*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 41: Có công cứu tế.

Hai người ở trong sơn động nghỉ ngơi.

Hứa Trân bị tiếng mưa rơi đánh thức, sờ y phục trên người, chợt phát hiện không biết từ lúc nào mình đã thay một thân váy sam sạch sẽ.

Có lẽ là tiểu ăn mày giúp thay, chẳng lẽ lại trộm y phục?

Nàng nhìn trái phải hai bên tìm tiểu ăn mày.

Nhìn thấy bóng đen, liền tới gần.

Trong đêm mưa, biết võ công như tiểu ăn mày, nhiệt độ so với thường nhân cao hơn một chút, như cái ấm lô, Hứa Trân sờ sờ cọ cọ, tiến vào trong lòng tiểu ăn mày, cực kỳ thoải mái ngủ.

Mưa lớn kéo dài, không biết qua bao lâu, ánh sáng rốt cuộc xuyên thấu qua tầng mây, chậm rãi chiếu xuống mặt đất.

Hứa Trân mở mắt nhìn quang cảnh ngoài động, nhìn thấy đại thụ ngã bên ngoài, lá rụng đầy đất, rốt cuộc nhớ tới bách tính vẫn còn chưa an toàn trong thành Trường An.

Nàng vội vã chạy ra bên ngoài.

Hôm qua sau khi rơi xuống đất trẹo chân khiến nàng lúc này đau không chịu được, nhưng vẫn cố gắng chạy ra bên ngoài.

Ở cửa bày một kiện áo tơi, Hứa Trân muốn nhặt lên mặc vào.

Vừa mới cúi người xuống, liền có một cánh tay ấm áp ôm lấy nàng, đem nàng ôm vào trong ngực nóng rực.

Hứa Trân sợ hết hồn.

Nàng dựa vào lồng ngực này ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc, người này ôm mình, vóc người cao gầy, mái tóc màu đen buông xuống bên tai, da dẻ trắng nõn, sống mũi thẳng xinh, gò má hơi gầy, con ngươi như biển sâu không thấy đáy, cực kì xinh đẹp.

Hứa Trân nhìn một lát, cẩn thận từng chút hỏi: "Tiểu ăn mày?"

Tuân Thiên Xuân bình tĩnh gật đầu.

Hứa Trân hơi kinh ngạc: "Ngươi, ngươi thế nào còn cao hơn ta tưởng tượng nữa??"

Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân.

Hứa Trân cũng nhìn nàng, trong mắt đều là không dám tin.

Sau một lát, Tuân Thiên Xuân nhẹ giọng cười, nàng nói: "Mấy ngày nay, lại cao hơn."

Hứa Trân sững sờ tiếp nhận lời giải thích này.

Tuân Thiên Xuân ôm Hứa Trân đi tới bên đống rơm, một bên gối chống trên đất, đưa tay từ bên trong lấy ra một cái ấm nước đưa cho Hứa Trân, để Hứa Trân uống.

Hứa Trân nhấp một hớp, đột nhiên nhớ tới bản thân còn muốn cứu nước cứu dân, vội vàng chống vai tiểu ăn mày đứng dậy nói: "Ta phải về thành!"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu: "Mưa lớn."

Hứa Trân đem ấm nước nhét vào lòng Tuân Thiên Xuân: "Ta đi xem thử, liền đứng trên đỉnh núi nhìn, nếu mọi người đều an toàn, ta sẽ trở lại. Ngươi ở đây chờ ta!"

Nói xong lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tuân Thiên Xuân lại nắm lấy tay Hứa Trân, lòng bàn tay vô cùng nóng, như lửa, từng tầng từng tầng đem ngọn lửa thiêu lấy cánh tay Hứa Trân.

Hứa Trân cuống lên: "Ngươi buông tay, ta lập tức trở về, ngươi ở đây chờ ta là được rồi."

Tuân Thiên Xuân thẳng tắp nhìn nàng, không nói lời nào.

Hứa Trân nói: "Ta thật sự rất muốn đi xem."

Tuân Thiên Xuân cau mày, nói: "Ta dẫn ngươi đi."

Hứa Trân ngây người chốc lát.

Tuân Thiên Xuân nói: "Ngươi không biết đường."

Nói xong ôm lấy Hứa Trân, đi tới cửa nhặt lên áo tơi trùm lên người Hứa Trân, sau đó đội mưa gió một đường chạy về phía đỉnh núi.

Trong mưa lớn, y phục cùng tóc của Tuân Thiên Xuân rất nhanh bị ướt. Vóc dáng nàng cao hơn trước, vai cũng rộng hơn trước, có lẽ vì tập võ, vô cùng ung dung ôm lấy Hứa Trân, nàng ôm ấp rất ấm áp, khiến Hứa Trân suýt chút nữa thoải mái ngủ thiếp đi.

Nhưng tình hình trước mắt rất nhanh khiến Hứa Trân không cách nào thoải mái.

Bởi vì càng đi về phía nam, mưa lớn càng mạnh, tiếng sấm càng vang dội, ầm ầm không dứt, tiếng sóng biển phảng phất vang động bên tai, xa xa thủy triều mênh mông cuồn cuộn thành một vùng trắng.

Tuân Thiên Xuân ôm Hứa Trân đến đỉnh ngọn núi.

Hai người nhìn xuống, nhìn thấy trường An đỏ thẫm bên dưới ngọn núi, vạn mã bôn đằng(1) như hải triều, từng trận lao về phía cửa thành.

⌈(1) Vạn mã bôn đằng: Muôn ngựa rong ruổi.⌋

Tiếng sấm hơi ngừng lại, liền có thể nghe thấy tiếng kêu to thảm thiết.

Trên đỉnh núi có người chạy nạn tới.

Hứa Trân vội từ trong lòng tiểu ăn mày nhảy xuống, chạy tới trước mặt những người kia hỏi: "Trong thành người chưa chạy ra nhiều không?"

"Nhiều, nhiều a!" Những người kia ở trong mưa hô, "Mưa này sao vậy a, may mà có quan gia hỗ trợ!"

Hứa Trân hỏi: "Bọn thị vệ đang giúp đỡ sao?"

"Phải!!" Những người kia hô, "Đang đắp đê sông!"

Hứa Trân thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy thảm trạng phía dưới, không đành lòng, nên đi xuống dưới hỗ trợ đi.

Tuân Thiên Xuân đi theo phía sau.

Dọc theo đường nhìn thấy rất nhiều người chạy tới trường thành, Hứa Trân nhìn những người kia gọi: "Lại chạy cao hơn chút! Nơi này không an toàn!"

Phía dưới còn có mấy lão nhân lớn tuổi nổi trên mặt nước.

Hứa Trân ném cho mấy người dây thừng, gọi đám người rãnh rỗi bên cạnh tới hỗ trợ, mọi người giẫm bùn đất dùng sức kéo lên.

Tuân Thiên Xuân ở phía sau cùng kéo dây thừng, gian nan đem người trong nước kéo lên.

Hứa Trân vẫn bận rộn, nàng chạy tới bên cạnh tìm kiếm gỗ.

Tuân Thiên Xuân cũng muốn đi qua, đi được hai bước, nghe thấy phía sau có tiếng kêu gào cầu cứu xen lẫn tiếng rít gào cùng tiếng sóng trong mưa.

Nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện là Tạ A Quảng của học quán.

Tạ A Quảng nhắm hai mắt ở trong nước loạn đạp, uống mấy ngụm nước hô: "Cứu, cứu cứu ta!"

Tuân Thiên Xuân ngồi xổm người xuống, nhặt lên một cây khô ném tới trước mặt người này, sau đó vội vàng chạy tới chỗ Hứa Trân.

Trong mưa gió dáng dấp nàng mơ hồ, nhưng vẫn có người thấy rõ tướng mạo Tuân Thiên Xuân, đám người kia vốn vẻ mặt biết ơn biến hóa, khe khẽ giao lưu nói: "Có người Hồ."

"Là người Hồ."

"Đừng tới gần nàng."

Lời này không bao lâu liền truyền ra.

Bên cạnh Hứa Trân dần dần trống trải, chỉ có dư lại nàng cùng tiểu ăn mày. Nàng muốn gọi người hỗ trợ nhưng không ai giúp nàng, khiến nàng có chút bất đắc dĩ.

Lại một trận thủy triều sắp nhào tới.

Thân ảnh Hứa Trân suýt chút bị thủy triều nhấn chìm, may có Tuân Thiên Xuân kéo lại.

Nàng ngồi bên cạnh, mệt mỏi thở dốc, cảm thấy mình hoàn toàn không cần thiết liều mạng như vậy.

Nàng suy nghĩ một chút vì sao mình phải liều mạng.

Đại khái có lẽ vì, muốn kiếm được năm vạn điểm công đức, để tiểu ăn mày khoái hoạt trôi qua một đời.

Chỉ là kiếm điểm công đức như vậy, vẫn quá mệt mỏi.

Hứa Trân có chút muốn từ bỏ.

Nàng đứng dậy, chuẩn bị tìm tiểu ăn mày cùng xuôi theo đường trở về.

Đang lúc này, ở gần tới ba, bốn thiếu niên, mấy người này cao giọng hô: "Này! Này!"

Hứa Trân phóng tầm mắt nhìn tới, cách màn mưa trắng, cố gắng phán đoán người gọi là ai, cuối cùng gian nan phát hiện, mấy người này là người lúc trước đá xúc cúc.

Nàng không có khí lực chào hỏi.

Mấy người này lại tự mình tập hợp lại đây hô: "Ngươi làm công nhật vì sao ở đây ra vẻ ta đây?"

"Đệ tử Hồng Đô học quán chúng ta vậy mà bị một người làm công nhật như ngươi hạ thấp xuống sao?!"

"Ngươi vẫn đứng qua một bên đi, để chúng ta làm!"

Hứa Trân sửng sốt một lát.

Những người kia hô: "Muốn chúng ta làm cái gì, cứ việc phân phó!"

Hứa Trân hơi cảm động, tinh thần phấn chấn không ít.

Nàng suy nghĩ một chút, chỉ vào mặt sông nói: "Nơi đó còn không ít người. Các ngươi mang dây thừng kéo lên đi! Tận lực đừng đi lên núi, một hồi không chừng có đá rơi!"

Vài thiếu niên xúc cúc nghe lệnh hô: "Biết rồi!"

Sau khi nói xong ôm gỗ cùng dây thừng rời đi.

Giang Hải cuồn cuộn, bầu trời u ám.

Hứa Trân cắn răng bò tới đầu tường, theo nóc nhà chạy tới bên thị vệ, thị vệ trong cung vác không ít túi bùn đất bổ khuyết đê sông, nhưng như muối bỏ biển, không thấm vào đâu.

Cũng may bởi vì Thánh Thượng ra mệnh lệnh sớm, đê sông đã có tu bổ, ngăn cản không ít dòng nước.

Hứa Trân thấy đám thị vệ này sắp bị nhấn chìm, vội vàng nhắc nhỏ: "Các ngươi cứu người trước! Trước tiên dẫn người tị nạn! Nơi này không còn kịp rồi!"

Thị vệ trên người mặc vũ trang xanh đậm cũng không nghe theo, bọn họ chỉ nghe Thánh Thượng, hôm qua Thánh Thượng sai bọn họ thủ đê sông, vậy nên dù bọn họ chết, cũng chỉ có thể chết bên đê đập.

Hứa Trân thấy vô dụng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cứu người, nàng mất công sức kéo được mấy người, mệt đến không còn khí lực.

Mưa nện trên người nàng, nàng lau lau mắt, nhìn phía sau, lúc này mới nhìn thấy tiểu ăn mày vẫn đi theo mình, đồng thời còn không ngừng xuất lực.

Viền mắt Hứa Trân liền đỏ.

Nàng nắm lấy tay Tuân Thiên Xuân, mang theo tiểu ăn mày chạy về nơi cao hơn ở hướng bắc.

Tuân Thiên Xuân bị kéo ngồi xuống đất, nhìn Hứa Trân.

Hứa Trân cũng không biết mình làm sao.

Nàng ấp ủ chốt lát, hô: "Ngươi ở chỗ này đi! Chớ đi cùng ta! Nếu có chuyện làm sao bây giờ?"

Bụi cỏ thị thổi ép trên đất, chân trời không nhìn thấy bến bờ của mây và biển.

Tuân Thiên Xuân nói: "Sẽ không."

Thanh âm nàng không lớn, nhưng rất rõ ràng truyền vào tai Hứa Trân.

Hứa Trân bị thanh âm bình tĩnh này làm chấn động cả người tỉnh táo không ít, nước mưa vẫn đập vào gó má nàng. Nàng đến gần, hạ thấp giọng hỏi Tuân Thiên Xuân: "Ngươi làm gì cứ đi theo ta, ngươi có biết như vậy rất nguy hiểm hay không?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu: "Biết."

Hứa Trân nói: "Vậy ngươi ở đây chờ ta!"

Tuân Thiên Xuân nói: "Không được."

Hứa Trân hỏi: "Tại sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Sợ ngươi, gặp nạn."

Hứa Trân nghe vậy nắm tay Tuân Thiên Xuân thật chặt.

Nàng dùng sức nắm chặt, sau một lát buông ra, nhìn Tuân Thiên Xuân nghiêm túc giải thích: "Ngươi đừng lo lắng cho ta, ta sẽ không chết."

Tuân Thiên Xuân nhìn nàng.

Hứa Trân môi lạnh run rẩy, run cầm cập nói: "Nếu như ta muốn, ta có thể sống vạn năm, không giống ngươi."

Tuân Thiên Xuân gật đầu: "Vậy thì tốt."

"Tốt cái gì mà tốt!" Hứa Trân mắng.

Hai gò má nàng ướt nhẹp, rất khó nhìn rõ Tuân Thiên Xuân, nghĩ tới người này bị kỳ độc dằn vặt, viền mắt cũng ướt.

Nàng xoay người chạy đi, tiếp tục nỗ lực kiếm điểm công đức.

Trong lúc đó Tuân Thiên Xuân quả thật không tới.

Hứa Trân thở phào nhẹ nhõm, nàng nghĩ tới năm vạn điểm công đức, kiên trì không ngừng cứu người.

Trận mưa lớn này kéo dài một ngày, sau đó rốt cuộc dần nhỏ lại, chỉ là Trường An nước đọng không cách nào thoát đi, vẫn ngập tràn trong thành, vì vậy bách tính không cách nào trở về thành, chỉ có thể ở lại chỗ cao phía bắc của Trường An.

Hứa Trân theo nhóm phòng lũ cứu không ít người, cảm thấy thế cuộc gần như ổn định, lúc này mới trở về bên cạnh tiểu ăn mày.

Có đệ tử mang tới cho Hứa Trân một cái ô giấy dầu chắn gió mưa, Hứa Trân nói cảm ơn với người kia.

Chờ chỉ còn nàng cùng tiểu ăn mày, nàng hướng tiểu ăn mày khoe khoang nói: "Ngươi xem đệ tử ta tốt không, còn đưa ô cho ta."

Tuân Thiên Xuân nhàn nhạt nhìn Hứa Trân.

Hứa Trân cảm thấy ánh mắt này dường như có chút không đúng lắm, không dám khoe khoang.

Trường An loạn thành một đoàn, có nổi giận, có nhân lúc làm loạn, có quỳ xin tha, so với tân hoàng kế vị còn náo nhiệt hơn.

Hứa Trân không quan tâm chuyện này, nàng mệt muốn chết rồi liền nằm trong lòng Tuân Thiên Xuân ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Mặt trời từ từ ló dạng, chiếu vào trên cây phát sinh ánh sáng lập lòe, nhưng nước mưa vẫn không ngừng rơi, nước mưa rơi cũng không thể so sánh được với nước từ Giang Hải tràn vào.

Kinh Triệu Doãn phái quan chức lại đây ổn định tình huống, vài tên quan chức vẻ mặt vô cùng ung dung, bởi vì lần tai tình này, so với mọi người trong phủ lường trước tốt hơn nhiều rồi.

Lần này không biết vì sao, bách tính thương vong cũng không nhiều, thậm chí còn có không ít người tự cứu cùng cứu người.

Nơi Thánh Thượng tin tức đến nhanh, đã sớm phái thị vệ tới đây, hơn nữa còn chuẩn bị kỹ càng đồ ăn, lúc nước mưa gần như muốn chảy vào cung, ngoài ý muốn cũng không có trách tội mọi người.

Chuyện này quả thật không phải sự tình bình thường Thánh Thượng sẽ làm!

Quan chức các nơi trong lòng kinh hoảng lại vui mừng, vui mừng không bị trị tội, lại sợ qua mấy ngày nữa Thánh Thượng sẽ tính sổ sau.

Bọn họ nỗ lực thu xếp nạn dân, mang theo bách tính tới phía bắc nơi tai họa ít hơn, đồng thời bắt đầu đào kênh nước thoát nước, an bài thành Trường An trùng kiến hoạt động.

Bên trong căn cứ lâm thời, quan gia đẩy xe cút kít phái đưa đồ ăn miễn phí.

Xe cút kít đi trên bùn đất ướt át, phát sinh tiếng vang lịch cịch, kêu hai lần liền dừng lại.

Nhưng khi đẩy tới trước mặt Tuân Thiên Xuân.

Mấy người trên thân mặc y phục màu nhạt nhìn nàng một cái, trực tiếp đẩy xe đi.

Tuân Thiên Xuân không lên tiếng.

Lại qua nửa ngày, Hứa Trân tỉnh dậy, nhìn chung quanh, phát hiện đã di chuyển địa phương, bây giờ ngốc bên cạnh tảng đá dựng tường thành, xung quanh có người dựng liều vải.

Mưa lớn kết thúc, nhiệm vụ của mình cũng kết thúc, Hứa Trân nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cùng tiểu ăn mày tán gẫu.

Hàn huyên một hồi, cảm thấy không đúng chỗ nào, hỏi: "Tại sao chỉ có chúng ta không có bánh trắng?"

Tuân Thiên Xuân không biết phải giải thích thế nào, nàng nhìn Hứa Trân.

Hứa Trân tự mình nghĩ nói: "Không phải bởi vì vừa vặn phát hết chứ? Vậy thì chờ một chút."

Nhưng tới giờ cơm tối, người chung quanh được chia bánh trắng, chỉ có hai người vẫn không được chia đồ ăn.

Hứa Trân chấn kinh rồi.

Nàng chạy tới trước mặt người phát lương thực nói: "Tại sao không cho chúng ta ăn?"

Người phát lương thực kia ngồi dưới đất, không nói gì.

Sau đó Hứa Trân kiên quyết hỏi, phát lương thực mới chậm rãi nói: "Ngươi cùng người Hồ ở chung một chỗ."

Hứa Trân nói: "Người Hồ thì sao? Nàng là theo cứu người, nếu không có nàng, một nửa người Trường An hiện tại còn ở trong nước a!"

Phát lương thực như nghe được chuyện cười lớn, ha ha cười: "Người Hồ cứu người Hán? Ngươi nghĩ chúng ta ngốc à?"

Hứa Trân hỏi: "Làm sao không phải?"

Nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy mấy người quen mắt, muốn kéo bọn họ tới làm chứng, nhưng mấy người này cũng không động tĩnh.

Hứa Trân hỏi những người kia: "Chẳng lẽ không phải Tiểu Xuân nhà ta cứu các ngươi sao, các ngươi sao có thể như vậy?"

Những người kia lắc đầu, một câu cũng không nói.

Phát lương thực cười: "Ta đã nói, làm sao có khả năng? Ngươi cùng người Hồ cấu kết, chờ trị tội đi!"

Hứa Trân hỏi: "Người Hồ làm sao?"

Phát lương thực nói: "Người Hồ là dị chủng!"

Hứa Trân: "Dị chủng? Quan điểm ngươi từ đâu ra?"

"Tướng mạo bọn họ!" Phát lương thực kia nói, "Tướng mạo khác với chúng ta, không phải chủng tộc ta."

Hứa Trân nói: "Khổng Khâu đầu lõm một khối, bộ dáng cũng không giống chúng ta, hiện tại không phải ngươi cũng học theo học vấn hắn truyền thụ sao?"

⌈(2) Khổng Tử: Họ Khổng, khi chào đời, đỉnh đầu ông gồ lên, ở giữa lõm xuống cho nên được đặt tên là Khâu (tức cái gò), tự là Trọng Ni. Ông sinh ra ở ấp Trâu, người làng Xương Bình nước Lỗ.⌋

Phát lương thực nói không lại, mắng: "Ngươi là cãi chày cãi cối!"

Hứa Trân còn muốn tiếp tục cãi lại.

Bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh một thiếu niên: "Ta làm chứng."

Mưa rơi không lớn, nhưng vẫn còn mưa. Gió lớn lạnh run, mọi người thì thầm, vốn vô cùng ồn ào. Nhưng khi người này dứt tiếng, mảnh đất này liền nhất thời yên tĩnh.

Phát lương thực đang muốn tiếp tục cười nhạo người nói chuyện này.

Đột nhiên nhìn thấy người nói chuyện này bộ dáng khá quen, rất giống nhi tử Thứ Sử, lại nhìn cách ăn mặc của thiếu niên này, thật như là nhi tử Thứ Sử châu trên! Là nhân vật mình không thể đắc tội!

Người kia chấn kinh rồi: "Lang quân, ngươi không thể nói lung tung được a!"

Tạ A Quảng đương nhiên biết không thể nói lung tung.

Thậm chí hắn còn không muốn cùng người Hồ dính líu quan hệ, nhưng mình mất mặt cầu cứu trước, sau khi được cứu lên, chính là thiếu người Hồ kia một mạng.

Hắn cũng không tính tha thứ người Hồ, nhưng không cách nào nói dối, làm bộ như không có cái gì phát sinh.

Nghĩ tới đây, hắn căng cằm nói: "Ta nói cái gì, chính ta rõ ràng! Người kia, xác thật cứu ta, cũng cứu rất nhiều người!"

Phát lương thực nhất thời không dám nói lời nào.

Tạ A Quảng lặp lại nói: "Là người Hồ này, không ngừng cứu người."

Dứt tiếng, không người nào dám nói tiếp.

Bốn phía yên tĩnh không nghe thấy âm thanh, chỉ có tiếng nước mưa đông đông đánh trên mặt đất cùng lá cây vang lên.

Liền tiếp theo, có người đứng ra, nhỏ giọng nói: "Xác thật, là người Hồ mắt xanh kia, cứu ta."

Tuy rằng có người hỗ trợ nói, nhưng nhân số cũng không nhiều.

Lại qua chốc lát, vài tên đá xúc cúc đón gió mưa chạy về căn cứ tạm thời, mấy thiếu niên này vốn đang pha trò với nhau, bước vào căn cứ, nhìn thấy căn cứ yên tĩnh như vậy, liền dò hỏi chuyện gì xảy ra.

Biết được là đang truy cứu người Hồ đến cùng có cứu người hay không.

Mấy người này lập tức không lo lắng đứng ra vì Tuân Thiên Xuân nói chuyện, nói chính mình tận mắt nhìn thấy.

Phát lương thực biết vài tên lang quân này, tất cả đều là lang quân nhà triều thần, mình có ba mươi mạng cũng không dám trêu chọc những người này a!

Phát lương thực sắp điên rồi.

Thời đại này làm sao, lại có người Hán sẽ vì người Hồ nói chuyện chứ?

Chẳng lẽ người Hồ thật sự cứu người Hán? Sao có thể có chuyện đó, hơn nữa nếu thật sự cho người Hồ chỗ tốt, mình làm sao bàn giao trước mặt Thánh Thượng đây?

Xung quanh càng lúc càng nhiều người bắt đầu biểu thị, mình nhìn thấy Tuân Thiên Xuân cứu người.

Vài tên quan chức không quyết định được. Bọn họ thì thầm một lát sau, chuẩn bị đi xin chỉ thị Kinh Triệu Doãn, xem việc này đến cùng nên làm sao.

Còn chưa đứng dậy, một tiểu thái giám bước nhanh vào trong lều tị nạn.

Tiểu thái giám này là người được sủng ái nhất bên cạnh Hoàng đế, trong tay cầm thánh chỉ trù bố màu vàng, một đường chèo thuyền nhỏ tới, trên người dính không ít nước mưa, bị gió lạnh thổi tới đau đầu.

Nhưng hoàn toàn không dám trì hoãn, lập tức tuyên đọc nói: "Tuyên! Viên Ngoại Lang, có công cứu tế! Sau ba ngày, lĩnh thưởng!"

"Viên Ngoại Lang??" Không chỉ có phát lương thực chấn kinh, còn có đệ tử mấy học quán, cùng với bách tính ngồi dưới đất ăn bánh, toàn bộ khiếp sợ không thôi.

Bên trong nơi rách nát này, có quan lục phẩm? Vị quan cứu tế có công này là ai, tại sao lại, điệu thấp như vậy?!

Mọi người tinh tế suy nghĩ, sau một lát, bọn họ ý thức được, nếu là luôn cố gắng cứu tế người, dường như chỉ có—

Tầm mắt mọi người, toàn bộ rơi xuống Hứa Trân, người đang đứng đòi bánh trắng.

◍ ――― Hết chương 41 ――― ◍

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play