*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 27: Trường An hồng diễm. Sáng sớm ngày hè oi bức, xe ngựa nhanh chóng chạy, sương mù mông lung trên bầu trời rất nhanh che khuất mảnh lớn phong cảnh, đem bóng người bọn Lý Tam Lang che kín, từ một mảnh đen biến thành xám đậm lại biến thành chấm tròn hầu như nhìn thấy, cửa thành khắc chữ lớn Giang Lăng từ từ cũng nhìn không thấy rõ.
Xe ngựa xóc nảy chạy về phía quan đạo(1).
⌈ (1)
Quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi - Đường xá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng ( tóm lại là đường lớn). ⌋
Lúc đi tới ruộng đồng, lại một đám người chạy tới, cản ở trước xe.
Hứa Trân ló đầu ra nhìn, phát hiện là nhóm nông phu lúc trước ở khóa đường ( lớp học) gặp được, vài người mang đấu lạp quỳ trên mặt đất, cảm tạ Hứa Trân giúp vạch trần Huyện lệnh tham quan. Bọn họ từ rất xa dập đầu tiễn đưa Hứa Trân, Hứa Trân hướng họ phất tay, sau đó lại có hài đồng chạy tới, cùng với một ít người trước đây Hứa Trân trợ giúp qua, ở phía sau hô "Hứa tiên sinh."
Lúc này Hứa Trân mới ý thức được, chính mình ở Giang Lăng, đã nhận thức nhiều người như vậy.
Nàng nằm nhoài sau song cửa, cùng đám người nói lời từ biệt.
Chờ phong cảnh phía sau mơ hồ, toàn bộ nhìn không thấy, nàng rốt cuộc xoay người lại, thành thật ngồi xuống.
Bên trong buồng xe, lão bà đang pha trà.
Nàng thấy Hứa Trân xoay người lại, liền cười nói: "Hứa tiên sinh ở Giang Lăng, xem như là danh vọng chi sĩ rồi."
Hứa Trân vội vàng nói: "Ta nào được tính là dang vọng chi sĩ gì, chỉ là dạy học, hơn nữa còn không dạy tốt."
Lão bà lắc đầu nói: "Có thể khiến đám đệ tử tới tống biệt, tiên sinh bình thường làm không được đâu."
Nàng cùng Hứa Trân nói đến tiên sinh mình đã gặp.
Những tiên sinh kia phần lớn là nhìn sách giảng bài, bọn đệ tử không hiểu thì đi hỏi, tiên sinh càng có tiếng, nói càng ít, mọi người đi theo Khổng Tử phong lưu(2), đề xướng để đệ tử tự chủ suy nghĩ vấn đề.
⌈(2)
Phong lưu: Còn có nghĩa anh tài kiệt xuất hoặc có tài nhưng ngang tàng. ⌋
Nhưng phương thức dạy học như vậy, nhìn như không ức chế thiên tính, tai hại cũng lại rất nhiều.
Nếu đệ tử không đề vấn ( đưa ra câu hỏi), dạy học liền không có cách nào tiếp tục tiến hành. Bởi vậy chỉ có thể giáo đạo tốt một phần nhỏ đệ tử có thiên phú, phần lớn đệ tử đều không thích tiên sinh giảng bài như vậy.
Bên trong xe đã tràn ngập hương trà, đệm trúc lót trên tấm ván gỗ trên xe, giữa thùng xe bày ra một cái bàn nhỏ, xung quanh bày đệm êm trúc hình tròn, trên vách tường treo một tác phẩm thư pháp cuồng thảo, theo bánh xe xóc nảy nhẹ nhàng lay động.
Xe ngựa ở vùng hoang dã chạy băng băng.
Lão bà bưng trà cho hai người, cảm thấy trong xe quá oi bức, kéo lên màn trúc, ngồi ở bên ngoài hóng gió.
Bên trong xe chỉ còn hai người Hứa Trân cùng Tuân Thiên Xuân.
Hứa Trân ngồi trong xe nửa ngày, đã sớm eo mỏi lưng đau, lúc này thấy lão bà đi ra ngoài, không có gò bó, lập tức duỗi thẳng thân thể nằm xuống.
Bên ngoài xe ngựa lão bà cùng phu xe tán gẫu, Hứa Trân nghe không rõ.
Trong xe ngựa, quá mức yên tĩnh.
Hứa Trân không nhịn được, chuyển tới cùng tiểu ăn mày nói chuyện.
"Ngươi đi qua Trường An chưa?"
Nàng hỏi xong lại nghĩ, gia tộc tiểu ăn mày bị tru, khả năng cũng không muốn nhấc lên chuyện cũ thương tâm này.
Nhưng Tuân Thiên Xuân vẫn trả lời nàng: "Đi qua."
Hứa Trân có chút kinh ngạc.
Nàng chống tay ngồi dậy hỏi: "Giang Lăng đến Trường An, phải mất bao lâu a?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Nhanh, một ngày là tới."
Hứa Trân nghe xong, cẩn thận từng chút nói: "Có phải lúc trước ngươi ở Trường An không?"
Tuân Thiên Xuân vẫn không che giấu, nói: "Phải."
Hứa Trân hỏi: "Trường An là dạng gì?"
Tuân Thiên Xuân hình dung sơ qua một lần cho nàng, Trường An là hồng ( đỏ), Hoàng đế thích đại hồng ( đỏ thẫm), liền đem tường cung Trường An quét thành màu chu hồng ( đỏ thắm), phủ bách quan cùng nhà dân quét thành chanh hồng ( đỏ cam), vô cùng hoan hỷ, cảnh mùa đông tuyết rơi bị tuyết trắng mênh mông che khuất, là làm người ta khó quên nhất.
Sau khi Hứa Trân nghe, trong đầu nàng hiện ra tình cảnh tuyết phủ khắp kinh thành.
Nàng nghĩ đến thân phận tiểu ăn mày, hỏi: "Nếu ngươi từ Trường An đi ra, tại sao còn muốn đi về."
Tuân Thiên Xuân trầm mặc một chút.
Hứa Trân hỏi: "Trường An hẳn có thứ ngươi không thích đi, lúc trước kỳ thật ngươi không cần theo ta, ngươi có thể ở tại Giang Lăng, nhà kia của ta cho ngươi trụ."
Tuân Thiên Xuân lắc đầu.
Hứa Trân hỏi: "Làm sao? Tại sao?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Ta chỉ là, muốn cùng ngươi."
Hứa Trân nghe, nhất thời có chút thẹn thùng.
Nàng để tâm tình bình tĩnh, đang muốn mở miệng tiếp tục hỏi.
Tuân Thiên Xuân lại nói: "Hơn nữa ở Giang Lăng, gần đây, ta có chút không vui."
Hứa Trân nghi ngờ hỏi: "Tại sao không vui? Là bởi vì những đệ tử của Bạch Hồng thư viện sao? Hay là thi Hương?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Đều không phải."
Hứa Trân hỏi: "Vậy thì vì cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, nhìn một chút rồi nói: "Không biết. Dường như bởi vì, đệ tử thư viện, đều rất ỷ lại ngươi."
Hứa Trân nghe không hiểu: "Người khác ỷ lại ta, ngươi cảm thấy không vui sao?"
Tuân Thiên Xuân suy nghĩ một chút, nói: "Phải."
Hứa Trân hỏi: "Ngươi ghen phải không?"
Tuân Thiên Xuân hỏi: "Ghen là cái gì?"
Hứa Trân giải thích: "Chính là cảm thấy ta bị người khác phân đi sự chú ý, không xem trọng ngươi, vì vậy trong lòng cảm thấy chua xót. Trước đó ngươi có cảm giác trong lòng chua không?"
Tuân Thiên Xuân sờ ngực mình.
Nàng nói: "Rất khó chịu."
Trong lòng Hứa Trân âm thầm thở dài, đến gần bên cạnh nàng phát thệ ( thề) nói: "Lúc trước ta dạy học, khó tránh khỏi phải như vậy, sau này nếu không dạy học, liền mỗi ngày chỉ cùng ngươi chơi, ngươi không cần khó chịu nữa."
Tuân Thiên Xuân ngẩng đầu nhìn Hứa Trân.
Hứa Trân nói lời ra khỏi miệng, có chút hối hận, sợ hảo cảm của tiểu ăn mày đối với mình tăng cao.
Sau lại nghĩ, không quan hệ, chỉ cần mình sớm tích góp đủ năm vạn điểm công đức là được.
Nàng hướng Tuân Thiên Xuân cười.
Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân cười, ánh mắt từ từ nhu hòa, nàng rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Ta nhận định, chỉ có ngươi một người."
Nói xong câu này, trong ngực Tuân Thiên Xuân lại một trận rung động.
Nàng sờ sờ ngực mình, thầm nghĩ, thì ra đây là ghen.
Ban đêm nổi lên khí ẩm mờ mịt, mờ mịt bao phủ bên rừng cây, phu xe đè xuống đấu lạp, ở bên ngoài muốn nhóm lửa.
Tuân Thiên Xuân đem góc áo buộc vào đai lưng, lộ ra chân nhỏ tinh tế, từ trên xe nhảy xuống hỗ trợ, nàng vào trong rừng kiếm củi sau đó bổ thành củi nhỏ, tìm nơi đất khô ráo thả xuống.
Phu xe ngồi bên cạnh nàng khiêu lửa, hồi sau, nhìn Tuân Thiên Xuân một chút, nói: "Ngươi rất lợi hại."
Tuân Thiên Xuân không trả lời.
Phu xe hỏi: "Học công phu nào?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Gia truyền."
Phu xe nói:" Công phu thật giống Tuân gia. Ngươi tên gì?"
Tuân Thiên xuân nói: "Hứa Tiểu Xuân."
Phu xe: "Tên không tệ."
Hai người đem củi khô làm nóng, khống chế phạm vi tốt, thả nồi đen lên.
Hứa Trân vén lên màn trúc, nhìn thấy tình cảnh nóng hổi, nhất thời cảm thấy cả người mình đều xuất mồ hôi nước, nàng phất tay vỗ nhiệt khí, đem sương trắng vỗ tan, trước bước xuống xe, tiếp đó đỡ lão bà xuống.
Trong rừng bóng cây lay động, mặt đất bị mặt trời chiếu cả ngày, đạp lên khiến lòng bàn chân nóng đến đau.
Hứa Trân cùng lão bà cách xa đống lửa.
Tuân Thiên Xuân cùng phu xe cách gần hơn, nấu cơm tối.
Lão bà ngồi dựa vào cây, tranh thủ hỏi Hứa Trân: "Tiểu đồng người Hồ mắt xanh kia, là ai của ngươi?"
Hứa Trân dựa thân phận nhập trên hộ tịch nói: "Là a muội đồng phụ dị mẫu ( cùng cha khác mẹ)."
Lão bà thở dài nói: "Lúc trước ta không chú ý, vừa rồi lên xe mới nhớ tới, Thánh Thượng không thích người Hồ lắm... Mấy năm trước, có võ quan lấy người Hồ làm tiểu thiếp, sau đó trở thành phản quốc."
Hứa Trân vừa nghe, cảm thấy dường như là nói gia tộc tiểu ăn mày.
Lão bà nói: "Bởi vậy, cùng ở với người Hồ này, có lẽ sẽ tao ngộ một chút phiền toái."
Hứa Trân hỏi: "Không mang theo nàng tiến cung, có thể tốt hơn một chút không?"
Lão bà nói: "Thánh nhân không thích, chính là Trường An không thích."
Nói cách khác, vào thành có lẽ có chút phiền phức.
Hứa Trân kỳ thật vẫn luôn ưu sầu chuyện này.
Tuy góc độ ưu sầu không giống nhau lắm, nhưng đều là nghĩ phải làm sao che lấp thân phận tiểu ăn mày.
Nàng vẫn ưu sầu đến lúc cơm nước xong, ưu sầu ngủ, ưu sầu rời giường.
Xe ngựa một đường cộc cộc tiến lên.
Vượt qua quan đạo, lướt qua một dòng sông rộng lớn, từ hương dã đến đường lớn rụng đầy cánh hoa.
Lão bà nói với hai người: "Sắp tới Trường An."
Hứa Trân thò đầu ra nhìn.
Người đi đường dần trở nên đông, gồng gánh đi tới, đồng dạng có cưỡi xe ngựa đi, còn có ngồi bên đường vừa uống rượu vừa dùng trà.
Những tửu quán kia phần lớn là phong lưu bất kham, người khoác áo bào rộng, những người này nhìn thấy các nàng, liền ngẩng đầu hướng mấy người giơ giơ quạt.
Càng hướng về phía trước, từ từ nhìn thấy cảnh tượng càng thêm hoa lệ xa mỹ.
Loại xa mỹ này cùng Giang Lăng đồi mỹ ( suy đồi) không giống nhau, Trường An cảnh khí ( khởi sắc) là nhiệt tình hướng về phía trước, mọi người nơi đây ăn mặc hoa lệ, dùng đồ vật cao quý, hóa trang thành dáng dấp đắt giá.
Càng đến gần cửa thành, người càng nhiều. Cẩm tú tầm y, ngựa xe như nước.
Nghiệm qua hộ tịch, xe một đường tiến vào Trường An.
Trên đường người vui đùa, cờ ở cửa tửu quán phiêu động, liên tục phất phới, tiếng rao hàng chập trùng, trên sông bốn, năm chiếc thuyền hoa bình tĩnh xuôi theo dòng nước trôi lững lờ, truyền đến tiếng cổ sắt bên trong.
Chuông sớm vang lên, đông— đông—
Hứa Trân nhìn cảnh tượng này, nhất thời nghĩ đến thanh minh thượng hà đồ(3) của Bắc Tống, rốt cuộc không ưu sầu nữa, nàng tâm thần rung động, cảm nhận cảnh tượng sơn hà tráng lệ.
⌈(3)
Thanh minh thượng hà đồ: Tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh, hay có ý cho là tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng.⌋
Gió mang theo mùi thơm hoa tươi thổi qua gò má nàng, nàng chậm rãi chui vào trong xe.
Lão bà bưng trà cười hỏi: "Trường An không tệ chứ?"
Hứa Trân gật đầu.
Lão bà nói: "Lần này đến đúng lúc, ta tiến cung báo cáo với Thánh Thượng một tiếng, đáp ứng thì sáng sớm ngày mai có thể diện thánh."
Hứa Trân còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhìn lão bà không dám nói lời nào.
Lão bà cười nói: "Tiên sinh một đường đến nơi này, ngược lại nói ít đi, là căng thẳng sao?"
Hứa Trân nói: "Thật có một chút."
"Không cần căng thẳng, lấy học thức của tiên sinh, sau khi tiến cung được tán thưởng, là chuyện tất nhiên." Lão bà nói, "Chính là cần tiên sinh đợi thêm một ngày."
Hứa Trân thầm nghĩ: Ta đợi một trăm ngày đều không để ý.
Lão bà bàn giao xong, dẫn hai người đi tới một tửu lâu.
Nàng giải thích nói, nhà mình nhỏ, mà nơi sắp xếp cho Hứa Trân, còn chưa dọn ra, bởi vậy tạm thời chỉ có thể ở tửu lâu.
Tửu lâu là tửu lâu tốt nhất Trường An.
Lầu cao bốn tầng, bên trong có lâm viên lang kiều, xung quanh trồng tiên hoa lục thảo, tỏa ra mùi hương tươi mới.
Hứa Trân cùng Tuân Thiên Xuân ở tầng lầu thứ hai.
Lão bà ngồi bên trong, lại dặn vài câu liên quan đến chuyện ngày mai diện thánh, tiếp đó vội vội vàng vàng rời đi, nói muốn tiến cung báo một tiếng.
Chờ lão bà rời đi.
Tuân Thiên Xuân đi tới một bên, bắt đầu thu thập hành lý.
Hứa Trân ngồi một chút, hỏi Tuân Thiên Xuân: "Ngươi nói Trường An có gì vui không?"
Tuân Thiên Xuân lấy sách trong hành lý ra, đặt lên bàn.
Hứa Trân nhớ lại nội dung vở kịch mình nhớ được, hỏi: "Có phải là có các loại chơi bóng, hát hí khúc."
Tuân Thiên Xuân nói: "Có."
Hứa Trân hỏi: "Như thế nào?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Chưa từng thấy." Nàng nói xong, bổ sung, "Quý tộc chơi."
Hứa Trân tỏ ra hiểu rõ.
Nàng lại hỏi: "Vậy trên đường có thể chơi cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Quan đăng."
Hứa Trân nghĩ, hẳn là vãn hội đăng hỏa ( dạ hội đèn), nàng cũng không tính đi ra ngoài, liền để Tuân Thiên Xuân kể cho mình nghe.
Tuân Thiên Xuân nói chuyện chậm rãi.
Nàng nói: "Lúc quá tiết(4), trên tửu lâu, ca giả hiến nghệ, văn nhân xướng thơ từ."
⌈(4)
Quá tiết: ăn tết / chơi hội.⌋
Hứa Trân nói: "Nghe thật náo nhiệt."
Tuân Thiên Xuân nói: "Người có tình, sẽ xướng thơ tình chính mình viết, nếu đối phương nghe hiểu, liền vào ban đêm mở cửa sổ nhà mình, hai người hẹn hò."
Thật kích thích...
Hứa Trân trầm mặc một chút, phát biểu cái nhìn của mình: "Không nghĩ tới người Trường An còn rất biết chơi."
Tuân Thiên Xuân hơi cười.
Hứa Trân cúi đầu nghịch lá trà, không có nhìn thấy, lúc ngẩng đầu chỉ thấy bên ngoài một vòng trăng tròn trắng bạc, cùng với đèn đuốc sáng choang, hầu như muốn sáng như phố xá ban ngày.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người hát cười vui.
Hứa Trân hỏi: "Hôm nay có phải là lúc quan đăng không? Sao bên này yên tĩnh như vậy, bên cạnh nghe thật náo nhiệt."
Tuân Thiên Xuân giải thích: "Mọi người sợ hát tình ca quá phân tán, làm lỡ người có tình, liền phân khu vực quan đăng."
Hứa Trân sửng sốt một chút, cảm thán: "Người Trường An vì hẹn hò, cũng thật lo nát tâm a."
Thanh âm náo nhiệt bên ngoài càng vang dội hơn.
Hứa Trân chạy đến cửa sổ quan sát, nhìn thấy xa xa hầu như nổi lên ánh đèn vàng, nhất thời lòng có chút ngứa ngáy.
Nàng nghe có người hát tình ca: "Kiêm gia thê thê, Bạch lộ vị hy. Sở vị y nhân, Tại thuỷ chi my(5)." Du dương êm tai, là tiếng nữ tử nhu tình hô hoán.
⌈(5) Kiêm gia thê thê, Bạch lộ vị hy. Sở vị y nhân, Tại thuỷ chi my. Tố hồi tùng chi, Đạo trở thả tê, Tố du tùng chi, Uyển tại thuỷ trung trì.
Bản dịch Nguyễn Văn Thọ.
Bờ lau bụi lách tốt tươi,
La đà móc trắng chưa vơi giọt sầu.
Người đi ven dải sông sâu,
Ta chèo ngược nước ngõ hầu tìm ai.
Sông sâu nước xiết khó bơi,
Tìm chàng ta lại tính xuôi theo dòng.
Ngược xuôi nào thấy vân mòng,
Bóng ai trên bãi, giữa dòng thảnh thơi.⌋
Tuân Thiên Xuân cầm y phục gấp gọn lại, kiễng chân đặt trên ngăn tủ, lúc xoay người thấy Hứa Trân ở bên cửa sổ nghe hát.
Liền chạy tới, nói: "Chúng ta có thể xuống xem."
Hứa Trân lắc đầu một cái: "Không được đi, nếu ngươi đi ra ngoài..." Nàng dừng chốc lát, xoay qua nói với Tuân Thiên Xuân, "Người Trường An không thích người Hồ, ngươi đi ra ngoài có thể sẽ bị bắt nạt."
Tuân Thiên Xuân nói: "Sẽ không."
Hứa Trân đang muốn nói những lời lão bà nói cùng mình.
Tuân Thiên Xuân đưa tay sờ sờ mặt, vốn ngũ quan đường nét rõ ràng, nhất thời nhu hòa không ít, thành một khuôn mặt người đi đường bình thường.
Hứa Trân chớp mắt hai cái.
Nàng nhìn thao tác một giây hoàn thành, nhắm mắt lại mở mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm, nàng chấn kinh rồi.
Đây là cái gì?
Đổi mặt? Hay là dịch dung???
Quá lợi hại!!
Mặc kệ là cái nào, này đều mẹ nó quá đổi mới tam quan đi!
Lúc nàng xem tiểu thuyết, cho rằng thế giới này nhiều lắm có quyền cước chiêu thức, làm sao còn có thể đổi mặt, chuyện như vậy đối với người cần mẩn chăm chỉ, làm việc đến nơi đến chốn như mình mà nói, quá không công bằng rồi!
Đừng nói còn có nội công cái gì đi?
Vậy nàng còn dạy học làm gì, nên đi làm minh chủ võ lâm a!
Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, tựa hồ đoán được ý nghĩ.
Nàng đi tới ôn nhu giải thích: "Là dịch dung, dán tấm giấy mỏng lên."
Hứa Trân vẫn trợn mắt há mồm nhìn Tuân Thiên Xuân.
Trong mắt Tuân Thiên Xuân lại lộ ra ý cười, nàng vô dùng yêu thích dáng vẻ Hứa Trân nhìn mình như vậy, liền như mình làm chuyện gì đó lợi hại, nhưng trên thực tế, chuyện như vậy, biết võ công đa số đều biết một chút, ngay cả người bình thường biết hóa trang, cũng có thể làm được.
Nàng nói: "Tiên sinh, có thể ra ngoài."
Sau đó đi tới cạnh cửa, thấy Hứa Trân không có động tĩnh, liền xoay người nhìn Hứa Trân.
Tuy đã dịch dung, nhưng đôi mắt nàng vẫn để lộ một mảnh đào hoa tứ phía mê người, nhìn Hứa Trân, như nhìn qua vô tận đăng hỏa.
Hứa Trân qua rất lâu, mới thanh tỉnh lại.
Nàng vội vã chạy qua, đến bên cạnh Tuân Thiên Xuân, hỏi: "Ngươi quá lợi hại đi, có phải còn có thứ như nội lực hay không?"
Tuân Thiên Xuân mở cửa nói: "Không biết."
◍ ――― Hết chương 27 ――― ◍