Người đàn ông thấy Vương Phi Hùng liền đứng dậy, vỗ vai hắn, vui vẻ nói: "A Hùng, em trở về rồi, tốt quá."
Đôi mắt Vương Phi Hùng xẹt qua tia oán hận, bị người đàn ông thấy rõ: "Anh, em có trở về hay không cũng không làm cho anh giật mình sao, anh không có suy nghĩ em sẽ sống mà trở về."
Người đàn ông sửng sốt: "A Hùng, em nói cái gì, anh sao lại như vậy được."
"Vương Phi Quân, anh đừng diễn trò nữa, nếu không phải anh đưa đồ kia cho tôi, tôi làm sao bị đàn gián đuổi theo?"
"A Hùng, chuyện này anh sẽ giải thích, trước giới thiệu cho anh biết hai mỹ nữ này là ai đi." Vương Phi Quân nhẹ nhàng cười, nhìn phía Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc.
Vương Phi Hùng tức giận miễn cưỡng bị Vương Phi Quân trấn an, hắn cũng không nguyện ý tin tưởng người anh một mực muốn chăm sóc mình lại muốn lấy mạng mình, cho nên Vương Phi Hùng quay qua giới thiệu: "Đây là Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc. Thời điểm em chạy trốn thì gặp, Lam Linh Úc là dị năng giả hệ băng, Tô Tuệ Dung thì em không biết."
"Tôi hệ mộc." Tô Tuệ Dung tiếp lời.
"Chào hai người." Vương Phi Quân khẽ cười: "Hoan nghênh gia nhập căn cứ của chúng tôi. Căn cứ của chúng tôi là căn cứ lớn nhất ở đây, rất an toàn."
"Chúng tôi không muốn gia nhập căn cứ này." Tô Tuệ Dung cười cự tuyệt: "Chúng tôi chỉ nghỉ ngơi ở đây một thời gian đổi lương thực thôi."
Vương Phi Quân ngẩn người, liếc nhìn Vương Phi Hùng, cười nói: "Tôi hi vọng hai người có thể thay đổi chủ ý, dù sao kiếm một nơi an toàn cũng không dễ dàng."
Tô Tuệ Dung lắc đầu: "Tôi cùng Lam Linh Úc không thích hợp ở đây."
"Hai người suy nghĩ một chút đi, mấy hôm nay căn cứ tương đối loạn, hai người nghỉ ngơi mấy ngày rồi nói sao." Vương Phi Quân nói: "Trong căn cứ không có nhiều người, hai người tìm một căn hộ không có ai nghỉ ngơi chút, bữa tối sẽ có người tới thông báo."
Ra khỏi phòng, Lam Linh Úc thở hắt một hơi, Tô Tuệ Dung lập tức kéo cô xuống tầng, đi tới một góc khuất, mới hỏi: "Linh Úc, cậu sao vậy? Mình thấy cậu khá khẩn trương."
Lam Linh Úc gật đầu: "Mình thật sự khẩn trương. Tuệ Dung, cậu không biết, Vương Phi Quân đó đã là dị năng giả cấp bốn, hơn nữa nhanh chóng đột phá cấp năm."
"Cao như vậy?" Tô Tuệ Dung kinh hãi, phải biết Thinh Kiến Tường hiện tại mới cấp bốn thôi, Vương Phi Quân lại sắp đột phá tới cấp năm.
Lam Linh Úc nghiêm trọng gật đầu: "Chính xác là cấp bốn đỉnh phong. Ánh sáng trên người anh ta khiến mình không dám nhìn thẳng, hơn nữa anh ta là dị năng giả hệ băng, toàn bộ căn cứ, chỉ có duy nhất anh ta là hệ băng."
Tô Tuệ Dung không biết nói gì cho phải.
Lam Linh Úc kéo Tô Tuệ Dung đi tìm phòng, đại đa số người sẽ đi theo nhóm, nhất là khi cùng làm nhiệm vụ, cho nên trong căn cứ không thiếu chỗ ở, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tùy tiện tìm một căn phòng không có ai đi vào, để Tiêu Dạ giữ cửa.
Một tia tinh thần lực vẫn tồn tại trên người Vương Phi Hùng, Lam Linh Úc thả tinh thần lực ra dò xét, chẳng qua Vương Phi Quân quá mạnh, Lam Linh Úc không dám tới gần, chỉ có thể dựa vào tia tinh thần lực trên người Vương Phi Hùng xem bọn họ nói chuyện gì.
"Anh, anh có phải muốn mạng em không!" Vương Phi Hùng nhìn Vương Phi Quân, giận không kiềm được: "Nếu không phải vận khí tốt, con gián kia không biết vì sao lại chết, em đã bị nó ăn không còn chút xương sót lại." Hắn xé áo mình ra, từ bên trong lấy một viên đá tỏa ánh sáng ôn hòa. "Chính là cái này khiến con gián kia đuổi theo em đi? Cái này chính là thứ chúng ta lấy từ động của con gián đó."
Nghe tới đó, Lam Linh Úc cuối cùng cũng hiểu, vì sao chỉ có nhóm bọn họ lại chết nhiều người như vậy, thậm chí đêm đó khi về căn cứ, nó chính là nguyên nhân Vương Phi Hùng biết căn cứ không có việc gì.
Hắn sớm biết trên mình mang theo hòn than cầm bỏng tay.
Vương Phi Quân thở dài, ôn nhu nói: "A Hùng, anh sao có thể hại em? Là em nghĩ nhiều. Đá này em cũng biết, nó có thể đề cao dị năng, anh muốn em mang theo cũng để em gia tăng lực lượng cho chúng ta. Anh không biết con gián kia lại đuổi theo hòn đá như vậy."
Vương Phi Hùng cúi đầu: "Anh, anh nói thật sao?"
Vương Phi Quân cười nhẹ: "A Hùng, chúng ta mặc dù không cùng mẹ, nhưng từ nhỏ anh có bao giờ đối xử tệ với em chưa? Em muốn cái gì anh liền cho em, anh làm sao có thể hại em được?"
Vương Phi Hùng không nói gì nữa.
Vương Phi Quân lại gần xoa đầu hắn, cưng chiều nói: "Em không phải còn mang theo dị năng giả hệ băng cho anh sao? Chờ anh hấp thu dị năng giả đó, anh tiến cấp tới cấp năm, đến lúc đó chúng ta có thể rời khỏi căn cứ này, đi tới đại căn cứ hưởng phúc, như vậy không phải tốt sao?"
Vương Phi Hùng ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh, em chỉ có duy nhất anh là người thân."
"Ừ." Vương Phi Quân gật đầu: "Anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
"Để cho Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ở đây mấy ngày, mấy ngày nữa chúng ta mang theo hai người đó đi làm nhiệm vụ, sau đó có giết người cũng không ai biết." Vương Phi Quân hạ giọng ra chủ ý: "Hai người phụ nữ có thể sống sót lâu như vậy, khẳng định không phải trái hồng mềm, nhưng ngàn vạn đừng để hai người đó chạy thoát."
"Em biết rồi." Vương Phi Quân lại xoa tóc hắn: "Anh biết phải làm thế nào, sẽ không để cho hai người đó chạy thoát. Chẳng qua thật tiếc, em không thể hấp thu kết tinh của loài người."
"Anh, cái này cho thấy anh cùng chúng em không giống nhau nha, chúng em hấp thu chỉ mang lại tác dụng phụ, chỉ có anh hoàn toàn hấp thu lực lượng bên trong." Vương Phi Hùng sùng bái nhìn: "Anh nhất định là vua của tân thế giới."
Vương Phi Quân bật cười: "Em nói lung tung gì đấy! Trước đọc tiểu thuyết mạt thế qua nhiều phải không." Hắn biết sức mình tới đâu, chỉ cần có thể sống tốt là hắn thỏa mãn.
Lam Linh Úc nghe tới đó đã biết tất cả chân tướng.
Cái gì dị năng giả hệ băng, thì ra muốn kết tinh của cô. Cho nên Vương Phi Hùng mới một mực theo đuôi bọn họ, có thể chạy về căn cứ cũng chờ qua một ngày để hai người bọn cô về cùng.
Người Lý Phong kia cũng biết chuyện này, cho nên bọn họ mới quỷ dị dấu diếm.
Chẳng qua Lam Linh Úc suy nghĩ một chút liền không thể tin.
Loài người có thể hấp thu kết tinh của đồng loại?
Con người có hay không có kết tinh Lam Linh Úc cũng không rõ lắm,chẳng qua suy nghĩ một chút, tang thi, biến dị động vật, biến dị thực vật có kết tinh, loài người sao lại không có?
Hơn nữa hai người rất ít giết người, lại không động tới thi thể người chết, bất kể kẻ xấu hay tốt, sau khi chết còn phá hủy thân thể người ta, vậy phải hận thù tới bao nhiêu cơ chứ!
Nếu có thể hấp thu, Lam Linh Úc đã biết Vương Phi Quân sao có thể tới cấp năm, chính là hấp thu đồng loại của mình.
Cũng may là, chỉ có Vương Phi Quân có thể hấp thu kết tinh loài người, nếu không, cái thế giới này sẽ loạn một lần nữa.
Cô không có hứng thú nghe tiếp nữa, thu hồi tinh thần lực trên người Vương Phi Hùng, đem tin tức mới nghe được nói cho Tô Tuệ Dung.
Tô Tuệ Dung nghe xong cũng trợn mắt há mồm: "Khó trách căn cứ này không có dị năng giả hệ băng! Thì ra bị hắn ăn hết, thật ghê tởm, cư nhiên hạ thủ với đồng loại của mình."
Lam Linh Úc xoa đầu cô: "Nghe hắn nói chỉ có hắn có thể hấp thu, những người khác hấp thu sẽ có tác dụng phụ. Thật may, nếu người nào cũng có thể hấp thu, không biết thế giới này còn phát sinh chuyện gì nữa, bây giờ nghĩ lại mình còn cảm thấy chuyện này khó tin."
"Mạt thế xuất hiện, dị năng đã có, có gì không thể tin được." Tô Tuệ Dung nó: "Chẳng qua chỉ có hắn có thể, mình cảm thấy đây là một loại dị năng. Kết tinh của loài khác đều có thể hấp thu chỉ có loài người là không được."
"Hoặc chính là dị năng giống như cậu nói." Lam Linh Úc lắc đầu: "Bây giờ nói chuyện này còn quá sớm, Tuệ Dung, chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
"Nếu không muốn chúng ta rời đi, vậy chúng ta liền đòi hỏi nhiều." Tô Tuệ Dung suy nghĩ một chút, cười nói: "Không phải bọn họ muốn dẫn chúng ta đi làm nhiệm vụ sao? Chúng ta đi cùng bọn họ là được, đến lúc đó ai chết ai sống thì chưa biết được."
"Như vậy quá mạo hiểm." Lam Linh Úc không đồng ý: "Hắn đã tới gần cấp năm, mình mới có cấp bốn, cậu lại cấp ba, bọn họ người vừa nhiều, chúng ta không thể đánh lại được."
"Như vậy đi, cùng bọn họ làm nhiệm vụ, nửa đường vào không gian là được." Tô Tuệ Dung nói "Nếu làm nhiệm nhất định có nguy hiểm, phát hiện chúng ta nửa đường không trở lại, anh em nhà Vương Phi Quân thật sự ác độc."
Lam Linh Úc suy nghĩ một chút, cảm thấy được: "Vậy cậu không thể rời khỏi mình."
"Ừm."
Tô Tuệ Dung tìm một căn hộ tương đối vắng người, nhìn qua không có ai sinh hoạt, một lớp bụi bao lấy tất cả, trên giường không có đồ đạc chăn chiếu gì, nhưng mở hộc tủ bên cạnh lại thấy chăn gối được gấp gọn gàng.
Dưới căn hộ có một vòi nước mang theo dấu vết của thời gian, bụi bặm bám vào khiến chiếc vòi không còn giữ được màu bạc ban đầu.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc bê chậu nước lên, lau dọn căn phòng, khi, cuối cùng khi không còn chút bụi bẩn nào hai người đã mệt mỏi ướt đẫm mồ hôi.
Mở cửa sổ, làn gió nóng lập tức ùa vào.
Lam Linh Úc tạo một khối băng, trong nháy mắt nhiệt độ mát mẻ hơn chút ít.
Tiêu Dạ nằm ở của lập tức nhào lại gần khối băng, nằm xuống.
Tô Tuệ Dung vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiêu Dạ.
Bên ngoài dần dần tối, chỉ còn chút ánh nắng chiều le lắt.
Nhiệt độ bên ngoài từ từ giảm xuống, vừa nóng vừa lạnh.
"Trong phòng có người không?" Bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nữ quen thuộc.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc quay ra nhìn nhau, đi tới của sổ ngó đầu ra.
Trong sân đúng là người quen.
Em gái Dương Lộ, Dương An Ninh.
Kể từ lần đó, sau khi tách ra, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc chưa thừng thấy cô ta, sau thời điểm máu tháng cũng không thấy, hai người còn tưởng rằng cô ta đã chết trong máu tháng, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.
Dương An Ninh nhìn thấy Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng cả kinh: "Sao hai cô lại ở chỗ này?"
"Chúng tôi còn chưa có hỏi tại sao cô ở đây đấy?" Tô Tuệ Dung híp mắt.
"Tôi ở đây không phải do hai cô âm mưu hãm hại sao!" Dương An Ninh oán hận nhìn hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT