũng bởi vì liên tục vì gia tộc lật lại bản án nhưng không thành công, lúc này mới không thể không lĩnh binh trở thành thủ lĩnh, cuối cùng dựa vào sức mạnh người Hồ, đạp phá thành Trường An, một lần đánh hạ hoàng cung.
Trong thư đối với tiểu ăn mày đến cùng làm sao lên làm thủ lĩnh, không có miêu tả quá nhiều, chỉ biết là dường như dựa vào vũ lực được rất nhiều người tán đồng.
Cho tới khi tiểu ăn mày muốn lật bản án, đơn giản chính là chuyện a mẫu nàng không có tư thông với địch phản quốc.
Độ khó lật bản án có chút lớn, chuyện như vậy mặc kệ đặt ở nơi nào, đều là một câu nói của người nắm quyền, căn bản không cần chứng cứ.
Vì vậy lật bản án cũng thật là một việc cần kỹ thuật.
Hứa Trân nghĩ tới nhập thần, thẳng tắp nằm trên giường nhỏ đờ ra, khi hoàn hồn nhìn thấy Tuân Thiên Xuân đang ngồi xổm một bên nhìn mình.
Tuân Thiên Xuân dựa sát mặt, lộ ra diện mạo thật sạch sẽ, có vẻ càng thêm tinh xảo, đường nét đều như dùng bút pháp mềm mại nhất phác họa ra.
Hứa Trân không nhịn được cảm thán, nàng vỗ vỗ giường mềm bên cạnh nói: "Sao ngươi lại ngồi xổm, chân không xót sao, lại đây ngồi."
Tuân Thiên Xuân lắc đầu.
Hứa Trân hỏi: "Làm sao?"
Tuân Thiên Xuân nghiêm túc nói: "Khoảng cách này nhìn tiên sinh, rất tốt."
Nói xong đứng dậy, tiếp tục quét tước nhà.
Hứa Trân bị một trận lời nói của tiểu ăn mày làm có chút không tìm được manh mối, nàng suy nghĩ chốc lát, bò tới bên cạnh, nằm nhoài bên lan can cửa sổ nhìn xuống, dựa vào ghềnh nước nhìn xem dáng dấp của mình.
Chẳng lẽ mình nhìn gần thì xấu, nhìn xa mới đẹp sao?
Hứa Trân nhìn chầm chầm ghềnh nước, vuốt mặt mình trầm tư: Sẽ không nghiệt ngã thế đi.
Nàng xoắn xuýt hồi lâu, sau đó tiếp tục đứng dậy quét tước gian nhà, lại qua một ngày, nhà có thể ở, hoàng kim cất vào trong hầm, phía trên hầm là bàn viết chữ.
Hứa Trân cảm thấy rất an tâm.
Ngày tháng của hai người dần dần khôi phục bình thường.
Ngoài phòng yên tĩnh, tiếng chim ở sau mưa có vẻ càng thêm vang dội trong trẻo, xe đẩy bán đồ ăn thét to đi ngang qua, đi tới trên chợ náo nhiệt, hòa vào trong khung cảnh ồn ào.
Sáng sớm hôm sau, cung nữ lần nữa đi tới nhà Hứa Trân.
Lần này vị cung nữ này đến đưa quan phục cùng quan ấn của Thượng Thư Lễ Bộ Ty, Hứa Trân rất cẩn thận tiếp nhận, đặt bên cạnh, cùng cung nữ tìm hiểu tình huống trong cung.
Cung nữ này miệng kín, không chịu nhiều lời, chỉ nói Thánh thượng ra lệnh không người nào dám không theo, Thượng Thư Lang hãy yên tâm.
Hứa Trân sao có thể thả tâm, thậm chí nàng còn lo lắng nguyên Thượng Thư kia nửa đêm sẽ phái người mưu hại mình.
Chính mình đây quá là rêu rao.
Hứa Trân âm thầm thở dài.
Nhưng nàng vốn dĩ vì chuyện này đã đủ phiền lòng, ai biết cung nữ trước khi đi còn nói với nàng một chuyện càng phiền lòng hơn—
Thượng Thư Lang là chức quan tam phẩm, là phải đúng giờ vào triều!!
Vào triều rất là giày vò người. Phải biết, thời gian quốc khánh lâu triều là canh năm, cũng chính là năm giờ sáng, mà thần tử, khoảng ba giờ phải chờ ở cửa!
Tiền triều năm ngày một lần tảo triều, hiện tại vị Thánh thượng này vì biểu hiện mình cần chính, chọn dùng chính là ba ngày tảo triều một lần.
Cũng chính là cách mỗi ba ngày, mình phải vào cung lúc ba giờ, ở bên ngoài chịu gió lạnh, ngủ gà ngủ gật, chờ Hoàng Đế tới khai hội tập thể.
Này là cái thiết lập rác rưởi gì vậy!
Hứa Trân tức giận trực tiếp đem quan phục nện trên mặt đất, hận không thể giẫm hai cái cho hả giận.
Triều đại không tưởng này còn phải ba giờ đi làm, quá không nhân đạo!
Phát tiết xong xuôi, nàng do dự một chút, ngồi xổm xuống, lại đàng hoàng đem quan phục nhặt lên, cung kính để lên bàn, phủi bụi ở trên, thành khẩn dùng vải bố phủ lên.
Hứa Trân ở trong phòng trút giận không muốn làm quan.
Cùng lúc đó, trên cung điện lâm triều, cũng có rất nhiều người không muốn nàng làm Thượng Thư.
Người kháng nghị cũng không ít.
Bởi theo như lệ thường, Thượng Thư ít nhất cũng phải ở lục bộ ngốc đủ ba năm mới có thể nhậm chức.
Lần này Thánh thượng trực tiếp để một người ở lục bộ ngây người không được mấy ngày làm Thượng Thư, thật sự là kỳ cục! Người như thế biết làm quan sao? Biết làm quan tốt như thế nào sao?
Lâm triều bắt đầu chưa được bao lâu, thì có người đứng ra kháng nghị hô: "Thánh thượng!!" Nói chuyện chính là lão ông đầu đội mũ sa đen, hắn quỳ trên mặt đất hô, "Thần cả gan nói một câu! Loạn tứ chức quan, xã tắc sẽ rung chuyển!"
Thánh thượng dựa vào long ỷ thoải mái ngồi, trong tay ôm một quả cầu không biết làm bằng lông gì, mặt trên may bằng nhung, nhìn rất bù xù.
Hắn không trực tiếp trả lời, mà để tên thần tử này nói tiếp.
Lão thần kia nói: "Chức quan tam phẩm, cần phải có năng lực nghị triều!"
Thánh thượng nói: "Vị ái khanh kia có."
Lão thân nói: "Nhưng chưa bao giờ có người nhanh như vậy liền thăng tới tam phẩm! Nàng căn bản không biết làm quan thế nào!"
Thánh thượng nói: "Cô cần không phải biết làm quan."
Lão thần ngẩn người.
Thánh thượng nói: "Cô cần, là giúp cô cùng trị quốc."
Lão thần tỉnh ngộ, đang muốn đổi giọng tiếp tục hô.
Thánh thượng cười lạnh: "Huống hồ một người ở nạn lụt vứt bỏ đồng liêu, lại chỉ biết a dua nịnh hót, lúc trước còn tiết lộ đề thi Hương, có tư cách gì tiếp tục làm Thượng Thư lang?"
Hắn nói chính là Thượng Thư tiềm nhiệm.
Lão thần nói không ra lời, nhưng vẫn muốn biện giải một phen: "Thánh thượng—"
Thánh Thượng đột nhiên nhìn thấy một nữ quan mặc hồng y, hướng nàng ngoắc ngoắc tay nói: "Tế Tửu, hôm nay ngươi đến rồi."
Tế Tửu mặc hồng bào đứng ở hàng sau, trang phục so với lúc trước chính thức hơn nhiều.
Nàng tiến lên một bước, cao giọng trả lời, đồng thời bàn giao hành trình gần đây của mình, nói mấy ngày nay mình đi học quán tư học khắp nơi kiểm tra, phát hiện rất nhiều đệ tử không tệ."
Thánh Thượng vô cùng vui vẻ: "Không tệ thế nào?"
Tế Tửu nói: "Sang năm thi điện, Thánh thượng có thể nhìn thấy bọn họ."
Thánh thượng cầm quả cầu nhung trong tay đặt trên đầu gối, vỗ tay cười nói: "Tốt."
Đề tài dần chuyển tới thi Hương cùng kỳ thi xuân sang năm, người xung quanh một câu cũng không dám nói, chỉ có Lễ Bộ Thị Lang dám ra tiếp hai câu, nhưng đại đa số thời điểm vẫn giữ yên lặng.
Sắp tới giờ hạ triều, thi Hương đã trù tính gần xong rồi, Thánh Thượng đột nhiên nghĩ tới những thứ này phải do Lễ Bộ đến làm, lại nghĩ đến Thượng Thư Lễ Bộ là Hứa Trân một người không thạo việc.
Hắn khụ hai tiếng, vội vàng bắt chuyện Tế Tửu nói: "Ái khanh trước đây cũng từng ở Lễ Bộ, mấy ngày nay Thái học trùng kiến, khanh trước tiên đi theo Thượng Thư Lễ Bộ Lang đi."
Tế Tửu ngẩn người, chưa kịp trả lời.
Thánh Thượng gọi tiểu thái giám, tiểu thái giám cao giọng thì thầm: "Bãi triều!"
Ba ngày một lần lâm triều cuối cùng kết thúc.
Chúng thần có nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể nghẹn trong bụng, quỳ xuống dập đầu tiễn chân Thánh Thượng rời khỏi cung điện.
Từng nhóm từng nhóm ăn mặc quan bào triều quan đi ra ngoài.
Phần lớn đều mặt mày ủ rũ, trên đường có người quen nhìn thấy, lẫn nhau hỏi có ăn cơm hay không, nhưng đều không có hứng thú, không có tâm tư.
Tế Tửu cũng đồng dạng không có tâm tư gì.
Nàng có chút muốn uống rượu, nhưng vừa nghĩ tới chuyện của tân Thượng Thư, liền cảm thấy khó hiểu được.
Mấy ngày nay nàng cũng không ở Trường An, chỉ là từ tiểu bộc bên người nghe nói chuyện nạn lụt, tân Thượng Thư chính là vị Viên Ngoại Lang mới tới trước kia, dường như là có công cứu tế, lòng không do dự, khiến Thánh Thượng rất cảm động, lúc này mới được thăng chức.
Đến mức vị nguyên Thượng Thư kia, bởi vì trên đường nạn lụt chửi bới tân Thượng Thư, hơn nữa các loại biểu hiện khác cũng không ra sao, nên bị Thánh thượng biếm thành tiểu quan thất phẩm, phái đi nơi khác.
Vinh cùng suy chính là vô thường như vậy.
Tế Tửu cảm thán đi về phía trước, trên đường nhìn thấy Thứ Sử trước đó gặp, đi tới chào hỏi, hàn huyên hai câu chuyện thi Hương.
Thứ sử vội vã đi về phía trước, dường như đang bận bịu gì đó.
Tế Tửu hỏi: "Ngươi đây là muốn đi đâu?"
Thứ Sử trong ngực ôm sách, eo lưng ngay thẳng, liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Đi thư phường."
Tế Tửu hỏi: "Cái gì?"
Thứ Sử nói: "Thư phường ở trong nạn lụt gặp xui xẻo, ta đi giúp đỡ."
Tế Tửu cười nói: "Thứ Sử sao thiện tâm thế?"
Thứ Sử nhỏ giọng nói: "Còn không phải vì quyển sách thứ hai kia sao! Nếu thư phường không còn, người soạn sách kia đi tới đâu bán sách chứ."
Tế Tửu cười thêm càn rỡ.
Nàng biết lúc trước Thứ Sử xem sách, Thứ Sử này cũng thật thú vị, chính mình xem còn chưa đủ, nhất định phải lôi kéo người cùng xem.
Nếu nhất định phải xem, đương nhiên phải xem loại sách Khoa cử chỉ nam kia so ra hữu dụng hơn.
Nàng nghĩ vậy, trong đầu hiện lên chữ viết bản [ Khoa cử tất thắng chỉ nam ] cùng nội dung sách đúng thật diệu a, chính là chữ xấu—
Chữ xấu?
Nàng đột nhiên cảm giác mình nghĩ tới tin tức trọng yếu gì đó, vội vàng từ trong ngực Thứ Sử chộp tới bản tập hợp tiểu cố sự kia, mở văn chương ra xem!
Quyển sách này chữ cũng không khó coi.
Chẳng lẽ không phải cùng một người?
Nàng lại từ trong ngực lấy ra chân dung lúc trước hảo hữu cho nàng, hỏi Thứ Sử: "Ngươi nhận ra tên soạn sách kia, bộ dáng giống thế này không?"
Thứ Sử nhìn chằm chằm tấm họa trừu tượng kia một chút, nói: "Ta còn chưa hỏi soạn sách kia là ai, nhưng hẳn không phải bộ dáng như vậy."
Tế Tửu nghe xong gật đầu, cảm thấy mấy ngày gần đây mình thật sức quá mức mẫn cảm.
Cùng thời gian, tháng ngày ở Giang Lăng là trời cao đất rộng, gió mát kéo tới, không có ngày hè ẩm ướt, lúc này khí hậu vừa vặn.
Đại thụ đứng lặng ở hai bên thư viện, lá xanh ngẫu nhiên chen lẫn lá vàng.
Cửa viện Thanh Long Sơn ở Giang Lăng, vài tên đệ tử lưng đeo bao, hướng phía trên vẫy tay: "Này! Mang tốt chưa? Không đi nữa thì phải bỏ qua thi Hương đấy!"
Cát Hỉ Nhi vội vã từ trên bậc thang đi xuống, thở dốc nói: "Mang cẩn thận." Nàng ôm tốt vài quyển sách, đi theo phía sau mấy người tới giao lộ.
Ở giao lộ có một thiếu niên lang đứng cạnh xe ngựa vung roi da chơi, thiếu niên lang này nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy mấy người, ngữ khí thiếu kiên nhẫn rít gào: "Các ngươi nhanh một chút a!
Cát Hỉ Nhi bước nhanh đi lên nói: "Đến rồi."
Vài tên đệ tử bước nhanh nhảy lên xe ngựa, đoạt vị trí, còn có hai, ba người đi tới chiếc xe ngựa thứ hai, Cát Hỉ Nhi cùng nhau nhảy lên.
Trong chiếc xe này có đệ tử Bạch Hồng thư viện, cũng có Thanh Long Sơn thư viện, mọi người hòa thuận vui vẻ cùng ngồi một chỗ, lẫn nhau đùa giỡn, nói chuyện Trường An.
Có người trong nhà làm quan, bỗng nhiên bát quái nói chuyện thay đổi quan chức nổi lên ở Trường An: "Ta nghe a tỷ nói, Thượng Thư Lễ Bộ mới nhậm chức, là người Giang Lăng."
"Nhất định là Hứa tiên sinh!" Có người lập tức hét lên.
Bên cạnh đẩy hắn, cợt nhã mắng: "Tiên sinh trước kia của ngươi là thần tiên sao, mới đi một tháng liền có thể làm quan tam phẩm."
Bên trong thùng xe, mọi người ồn ào cười to.
Cát Hỉ Nhi nghe mọi người nhắc tới Hứa Trân, cũng cong môi cười. Nàng nhìn ngoài cửa xe, trông thấy từng cụm núi cùng cây cỏ bắt đầu di động.
Đây là lúc tiên sinh rời đi, nhìn thấy qua phong cảnh. Cát Hỉ Nhi nghĩ.
Chúng đệ tử cũng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn mây trắng cùng cỏ xanh, nhớ nhung người tiên sinh không hay thượng khóa kia.
Có người chính là như vậy, lúc ngốc bên người thanh thanh thản thản, như thanh thủy ( nước trong), sau khi rời đi, mới biết người kia cỡ nào thuần hương nồng đậm.
Ở ngoài xe ngựa, Lý Tam Lang vung roi đuổi ngựa, tiếng vó ngựa từng trận vang lên, đất vàng cuốn bụi tung bay, có đồng học ở phía sau lớn tiếng niệm Thiên Tự Văn(1) làm sinh động bầu không khí.
⌈(1)
Thiên Tự Văn: Được biên soạn vào đời Lương Vũ Đế, thời Nam Triều, đến nay đã có hơn 1500 lịch sử. Lương Vũ Đế Tiêu Diễn học vấn uyên bác, có sở trường về văn học lại yêu thích thư pháp. Đối với thư pháp của Vương Hi Chi, Lương Vũ Đế vô cùng hâm mộ, ông sai người từ những bút tích của Vương Hi Chi chọn ra 1000 chữ khác nhau, đồng thời sai Tán kị thường thị là Chu Hưng Tự dựa vào hình thức luật thơ tứ ngôn, đem 1000 chữ đó liên kết lại thành một bài văn thông tục, gọi là Thiên Tự Văn.
Nội dung của Thiên Tự Văn có liên quan đến nhiều phương diện như: Tự nhiên, xã hội, lịch sử, luân lí, giáo dục, tiện cho việc giáo dục đối với lớp vỡ lòng. Theo truyền thuyết, Chu Hưng Tự chỉ trong một đêm, đem 1000 chữ biên soạn thành, ngày hôm sau, khi gà vừa gáy sáng, râu tóc của ông đều bạc trắng. Có thể thấy, ông đã dốc hết tinh lực, toàn tâm toàn ý biên soạn bộ Thiên Tự Văn.⌋
"Đọc Thiên Tự Văn gì chứ! Muốn đọc liền đọc đề thi tiên sinh viết!" Lý Tam Lang nói, không nhịn được cười to nói: "Đi thôi! Đi Trường An!"
Trường An tuy cũng không thiếu cảnh tượng thê thảm sau tai họa, nhưng chỉnh tể đã sớm khôi phục hồng diễm.
Hơn nữa dạo gần đây Trường An bắt đầu lưu hành thưởng thức một loại tiểu cầu mao nhung, dường như làm từ da ngựa nào đó, bên ngoài may bằng lông tơ dưới cánh chim, có người nói loại cầu này có thể mang tới vận may, liền ngay cả Thánh thượng cũng đều thưởng thức.
Mới vào Trường An thi Hương các đệ tử đến mua, nhưng vừa hỏi đến giá cả, đắt kinh khủng, cần hai mươi lượng, này liền thành xa xỉ vật mọi người chỉ có thể nhìn mà thèm.
Trong thành Trường An có người Hồ ẩn núp, biết được việc này, nhanh chóng trở về đem tin tức báo cho thủ lĩnh.
Bởi vì tiểu cầu lông tơ này bán đắt, bọn họ vừa vặn thiếu tiền, nếu có thể thừa dịp vật này kiếm một món lớn, thật đúng là đắc ý a!
Một tràn hữu ý dẫn tới kinh tế chiến ở Trường An cùng Hồ đại chậm rãi triển khai.
――――――
Đệ tử khắp cả nước có ngàn vạn, dồn dập gánh vác hành lý, kéo ngựa ngũ hoa ( ngựa ngũ sắc), mang theo tiểu đàn thanh tửu, vào tửu lâu, cùng phố xá ồn ào cách sông nhìn nhau.
Hứa Trân ngồi trên đệm mềm trong nhà, nhìn ngoài cửa sổ xa xa tiểu tiểu đoàn người tới lui, nàng vô cùng mờ mịt nghĩ mình nên thế nào làm một Thượng Thư—
Thượng Thư, đó là chủ trì khoa cử, còn có lễ nghi miếu hội đi? Mình hoàn toàn không có kinh nghiệm a.
Có thể tìm Hoàng Đế đổi cái chức quan không?
Hứa Trân cân nhắc, ra ngoài hướng về phía cung điện mà đi, đi được nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới mình còn một bút tiền nhuận bút chưa cầm, quay bước chân đi về phía thư phường.
Phường chủ nhìn thấy nàng, vô cùng nhiệt tình chạy tới gọi: "Chúc mừng Thượng Thư Lang, thật sự là người thăng quan nhanh nhất đó!"
Hứa Trân không tán gẫu, nói thẳng muốn chuyện tiền bạc, nói mình không dự định lại phân phát sách, vì vậy không cần chép thư, trực tiếp trả thù lao là được.
Phường chủ ngẩn người: "Nhưng lượng tiêu thụ tốt như vậy, Thượng Thư Lang không viết quyển thứ hai sao?"
Hứa Trân cười nói: "Lượng tiêu thụ cho dù tốt thì như thế nào..."
Phường chủ nói: "Một quyển có thể bán năm lượng, tới hôm nay thôi đã bán được một trăm năm mươi sách."
Đầu gối Hứa Trân mềm nhũn suýt chút quỳ xuống.
Nàng chống ngăn tủ bình tĩnh nói: "Quyển hai đúng không, ta viết, viết xong cho ngươi chép." Sau khi nói xong mặt dày đòi tiền, lúc này mới chậm rãi rời đi.
Sau khi nàng rời đi, Thứ Sử chạy vào.
Thứ Sử ở cửa nhìn thấy Hứa Trân, liếc mắt xem như chào hỏi.
Sau khi tiến vào thư phường, hắn thuận miệng hỏi: "Vị Thượng Thư Lang kia cũng tới mua sách sao? Mua sách gì?"
"Không phải, không phải, nàng là bán sách." Phường chủ giải thích.
Thứ Sử cười hỏi: "Nàng vậy mà còn soạn sách?"
"Đúng vậy, chính là bản trong tay ngươi đó." Phường chủ trực tiếp nói.
Thứ Sử ngẩn người: "Cái bản nào?"
Phường chủ tới chỉ cho hắn xem.
Khi thấy rõ ràng trên tay mình đúng là quyển sách mình yêu nhất kia, trong đầu Thứ Sử thoáng qua hình ảnh mình đánh Hứa Trân.
Này, sao có thể có chuyện này?
Hắn cầm sách, sắc mặt thống khổ, giãy giụa chốc lát, rưng rưng bước nhanh chạy vội ra ngoài.
◍ ――― Hết chương 44 ――― ◍